Bởi vì lo cho thân thể Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh không làm đến bước cuối cùng, chỉ là khó kìm lòng mà để cho Hồng Hề Việt dùng miệng giúp mình một lần. Nhìn Hồng Hề Việt trước mặt biểu hiện xấu hổ và giận dữ, nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp mình giải quyết, Diệp Cốc Thanh mỉm cười, giống như ban thưởng mà xoa xoa đầu y.
Sau khi Diệp Cốc Thanh đi ra, nhìn thứ kia dính trên khóe môi khẽ nhếch của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh lấy khăn nhẹ nhàng giúp y lau sạch sẽ, sau đó nằm xuống bãi cát thuận thế kéo người vào lòng. Hai người cứ như vậy nằm ở trên bãi cát mềm mại, gắt gao ôm chặt lấy nhau nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, nghe tiếng sóng biển rì rào.
Nửa đêm, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt về lại khách điếm. Dùng nước nóng rửa sạch cát bám trên người, lúc này Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt mới lên giường đi ngủ.
Nhớ kỹ hôm nay Diệp Cốc Thanh phải cùng Triệu Văn Bằng đi đến nha môn để hoàn tất thủ tục, Hồng Hề Việt đã sớm tỉnh lại liền gọi Diệp Cốc Thanh dậy. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm thân thể tập võ nên khôi phục lại rất nhanh, thắt lưng vốn đau nhức của Hồng Hề Việt đã không còn cảm giác gì. Ngược lại, chỗ bí mật kia vẫn còn chút không được thoải mái. Quay đầu lại trừng mắt Diệp Cốc Thanh đang lau mặt, Hồng Hề Việt thầm mắng một câu lòng người dạ thú.
Diệp Cốc Thanh bị trừng có chút mờ mịt, cho nên cũng coi như không nhìn thấy. Búi tóc xong xuôi liền cùng Hồng Hề Việt xuống lầu. Lúc này Lưu quản gia đã thức dậy, đang đứng trong đại sảnh nói chuyện với tiểu nhị, thấy Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt cùng nhau xuống lầu, liền phất tay bảo tiểu nhị rời đi còn mình thì chạy qua đón.
“Đại thiếu gia, chúng ta ăn sáng xong thì đi đến Triệu phủ, ngày hôm qua ta đã cẩn thận xem qua bản kế hoạch của người một lần, mặc dù có đôi chỗ không được thuận tiện lắm, nhưng sửa lại một chút vẫn có thể thực hiện được. Hơn nữa chúng ta còn có thể hấp dẫn mấy thành trấn xung quanh tương đối gần đây, chuyển hàng hóa đến bến tàu chúng ta, sau đó chúng ta vận chuyển đi, như vậy nếu như làm tốt thì chúng ta gần như có khả năng độc quyền chuyện làm ăn trên sông Kính Thành.”
Diệp Cốc Thanh ngồi bên bàn, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lưu quản gia cùng khuôn mặt tươi tắn của Hồng Hề Việt thì không khỏi cười cười, sau đó kéo cái ghế bên cạnh ra cho Lưu quản gia ngồi xuống.
“Vâng, ý tưởng của Lưu thúc có thể thực hiện được.” Diệp Cốc Thanh thản nhiên nói.
“Chúng ta còn có thể làm một đoàn xe, vận chuyển hành hóa vào trung tâm, như vậy lại có thêm một phần lợi nhuận nữa.”
Nghe Lưu quản gia nói, Diệp Cốc Thanh buông chén trà trong tay lắc đầu với ông: “Lưu thúc, làm người a, không thể quá tham lam. Hơn nữa ban đầu muốn mua thuyền, chẳng qua là chúng ta làm ăn ở mấy thành trấn phụ cận Tuyên thành, cũng không nghĩ có thể đến Tuế Giang thành. Nếu không phải phía sau có… Nói tóm lại, Lưu thúc phải hiểu cây to đón gió.”
Ý tưởng của Lưu quản gia không phải Diệp Cốc Thanh chưa từng nghĩ qua, thành lập một đoàn xe liên hệ với khách hàng, nhưng đó chỉ là khi làm ăn với mấy thành trấn phụ cận Tuyên thành. Hôm nay, nếu thật có thể phát triển đến Tuế Giang thành thì nhất định phải bỏ đi khâu này.
Không vì cái gì khác, giống như lời hắn vừa nói với Lưu quản gia, cây to đón gió. Cho dù đứng
sau hắn là Thành vương gia đi nữa, nếu sau này Khúc Thành Dẫn thật sự ngồi lên đế vị, việc buôn bán của hắn làm được quá lớn, dùng thủ đoạn bình thường của đế vương, đoán chừng Diệp gia sẽ không giữ được. Cho nên hắn chỉ có thể tận lực giảm bớt phạm vi buôn bán, đem lợi ích phân tán ra ngoài, đến lúc đó nguy hiểm mình phải đối mặt sẽ giảm hơn không ít.
“Thiếu gia, chúng ta có người chống lưng?” Lưu quản gia tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh dùng ngón tay nhúng nước viết lên mặt bàn một chữ ‘Thành’, sau đó hắn kể lại chuyện mình và Hồng Hề Việt ở Kỳ Dương thành gặp được Khúc Thành Dẫn cho Lưu quản gia nghe. Chờ khi Diệp Cốc Thanh nói xong, lão quản gia liền trầm mặc. Bởi vì ông biết rõ một khi đã dính dáng đến hoàng gia nhất định không có gì tốt. Cho nên ông rất lo lắng cho tiền đồ sau này của Diệp gia, cũng may Diệp Cốc Thanh không quá tham lam, làm việc vẫn biết thu liễm.
Sau khi mấy người ăn xong, Diệp Cốc Thanh để cho Hồng Hề Việt ở lại khách điếm nghỉ ngơi, mình thì dẫn theo Lưu quản gia đến Triệu phủ gặp Triệu Văn Bằng. Trên đường đến Triệu phủ, Lưu quản gia ngồi đối diện Diệp Cốc Thanh có mấy lần muốn nói lại thôi, nhìn Diệp Cốc Thanh rất kỳ quái.
“Lưu thúc, có gì thúc cứ nói thẳng ra, giữa ta và thúc còn có chuyện gì không thể nói hay sao?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, Lưu quản gia nhìn Diệp Cốc Thanh thở dài: “Thiếu gia, lão nô biết không nên hỏi đến chuyện riêng tư của thiếu gia. Nhưng mà Diệp gia cũng chỉ có người là con trai độc nhất, ngươi thật sự có ý định sống một đời với Hồng công tử sao? Cho dù người và Hồng công tử cũng một chỗ, tốt xấu gì cũng nạp thêm thϊếp để giữ lại huyết mạch a.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không khỏi sững sờ, lập tức lắc đầu: “Không cần, tình cảm là chuyện hai người, phải trung thành với nhau. Chuyện không có con mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng mà ta không muốn có người chen ngang giữa ta và Hồng Hề Việt. Hơn nữa, y cũng sẽ không đồng ý.”
“Như vậy sao
được, người xem mấy thế gia vọng tộc có kia ai mà không tam thê tứ thϊếp? Cho dù Hồng công tử có là chính thê, nhưng không thể lưu lại huyết mạch, như vậy cũng không được!” Lúc này Lưu quản gia đã nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Đưa tay đè xuống Lưu quản gia đang nổi giận đùng đùng, Diệp Cốc Thanh cười nói: “Không phải ta vừa mới nói rồi sao, ta không muốn để người khác chen ngang giữa hai người bọn ta. Cũng không muốn có con.”
Lưu quản gia đã ở Diệp phủ mấy chục năm, ông cũng biết rõ chuyện xảy ra lúc trước. Thấy Diệp lão gia vẫn một mực xem Đường Khanh Ly là con ruột của mình, ông cũng theo Diệp lão gia xem hắn là Thiếu gia Diệp phủ, yêu thương hắn cũng không phải ít. Nhưng mà, tuy rằng Lưu quản gia nói như vậy, đang tiếc hắn đối với ký ức ngày trước một chút cũng không nhớ, cho nên đối với lời ông nói chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Đang nói chuyện thì đã đến Triệu phủ. Xe ngựa vừa dừng không đợi Diệp Cốc Thanh xuống xe, bên ngoài đã vang lên tiếng cười sảng khoái của Triệu Văn Bằng. Sau khi Lưu quản gia xuống xe, vén rèm đỡ Diệp Cốc Thanh xuống, hai người đứng trước cửa hàn huyên vào câu, sau đó lên xe đi đến nha môn.
Thái thú Tuế Giang thành gọi là Tư Mã Hành, là anh em kết nghĩa với Triệu Văn Bằng.
Có lẽ Triệu Văn Bằng cũng thường xuyên đến phủ Thái thú, cho nên thủ vệ trước cửa vừa nhìn thấy Triệu Văn Bằng cũng không vào thông báo, trực tiếp dẫn y đi vào.
Tư Mã Hành cũng là một người trẻ tuổi, thời điểm Triệu Văn Bằng dẫn Diệp Cốc Thanh và Lưu quản gia đi vào trong viện, Tư Mã Hành mặc trên người bộ trường sam màu trắng đứng đưa lưng về phía bọn họ tưới nước cho mấy chậu cây trong viện. Nghe phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy mấy người bọn họ liền đưa gáo nước cho tiểu tư bên cạnh, cười cười nhẹ gật đầu với bọn họ.
Tư Mã Hành lớn lên cũng vô cùng tuấn tú, mặc vào trường sam thuần trắng càng khiến y lộ ra khí chất xuất chúng. Nếu không phải Triệu Văn Bằng dẫn đi, Diệp Cốc Thanh không thể tin người trẻ tuổi khí chất xuất thần này lại là Thái thú Tuế Giang thành.
“Hôm nay cơn gió nào lại đem Văn Bằng ngươi đến phủ của ta vậy?” Tư Mã Hành chào hỏi Triệu Văn Bằng một câu, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển đến trên người Diệp Cốc Thanh: “Vị này là….”
Thấy ánh mắt Tư Mã Hành chuyển lên người Diệp Cốc Thanh, Triệu Văn Bằng đưa tay vỗ vai Diệp Cốc Thanh, cười nói: “Hắn nha, là bằng hữu mới quen không lâu của ta, cũng là người muốn mua thuyền của ta. Tới từ Tuyên thành, hắn gọi là Diệp Cốc Thanh.”
Diệp Cốc Thanh dịch sang bên cạnh một chút, chắp tay ôm quyền nói với Tư Mã Hành: “Tại hạ Diệp Cốc Thanh, bái kiến Tư Mã Thái thú.”
Thấy thế, Tư Mã Hành đỡ
Diệp Cốc Thanh lên, khẽ cười nói: “Nếu là bằng hữu của Văn Bằng, cũng là bằng hữu của Tư Mã Hành ta. Nếu Diệp công tử không ngại cứ theo Văn Bằng gọi ta một tiếng huynh trưởng đi.”
“Cái này…” Diệp Cốc Thanh lộ vẻ thụ sủng nhược kinh
(*được sủng ái mà kinh sợ), sau đó khom người nói: “Nếu đã vậy Tử Khâm cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tư Mã Hành dẫn mọi người vào phòng khách, sau khi bảo hạ nhân pha trà, Triệu Văn Bằng liền nói rõ mục đích đến đây. Vì vậy, Tư Mã Hành vội cho người mang giấy bút tới để làm giấy chứng nhận cho hai người. Sau khi Triệu Văn Bằng nói ra chuyện Diệp Cốc Thanh muốn phát triển ở Tuế Giang thành cho Tư Mã Hành nghe, Tư Mã Hành ngưng mi suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu.
“Chuyện này không phải là không thể, chỉ là triều đình có văn tự quy định rõ ràng, nếu như làm ngươi nhất định phải nộp một khoản thuế.”
Nghe Tư Mã Hành nói vậy, Diệp Cốc Thanh lập tức gật đầu: “Chuyện này tiểu đệ hiểu, tiền thuế ta sẽ nộp không thiếu một phần, sẽ không làm đại ca khó xử.”
Lời của Diệp Cốc Thanh khiến cho Tư Mã Hành nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
“Đã như vậy, ta đây cũng không cần nói gì nữa rồi. Hơn nữa việc này cũng là một chuyện tốt với Tuế Giang thành, ta sẽ tận lực ủng hộ. Các ngươi cứ làm đi, nếu như có gì khó khăn cứ đến tìm ta, chỉ cần có thể giải quyết cho các ngươi, ta sẽ làm hết khả năng của mình.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh và Triệu Văn Bằng đồng thời đứng dậy, chắp tay nói tạ với Tư Mã Hành.
Mấy người hàn huyên một lúc, Tư Mã Hành để cho quản gia vào tửu lâu trong thành đặt một bàn rượu và đồ ăn, muốn mời Diệp Cốc Thanh và Triệu Văn Bằng, nhưng Diệp Cốc Thanh nói còn có việc nên từ chối. Thấy vậy, Tư Mã Hành cũng không ép buộc, đích thân tiễn người ra tới cửa. Diệp Cốc Thanh vốn tưởng rằng Triệu Văn Bằng sẽ về cùng mình, nào biết đối phương nói muốn ở phủ Thái thú ăn chực, thế là Diệp Cốc Thanh và Lưu quản gia đi trước.
Ngồi trên xe ngựa, Diệp Cốc Thanh nghĩ về hai người Triệu Văn Bằng và Tư Mã Hành, cảm thấy quan hệ của người quá mức thân mật, thế là liền hỏi Lưu quản gia.
Nghe vấn đề của Diệp Cốc Thanh, Lưu quản gia gật đầu nói: “Ta ở Tuế Giang thành mấy ngày, cũng nghe không ít chuyện về vị Thái thú này. Vị Tư Mã Thái thú này trước đây là con trai của của một đầy tớ ở Triệu phủ. Từ nhỏ đã lớn lên cùng Triệu lão bản. Vị Tư Mã Thái thú này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được Triệu lão gia tử yêu thích, còn luôn giúp y đọc sách. Sau thì Tư Mã Thái thú thi đậu Trạng nguyên hồi hương, chuyện đầu tiên chính là thắp một nén hương lên phần mộ Triệu lão gia tử, cho nên có thân thiết với Triệu gia cũng là chuyện bình thường, hơn nữa vị Tư Mã đại nhân này cũng là người trọng tình nghĩa, cho tới bây giờ vào mấy ngày lễ tết vẫn không quên mang theo vợ mình qua lại bên Triệu gia.”
Nghe xong mấy lời Lưu quản gia nói, Diệp Cốc Thanh gật đầu không nói gì nữa, ngồi trong xe ngựa chạy về hướng khách điếm.
Bỗng chốc Diệp Cốc Thanh nhớ ra một chuyện, đó là hắn muốn cùng Liêu Khải Vân đi về nhà gã một chuyến để tiếp kiến vị cao nhân ẩn danh kia.