Bởi vì chuyện của Hồng Hề Việt, cả đoạn đường Diệp Cốc Thanh đều rất im lặng. Liêu Khải Vân biết rõ tâm tình đối phương không tốt, cũng không mở miệng quấy rầy, khi nào thật sự nhàm chán mới nói vài câu để giải sầu.
Diệp Cốc Thanh rất lo lắng cho Hồng Hề Việt. Gia khỏa kia ở trước mặt mình thì vô cùng ngoan ngoãn, nhưng Diệp Cốc Thanh biết rõ Hồng Hề Việt thật ra là một người nóng tính, cũng chỉ có ở trước mặt mình mới thu liễm một ít.
Chuyện ngày hôm qua quả thật là đả kích trầm trọng với Hồng Hề Việt, hơn nữa mình còn rời đi khiến cho y rơi vào tiến thoái lưỡng nan. Tuy rằng có để lại thư cho Mẫn Ngôn nói nàng chiếu cố Hồng Hề Việt giúp mình, nhưng Diệp Cốc Thanh không thể biết được trong lòng Mẫn Ngôn là nghĩ như thế nào. Vừa nghĩ tới cảnh Hồng Hề Việt mang một thân trọng thương gặp phải kẻ thù, hoặc là bị người gϊếŧ chết ở một chỗ nào không biết, Diệp Cốc Thanh liền không nhịn được lo lắng.
Bàn tay chậm rãi siết chặt, ngẩng đầu nhìn ánh tà dương đỏ thẫm, trong lòng Diệp Cốc Thanh mâu thuẫn không thôi.
Nhưng đúng lúc này, Liêu Khải Vân đang vững vàng đánh xe bỗng nghiên ghìm dây cương. Diệp Cốc Thanh nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa đυ.ng đầu vào thùng xe, ngẩng đầu nhìn Liêu Khải Vân, chỉ thấy gã quay đầu chỉ vào hai con rắn một lớn một nhỏ đang chậm rãi trườn qua đường, nói: “Rắn qua đường, tuy chỉ là hai con vật, nhưng cũng có sinh mạng, chúng ta cũng đừng tổn thương nó là tốt hơn.”
Diệp Cốc Thanh trầm mặc nhìn hai con rắn đang chậm rãi trườn vào trong bụi cỏ, bên tai là tiếng huýt sáo vui vẻ của Liêu Khải Vân, vung roi lên lại tiếp tục xuất phát.
Chạng vạng tối, Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân đã đến một trấn nhỏ. Đi vào một khách điếm duy nhất có trong trấn, sau khi Diệp Cốc Thanh tắm xong, liền ra ngoài gọi Liêu Khải Vân đi ăn cơm. Ngay lúc đi ngang qua một gian phòng, lại nghe được một tin tức khiến hắn lạnh cả người.
“Hôm qua ta nhận được bồ câu đưa thư, ma đầu Hồng Hề Việt đã bị đại môn phái vây công khiến bản thân bị trọng thương, lúc này đang chữa trị tại Bách Thảo Đường của Kỳ Dương thành. Võ công của ma đầu kia cao cường, lúc này bản thân đang bị trọng thương đúng là cơ hội tốt cho huynh đệ chúng ta ra tay. Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước, đợi các vị chuẩn bị hành trang thì bắt đầu lên đường, hừng đông liền đi đến Kỳ Dương thành gϊếŧ ma đầu kia, các huynh đệ có thể được xứng danh giang hồ.”
“Đại ca, đệ nghe nói ma đầu kia dung mạo xinh đẹp, hơn nữa nam nữ đều không kị, nếu như huynh đệ chúng ta một lần hành động liền bắt được yêu nhân kia, vậy để chúng ta nếm thử một lần đi.”
“Tùy các ngươi, ta cũng đã từng thấy mặt ma đầu kia, so với đầu bài Túy Hoa Lâu còn muốn lẳиɠ ɭơ hơn, cũng không biết đã bị mấy người chơi qua. Chỉ là Kỳ Dương thành canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ chúng ta không tiện hành động?”
“Sợ cái gì, không phải còn Lão Lục sao…”
Giọng nói dần nhỏ lại, sau đó lại là một hồi thảo luận. Diệp Cốc Thanh đứng trước cửa nghe được, nghe kế hoạch của bọn chúng, không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng nhiều hơn nữa, chính là lo lắng cho Hồng Hề Việt.
Không có tâm tình ăn cơm, Diệp Cốc Thanh xoay người trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng mà, khi hắn đang sửa soạng được một nửa, lại đột nhiên ngừng lại. Lỡ như đối phương đối phó được, không muốn gặp mặt mình thì làm sao?
Cửa phòng bị mở ra, Liêu Khải Vân từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bao đồ đang sửa soạng một nửa cùng Diệp Cốc Thanh đứng ngốc bên cạnh, nhất thời có chút không rõ ràng.
“Diệp huynh đệ, ngày mai mới lên đường, đồ của ngươi cũng không nhiều lắm sửa soạng làm gì?”
Nhìn Liêu Khải Vân nhiệt tình, tục ngữ có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Diệp Cốc Thanh nhíu mày nói cho Liêu Khải Vân nghe chuyện ồn ào của mình và Hồng Hề Việt, sau đó, mới đem chuyện mới nghe được ngoài cửa kể cho gã một lượt.
Liêu Khả Vân nghe xong lập tức vỗ bàn, chỉ vào Diệp Cốc Thanh vẫn còn do dự ngồi trên ghế mắng: “Ta nói, sao ngươi vẫn còn ngồi ngốc ở đó vậy? CÒn không mau quay về Kỳ Dương thành kéo người về. Tuy rằng ở chung với nam nhân so với nữ nhân thì tốt hơn một chút, nhưng cũng phải dỗ dành a. Sao ngươi lại vứt bỏ người ta nha, nếu là ta, ta cũng sẽ không theo ngươi.”
Thấy Diệp Cốc Thanh tròn mắt nhìn mình, Liêu Khải Vân đi đến bên giường, sửa soạng lại bao đồ cho tốt, cầm áo choàng mắc trên giá ném cho Diệp Cốc Thanh: “Còn thất thần làm gì, còn không nhanh lên. Không kịp thời gian nữa rồi, chúng ta cưỡi ngựa trở về thì tốt hơn.”
“Ta không biết cưỡi ngựa.” Diệp Cốc Thanh đưa tay choàng vào áo khoác Liêu Khải Vân đưa qua, nhanh chóng mặc vào rồi nói.
“Vậy cưỡi chung.” Nói xong, Liêu Khải Vân ra ngoài đại sảnh, gọi chưởng quầy tới dặn dò y để ý xe ngựa, sau khi bảo tiểu nhị đeo yên cương cho ngựa, vung người nhảy lên ngựa rồi kéo Diệp Cốc Thanh lên cùng.
Hai người ngồi trên ngựa điều chỉnh lại tư thế một chút, lập tức quay đầu chạy về hướng Kỳ Dương thành.
Mùa hè đã qua được một nửa, mặc dù ban ngày thời tiết oi bức, nhưng buổi tối đi bên ngoài vẫn còn chút lạnh. Không khí lạnh như băng thổi qua người, khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi run lên, nhưng nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ gặp Hồng Hề Việt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Cảm giác quỷ dị cứ luân phiên thay đổi như vậy, thời điểm mặt trời vừa le lói những tia nắng đầu tiên, rốt cuộc Liêu Khải Vân và Diệp Cốc Thanh về tới Kỳ Dương thành. Lúc này, trên đường ngoại trừ một vài người bán hàng rong bắt đầu bày bán hàng, cũng không có ai qua lại trên đường. Cho nên, Liêu Khải Vân yên tâm để ngựa phóng như bay.
Một đường đi thẳng đến Bách Thảo Đường, sau khi Liêu Khải Vân xuống ngựa, Diệp Cốc Thanh cảm thấy từ cổ trở xuống đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Lúc Liêu Khải Vân giúp xuống ngựa, hai chân Diệp Cốc Thanh mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp ngay trước cửa Bách Thảo Đường.
Liêu Khải Vân đỡ người dậy, chuẩn bị
thay hắn gõ cửa. Nhưng lại bị Diệp Cốc Thanh cự tuyệt. Chỉ thấy hắn khó khăn nện từng bước, từng bước đi lên bậc thềm Bách Thảo Đường, đưa tay gõ cửa.
Lúc này, lão đại phu của Bách Thảo Đường đã dậy rồi, thấy có người gõ cửa tưởng rằng có người đến xem bệnh, vội đi ra mở cửa, khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Diệp Cốc Thanh, cả người không khỏi sửng sốt.
“Là ngươi? Sao công tử lại trở về?” Lão đại phu nghi ngờ hỏi.
Nghe lão đại phu nói xong, Diệp Cốc Thanh cười đáp lại: “Ta tới đón y, đại phu, y còn ở đây không?”
“Vẫn còn, nhưng mà, sắc mặt công tử rất khó coi, có phải bị bệnh hay không?”
Diệp Cốc Thanh nghe vậy đưa tay sờ sờ mặt mình, lắc đầu cười nói: “Ta không sao, phiền đại phu dẫn ta qua đó.”
Liêu Khải Vân biết rõ hai người gặp nhau nhất định sẽ có nhiều điều muốn nói, thế là lấy lý do đói bụng, ra đầu phố xem có bán món gì. Thứ nhất, là có thể nhét đầy bao tử, thứ hai, cũng để theo dõi những người hôm qua ở khách điếm có tới hay không.
Diệp Cốc Thanh khó khăn đi theo lão đại phu vào gian phòng phía sau, sau khi cúi người cảm ơn lão đại phu. Diệp Cốc Thanh đến trước cửa nhấc tay gõ cửa.
Trong phòng, Hồng Hề Việt mới xong việc điều tức, mới sáng sớm đã nghe tiếng đập cửa, cho rằng là lão đại phu tới đưa thuốc, không khỏi nhíu mày.
“Ta nói, ta không cần uống, mang về đi.”
Hồng Hề Việt vừa dứt lời, cửa phòng lần nữa bị gõ vang. Hồng Hề Việt hết kiên nhẫn liền đứng dậy xuống giường, đưa tay mở ra cánh cửa, khi y nhìn rõ được người đứng ngoài là Diệp Cốc Thanh đã đi nhưng lai quay về, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nhìn thấy tình trạng của Hồng Hề Việt so với tưởng tượng của mình thì tốt hơn nhiều, Diệp Cốc Thanh thở ra một hơi thật dài, cả người không còn chống đỡ được nữa mà ngã xuống. Thấy thế, Hồng Hề Việt bị dọa đến trắng bệch. Trong miệng kêu tên của hắn,
ôm nửa người trên của hắn vào trong ngực.
Diệp Cốc Thanh nhắm mắt lại nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng của Hồng Hề Việt, cố gắng chống đỡ mở hai mắt. Đưa tay vỗ vỗ bàn tay ấm áp của Hồng Hề Việt, dùng giọng nói khàn khàn an ủi: “Ta không sao, chỉ là do cưỡi ngựa xóc nảy quá có chút chịu không nổi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.”
Diệp Cốc Thanh vịn cánh tay Hồng Hề Việt, chậm rãi đứng lên. Từng bước đi vào phòng, nằm xuống giường của Hồng Hề Việt.
Hồng Hề Việt thấy môi hắn khô nứt, quay người rót cho hắn chén nước, lúc ngón tay đυ.ng phải tay của Diệp Cốc Thanh, không khỏi nhíu mày.
“Có phải người ngươi nóng lên không, sốt? Ta đi tìm đại phu đến xem cho ngươi.” Nói xong, Hồng Hề Việt liền đi ra ngoài, nhưng mà bị Diệp Cốc Thanh kéo lại vạt áo.
Nhìn ánh mắt Diệp Cốc Thanh, trái tim Hồng Hề Việt mềm nhũn, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác khổ sở. Kéo vạt áo ra ngỏi tay Diệp Cốc Thanh, làm bộ lạnh nhạt đứng trước giường.
Diệp Cốc Thanh coi như không nhận thấy đối phương xa cách, khẽ cười nói: “Ta không sao, chỉ là đùi hơi đau.”
Hồng Hề Việt nhìn về phía đùi của Diệp Cốc Thanh, lúc ánh mắt chạm đến cái quần loang lổ vết máu, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Đứng do dự một lúc, Hồng Hề Việt rốt cuộc không nhịn được mà cởϊ qυầи Diệp Cốc Thanh xuống.
Lúc này, vải quần đã dính vào da bên đùi, lúc quần cởi ra hết, không chỉ Diệp Cốc Thanh đau đến cả người đổ đầy mồ hôi, Hồng Hề Việt cũng là khó xử mà đổ mồ hôi cả người.
Từ chậu rửa đặt bên cửa ra ngoài, vắt một cái khăn sạch giúp Diệp Cốc Thanh lau vết máu trên đùi, sau đó mới lấy thuốc trị thương mà đại phu chuẩn bị cho y để bôi vào miệng vết thương.
Sau khi Hồng Hề Việt giúp Diệp Cốc Thanh bôi thuốc xong, Diệp Cốc Thanh đã mấy bận muốn bất tỉnh rồi, nhưng bởi vì chuyện quan trọng còn chưa nói ra, cho nên vẫn cố chống đỡ.
“Hồng Hề Việt, có người muốn gây bất lợi cho ngươi. Đợi chút nữa Liêu Khải Vân tới đây, ngươi để cho gã dẫn đến phủ Thái thú trước đi. Bây giờ thân thể ngươi chưa hồi phục, gặp phải bọn xấu ngàn vạn lần không thể liều mạng cùng bọn chúng.”
Nghe xong, thân thể Hồng Hề Việt không khỏi run lên, nhìn Diệp Cốc Thanh nghẹn ngào hỏi: “Ngươi trở về là để nói cho ta những
điều này”
“Ừ.” Tuy rằng giọng nói Diệp Cốc Thanh suy yếu nhưng vẫn rất kiên định.
“Tại sao?”
“Không phải ngươi biết rõ rồi sao? Bởi vì ta thích ngươi, dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn người khác tổn thương ngươi. Hồng Hề Việt, người mà ngươi để trong lòng rốt cuộc là Diệp Cốc Thanh ta, hay vẫn là Đường Khanh Ly? Quên Đường Khanh Ly để cùng một chỗ với ta khó như vậy sao?”
Nhìn vào đôi mắt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt cúi đầu nhìn hai chân bị thương của hắn, vừa muốn mở miệng trả lời, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra. Chỉ thấy Liêu Khải Vân cầm theo hai cái bánh bao hấp tấp chạy vào.
“Không xong, không xong rồi, Diệp huynh đệ, những người kia thật sự đến.”
Hồng Hề Việt nhìn Liêu Khải Vẫn bỗng nhiên xông vào, lại nhớ tới hai chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Diệp Cốc Thanh, vội kéo chăn mỏng che cho hắn. Quay người nhìn Liêu Khải Vân mắng: “Đến rồi thì thôi, còn dọa ngươi đến cả dạng này?”
Liêu Khải Vân cũng không thèm để ý Hồng Hề Việt, thấy bản thân hai người đều bị thương hành động bất tiện. Thế là, để cho Hồng Hề Việt mặc lại quần cho Diệp Cốc Thanh, đỡ đối phương nhanh chóng chạy khỏi đây.
Liêu Khải Vân là người có võ, cũng không sợ những người giang hồ kia, nhưng gã không muốn gặp phiền toái. Bởi vì người dạy võ công cho gã từng bắt gã lập lời thề, có thể luận bàn võ công với người khác, nhưng không thể gây chuyện thị phi.
Liêu Khải Vân vẫn ghi nhớ lời thề với sư phụ, chi nên những năm này gã chưa bao giờ thật sự ra tay với một người. Duy chỉ có lần vội vã cứu Mẫn Nhu, bất đắc dĩ mới so mấy chiêu với Hồng Hề Việt. Sau đó cảm thấy công phu Hồng Hề Việt không tệ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, tìm lý do để lại so với người ta mấy chiêu.
Lần này thật sự gặp phải người trong giang hồ, Liêu Khải Vân tự nhiên là tuân thủ nghiêm ngặt lời sư phụ như trước đây. Vốn định cõng Diệp Cốc Thanh ra khỏi Bách Thảo Đường, nào biết vừa mới ra ngoài đại sảnh đã bị đám người kia chặn ở cửa ra vào.
Hơn mười người đi vào cũng không phải là cao thủ gì, trong đám đó, võ công cao nhất cũng chỉ xem như đứng hàng thứ hai trên giang hồ mà thôi. Nếu là bình thường, đừng nói mấy người này, cho dù hơn hai mươi người, cũng không phải là đối thủ của Hồng Hề Việt, Nhưng mà không khéo ở chỗ thương thế của Hồng Hề Việt rất nặng, không thích hợp động thủ với người ta. Liêu Khải Vân có thực lực nhưng không thể động thủ với người ta, sau khi hơn mười người vây quanh, ba người chỉ có thể liên tục lui ra sau.
“Liêu Khải Vân, ra tay đi.” Hồng Hề Việt đứng bên cạnh cẩn thận đỡ Diệp Cốc Thanh, lo lắng nói.
“Không được, sư phụ ta đã chỉ thị, ta không thể tùy ý động thủ với người ta.”
Nghe Liêu Khải Vân nói, không riêng Hồng Hề Việt, ngay cả Diệp Cốc Thanh cũng thiếu chút nữa chết ngất. Cứ tưởng rằng Liêu Khải Vân có thể thay bọn hắn giải vây, không nghĩ tới cũng chỉ là một tòa tháp trắng.
(*塔上 Bạch tháp, chả biết là gì. Nguyên câu là白塔上一个)
“Hồng Hề Việt, Liêu Khải Vân, hai người đều có võ công, tự bảo vệ mình chắc là không thành vấn đề. Hai người để ta xuống, có thể đi nhanh hơn.” Diệp Cốc Thanh nói xong, muốn xuống khỏi lưng Liêu Khải Vân.
Liêu Khải Vân làm như không nghe thấy lời hắn nói, cảm thấy hắn giãy giụa thì giữ càng chặt. Nhưng Hồng Hề Việt lại nhanh chóng quay đầu lại hung hăng trừng hắn một cái.
“Ngươi nói gì vậy? Có đi thì chúng ta cùng đi! Cho dù chết, ta cũng phải mang theo thi thể của ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh nằm trên lưng Liêu Khải Vân bật cười: “Đã như vậy, Hồng Hề Việt, rốt cuộc là ngươi đau lòng Diệp Cốc Thanh ta, hay là Đường Khanh Ly? Nếu là Diệp Cốc Thanh ta, hôm nay nếu ta chết, ta nhất định sẽ kéo ngươi cùng một chỗ. Nếu là Đường Khanh Ly, nếu như Diệp Cốc Thanh ta chết, nói không chừng Đường Khanh Ly có thể trở về.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã bị dồn đến góc tường. Liêu Khải Vân quay đầu lại nhìn bức tường cao phía sau lưng thì không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“Ha ha ha ha…. Hồng Hề Việt, ta biết rõ bản thân ngươi bị trọng thương, hôm nay ngươi đã không còn đường trốn. Ngoan ngoãn chịu trói còn có thể miễn cho đau đớn da thịt, nếu như không, đừng trách Mai gia huynh đệ chúng ta vô tình.”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là mấy con chó mèo của Mai gia. Ta nhớ lúc trước, kẻ nào đánh chủ ý lên người bổn công tử, bị bổn công tử lột sạch quần áo ném ra ngoài đường. Aiz, nếu như ta nhớ không lầm, phải là lão nhị của các ngươi đi.”
Nói xong, Hồng Hề Việt liền chớp mắt với lão nhị đang núp phía sau mọi người, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Người vừa mở lời dĩ nhiên không nghĩ tới lại còn có chuyện như vậy, lúc này quay đầu nhìn lão nhị đang trốn ở phía sau, sắc mặt xanh mét trừng người nọ một cái.
“Chậc chậc chậc, lão nhị quả nhiên là lão nhị, vĩnh viễn là người núp trong bóng tối không dám bước ra ngoài, Nhưng mà không sao, lão nhị à, ta hiểu.”
Lão nhị Mai gia bị khıêυ khí©h liền không nhịn được nữa, lúc này cầm theo đao, từ sau đám người lao tới Hồng Hề Việt. Hồng Hề Việt cong môi, bàn tay khẽ vung lên, chỉ nghe thấy keng một tiếng, một bảo kiếm toàn thân sắc đỏ xuất hiện. Sau đó nhẹ nhàng linh hoặt ngăn cản công kích của lão nhị.
Tuy rằng võ công lão nhị không tốt, nhưng lại vô cùng có lực. Một đao kia chém xuống, bởi vì Hồng Hề Việt không cách nào vận khí cho nên tay phải liền run lên, Xích Tiêu bảo kiếm chút nữa thì
tuột khỏi tay.
Mặc dù Hồng Hề Việt có hơi cố sức, nhưng vẻ mặt vẫn là bất động thanh sắc. Ánh mắt sáng ngời nhìn lão nhị cười nói: “Trước đây ta còn cho rằng nhà ngươi có chút bản lĩnh, không nghĩ tới thật sự vô dụng ngoài mong đợi.”
Dứt lời, Hồng Hề Việt nhanh chóng thu lại Xích Tiêu bảo kiếm, trước khi lão nhị ra chiêu đã đâm kiếm về phía cổ gã. Lão nhị Mai gia theo bản năng liền tránh đi, không nghĩ đối phương chỉ là đưa chiêu giả, đợi đến khi gã hồi phục tinh thần, trường kiếm của Hồng Hề Việt đã đâm vào bụng gã.
Đau đớn tột cùng khiến cho sắc mặt Lão nhị Mai gia không còn chút máu, gã muốn rút kiếm ra khỏi bụng mình, nhưng Hồng Hề Việt lại ra tay trước, chuyển động cổ tay để cho Xích Tiêu bảo kiếm khuấy động ở trong bụng.
Mai gia huynh đệ thấy chuyện không đúng, vội vã ra tay tương trợ. Liêu Khải Vân thấy tình huống không đúng, đầu óc nóng lên cũng không nghĩ tới lời thề gì đó nữa, buông Diệp Cốc Thanh xuống, rút ra gậy trúc bên cạnh nhập cuộc chiến.
Đã có Liêu Khải Vân gia nhập, áp lực trên vai Hồng Hề Việt lập tức nhỏ đi rất nhiều. Hai kiếm giải quyết xong một người, trong ngực cuồn cuộn khiến Hồng Hề Việt ngừng động tác trong tay lùi về bên cạnh Diệp Cốc Thanh.
“Hồng Hề Việt, ngươi sao vậy?”
Hồng Hề Việt không trả lời Diệp Cốc Thanh, lắc đầu hít sâu một hơi liền chuẩn bị xông lên lần nữa. Bỗng thấy Mẫn Ngôn và Cao Tĩnh Vũ dẫn theo một đội quân chạy vào Bách Thảo Đường. Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, mặt Cao Tĩnh Vũ liền lạnh lẽo,
lớn tiếng hô: “Bắt hết lại cho ta!”
Binh sĩ đồng loạt hô lên, sau đó bao vây đám người Mai gia huynh đệ, bào gồm cả Hồng Hề Việt và Liêu Khải Vân có liên quan.
“Diệp công tử, không phải ngươi đã rời khỏi Kỳ Dương thành rồi sao? Sao đột nhiên lại trở về?” Mẫn Ngôn thấy cục diện trong sân đã được không chế, bước về phía này.
Diệp Cốc Thanh thấy Mẫn Ngôn nói, cười gật đầu với nàng: “Đa tạ Mẫn cô nương đã ra tay tương trợ. Ta và Liêu đại ca vốn đã lên đường, nhưng mà lúc nghỉ ở khách điếm, nghe thấy đám người này muốn gây bất lợi cho Hồng Hề Việt. Không nghĩ tới ta vừa tới không lâu, đám người này đã đuổi kịp rồi. Không chờ chúng ta nói chuyện liền ra tay chém gϊếŧ, nếu không có Mẫn cô nương và Cao đại nhân kịp thời chạy đến, nói không chừng mấy người chúng ta đã bị chết dưới đao của bọn chúng rồi.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Mẫn Ngôn quay đầu nhìn đám người Mai gia huynh đệ đang bị chế ngự, mở miệng nói với thuộc hạ của mình dẫn toàn bộ người đi.
Cao Tĩnh Vũ thấy thế, bước qua nhìn Diệp Cốc Thanh nói: “Diệp công tử không chào mà biệt, trong lòng Thành Vương điện hạ thật sự không muốn, nếu như Diệp công tử đã quay lại, không ngại lại đến phủ Thái thú một chuyến nữa đi.”
Nghe ý tứ trong lời nói của Cao Tĩnh Vũ, chắc hẳn Khúc Thành Dẫn đã đọc bức thư mà mình để lại, hơn nữa còn đem nội dung trong thư nói cho y biết hết rồi. Biết rõ lần này không thể không đến phủ Thái thú, Diệp Cốc Thanh gật đầu đồng ý. Nhưng mà Diệp Cốc Thanh quên mất hai chân mình bị thương, vừa mới nhấc chân đã đau đến mặt tái nhợt, không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Thấy Diệp Cốc Thanh khom lưng nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, Mẫn Ngôn ở gần hắn nhất vội vàng đưa tay đỡ hắn, sau đó nhìn hắn hỏi: “Diệp công tử bị sao vậy? ĐỪng nói là bị thương đi?”
Diệp Cốc Thanh vịn tay Mẫn Ngôn đứng thẳng lại, cười cười nói với nàng: “Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, chỉ thấy Hồng Hề Việt bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Mọi người quay đầu đi, chỉ thấy y đang lạnh mặt dùng vạt áo lau sạch Xích Tiêu bảo kiếm trong tay.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh nở nụ cười, nói: “Chúng ta còn phải gấp rút lên đường, nếu như Thành Vương điện hạ muốn gặp ta, vậy không bằng đi ngay bây giờ luôn đi.”
Thấy thế, Cao Tĩnh Vũ gật đầu, mở miệng gọi thuộc hạ tìm cho bọn họ một cái xe ngựa, để Diệp Cốc Thanh ngồi lên.
Trong sân, Hồng Hề Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Mẫn Ngôn nhìn thuộc hạ đã rời đi gần hết, lúc này mới đến trước mặt y cao thấp đánh giá một phen.
Hồng Hề Việt vốn không thích Mẫn Ngôn, thấy nàng dò xét mình như vậy, lập tức thu hồi Xích Tiêu bảo kiếm đang chà lau trong tay, quay người dựa vào vách tường, nghiêng đầu cười xấu xa nói với Mẫn Ngôn: “Ngươi nhìn ta làm gì? Hôm qua ngươi vừa gặp ta chẳng lẽ hôm nay đã không nhớ ta là ai? Hay là ngươi vừa ý bổn công tử, muốn cùng ta một đêm xuân?”
Nghe vậy, Mẫn Ngôn nhìn Hồng Hề Việt nhếch miệng cười, học bộ dạng của y mà khoanh tay dựa vào vách tường, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá y. Thẳng đến khi Hồng Hề Việt bị nhìn chằm chằm mà hơi nhíu mày, lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình.
“Ta nhìn ngươi, bởi vì cảm thấy dường như hôm nay ngươi so với ngày hôm qua càng ngu xuẩn thêm vài phần. Không gạt ngươi, ta ghét nhất chính là người như ngươi. Ngay cả bộ dạng này, vậy mà Diệp công tử không chê ngươi. Nếu như đổi lại người khác, không chừng đã bị ném đi rồi. Nhìn cái gì, chẳng lẽ ta nói sai?”
“Không sai, là hắn có mắt không tròng mới không thấy được viên trân châu như Mẫn đại tiểu thư này, lại đi thích loại phân chuột như ta. Cho dù ngươi có ghen tị cũng không có biện pháp.” Hồng Hề Việt nghe lời Mẫn Ngôn nói, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Mẫn Ngôn vì chuyện Diệp Cốc Thanh cứu Mẫn Nhu mới giúp hắn chiếu cố giùm cho Hồng Hề Việt, không nghĩ tới Hồng Hề Việt này lại đem nàng trở thành tình địch. Ban đầu, nàng vẫn cảm thấy người này thật đáng ghét, nhưng mà xem ra cũng có chút đáng yêu a.
“Ta cũng không phải không có biện pháp, hôm nay Thành Vương điện hạ cho gọi Diệp Cốc Thanh không phải là một cơ hội đó sao? Dù sao Thành Vương điện hạ cũng có ý định ban hôn cho ta và Diệp công tử, nếu như ngươi không thích hắn, vậy sớm kéo dài khoảng cách với hắn ra, ta vừa vặn có thể kết hôn cùng hắn.”
“Ngươi… nếu như ngươi muốn gả cho Diệp Cốc Thanh, ta cứ không cho ngươi được đắc ý đấy!”
Nói xong, Hồng Hề Việt liền muốn ra ngoài đuổi theo Diệp Cốc Thanh. Thấy thế, Mẫn Ngôn biết mục đích của mình đã đạt được, nhìn người nổi giận đùng đùng trước mặt mình, mở miệng nói: “Hồng công tử, hôm qua Diệp công tử trước khi rời đi có để lại cho Thành Vương điện hạ một bức thư. Cho nên hôm nay khi Thành Vương điện hạ biết Diệp Cốc Thanh trở về liền gọi hắn đến. Ta không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng mà ngươi phải ngàn vạn lần nhắc nhở Diệp công tử, vô tình nhất là bậc đế vương.”