Hồng Hề Việt đột nhiên xuất hiện, khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi sững sờ. Thấy đối phương lén nháy mắt với mình, lại thêm lời y vừa nói, Diệp Cốc Thanh lập tức hồi phục lại tinh thần.
Thấy vậy hắn chỉ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn Trương lão bản đã nhanh đỏ bừng cả mặt, lại nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Hồng Hề Việt, cầm chén trà nhỏ ra vẻ trầm ngâm, một lúc thì chuyển chén trà qua tay kia rồi đặt xuống bàn.
“Giá mà huynh đài vừa cho tuy cao hơn so với Trương lão bản, nhưng mà cửa hàng này lại ở vị trí tốt nhất ở phố Đông. Không gạt ngươi, bỏ qua tiền vốn, lợi nhuận nhiều nhất cũng có thể lên đến mấy trăm lượng bạc. Hơn nữa Diệp gia cũng đã kinh doanh hơn mười năm, danh tiếng cửa hàng vẫn còn, không cần đến hai năm ngươi tuyệt đối có thể thu hồi được vốn. Công tử ra giá như vậy không thấy có chút thấp sao.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, nụ cười trên mặt Hồng Hề Việt dần thối lui, nghiêng đầu liếc mắt Trương lão bản, mở miệng hỏi: “Như vậy công tử muốn bao nhiêu? Chỉ cần hợp lý, ta có thể cân nhắc xem.”
Diệp Cốc Thanh nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hồng Hề Việt, không khỏi muốn bật cười. Nhưng cũng không thể thừa nhận, người này mà đã diễn, quả thật rất giống nha. Chỉ không biết Trương lão bản nghe xong có bị lọt lưới hay không.
“Hai nghìn năm trăm lượng, giá này cũng đã linh động rồi đấy. Trương lão bản là bạn bè với cha ta, hôm nay cũng có ý muốn mua lại cửa hàng đó, công tử nếu muốn liền mua, không quan tâm thì ta sẽ để lại cho Trương lão bản.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn Trương lão bản, cười nói: “Nhưng mà, giá Trương lão bản vừa đưa ra thật sự là quá thấp. Nếu không biết ông quen với phụ thân ta, còn là cao thủ trả giá, đã biết rõ mà còn tưởng rằng Trương lão bản ỷ thế trưởng bối với Tử Khâm, lấy năm trăm lượng để xem thường Tử Khâm không hiểu việc buôn bán.”
Diệp Cốc Thanh nói một lèo khiến cho Trương lão bản xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng, ban đầu quả thật ông cảm thấy Diệp Cốc Thanh từ nhỏ thân thể đã suy yếu nhiều bệnh, lúc nói chuyện cùng Diệp lão gia ông mới biết được hắn chưa từng học qua việc buôn bán, cho nên nghĩ muốn lừa gạt hắn một chút. Không nghĩ tới bị người khác chen ngang, rồi còn bị ‘tiểu tử ngu ngốc’ này quở trách, bản thân thì đuối lý không cách nào mở miệng.
Cửa hàng phố Đông nhất định phải lấy được, Trương lão bản âm thầm tính toán, hai nghìn năm trăm lượng quả thật có chút cao, nhưng mà chờ đến khi lấy lại được vốn là có thể thu được lợi nhuận rồi. Cho nên cắn răng quyết định.
“Tử Khâm nói cái gì a, ta cùng phụ thân ngươi là bạn tốt, sao có thể lừa gạt ngươi được? Giá vừa rồi chỉ là nói đùa với ngươi thôi, Tử Khâm đừng để ở trong lòng. Như vậy đi, nếu như Tử Khâm đã nói giá cuối cùng là hai nghìn năm trăm lượng, vậy thì hai nghìn năm trăm lượng. Cửa hàng này, ta muốn!”
Trương lão bản vừa nói, Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh cười đến giảo hoạt, thấy Trương lão bản quay đầu qua lại lập tức giả bộ thành vẻ mặt không vui.
“Diệp công tử, ta ra ba nghìn lượng.”
Lần này Diệp Cốc Thanh thật sự bật cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hồng Hề Việt nói: “Thật có lỗi, dù sao Trương lão gia cũng là trưởng bối của ta, nếu như ông ấy muốn cửa hàng này, ta chỉ có thể để lại cho ông. Về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác a.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt ‘không cam lòng’ nhìn Trương lão bản một chút rồi khẽ gật đầu, lập tức quay người ra khỏi phòng khách.
Thấy Hồng Hề Việt rời đi, Trương lão bản lấy ra hai ngân phiếu hai nghìn năm trăm lượng từ trong tay áo đưa cho Diệp Cốc Thanh.
“Tử Khâm không hổ là con trai của Diệp đại ca, làm việc rất giống nhau, nhưng mà, người vừa rồi là ai? Trước kia sao chưa thấy bao giờ?”
Diệp Cốc Thanh nhìn ngân phiếu, thấy đủ liền cất vào trong ngực, quay đầu nhìn về hướng Hồng Hề Việt rời đi rồi cười nói với Trương lão bản: “A, y a, là từ nơi khác tới. Nghe nói gia tài bạc triệu, lần này đến Tuyên thành nhìn thấy cửa hàng phố Đông, biết ta muốn bán liền quấn ta hai ngày trời, ta vẫn chưa nói gì.”
“Vậy sao ngươi không bán cho y? Ta thấy y ta giá rất cao.”
“Không phải là Trương lão bản nói muốn mua sao, cửa hàng tốt vậy cũng phải nhường cho người một nhà mua trước không phải sao?”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, Trương lão bản sửng sốt một chút, lập tức vỗ vỗ tay Diệp Cốc Thanh. Dứt khoác khen hắn là tuổi trẻ tài cao, mà Diệp Cốc Thanh nghe xong chỉ cười không nói.
Sau khi hàn huyên với Trương lão bản một lúc, Diệp Cốc Thanh lấy lý do cơ thể không khỏe để tiễn người. Mà chờ đến khi Trương lão bản đi khỏi, liền trở về Đông Sương.
Lúc này, Hồng Hề Việt đang nằm dưới gốc đa hóng mát, nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Cốc Thanh, chậm rãi xoay người qua nhìn hắn cười cười. Nâng lên cánh tay mảnh khảnh, mảnh vải đỏ dần tuột xuống tới khuỷu tay lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, dưới ánh mặt trời lại càng thêm trong suốt.
Chỉ thấy bàn tay trắng mịn đang vươn đến mâm đựng trái cây trên bàn, ngắt lấy một quả nho tím đậm bỏ vào trong miệng. Bờ môi màu đỏ ngậm lấy quả nho màu tím, lộ ra một loại hấp dẫn không thể nói bằng lời. Trái cổ khẽ nhúc nhích, trong không khí dường như tràn ngập một loại khí tức ám muội.
Nhìn Hồng Hề Việt như vậy, trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi căng lên, thân thể cũng không tự chủ được mà nổi lên phản ứng, may mà quần áo rộng thùng thình, cho nên không nhìn ra được cơ thể Diệp Cốc Thanh có biến hóa.
Diệp Cốc Thanh mặt không biểu tình đi đến bên cạnh Hồng Hề Việt ngồi xuống, trong lòng âm thầm nghi hoặc, vì sao động tác của Hồng Hề Việt lại khiến cho bản thân mình bị ảnh hưởng lớn như vậy, đừng nói là mình thật sự thích y đi? Nếu thật sự thích Hồng Hề Việt, vậy cũng không phải là không thể tiếp nhận, chính là sau này nếu mình tỏ tình với y, Hồng Hề Việt sẽ có phản ứng gì, không phải đem mình trở thành Đường Khanh Ly đi? Nếu là như vậy, quả thật là bi kịch…
“Nghĩ cái gì vậy? Việc không thành?”
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói, lập tức hồi phục lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn Hồng Hề Việt đang ăn nho nói: “Không phải, chuyện rất thuận lợi. Hai nghìn năm trăm lượng, một phần cũng không thiếu. Nói thật, ta không ngờ rằng ngươi còn có thiên phú đóng kịch, rõ ràng đã hù cho Trương lão bản kia sững sờ luôn a.”
Hồng Hề Việt lười biếng nằm trên ghế, trợn mắt nhìn Diệp Cốc Thanh nói: “Ai biểu ông ta khi dễ ngươi, năm trăm lượng muốn mua một cửa hàng của ngươi, không phải là có chủ tâm khi dễ ngươi sao?”
Hồng Hề Việt nói xong quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, phát hiện đối phương đang mỉm cười nhìn mình. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, Hồng Hề Việt không biết làm sao, dường như trái tim hẫng một nhịp, vội vàng quay đầu ngắt lấy một quả nho che giấu việc mình thất thố.
Diệp Cốc Thanh nghe Hồng Hề Việt nói mà trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cũng đưa tay ngắt lấy một quả nho chậm rãi lột vỏ bỏ vào trong miệng.
Nho chua chua ngọt ngọt khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi giật mình, dường như nhìn ra Diệp Cốc Thanh thật thích cái này, Hồng Hề Việt đẩy mâm trái cây đến trước mặt Diệp Cốc Thanh, cũng học bộ dạng hắn bắt đầu lột vỏ nho. Nhưng mà chờ cho y lột vỏ xong cũng không ăn, đưa đến trước mặt Diệp Cốc Thanh.
“Khi còn bé ngươi có cái tật lười lột vỏ, ờ, ăn đi.”
Vừa nghĩ đến chuyện có khả năng
phát sinh sau khi mình thổ lộ, lúc này lại nghe thấy Hồng Hề Việt nói vậy, trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi trĩu nặng, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Trước hai mắt mở to của Hồng Hề Việt, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy quả nho.
Nước nho còn vươn trên ngón tay Hồng Hề Việt khiến cho Diệp Cốc Thanh dùng lưỡi liếʍ liếʍ theo bản năng, không đợi Diệp Cốc Thanh nhả ra, Hồng Hề Việt đã nhanh chóng rút tay khỏi miệng hắn, tuy rằng trên mặt vẫn là biểu hiện như cũ, nhưng hai tai lại nhuộm kín một màu hồng nhạt.
Thẹn thùng… Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ.
“Nho ăn thật ngon.” Diệp Cốc Thanh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hồng Hề Việt đang lúng túng, lập tức khıêυ khí©h mà liếʍ liếʍ môi. Nước nho cùng nước miếng dính trên môi, hiện ra ánh nước, có thể do ánh mặt trời quá gay gắt mới khiến cho mặt Hồng Hề Việt nóng bừng. Nếu không phải vẻ mặt đứng đắn của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đã cho rằng gia khỏa này là đang đùa giỡn y.
Đảo mắt một vòng, Hồng Hề Việt nhớ đến phản ứng của hắn khi mình trêu đùa lúc trước, thế là, cười với Diệp Cốc Thanh đến phong tình vạn chủng, chậm rãi dựng thẳng người tựa lưng vào ghế, nâng lên ngón tay mới bị Diệp Cốc Thanh liếʍ trúng, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Cốc Thanh mà để ở bên môi liếʍ một cái.
“Ừm, mùi vị không sai.”
Diệp Cốc Thanh cảm thấy hô hấp của mình như cứng lại, phía dưới bụng mới khôi phục lại bình thường lại bắt đầu rục rịch. Hít sâu một hơi đè xuống xúc động, Diệp Cốc Thanh nhìn bộ dạng kia của y, rất muốn đè người xuống mà làm ngay tại chỗ! Nhưng nhớ lại thân phận của đối phương, chỉ có thể nhịn.
Không nói cho Hồng Hề Việt linh hồn của cơ thể này đã thay đổi, cứ như vậy mà sống tiếp không phải là không thể được. Nhưng mà Diệp Cốc Thanh không có hứng thú làm thế thân của người kia. Nếu như nói rõ với y, Diệp Cốc Thanh cảm thấy Hồng Hề Việt sẽ cho là chuyện không nghiêm túc, hoặc có khả năng, y một chưởng liền đánh chết mình, khiến cho Diệp đại thiếu gia chân chính trở về. Bất kỳ loại nào, hắn đều không muốn nhìn thấy.
Cho nên trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là kéo dài! Kéo cho tới khi Hồng Hề Việt thật sự yêu mình. Đến lúc đó nói cho y biết rõ chân tướng, mình đi hay ở phụ thuộc vào sự lựa chọn của y. Đến lúc đó giải quyết Hồng Hề Việt đã yêu hắn đoán chừng đơn giản hơn nhiều.
Nghĩ đến đó, trong lòng Diệp Cốc Thanh nhịn không được trấn tĩnh lại, cũng cho Hồng Hề Việt một nụ cười.
“Mấy ngày nữa có thể ta sẽ đi đến Tuế Giang thành, ngươi rời đi, hay là muốn đi cùng?”
Nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói, bàn tay đang lột vỏ nho ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh mở miệng hỏi: “Vậy Tử Khâm muốn ta đi cùng ngươi, hay là muốn ta rời đi?”
“Chuyện của ngươi đương nhiên là do ngươi định đoạt, cho dù câu trả lời là gì ta cũng chấp nhận.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt thả quả nho trong tay xuống, mỉm cười: “Lúc trước, mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời ta là tìm được ngươi. Hôm nay đã thấy người, nếu như ngươi còn không trở về cùng ta, dĩ nhiên là ta không thể bỏ đi được. Cho nên bất luận thế nào, ta cùng muốn cùng một chỗ với ngươi.”
Hồng Hề Việt nói xong lại khiến cho trái tim Diệp Cốc Thanh không khỏi một hồi loạn nhịp, dừng tay sờ sờ chén trà nhỏ, ngước mắt nhìn vẻ mặt kiên định của Hồng Hề Việt, hỏi: “Thật không? Vậy nếu về sau ta thành thân? Ngươi sẽ tiếp tục cùng một chỗ với ta?”
“Ta đương nhiên…” Hồng Hề Việt trả lời theo bản năng, nhưng chờ đến khi hiểu được lời Diệp Cốc Thanh vừa nói, lập tức ngừng lại mấy chữ sắp sửa tuôn ra khỏi miệng. Ngược lại, cười đến sáng lạng ghé trước mặt Diệp Cốc Thanh, nói: “Đó là dĩ nhiên, nhưng mà Tử Khâm ngươi đã quên sao, ta cũng đã bái đường thành thân với ngươi rồi. Nếu như ngươi muốn tái giá, vậy đem ta để đâu?”