Vào chạng vạng tối ngày thứ ba Thường Dương Tử chữa trị cho Diệp Cốc Thanh, Diệp lão gia dẫn theo Nhị di thái cùng Tam di thái đi đến Đông Sương, lúc này Thường Dương Tử vừa mới lấy máu của Diệp Cốc Thanh xong, nhìn thấy ba người liền cười rồi lên tiếng chào hỏi.
Tam di thái nhìn chén máu màu tím sậm trong tay tiểu đồng tử, không khỏi tò mò hỏi: “A, trong tay đứa nhỏ này là cái gì nha? Là thuốc của Tử Khâm sao?”
Nghe thấy Tam di thái nói, lực chú ý của Diệp lão gia cùng Nhị di thái chuyển đến cái chén trên tay tiểu đồng tử.
Thường Dương Tử nhìn bộ dạng nhíu mày của ba người, âm thầm đưa tay đẩy tiểu đồng tử một cái. Tiểu đồng tử nhận được ám chỉ liền tiến lên một bước, ngửa đầu nhìn mấy người kia nói: “Đây là máu lấy ra từ cơ thể của Diệp thiếu gia, bởi vì thân thể Diệp thiếu gia có độc tố, cho nên máu so với người bình thường thì màu sắc đậm hơn một chút.”
Nghe tiểu đồng tử nói thứ trong chén là máu của Diệp Cốc Thanh, trong mắt Nhị di thái cùng Tam di thái không hẹn mà cùng lộ ra một tia chán ghét. Thường Dương Tử bất động thanh sắc quan sát biểu lộ của ba người, trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Diệp lão gia, Diệp thiếu gia cần phải ba ngày lấy máu một lần, thời gian lâu dài ta sợ hắn sẽ chịu không được. Ông là phụ thân của hắn, có lẽ máu của ông với Diệp thiếu gia có khả năng tương thích với nhau, cho nên từ hôm nay trở đi ông nên chuẩn bị một chút, ta muốn lấy ít máu của ông đưa vào cơ thể Diệp thiếu gia.” Dứt lời, Thường Dương Tử vỗ vỗ đầu tiểu đồng tử tiêu sái ra khỏi phòng.
Diệp lão gia chắp tay đứng ở cửa ra vào phòng Diệp Cốc Thanh, nghĩ đến lời Thường Dương Tử vừa nói, vẻ mặt ngưng trọng, tay ở phía sau nắm chặt buông ra, lại nắm chặt buông ra, qua mấy lần, mới mang theo vẻ mặt không kiên nhẫn cùng với hai vị di thái đi vào bên trong.
Bởi vì liên tục lấy máu hai lần, sắc mặt Diệp Cốc Thanh có chút không tốt lắm, tuy rằng mỗi ngày đều ăn thêm đồ ăn cùng thuốc để bổ sung khí huyết, nhưng tốc độ bổ sung cũng không bắt kịp tốc độ thải ra.
Hồng Hề Việt ngồi trên giường cẩn thận giúp hắn để cánh tay được băng bó vào bên trong chăn, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân liền quay đầu lại. Diệp Cốc Thanh trên giường nhìn theo ánh mắt Hồng Hề Việt, phát hiện người đến là Diệp lão gia cùng hai vị di nương liền vội vàng muốn ngồi dậy.
Thấy thế, Hồng Hề Việt nhướng mày, xoay người đỡ Diệp Cốc Thanh, muốn phụ cho hắn một phần lực, miễn cho vết thương ở cổ tay bị bung ra, Diệp lão gia cũng vội vàng bước nhanh qua ấn vai Diệp Cốc Thanh để cho hắn nằm xuống, lúc ánh mắt Diệp lão gia xẹt qua Hồng Hề Việt ngồi ở đầu giường, hiện lên vẻ chán ghét.
“Tử Khâm, cảm thấy sao rồi?” Diệp lão gia ngồi xuống ghế cạnh giường Diệp Cốc Thanh mà Nhị di thái đã chuẩn bị cho ông.
“Tốt hơn nhiều, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều.”
Nghe Diệp Cốc Thanh trả lời như vậy, Diệp lão gia lên tiếng đã biết, cũng không nói gì thêm. Ngược lại Nhị di thái bên cạnh nhìn Hồng Hề Việt đứng trước giường Diệp Cốc Thanh, hai mắt dao động, cười duyên nói: “Là Hồng công tử mấy ngày nay vẫn luôn chiếu cố cho Tử Khâm sao, thật sự đã làm phiền ngươi.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt giương mắt nhìn Nhị di thái, đảo mắt một cái nói: “Ta cùng Tử Khâm coi như là vợ chồng, thê tử chiếu cố phu quân vốn là chuyện dĩ nhiên, Nhị di thái nói cái gì mà phiền hay là không phiền.”
Hồng Hề Việt vừa nói xong, mọi người ở đây không khỏi cứng đờ. Diệp lão gia âm thầm hung hăng trừng Nhị di thái, mở miệng khuyên Diệp Cốc Thanh nghỉ ngơi cho tốt, lập tức quay người rời khỏi phòng.
Hồng Hề Việt nghiêng người dựa vào cột giường, híp mắt nhìn Diệp lão gia cùng hai vị di thái rời khỏi phòng, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh.
Xem như ông cũng đã chiếu A Ly, Hồng Hề Việt y cũng không có ý định tìm ra tật xấu của lão nhân này làm gì. Nhưng nếu đối phương không thức thời chạy đến trêu chọc y, dù sao y cũng không phải là cái gì thánh nhân, cũng không cần phải nhượng bộ với ông. Không muốn y thoải mái, người đó cũng đừng hòng được thoải mái!
Nhìn Diệp Cốc Thanh trên giường, thấy đối phương khép mắt dường như đang nghỉ ngơi, lửa giận trong lòng Hồng Hề Việt biến mất. Đưa tay giúp hắn hạ gối đầu xuống thấp, đắp kín chăn liền có ý định rời đi. Nào biết ngay lúc y rút tay về, Diệp Cốc Thanh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay y.
Bị người bóp chặt mệnh môn, Hồng Hề Việt theo phản xạ muốn phản kích. Nhưng mà biết rằng cầm lấy tay mình chính là Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt cứng rắn thu hồi lại nội lực, bản thân bị nội lực phản phệ liền chấn động, cổ họng ngòn ngọt. Bởi vì sợ Diệp Cốc Thanh nhìn ra khác thường, Hồng Hề Việt nuốt xuống máu đã trào ra khỏi cổ họng, cong khóe miệng cho Diệp Cốc Thanh một nụ cười mỉm không lộ răng.
Đưa tay gỡ xuống bàn tay Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt xoay người nhíu mày sờ lên ngực, lập tức đi đến trước bàn rót một chén nước trà đem máu loãng trong miệng nuốt xuống. Vì phòng ngừa Diệp Cốc Thanh sinh nghi, Hồng Hề Việt uống xong một chén liền quơ quơ trước mặt Diệp Cốc Thanh, hỏi: “Muốn uống không?”
Thấy Diệp Cốc Thanh lắc lắc đầu, Hồng Hề Việt đặt chén xuống bàn, một lần nữa đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?”
Diệp Cốc Thanh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Hồng Hề Việt, nhíu mày nói: “Đừng nói chúng ta là phu thê nữa, phụ thân vốn không thích ngươi, nói như vậy ông sẽ càng ghét ngươi hơn.”
Lời của Diệp Cốc Thanh khiến Hồng Hề Việt cảm thấy buồn bực, bờ môi giật giật mở miệng nói: “Vậy còn ngươi, ngươi có phải là giống như Diệp lão gia cũng chán ghét ta hay không?”
Diệp Cốc Thanh khẽ giật mình, phục hồi lại tinh thần mở miệng giải thích: “Ta không chán ghét ngươi, cảm thấy như vậy thì có chút ủy khuất ngươi.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, Hồng Hề Việt đưa tay ôm lấy đầu hắn hung hăng đặt một nụ hôn lên trán hắn, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy trán nóng bừng, ngay sau đó Hồng Hề Việt cũng buông hắn ra.
Không đợi Diệp Cốc Thanh mở miệng, Hồng Hề Việt quệt môi cười nói: “Ừ, cảm giác so với A Ly của hơn mười năm trước cũng tương tự nhau.”
Diệp Cốc Thanh: “…”
“Ai nha, nhoáng một cái đã hơn mười năm rồi, quên rằng A Ly đã trưởng thành. Ta rõ ràng kích động một cái đã hôn ngươi rồi, thật sự quá thất lễ.” Nói xong, Hồng Hề Việt vẻ mặt thẹn thùng xoay người sang chỗ khác.
Hành động kỳ quái của Hồng Hề Việt lại thành công phá vỡ biểu tình bình thản của Diệp Cốc Thanh, trên trán một loạt chấm đen chậm rãi thổi qua… giờ phút này, Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy Hồng Hề Việt tuyệt đối là tâm thần phân liệt!
Hài lòng nhìn gương mặt đen thui của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt chớp chớp mắt dùng thái độ ngả ngớn nhéo nhéo cằm đối phương, rồi sau đó cười cười đứng dậy rời đi.
Lại nói đến sau khi Diệp lão gia dẫn theo Nhị di thái và Tam di thái rời đi, đuổi hai người về chính viện, mình thì đi đến gian phòng của Thường Dương Tử.
Lúc này, Thường Dương Tử đang ôm tiểu đồng tử nhà mình, dùng tay nhéo nhéo hai má tròn trịa. Cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp lão gia vẻ mặt bình tĩnh đang bước đến.
Buông tiểu đồng tử trong ngực ra, Thường Dương Tử đứng dậy sửa sang lại quần áo bị tiểu đồng tử ngồi có chút loạn, nói: “Diệp lão gia tới đây là có chuyện gì sao?”
“Là có chuyện muốn hỏi Thường đại phu.” Dứt lời, Diệp lão gia thấy Thường Dương Tử đứng đó, duỗi tay hướng cái ghế mà y vừa ngồi nói: “Thường đại phu, mời ngồi.”
Thường Dương Tử nhẹ gật đầu vén vạt áo lên ngồi xuống, nâng tay rót một chén trà đưa đến trước mặt Diệp lão gia. Quay đầu nhìn tiểu đồng tử đang đứng bên cạnh mình ngó Diệp lão gia, Thường Dương Tử đưa tay vỗ vỗ bờ mông đầy thịt của nó để nó đi vào nội thất chơi.
Nhìn tiểu đồng tử vào trong, Diệp lão gia có chút khó xử nhìn Thường Dương Tử đang cười tủm tỉm, nói: “Thường đại phu, vừa rồi ngươi nói cần phải lấy máu của ta để cho Tử Khâm là sự thật?”
“Tất nhiên là thật, ta không có khả năng đem an nguy của lệnh lang ra nói giỡn.”
Thấy vậy, Diệp lão gia vội vàng khoát khoát tay nói: “Không phải, Thường đại phu hiểu lầm rồi. Làm như vậy thật sự có thể chữa khỏi cho Tử Khâm?”
“Diệp lão gia ở đây là đang chất vấn y thuật của ta sao?” Thường Dương Tử nở nụ cười.
Diệp lão gia: “…”
Biết lúc này mình nói cái gì cũng không đúng, Diệp lão gia dứt khoát trầm mặc. Ngưng mi cúi đầu nhìn mặt đất, trong mắt thoáng hiện lên vẻ
do dự. Thấy thế, Thường Dương Tử cũng không ép ông mở miệng, nhàn nhã nâng chén trà lên thổi thổi lá trà ở phía trên nhấp một ngụm.
Ước chừng uống xong một chén trà nhỏ, Diệp lão gia giống như đã hạ quyết tâm. Thường Dương Tử thấy ông như vậy thì trái tim nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc.
“Thường đại phu, ta, ta phải nói thật cho ngươi. Đứa nhỏ Tử Khâm này… kỳ thật không phải là thân sinh cốt nhục của Diệp mỗ.”
Nghe vậy, mắt phượng Thường Dương Tử nhướng lên, vẻ mặt ‘khϊếp sợ’, bàn tay cầm chén trà run run, khóe miệng hạ xuống, cả buổi mới mở miệng nói: “Cái này, cái này làm sao có khả năng? Diệp lão gia đối xử tốt với Diệp thiếu gia như vậy, sao có khả năng không phải là thân sinh cốt nhục?” Dứt lời, Thường Dương Tử mặt đầy cảm thán tiếp tục nói: “Diệp lão gia không hổ là người lương thiện được dân chúng Tuyên thành tán thưởng, con người nhân từ như vậy cho dù là thánh nhân cũng khó mà bắt kịp.”
Thường Dương Tử nói xong, đứng dậy đi đến trước mặt Diệp lão gia, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, chắp tay cúi đầu lấy lòng ông: “Tấm lòng của Diệp lão gia như vậy, thật sự khiến cho tại hạ bội phục, xin nhận tại hạ một lạy!”
Nghe xong, Diệp lão gia vội vàng đứng dậy đỡ cánh tay Thường Dương Tử, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Nếu như Diệp thiếu gia không phải là thân sinh cốt nhục của Diệp lão gia, như vậy người thân của hắn hiện đang ở nơi nào?”
“Cái đó ta không biết. Năm đó ta ngẫu nhiên gặp nó té xỉu giữa đường, thấy nó tuổi còn nhỏ liền động lòng trắc ẩn, mang nó về phủ đệ. Nhưng đứa nhỏ này cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ không ngừng gọi ‘Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt’ ta cũng hỏi không được gì, cho nên giữ nó lại đây.”
‘Việt Việt’… A, người mà đứa nhỏ A Ly gọi năm đó không phải là Hồng Hề Việt sao. Nhưng mà, dường như cũng không đúng nha, nếu như Diệp Cốc Thanh không phải con ruột của Diệp lão gia, vậy ông ta làm sao sẽ mang hắn về nhà? Tại sao Diệp Cốc Thanh lại trúng Ngũ Độc Chưởng? Cái này dường như là còn chỗ nào thiếu sót nữa nha?
Thường Dương Tử liếc nhìn Diệp lão gia, nghiêng người đối mặt với Diệp lão gia hỏi: “Lúc trước ta có nghe qua Diệp lão gia có con trai, nhưng tại sao lại cảm thấy so với tuổi của Diệp thiếu gia có chút không giống a.”
Nghe thấy Thường Dương Tử nói, thân thể Diệp lão gia run lên, cười gượng nói: “Ha ha, đó là người ngoài không biết được số tuổi cụ thể của Tử Khâm. Đương nhiên là không phải thật. Không có máu mủ ruột thịt, như vậy máu cho Tử Khâm phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Thường Dương Tử cười nói: “Không cần lo lắng, có Thường Dương Tử ta ở đây, dĩ nhiên là không còn vấn đề gì nữa.”