Chương 1: Người nam nhân xông vào phòng tân hôn

Tuyên Thành tuyết phủ trắng đang chìm đắm trong niềm hân hoan đón chào năm mới, người người bận rộn cả một năm, cuối cùng có thể rảnh tay nhàn rỗi dừng lại tất cả công việc, thả lỏng cơ thể đã thấm đầy mệt mỏi.

Mấy ngày nay khắp đầu trên cuối phố Tuyên Thành đều đang bàn tán xôn xao, không phải bàn về ngày tết năm nay phải mua bao nhiêu đồ mới, cũng không phải sang năm thu hoạch như thế nào, mà là về chuyện hôn sự của Đại thiếu gia Diệp gia ở Tuyên Thành.

Lại phải kể đến, trong Tuyên Thành này có thể nói rằng không ai không biết không người không rõ Diệp lương thiện. Làm người hiền lành, thích làm việc thiện, chẳng qua là ông trời không thương, hơn bốn mươi mới có một mụn con, đáng tiếc còn là một con ma ốm bệnh tật liên miên. Diệp lương thiện chạy ngược chạy xuôi, vì con ma ốm nhà mình mà hao hết tâm tư, rốt cuộc cũng đem người dưỡng đến mười tám tuổi, nhưng mà ma ốm này không gắng gượng được, cuối cùng vẫn ngã xuống.

Đại phu trong Tuyên Thành và những vùng lân cận đều đã mới đến mấy lần, chỉ tiếc dược thạch cũng không thể cứu

(*dược thạch: thuốc và kim châm). Diệp lương thiện không cam lòng, đành phải bất đắc dĩ ôm một đường hy vọng tìm thầy tướng số tự xưng là ‘thần tiên sống’. Sau khi thần tiên sống bấm ngón tay tính toán thì biết được, tìm một cô nương có ngày sinh tháng đẻ tương xứng với con mình thì có thể cứu được nó. Thế là, Diệp lương thiện lật tung cả thành để tìm nhà có con gái có ngày sinh tháng đẻ tương xứng với con mình.

Sau một loạt thất bại, cũng đã tìm được vài người, thế nhưng trong mắt người dân Tuyên Thành thì chuyện Đại thiếu gia Diệp gia cứu không sống là điều mà ai cũng chắc chắn, người ta nghe xong liền lập tức từ chối, dù sao người làm cha mẹ ai mà muốn con gái mình vừa mới gả đi liền thành quả phụ a.

Diệp lương thiện nói hết lời rốt cuộc cũng có một nhà đồng ý, lúc này, tình huống của Diệp đại thiếu gia đã chậm trễ không thể cứu vãn, hai nhà bàn bạc, cuối cùng xác định thời gian là vào hai mươi ba tháng chạp ngày đưa ông Táo về trời. Cho nên, sáng sớm Diệp gia đã giăng đèn kết hoa, sửa sang phủ đệ

(*nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ)

chuẩn bị nghênh đón Đại thiếu nãi nãi – không biết có thể làm được mấy ngày, vào cửa.

“Cái gì?! Người Lưu gia bỏ trốn?!”

Diệp phủ, trong phòng Đại thiếu gia, Tam di Thái Bích Ngọc nắm chặt khăn lụa trắng trong tay, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào tên đầy tớ. Thấy người nọ run rẩy khẽ gật đầu, sắc mặt trắng bệch, nhất thời lùi về sau hai bước, ngã ngồi lên ghế thái sư ở phía sau.

(*Tam di: dì ba)

Chỉ thấy Tam di thái tay che trán, chậm rãi thở dài một hơi, xoay đầu nhìn về Đại thiếu gia sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không che được nét tuấn tú đang nằm ở trên giường, vành mắt dần dần đỏ lên rồi lập tức gào khóc: “Tử Khâm, đứa con trai khốn khổ của tôi…”

Mà Nhị di thái ngồi một bên thì trợn mắt nhìn Tam di thái đang liên tục lau nước mắt, mở miệng hỏi tên đầy tớ: “Chuyện này Lão gia đã biết chưa?”

“Thưa, thưa Nhị nãi nãi, Lão gia, Lão gia vẫn chưa biết.”

Nghe vậy, Nhị di thái thản nhiên đứng dậy, vung khăn lụa đi ra ngoài. Mà Tam di thái khóc xong nhìn thấy Nhị di thái đi ra, vội mở miệng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ muốn đi đây vậy?”

Nhị di thái xoay người, nhìn Tam di thái khóc đỏ bừng cả hai mắt, tức giận nói: “Còn có thể đi chỗ nào?! Đương nhiên là đi tìm Lão gia, hôm nay tân nương tử đã chạy rồi, hôn sự này liền không thành, chẳng lẽ đợi chút nữa chờ cho rước cái kiệu không người vào cửa để người ta chê cười hay sao?!”

Việc hôn sự này chính là do Tam di thái toàn quyền xử lý, hôm nay xảy ra rủi ro trách nhiệm này tự nhiên sẽ rơi xuống đầu mình. Nghe thấy Nhị di thái muốn nói cho Lão gia tân nương đã một đêm trốn nhà đi, vội vàng tiến lên kéo lại ống tay áo Nhị di thái.

“Nhị tỷ, chúng ta, chúng ta thương lượng một chút, nếu lúc này hủy bỏ hôn ước, Diệp phủ cũng không thể nào giữ lại thể diện nữa a.”

Nghe lời Tam di thái nói, Nhị di thái hừ lạnh một tiếng rũ bàn tay đang nắm ống tay áo mình xuống, khoanh tay lạnh mắt nhìn Tam di thái: “Được, vậy muội nói phải xử lý thế nào?”

Lúc này Tam di thái đã hoàn hồn, vân vê khăn lụa nửa ngày cũng không nghĩ ra được ý gì. Thấy thế, con ngươi Nhị di thái xoay chuyển, vẻ mặt tươi cười nói: “Nếu như muội muội đã không nghĩ ra chủ ý gì, vậy không bằng để tỷ tỷ đây nói ra một cái, muội xem như thế nào?”

Tam di thái nghe nói có chủ ý, lập tức gật đầu.

“Nếu như hiện tại tìm không được người, vậy không bằng tìm một người thay thế đứa con gái Lưu gia kia, dù sao Lão gia cũng chưa từng thấy qua mặt nàng, có phải thật hay không cũng chẳng có ai biết.”

Nghe vậy, lông mày Tam di thái hơi dãn ra, do dự hỏi: “Nhưng mà, nhưng mà, thầy tướng số nói nhất định phải hợp với ngày sinh tháng đẻ của Đại thiếu gia, nếu để xảy ra chuyện gì thì cũng không tốt?”

“Hừ, cũng chỉ có ngu ngốc như các người mới tin tưởng mấy lời đoán mò của cái thầy tướng kia, đại phu đều không còn cách nào, chỉ bói toán là có thể chưa khỏi? Chủ ý của ta cũng là vì muội, muội nha, cần hay là không cần!”

Ngay tại thời điểm Tam di thái do dự, cửa phòng vốn đang đóng chặt bỗng nhiên bị một lực lớn của ai đó đẩy ra, ngay sau đó một người mặc bộ sam y màu đỏ tay cầm Tam Xích Ngọc Long

(*chắc là kiếm)

xông vào, Tam di thái cùng Nhị di thái bị người trước mắt dọa cho hoảng sợ, vừa muốn

mở miệng gọi người đã thấy người kia đứng ở cửa lung la lung lay rồi ngay sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất.

Tam di thái cùng Nhị di thái bị sự xuất hiện trước mắt dọa sợ không hề nhẹ, im lặng hồi lâu, nhận thấy người kia thủy chung không có động tĩnh, lúc này mới đánh bạo tiến lên. Nhị di thái gạt ra bàn tay đang bám lên người mình của Tam di thái, đưa tay khẽ chạm vào người nọ một cái. Thấy y không có phản ứng, Nhị di thái tiến đến trước mặt nhìn nhìn, xác định người nọ thật sự hôn mê, lập tức lá gan cũng lớn lên.

Nhìn tóc đen che khuất gương mặt y, Nhị di thái đưa tay vén mái tóc y qua một bên. Chờ đến khi hai người nhìn thấy rõ mặt người nọ, Nhị di thái không khỏi

ngừng thở, ngay cả Tam di thái ở bên cạnh cũng nhịn không được bịt miệng lại. Phản ứng khoa trương của hai người không phải là do bộ dạng của người này rất xấu. Trái lại, người nọ lại có một khuôn mặt quá mức xinh đẹp, dung mạo còn xinh đẹp hơn so với

Trương Yến Nhiên

mỹ nữ đệ nhất trong thành.

Nhị di thái nhìn khuôn mặt đó một lát thì trong mắt hiện lên chút đố kị, quay đầu nhìn về Tam di thái phía sau, thấy nàng đã nhìn đến ngây người, Nhị di thái hừ lạnh một tiếng đứng lên.

“Ừ, nếu là tìm không thấy người nào, ở đây có sẵn đấy.”

“Nhưng mà, nhưng mà đây không phải là nam sao?”

“Nam thì sao? Muội xem đức hạnh của người này, đoán chừng là gây thù chuốc oán với ai đó, nếu tỉnh lại còn muốn bảo vệ tính mạng cũng sẽ không nói gì a. Người trong giang hồ chú trọng nhất thanh danh, vì thanh danh của mình y cũng sẽ không nói lung tung, ai muốn cho người ta biết rõ, mình bị trở thành nữ nhân gả cho kẻ khác.”

Tam di thái nghe xong cảm thấy có lý, gọi thị nữ thân cận của mình đến, mấy người hợp sức đem nam nhân hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất khiêng vào viện tử của mình, sau khi sửa sang trang phục của y một chút rồi trói lại tay chân từ cửa sau đưa vào kiệu nhỏ.

Tam di thái cùng Nhị di thái rời phòng không bao lâu, người thanh niên sắc mặt xám ngắt đang nằm trên giường kia liền mở mắt. Nhìn đỉnh rèm đỏ chót, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó lại từ từ nhắm mắt lại.

Diệp Cốc Thanh nghĩ mãi mà không ra, chẳng qua là đang ở trong phòng làm việc của mình ngủ một giấc không ngờ đã biến thành một người khác, đã đến một thời không lạ lẫm, những thứ này cũng thôi đi, mình lại đặc biệt trở thành một tên ma ốm bệnh tật liên miên?! Không nên lừa bố mày như vậy a!

Diệp Cốc Thanh vô lực nằm ở trên giường âm thầm nguyền rủa ông trời, trong đầu một mảnh hỗn loạn. May mà ký ức của cơ thể này vẫn còn, sau này mình có tốt rồi cũng không đến nỗi nhìn cái gì cũng trợn mắt.

Từ ký ức của cơ thể này, cái người này cũng gọi là Diệp Cốc Thanh, năm nay vừa tròn mười tám. Thân thể

Diệp Cốc Thanh yếu ớt nhiều bệnh, vì hắn mà người trong nhà đã mời đến không ít đại phu, tốn không ít tâm tư cùng sức lực, nhưng mà cơ thể vẫn một mực không thấy khởi sắc. Thật vất vả kéo dài đến mười tám, rốt cuộc bị một trận phong hàn mà lần nữa nằm xuống. Dược thạch không thể cứu, Diệp gia cũng không còn cách nào, cuối cùng đành phải dùng phương pháp mê tín——xung hỉ, để chữa bệnh cho hắn.

Nhưng mà cái xung hỉ này không cứu được Đại thiếu gia trở về, ngược lại đem đến ‘một vị khách không mời’ là hắn đây đi vào. Nếu để cho Lão gia tử Diệp gia biết rõ, không biết có thể sẽ hối hận mà dậm chân hay không…

Nghĩ một hồi, Diệp Cốc Thanh liền ngủ mất. Đợi đến khi hắn bị một tiếng động lớn làm cho bừng tỉnh, bên ngoài cũng đã hoàng hôn rồi. Lão mụ tử* trong tân phòng phát hiện Diệp Cốc Thanh mở mắt, sau khi trố mắt nhìn, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Cốc Thanh gào lên: “Có ai không, Đại thiếu gia, đại thiếu gia…”

(*Lão mụ tử: hầu gái già.)

Mọi người đứng đợi ngoài sân, nghe thấy tiếng kêu của Lão mụ tử, lập tức như ong vỡ tổ vọt vào. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh nằm trên giường đã tỉnh, cấp báo cấp báo, mời đại phu mời đại phu, ngay lập tức trong phòng loạn thành một đoàn. Diệp Cốc Thanh nhìn đám người chạy đôn chạy đáo trong phòng cũng không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

Một lúc sau, cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, chỉ thấy nha hoàng đang dìu một người mặc hỉ phục, tân nương tử đầu đội khăn che đi vào phòng. Diệp Cốc Thanh nhìn ‘tân nương’ đang bị đám người vây quanh tròn mắt nhìn. Còn chưa chờ hắn mở miệng nói một câu, đã thấy một vị phu nhân khoảng chừng ba mươi mấy tuổi đi tới ngồi xuống bên giường của mình.

“Tử Khâm, hôm nay là ngày đại hỉ của con, lúc này cha con không tiện đến, cho nên để Tam nương đến đây nhìn con một chút.” Dứt lời, Tam di thái ra hiệu cho người dìu ‘tân nương’ qua, tiếp tục nói: “Đây là vợ con vừa bước chân vào cửa, sau này liền nhờ nàng chăm sóc con rồi.”

Tam di thái lại dặn dò vài câu, thấy Diệp Cốc Thanh chỉ nhìn mình không nói lời nào, nghĩ đến chuyện mình mới làm hồi nãy thì không khỏi chột dạ. Lập tức dẫn người vội vã rời đi.

Sau khi Tam di thái đi rồi, căn phòng rộng lớn lại trở về yên tĩnh. Diệp Cốc Thanh nằm trên giường nhìn qua nữ nhân vẫn còn đeo khăn che, đột nhiên phát hiện người này hình như từ khi bước vào cửa vẫn chưa nhúc nhích lần nào.

Mới đầu, Diệp Cốc Thanh chỉ cho là nàng thẹn thùng, nhưng thử kêu một tiếng, người nọ vẫn

không động đậy như trước. Lúc này Diệp Cốc Thanh mới cảm thấy có chút không đúng, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng lên, Diệp Cốc Thanh đưa tay kéo xuống khăn che, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ thì không khỏi ngẩn ngơ. Hoàn hồn nhìn ‘nàng’ đang nhắm mắt, Diệp Cốc Thanh đưa tay đẩy đẩy ‘nàng’, sau đó khiến cho Diệp Cốc Thanh không ngờ đó là, người nọ vậy mà lại ngã về phía mình.

Diệp Cốc Thanh theo bản năng đưa tay đỡ người vào trong ngực, nhưng mà hắn đã quên cái thân thể này của mình đã triền miên nằm trên giường bệnh, căn bản vô lực tiếp nhận sức nặng của một người, cho nên Diệp Cốc Thanh một tiếng cũng không kịp hô đã cùng người kia té lăn ra đất…

Lúc tay phải không cẩn thận đυ.ng phải một thứ mềm mềm giữa hai chân người nọ, Diệp Cốc Thanh giống như bị sét đánh mà cả người cứng ngắc nằm trên mặt đất, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó, đầu năm nay ngụy nương cũng nhiều quá đi!!

(* Ngụy Nương (伪娘) – sử dụng chữ Ngụy trong Ngụy Quân Tử (伪)- ám chỉ đến một bộ phận nam thanh niên đi theo trào lưu khá phổ biến hiện nay ở Trung Quốc và Nhật Bản (Việt Nam cũng đã xuất hiện), đó là những chàng trai “đẹp như tiên nữ” – Gái Giả.)