Diệp Cốc Thanh biết rõ trên đời này không phải người nào cũng liêm khiết giống như Thái thú Tuyên Thành, cho nên ngay từ lúc đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý. Hắn vốn nghĩ những người này sẽ đợi đến khi việc làm ăn của hắn trở nên hưng thịnh mới ra tay, không nghĩ đến chỉ vừa mới bắt đầu, những người này liền tìm tới cửa.
Đứng trên thuyền, Diệp Cốc Thanh để cho người ta hạ một con thuyền nhỏ, mình đi xuống thuyền nhỏ chèo về phía đối diện. Hồng Hề Việt đứng trên thuyền nhìn thấy vẻ mặt bất thiện của đám người kia, lo lắng cho Diệp Cốc Thanh, đề khí, mũi chân điểm nhẹ mạn thuyền bay xuống chỗ Diệp Cốc Thanh.
Cảm thấy thuyền khẽ động, Diệp Cốc Thanh xoay đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt đứng ở phía sau đang cười tủm tỉm với mình. Vươn tay phải ra, nhìn thấy đối phương sửng sốt một chút, rồi lập tức vươn tay đặt vào lòng bàn tay của mình. Diệp Cốc Thanh nắm tay y nhìn y cười một cái rồi lập tức quay đầu lại.
Đám người bên kia đúng là người của quan phủ, sau khi Diệp Cốc Thanh biết đối phương chỉ là quản gia, liền nói rõ muốn gặp Thái thú Kim Lăng Thành, người quản gia kia đánh giá Diệp Cốc Thanh một lúc, sau đó dẫn hắn lên bờ.
Lúc này, Thái Thú Kim Lăng Thành đang ngồi trong tửu lâu uống rượu nghe hát, thấy quản gia dẫn hai người đi vào, cảm thấy không vui. Nhưng sau khi nhìn thấy Hồng Hề Việt phía sau, lập tức thay đổi sắc mặt. Hai con mắt như muốn dán chặt ở trên người Hồng Hề Việt.
Cảm thấy ánh mắt đối phương, Diệp Cốc Thanh không dấu vết dịch đến trước mặt Hồng Hề Việt, ngăn cản ánh mắt của đối phương.
“Tại hạ Diệp Cốc Thanh tham kiến Thái thú đại nhân.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh chỉ chắp tay với Kim Lăng Thái thú chứ không quỳ.
Theo lý thuyết, Diệp Cốc Thanh chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, nhìn thấy Thái thú dĩ nhiên phải quỳ, nhưng mà người này không phải là người tốt, hơn nữa nếu như có chuyện gì hắn có thể lấy ra thư của Khúc Thành Dẫn, cho nên cũng không cần ủy khuất chính mình.
“Láo! Điêu dân thật to gan, nhìn thấy bổn quan mà không quỳ, ngươi có biết bị tội gì hay không!”
“Thảo dân biết tội.” Diệp Cốc Thanh khom người đáp.
“Nếu như biết tội tại sao không quỳ xuống? Hơn nữa còn dẫn đầu đội thuyền chạy qua địa phận của bổn quan, còn không chịu giao nạp thuế?”
Nghe Thái thú nói xong, Diệp Cốc Thanh mỉm cười tiến lên hai bước nói: “Hôm nay tại hạ cũng là vì chuyện này mà đến đây. Thảo dân là người của Tuyên Thành, sau này thường phải đi qua sông Kính Thành của đại nhân, không biết phải nộp bao nhiêu tiền thuế là đủ?”
Nghe vậy, Thái thú hài lòng gật đầu, cúi đầu nhìn vào mười ngón tay múp míp của mình, do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Một, không, liền, liền tám ngàn lượng đi.”
Theo như luật lệ của triều đình, Diệp Cốc Thanh nếu như nộp thuế chỉ cần nộp một ngàn lượng bạc là đủ, vị Thái thú này há miệng liền muốn tám ngàn, mục đích là gì di nhiên đã quá rõ ràng rồi.
“Thái thú đại nhân, theo như luật lệ của triều đình, bọn ta chỉ cần nộp một ngàn lượng bạc là đủ rồi, tám ngàn này… Hay là Thái thú đại nhân tính sai rồi?”
“Nói bậy! Thái thú đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, sao có khả năng chỉ có mấy ngàn lượng ít ỏi như vậy lại tính sai được?”
Sau khi nghe quản gia nói xong, Diệp Cốc Thanh cười cười, từ trong ngực lấy ra bức thư của Khúc Thanh Dẫn.
“Nhưng mà Thành vương gia nói cho ta biết, nếu như có đi ngang qua chỗ của đại nhân, chỉ cần nộp một ngàn lượng là được rồi, đừng nói là Thành vương gia nhớ lộn đi?” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh cầm thư của Khúc Thành Dẫn, hai tay đưa tới bị Thái thú kia.
Lúc đối phương nghe đến ba chữ ‘Thành vương gia’, sắc mặt đã đổi. Lúc này thấy Diệp Cốc Thanh đưa thư qua, liền đứng lên nhận lấy. Sau khi cẩn thận đọc qua một lượt, vị Thái thú kia lập tức cầm hai tay trả lại thư.
“Ôi, hạ quan không biết công tử là người của Thành vương gia, vừa rồi có chỗ thất lễ mong rằng rộng lòng tha thứ. Đến đến đến, Diệp công tử mời ngồi.”
Thấy thế, Diệp Cốc Thanh móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Thái thú, sau đó mở miệng nói: “Một ngàn lượng bạc này mong rằng đại nhân cất kỹ, hôm nay tại hạ vẫn còn việc bên người, ngày nào đó nhàn rỗi, tại hạ ắt hẳn phải đến quý phủ một chuyến.”
Biết rõ đối phương là người của Thành vương gia, Thái thú đâu còn dám nhiều lời. Vội để cho quản gia nhận lấy, tự mình đưa Diệp Cốc Thanh ra đến sông Kính Thành, thẳng đến khi Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt lên thuyền rời đi, lúc này mới lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, xoay người nhấc chân đá cho quản gia bên cạnh một cái cho hả giận.
Diệp Cốc Thanh lên thuyền, thiết lập lại hoạt động của tất cả bến tàu, sau khi nhìn thấy mọi người chậm rãi quen thuộc với hình thức mới, lúc này mới yên tâm mang theo mọi người về Tuyên Thành.
Diệp Cốc Thanh chỉ vừa mới bắt đầu, dĩ nhiên chuyện làm ăn cũng không có tốt như vậy. Cũng may có Trương Thái thú đề cử, còn có Hách viên ngoại Triệu Văn Bằng tương trợ, tuy rằng việc làm ăn không thể nói là chậu bát đầy tiền, nhưng tốt xấu gì vẫn thu được lợi nhuận.
Thời gian chẫm rãi trôi qua, chớp mắt mà đã qua nửa năm. Nửa năm trước, đám thương nhân vẫn còn dè chừng, nhưng sau khi nhìn thấy đội thuyền Diệp Cốc Thanh chưa lần nào xảy ra nhầm lẫn trong giao hàng, cuối cùng đã yên tâm đem hàng hóa của mình cho Diệp Cốc Thanh vận chuyển.
Diệp Cốc Thanh cứ tưởng rằng sẽ mãi như vậy cùng Hồng Hề Việt sống nốt quãng đời còn lại, nhưng mà hắn đã quên chuyện Khúc Thành Dẫn. Lúc Cao Tĩnh Vũ mang gương mặt lạnh lùng cầm theo bức thư của Khúc Thành Dẫn xuất hiện ở trước mặt Diệp Cốc Thanh, Diệp Cốc Thanh nhận ra, những ngày an nhàn của bọn họ chỉ sợ sẽ chấm dứt.
Xem thư của Khúc Thành Dẫn một lượt, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Trong nửa năm này, Diệp Cốc Thanh cũng có nghe tới chuyện Tĩnh Vương gia và Khúc Thành Dẫn đã bắt đầu tranh đấu. Lúc trước hoàng đế để mặc cho bọn họ tự đấu với nhau, hôm nay muốn nhúng tay vào đã là chuyện không có khả năng. Lúc này hoàng đế có lẽ đã bị mất quyền lực, cho dù muốn xen vào cũng là lực bất tòng tâm.
Cao Tĩnh Vũ mang theo bức thư của Khúc Thành Dẫn đến đây làm cho Diệp Cốc Thanh cảm thấy không ổn, lúc đầu Diệp Cốc Thanh cho rằng đối phương muốn kéo hắn ra ngoài ánh sáng, nhưng sau khi nhìn vào thư chỉ thấy y nói muốn tạm thời ‘mượn’ Diệp Cốc Thanh bốn mươi vạn lượng bạc, Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ đã kết thúc rồi.
Bây giờ trong tay Khúc Thành Dẫn nắm bao nhiêu là quyền thần, không cần phải dùng tiền để lôi kéo người gì nữa, mà y lại cần nhiều bạc như vậy không nghi ngờ là sử dụng cho quân đội. Điều này cũng đã nói lên, không bao lâu nữa Khúc Thành Dẫn có lẽ sẽ ra tay.
Không phải Diệp Cốc Thanh không lấy bạc ra được, chỉ là hắn lo lắng sau khi bạc lấy ra, hoặc Khúc Thành Dẫn leo lên được địa vị, hoặc là sau khi y đi sai một nước cờ gặp thất bại sẽ xảy ra cái gì đó. Sau khi thành công, Khúc Thành Dẫn rất có thể vung tay diệt khẩu bọn họ, đem chuyện liên quan đến hắn xóa sạch sẽ. Cũng có khả năng sau khi thất bại, Tĩnh Vương gia lôi kéo Diệp Cốc Thanh. Bất luận thế nào, những cái này đều bất lợi đối với Diệp Cốc Thanh, cho nên lúc này Diệp Cốc Thanh cần phải có lợi thế —— một lợi thế có thể cứu được tính mạng.
Khép lại thư, Diệp Cốc Thanh ngẩng đầu nhìn Cao Tĩnh Vũ nói: “Cao đại nhân, bạc ta có thể đưa cho ngươi. Nhưng ta có một điều kiện..”
“Ngươi nói.” Cao Tĩnh Vũ nhìn Diệp Cốc Thanh.
“Ta muốn sau khi Thành Vương gia leo lên được địa vị, để cho Diệp gia ta một con đường sống.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Cao Tĩnh Vũ không khỏi nhíu mày: “Vương gia không phải người tuyệt tình như vậy.”
“Ta biết rõ Thành Vương gia làm người có trái tim nhân hậu, nhưng mà mọi thứ đều có lỡ như, lỡ như sau khi Thành Vương gia được việc lại nổi lên sát ý với chúng ta thì như thế nào?”
Nghe vậy, Cao Tĩnh Vũ trầm mặc một lúc cũng gật đầu, sau đó liền đứng dậy đi ra. Thấy thế, Hồng Hề Việt đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Diệp Cốc Thanh cười cười với y đưa tay vỗ vỗ vào bàn tay Hồng Hề Việt rồi dẫn y đi vào hậu viện.
Lúc này tháng một vừa qua, khí lạnh đã lui, mấy bông mai đã tàn úa trên cành vẫn cố gắng tỏa ra chút hương còn sót lại. Diệp Cốc Thanh ngồi trong đình ôm eo Hồng Hề Việt, nhịn không được thở dài. Lúc đối phương nghiêng đầu nhìn mình, Diệp Cốc Thanh hôn một cái lên gò má y.
“Tử Khâm, nếu về sau Khúc Thành Dẫn thật sự trở mặt thì chúng ta phải xử lý như thế nào?” Hồng Hề Việt lấy chén trà nóng trên bàn đặt vào bàn tay Diệp Cốc Thanh, mình thì ra khỏi người Diệp Cốc Thanh, giúp hắn vén lại sợi tóc bị gió thổi loạn.
“Nếu thật sự có ngày như vậy, chúng ta liền thay đổi hình đổi dạng rời khỏi chỗ này, tìm một nơi an tĩnh để ở lại, chỉ có hai người chúng ta.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, Hồng Hề Việt gật đầu mỉm cười không nói gì nữa.
Kỳ thật trong lòng Hồng Hề Việt vẫn luôn hy vọng y và Diệp Cốc Thanh có thể rời khỏi nơi đây, nửa năm này, Hồng Hề Việt đều nhìn thấy mệt mỏi cùng cực khổ ở trong mắt Diệp Cốc Thanh, cho dù nói mình cố gắng học, để chia sẻ với Diệp Cốc Thanh một phần áp lực, nhưng mà điều y có thể làm lại có hạn. Y không quan tâm cuộc sống có giàu có hay không, y chỉ muốn Diệp Cốc Thanh khỏe mạnh cứng cáp cùng một chỗ với y, bình bình đạm đạm vượt qua nửa đời người.
Nhưng mà trước đó, y sẽ mang Diệp Cốc Thanh về nơi mà y và Đường Khanh Ly, còn có sư phụ đã sống lúc trước, đó là điều Diệp Cốc Thanh đã đồng ý với y. Chờ hắn nhàn rỗi rồi, hắn sẽ cùng mình quay lại đó.
“Tử Khâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện tổn thương dù chỉ một cọng lông của ngươi!”
Diệp Cốc Thanh ôm Hồng Hề Việt vào lòng, nghe y nói mà im lặng gật đầu, mở miệng nói: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng tin tưởng ta, chúng ta sẽ không có việc gì.”
Hai người lẳng lặng đứng trong đình, cho đến khi lão quản gia xách áo đến đây gọi bọn họ ăn cơm, lúc này mới buông nhau ra.
Nhìn lão quản gia đi ở phía trước không hề quay đầu lại, Hồng Hề Việt dùng vai đẩy đẩy Diệp Cốc Thanh, hé miệng nở nụ cười, Diệp Cốc Thanh đã ở chung với Hồng Hề Việt lâu như vậy, đã có thể hiểu y quá rõ. Nhìn y cười như vậy, dĩ nhiên biết rõ gia hỏa này chắc chắn lại trêu chọc lão quản gia rồi.
“Nói đi, ngươi đã làm cái gì rồi?” Diệp Cốc Thanh nhìn bóng lưng lão quản gia thấp giọng hỏi.
“Cũng không có gì nha, chỉ là Lưu thúc hỏi ta có thể khuyên ngươi sinh đứa nhỏ hay không. Ta nói cả hai ta đều là nam nhân không thể sinh được, ông lại nói ta để cho ngươi nạp thϊếp, sau đó ta liền cúi đầu chùi kiếm, Lưu thúc xem như cái gì cũng chưa nói liền bỏ đi.”
Nghe xong, bước chân Diệp Cốc Thanh hơi lảo đảo, suýt nữa ngã đập mặt xuống đất. Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh im lặng lắc đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
“Ta sẽ không nạp thϊếp, đời này cũng sẽ không.”
“Ta biết, nếu như ngươi có tâm tư kia, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi an ổn cho tới bây giờ?” Dứt lời, Hồng Hề Việt trợn mắt nhìn Diệp Cốc Thanh, đuổi theo lão quản gia lại móc đoản kiếm trong ngực ra. Nhìn lão quản gia trong chớp mắt liền đổi sắc mặt, Diệp Cốc Thanh không khỏi lại im lặng một hồi.