Chương 87

Tôi, ông Beo và ông Chính bước tới phía trước. Tương tự, thằng Phúc cùng hai thằng đệ tử của nó cũng gầm gừ tiến lên. Mặt đối mặt, cảnh tượng tưởng chừng như chỉ có trong phim kiếm hiệp Hồng Kông nay lại diễn ra ngoài đời thực, mà tôi lại là một diễn viên chính trong đó mới đau chứ lại:

- Sao? Còn gì muốn nói không? – Thằng Phúc hếch mũi lên, xem ra nó khá tự tin về thực lực hiện tại

Ông Beo nóng máu vồ vập định lao tới nhưng ông Chính đưa tay ra cản lại. Như tôi đã nói, ông Chính là người có cái đầu sắc bén, ứng phó với mọi tình huống cực kì ảo diệu, đến bây giờ trong cuộc sống khi gặp phải điều gì khó khăn, tôi đều phải nhờ đến ổng, một người bạn, một người anh thực sự mà tôi không bao giờ muốn mất đi:

- Từ từ nhóc, có vẻ bọn mày đông nhỉ, nhưng tao nói cho tụi bay biết, nếu thích thì chơi, *éo cần mở mồm lải nhải nữa, ok?

Và chỉ sau đó 0,69s ông Chính đã nhảy lên và tung một cước trời giáng vào ngực thằng Phúc. Hành động đó như một quả bom ném thằng vào sĩ khí của đám tinh binh còn lại, 50 ông mãnh người đỏ chét như con gà chọi cứ thế mà lao vào nhau cào cấu cắn xé đủ thứ. Mấy thằng to con nhất bên tôi lao vào mấy thằng lực lưỡng bên nó mà giao đấu, cảnh tượng diễn ra phải nói vô cùng hỗn loạn.

Nhân lúc thằng Phúc cối đang lăn lóc dưới cát, tôi phóng tới đấm mạnh vào mặt nó, phản xạ của một thằng học Triệt Quyền Đạo như tôi tất nhiên nhanh hơn hẳn một thằng bình thường, và dĩ nhiên là nó không thể nào né được. Cú đấm đó tôi đã dành tặng tất cả bực tức và căm giận vào, dính ngay bên môi phải, mồm nó toé máu. Và có vẻ là tôi đã học nhầm chiến thuật, không phải là tôi và nó solo 1-1, mà là 3 thằng "chấp" một mình tôi. Vâng đúng là tuyệt vời ông mặt trăng rồi, như đã kể, 2 thằng thì chắc tôi còn cầm cự được từ sống đến bị thương chứ 3 thằng thì chắc ngày mai tôi không còn nhìn thấy nữa... Thế nhưng lúc dầu sôi lửa bỏng này thì nói năng có ích gì, tôi cũng đành xắn tay áo lao vô nhè đầu thằng Phúc mà táng. Vô nghĩa, tụi nó kéo tôi sang một bên và thi nhau đấm đá, thằng tóc đỏ đá mấy cú vào bụng tôi đau như trời đánh còn thằng nhãi xỏ khuyên thì cứ đạp lên 2 tay tôi cho đến khi bầm tím. Thằng đầu xỏ Phúc còn khốn nạn hơn, nó hốc cát ném vào mắt tôi xối xả. Nhưng thật may làm sao, trong lúc nguy cấp nhất, ông Chính và ông Beo thấy tôi đang vất vưởng dưới đất liền chạy tới tương trợ, so với 2 ông anh của tôi thì thằng đầu đỏ và thằng khuyên tai chỉ là muỗi, hai ổng dần cho tụi nó một trận ra bã, đứng không cũng chẳng nổi.

Lợi thế dần dần thuộc hẳn về phía chúng tôi khi bọn côn đồ này chạy toán loạn, riêng mấy thằng đầu sỏ thì vẫn ở lại tham chiến. Mặc dù phe tôi cũng tổn thất không nhỏ khi quá nửa anh em đều bê bết máu, mặt mũi rách bươm. Đến lúc này thì tôi mới biết, giang hồ hiểm ác, tin người đồng nghĩa với hại mình. Tụi nó không quân tử như tôi nghĩa, trái lại còn vô cùng tiểu nhân, bỉ ổi và hèn hạ. Chẳng biết từ đâu ở đằng xa xuất hiện 5 thằng, tay chân cầm theo mỗi thằng hai cây gậy gỗ, đứa nào cũng to như cây cột nhà, dự là tôi mà ăn chừng 1 gậy chắc héo queo vật xuống đường.

Và thật bất ngờ, tụi nó không đánh tôi trước mà lại nhắm vào anh em tôi. Từ ông Chính đến ông Beo đều bị tụi nó xúm lại nện không thương tiếc, tôi thấy ông Beo phải thét lên vì đau đớn, lần đầu tiên mà tôi thấy ổng như vậy, những ngày còn bé, chẳng phải anh rất dũng cảm sao, anh của em? Còn ông Chính bò lết ra một góc, tay chân cũng bị đánh cho nhừ tử, mặt mũi loang lổ, trên trán anh còn một vệt đỏ chảy dài, đầu tóc thì rũ rượi, có lẽ em đã hại tất cả mọi người rồi, em xin lỗi. Trong giờ khắc quyết định ấy, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để rút điện thoại toan gọi cho quân tiếp viện. Thế nhưng thật không may, người mà tôi bấm số gọi lại là... Vivi, vì bữa nay tôi cầm chiếc điện thoại loại có bàn phím để nhanh chóng nhá máy, tôi cũng thay sim khác để tránh trường hợp Vivi gọi tới bất chợt. Hồi chiều tôi đã chuẩn bị sẵn bằng cách gọi vào máy ông Thắng nên nghiễm nhiên cuộc gọi đó nằm ở trên đầu trong danh sách, thế nhưng lúc tối ban nãy, Vivi có lấy ra nghịch và nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi có nghe tiếng chuông điện thoại của Vivi phát ra, có lẽ nào là...

Chưa kịp để tôi có kịp thời gian suy nghĩ, bọn nó ngay lập tức ập vào và thằng Phúc cướp lấy cái điện thoại trên tay tôi, cười đểu:

- Ái chà, định gọi người tới cứu hả, trễ rồi thằng nhóc, chuẩn bị ăn đòn đi. Hahaha...

Ngay sau đó, nó vung gậy đập vỡ chiếc điện thoại, vậy là niềm hy vọng cuối cùng của tôi cũng đã tan vỡ theo từng mảnh vụn. Thẫn thờ, tuyệt vọng và đau đớn, từng giọt nước mắt của tôi bỗng chốc rơi xuống, tôi không khóc vì đau, tôi khóc vì hận, tôi hận số phận của mình thật quá trớ trêu. Tôi chưa được ở bên Vivi đến cuối cuộc đời, tôi và em vẫn chưa lấy nhau, em vẫn chưa sinh cho tôi hai đứa con kháu khỉnh, một đứa tên Thái và một đứa là Tú... Tôi từng nghe nói rằng, đàn ông thì không nên khóc, nhưng một khi những giọt lệ của người đàn ông rơi xuống thì đó chính là lúc họ cảm thấy tuyệt vọng nhất, có lẽ điều đó hoàn toàn đúng trong trường hợp của tôi lúc này. Tôi chẳng thể nào làm được gì nữa. Tất cả đã hết, hết thật rồi.

Cả đám tụi nó đừng bu lấy quanh tôi, đứa nào cũng lăm le một cây gậy to quá khổ. Thằng Phúc bước tới, đưa tay lên tát vào đầu tôi, cười thoả mãn:

- Sao rồi, võ của mày đâu? Lôi ra xem nào, sao lại khóc lóc như con đàn bà thế? Hahaha...

Cùng cực, tôi lao tới dùng hết sức bình sinh đấm thằng vào mồm nó:

- Thằng khốn nạn!

Và cũng gần như ngay lập tức, mấy thằng còn lại lao vô lấy gậy giã tôi như giã gạo. Từng phát gậy đập vào phần cánh tay và phần hông khiến tôi đau như cắt da cắt thịt, giật thót đến tận xương tuỷ. Cánh tay mới tháo bột của tôi có vẻ như lại tái phát khi bị đánh trúng qua nhiều và quá mạnh, bọn nó đánh một lúc khi mắt mũi tôi cảm thấy lờ đờ, thở không ra hơi, áo quền dính đầy máu thì dừng lại. Chưa hết, tụi nó còn chạy sang kéo thằng Bi Tài dậy và đấm liên tiếp vào bụng nó, nhìn thằng bạn thân của mình đau đớn chịu trận vì chuyện không đâu vào đâu, tôi lại muốn khóc, cả đời tôi có lẽ chưa bao giờ làm được gì lớn lao, nay lại phải liên luỵ đến bạn bè, anh em. Chắc chắn chúng tôi sẽ không chết, thế nhưng không có gì đảm bảo là chúng tôi vẫn còn là một con người lành lặn sau buổi tối hôm nay.

Ngước nhìn bầu trời đen kịt kia, tôi bật thành tiếng hát, từng câu chữ trong bài hát hôm nào tôi dành tặng em, người con gái tôi yêu nhất trên đời. Có lẽ sau này, dù có gặp nhau, tôi cũng không thể, không thể nào cùng em tìm lại cảm giác đó một lần nữa:

- "Có một con đường, mang tên là tình yêu... "

Và định mệnh đã mỉm cười với tôi, một thằng nhóc chẳng hề có gì ngoài sự chân thành, tôi chẳng đẹp trai như thằng Tiến, cũng chẳng giàu có như thằng Phúc, cũng không to con và đá bóng giỏi như thằng Đạt, thế nhưng tôi vẫn may mắn được số phận gửi tới một chốn bồng lai tiên cảnh rồi ngơ ngác đợi chờ ở đấy, và thế là, em đến đón tôi đi. Em dù nhỏ bé là thế, em yếu đuối, nhõng nhẽo và hay khóc nhè, thế nhưng một lúc nào đó, em vẫn là chỗ dựa vững chắc để tôi đủ sức mạnh bước tiếp trong cuộc đời, cuộc đời không trải hoa hồng nhưng không phải chỗ nào cũng chông gai.

"Cầm tay em bước đến vì sao xa xôi, mình cùng trao ấm áp đến mai sau này. Tựa vai anh khi anh cạnh em, chở che cho em mỗi ngày, em sẽ luôn được thấy anh bên em. Ta là cho nhau... "

Dù trong trạng thái thừa sống thiếu chết, tôi vẫn còn chút sinh lực để nhìn ra bên kia đường. Quân cứu hộ đã đến, dù có hơi muộn, nhưng tôi vẫn đủ sức mỉm cười khi nhận ra rằng, Vivi bé nhỏ đang chạy trối chết đến bên cạnh tôi. Lần này thì không còn là một đám chân tay nữa, cả ông Thắng và ông Sơn đều có mặt, 2 ông anh tôi xuất hiện như một hồi chuông vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí mấy thằng anh hùng rơm kia. Danh tiếng của 2 ổng thì vang một góc thành phố, bao nhiêu tay chơi mà không biết đến thì chắc chắn là nửa mùa. Cơ mà đám nhãi này mặc dù có thủ đoạn, thế nhưng cũng biết trời cao đất rộng, tụi nó lúi cúi van lạy xin tha. Thế nhưng bỏ ngoài tai, ông Thắng cầm một cây gỗ và quất thẳng vào mặt thằng Phúc, kế đến là thằng tóc đỏ, thằng khuyên tai và đám lâu la của tụi nó, chỉ phút chốc lũ khốn nạn đã nằm vật ra chẳng khác gì chúng tôi bây giờ. Thằng Đạt cũng có mặt, nó đứng nhìn người bạn thân của mình bị đau đớn dằn vặt, chắc cũng khổ tâm lắm, nhưng với loại người như thế, chắc chắn thằng Đạt cũng đủ tỉnh táo để không một lần nữa nhẹ lòng. 2 ông anh của tôi cùng mấy ông lớn khác lần lượt đỡ đám anh em của tôi dậy rồi dìu ra ngoài, tất cả đều tâm lý khi mặc dù vẫn đứng ngoài quan sát tình hình của tôi nhưng không quá gần để chúng tôi có thể tự do tâm sự.

Bé Vi không thích bị nói dối, em luôn tin tôi dù bất kì lúc nào. Thế nhưng sau hai lần liên tiếp như thế, cùng một kịch bản, liệu em có còn một chỗ trống nào trong tim để dành cho tôi hai chữ "tin tưởng". Có vẻ là có dù lúc này, Vivi đang rất giận, thực sự giận, chưa bao giờ tôi thấy em như cả. Đôi mắt em ướt đẫm bởi những giọt nước mắt cứ tuôn trào không nguôi:

- Anh lừa tôi! Anh nói anh đi chơi với bạn để giờ anh nằm bẹp dí ở đây!

Tôi dù rất muốn thanh minh nhưng vẫn không nói gì, nằm im để em mặc sức thổ lộ. Cũng may là ban nãy em đến kịp thời, tôi vẫn còn đủ sức để có thể nghe được hết câu chuyện chứ không nhắm mắt hôn mê như lần trước. Vivi đặt tay lên ngực trái, nơi từng tiếng nói con tim em đang mách bảo:

- Anh có biết là tôi lo lắng đến thế nào không? Anh có hiểu cảm giác của tôi hay không? Lần nào cũng vậy, tôi luôn là người ngoài cuộc... hức

Vivi nấc nghẹn:

- Anh hứa với tôi là cùng nhau vượt qua mọi chuyện mà, có phải thế không? Anh hứa rằng sẽ nói cho tôi tất cả mọi vấn đề, sẽ giải quyết tất cả mà, sao bây giờ anh lại như thế? Anh nói đi, nói đi! Huhuhu...

Vivi ôm chặt lấy thân thể bê bết máu của tôi, khóc nức nở, nước mắt em ướt nhoè đôi má tôi. Tôi biết em buồn, em đau, em thất vọng về tôi lắm. Thế nhưng em có biết rằng nếu để cho em dính đến chuyện này, em bị làm sao, thì người đau sẽ là tôi, là tôi em biết không? Chưa bao giờ tôi muốn nói nhiều như lúc này, thế nhưng hoàn cảnh khiến tôi không cất được nên lời. Bao nhiêu tâm tư thầm kín xin gửi cả vào từng hành động, từng cử chỉ, những mong em sẽ hiểu được và tha thứ cho tôi. Dù thế nào đi nữa, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, từ khi gặp gỡ, chào hỏi, làm quen và châm chọc nhau cho đến những lúc hai đứa nằm bên cạnh và chia sẻ biết bao vui buồn, tôi vẫn luôn ở gần em, và chắc chắn rằng với kết cục của ngày hôm nay, tôi đã hoàn toàn chiếm trọn được những gì thuộc về mình, đó chính là em, cô bạn gái đáng thương của tôi. Sau này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ buông tay em ra, tôi cam đoan đấy. Và em cũng phải ôm chặt lấy tôi, không được rời nửa bước. Chi cần chúng ta ở bên cạnh và cùng nhau bước tới, tất cả mọi chuyện sẽ chẳng có gì là không thể. Anh yêu em nhiều lắm, vợ bé nhỏ à! Em cũng thế, phải không?

Từng giọt mưa tí tách buổi tối hôm ấy rơi xuống thấm ướt đi dòng sông đen nhánh mượt mà và óng ả "của tôi". Tóc bết thân em, má ửng hồng. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên lau vội đi giọt lệ đáng ghét cứ dai dẳng bám lấy em, tôi mỉm cười mà dạt dào hạnh phúc, hãy dũng cảm và:

- Cười lên nhé cô bé của tôi!

*** LỜI KẾT:

Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt quãng thời gian qua, có thể sắp tới mình sẽ quay trở lại với phần 2 của câu chuyện, mong là không làm mọi người phát ngán. Còn bây giờ, xin gửi lời chào tạm biệt đến tất cả mọi người, mình hứa rằng hai năm nữa, mình sẽ tặng cho các bạn bộ ảnh cưới của hai đứa mình, hứa danh dự đấy!

(El Matadora)

#*#*#*#*#*#*#*#*#

Ngoại truyện 1:

Nha Trang năm nay tiết trời có sự thay đổi hẳn, không còn dịu mát và thoải mái như mọi khi mà thay vào đó là những cơn gió mùa đông vẫn chưa chịu theo mẹ tìm về những chân trời xa xôi để nhường chỗ cho hương vị của mùa xuân sắp cập bến. Đã 4 năm kể từ khi tôi và em bắt đầu quen biết nhau, từ khi bắt đầu trò chuyện cho đến lúc trao nhau những nụ hôn nồng ấm. Hôm nay tôi đón em về, cái cảm giác chờ đợi một người thân thương từ từ bước xuống từ phía cổng sân bay nó hồi hộp và mang một chút gì đó vui sướng, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy em, cũng 4 tháng rồi chứ ít gì. Đối với mọi người, có thể 4 tháng chỉ là một quãng thời gian chớp mắt, nhưng đối với một đứa con trai xa người yêu, bạn sẽ biết nó chẳng khác nào 4 thế kỉ. Mặc dù tôi đã đón em không biết mấy lần rồi thế nhưng lần này đặc biệt hơn rất nhiều, vì đây là quãng thời gian dài nhất mà tôi với em không được gặp nhau. Chiều hôm ấy, tôi tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng và bon bon trên con đường Trần Phú dài đằng đẵng để đón em về với tổ ấm đang chờ đợi cũng như một vòng tay thổn thức lâu ngày.

Em đi về bằng đường hàng không vì em nói em ghét sự chờ đợi, em muốn mình có mặt thật nhanh ở nhà, để gặp ba mẹ, gặp bạn bè và gặp... tôi. Tôi cảm ơn em vì điều đó mặc dù tôi biết rằng quãng đường từ nhà tôi đến sân bay là cả một quãng đường rất dài, tuy nhiên thế có là gì khi tôi đi bằng... ô tô :gach:. Thực ra ban đầu tôi đi bằng xe máy, con Wave ghẻ ngày nào đã biến thành một chiếc Air Blade đầy sang trọng, đây là một phần thưởng dành cho sự nỗ lực trong suốt những năm học cấp 3 của tôi, từ một thằng ham chơi tuy không lêu lổng đã có thể đặt chân vào ngưỡng cửa đại học, một niềm mong ước của ba mẹ cũng như chính tôi nữa.

Có thể mọi người xung quanh thấy đó chẳng có gì gọi là to tác nhưng đối với tôi thì đó là cả một trận chiến thực sự mà nhờ nó, tôi đã giữ được em ở lại bên cạnh mình, ít nhất là cho đến tận hôm nay. Ngày ấy, khi kì thi đại học đã gần kề, tôi vẫn mải mê cắm đầu vào những trò chơi điện tử đầy thú vị mà xao nhãng chuyện học hành. Em có nhắc tôi, khuyên tôi, rất nhiều, thế nhưng vẫn chứng nào tật nấy, tôi chẳng thể rút ra được một chút bài học nào, bao nhiêu con điểm kém cứ kéo đến nườm nượp khiến tôi chẳng thể nào dám nghĩ tới một ngày như hôm nay. Sau đó, em chủ động nói lời chia tay, tôi buồn, tôi đau nhưng tôi chẳng thể làm được gì khác ngoài việc tiếp tục cố gắng, cố gắng và cố gắng. Tôi biết mình có lỗi với em rất nhiều, để đền đáp lại tấm chân tình đó, tôi gắng sức học tập, tôi thức khuya dậy sớm một cách miệt mài. Dù đã mỗi người mỗi lối thế nhưng tôi biết em vẫn đang chờ tôi, chờ đợi một sự thay đổi của tôi và chờ đợi một ngày, tôi có thể đàng hoàng bước tới trước mặt em với tờ giấy báo trúng tuyển và cầu xin lời tha thứ. Và tôi cũng đã làm được, công sức bao nhiêu ngày cuối cùng cũng đã cho quả ngọt, tôi đậu vào trường Đại học khối ngành mà tôi mơ ước, em cũng vậy. Tôi đã đến trước mặt em, quỳ xuống và "tỏ tình" với em thêm một lần nữa, có thể nó sẽ chưa phải là lần cuối cùng của chúng tôi, bởi vì tôi vẫn còn nợ em một chiếc nhẫn kim cương và nợ mẹ tôi một nàng dâu thảo.

Chiếc taxi Mai Linh màu xanh cũng đã dừng chân tại sân bay Cam Ranh, tôi rảo bước trên con đường tiến đến cổng ra, cũng tại nơi này, tôi và em đã phải quyến luyến rời xa nhau, một kỉ niệm mà tôi mãi mãi không thể nào quên trong cuộc đời. Nguyên nhân chính khiến em và tôi mỗi đứa một nơi chính là do lực học của em khác xa tôi, em không chọn một ngôi trường tại thành phố này, nó quá thấp so với em mà muốn dấn thân vào Sài Gòn, dù sao thì đó cũng là nơi em sinh ra cũng như lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, giờ trở lại, âu cũng là điều hợp lý.

Ngày em đi, em khóc rất nhiều, nước mắt ướt nhoè cả vai áo tôi, đã lâu lắm rồi tôi không còn thấy em khóc, cô bé mít ướt ngày nào của tôi tưởng như đã mải chơi đâu mất thế nhưng lại đột ngột trở về trong một hoàn cảnh mà tôi không hề muốn nó xảy ra một chút nào. Em khóc nức nở trong vòng tay tôi:

- Em đi đây, H ờ nhà nhớ lo cho bản thân, đừng chơi games nhiều quá, nhớ học bài làm bài đầy đủ đó, huhu... :sosad:

Tôi mỉm cười xoa đầu cô bé đáng thương của tôi, cảm giác vẫn tinh khôi và mới mẻ như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi không muốn khóc mặc dù trong lòng tôi nỗi buồn có khi nhiều hơn cả em, người ta thường nói kẻ ở lại mới là kẻ buồn, và hôm nay tôi cũng vậy, thế nhưng tôi sẽ không khóc, bởi vì tôi biết, tôi còn phải làm chỗ dựa cho một người khác, là em:

- Hì hì, làm như đi luôn không bằng, khóc lóc miết. Vào đó nhớ gọi điện về cho anh biết chưa?

Vivi nấc nghẹn:

- Hức, em biết rồi! H thỉnh thoảng... vô thăm em được không?

Tôi cười, đưa tay lên lau nước mắt cho em:

- Ừ, anh sẽ vào. Nhớ không được léng phéng với thằng nào à nha!

Em không nói gì, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi lại ôm tôi khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấu hiểu được cái gì gọi là sự chia ly, nó thậm chí còn khủng khiếp hơn cả khi chia tay người yêu, nó day dứt và khó tả, nó khiến cho tôi cảm thấy đau rát ở trong tim nhưng không sao thể hiện được ra bên ngoài. Tôi kéo em ra, đưa tay lên nhéo má em như những gì tôi vẫn thường làm, tôi muốn đóng dấu thật chắc chủ quyền rằng em sẽ không thể nào rời xa tôi được nữa:

- Thôi đi đi kìa cô, ba chờ nãy giờ đấy, nghe lời anh, không có khóc nữa, biết chưa? – Tôi ra lệnh

Vivi đôi mắt vẫn đỏ hoe, nghẹn ngào trong tiếng nấc khẽ mặc dù em đã cố gắng giấu đi:

- Hức, em đi đây. H... nhớ không có được theo cô nào đó! :sεメy:

- Ừ biết rồi, nói mãi, ngoan, đi đi – Tôi hối thúc

Em đang khóc có thể em cũng khổ, tôi tuy cười nhưng lệ đổ trong tim :sosad:. Đối với nhiều người khi chia tay nhau, họ có thể cười nói vui vẻ, thế nhưng em khác xa bọn họ, em nhỏ nhắn, em yếu đuối và mít ướt, em khóc khi phải cách xa tôi, một người có thể đem lại cho em một bờ vai, để em tựa vào mỗi khi cần.

Và như thế em đi, hình bóng nhỏ nhắn ấy thất thểu bước đi, tôi có thể thấy bờ vai em khẽ rung lên và chốc chốc cô bé của tôi lại đưa tay lên dụi mắt, nhìn cảnh tượng ấy, trái tim tôi như muốn vỡ ra từng mảnh. Tạm biệt và hẹn gặp lại, Vivi!

... .

... .

... .

"Mather father Gentleman... " – Tiếng nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, ngước mắt lên, dụi đi dụi lại mấy lần. Có những thứ tưởng như gần mà lại rất xa và có những thứ tưởng như đã xa nay lại trờ về thật gần. Em đứng đó, hồn nhiên và đáng yêu như những ngày đầu, nụ cười tít mắt không thể lẫn vào đâu được. Tôi cũng đứng đó, sững lại những mong thời gian dừng trôi, để tôi giữ lấy những giây phút này, giây phút bên cạnh em.

Khi mà tôi vẫn còn ngơ ngác, đôi chân như tê liệt hoàn toàn, chỉ biết đứng đó, chờ em, chờ giờ phút mà chúng tôi lại được ở bên nhau, thì em, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu của tôi đã chạy tới và ôm tôi thật chặt:

- Huhu, sao mấy tháng nay H không vào thăm em?

Tôi cười khổ, thật lòng tôi muốn thăm em lắm chứ, muốn được ôm lấy em như lúc này, thế nhưng cũng chính vì lời hứa với em mà tôi không thể làm được điều đó:

- Anh bận... học! :gach:

Chẳng biết là Vivi có tin được những gì tôi nói hay không, vì cũng chính vì việc học của tôi mà hai đứa xém chút nữa đã mất nhau, thế mà giờ đây tôi lại nói là không thể thăm em vì bận vùi đầu vào sách vở. Thế nhưng nhìn biểu hiện của Vivi thì tôi nghĩ là em không tin rồi, khuôn mặt đang buồn bỗng chuyển sang tươi hơn và khuyến mãi thêm điệu cười khúc khích đáng ghét:

- Hihi, H xạo em, em không có tin đâu!

Bây giờ đến lượt tôi nhăn nhó:

- Anh nói thiệt mà!

Vivi lắc đầu nguây nguẩy, lại chuyển sang mặt mếu:

- H mà chăm học như vậy á? Hay là H có cô nào rồi? Hức :beauty:

Tôi phì cười trước khả năng tự biên tự diễn quá mức cao siêu của cô nàng, tại sao Vivi luôn lo lắng rằng tôi sẽ quen một người con gái khác khi tôi tự biết mình đã quá may mắn khi có được em mà không biết tôi còn khổ hơn gấp bao nhiêu lần khi muốn giữ được em khỏi bao con mắt soi mói từ những thằng con trai đang trực chờ xông tới và cưa cẩm tình yêu bé nhỏ của tôi. Và như mọi lần, tôi lại đưa hai tay lên nhéo nhéo đôi má bụ bẫm đáng yêu của riêng tôi, đôi má của Vivi chẳng biết có phải tại tôi nhéo nhiều quá hay không mà giờ trông phúng phính hẳn mặc dù Vivi của tôi có thân hình người mẫu chứ chẳng phải mập ú gì:

- Hahaha, ừ anh có cô khác rồi, cô đó không tin anh như Vi hồi xưa nữa, suốt ngày hỏi vớ vẩn thôi!

Vivi thừa biết là đang bị tôi chọc ngoáy, em bĩu môi:

- H không thương em nữa, ghét H luôn cho coi! :sogood:

Tôi chẳng đợi cho Vivi kịp phản ứng gì cả, vòng tay ôm chặt em vào lòng:

- Muốn cưới luôn rồi, không muốn thương nữa đâu!

Vivi của tôi dù cho có trải qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, thậm chí có khả năng là đến tận lúc hai chúng tôi đã... có cháu chắt thì em vẫn nhõng nhẽo và dễ thương như vậy, cô nàng đỏ mặt gục đầu vào ngực tôi, lí nhí như ngày nào:

- Ghét!

Dù em vẫn đang gục đầu như thế, tôi vẫn biết rằng em đang mỉm cười, nụ cười hồn nhiên mà tôi đã phải chơ rất lâu để được trông thấy nó. Tôi nắm tay em kéo ra ngoài, hôm nay, tôi đưa em về. Lần đầu tiên đón em cũng vào dịp gần Tết, hôm ấy ba mẹ em cũng có mặt, nói chính xác hơn tôi chỉ là người đi cùng, thế nhưng, giờ đây, tôi được nhạc mẫu giao cho trọng trách vô cùng quan trọng đó là hộ tống cô con gái bé bỏng của bà về tận nhà. Tôi gọi điện chờ taxi rồi cùng em ngồi trên chiếc ghế đá ven đường, bỗng, Vivi níu tay áo tôi, giựt giựt rồi bĩu môi chỉ trỏ vào hàng bánh kẹo trông cực kì... mất máu:

- H ơi em đói!

Tôi đáp, mặt tỉnh rụi, có lẽ tôi đã quá quen với những trò nhõng nhẽo này:

- Lát về ăn cơm giờ mà!

Vivi phùng má rồi lúc lắc mái đầu ra chiều không vừa ý:

- Em không biết đâu, H mua kẹo cho em cơ!

Lâu lâu không gặp, thôi thì chiều chuộng một tí cho em vui. Tôi đứng phắt dậy, chạy ngay sang bên kia đường, sau một hồi thương thảo bàn luận, tôi rước về cho Vivi hai cây kẹo mút, một cái bánh và một chai Trà xanh không độ. Cô nàng thích chí, cười tít, hôn vào má tôi một cái:

- Hihi, em thương H nhất luôn!

Tôi cốc lên trán của Vivi khiến cô nàng đưa tay lên xoa xoa, xị mặt một đống:

- Hức, H đánh em đau quá... , lát về em méc mẹ!

Tôi không sợ những lời doạ nạt của Vivi, vì nếu có méc mẹ thật, đến khi tôi gần bị "đánh đòn", em cũng lại bênh tôi mà thôi, tôi biết thừa điều đó nên chẳng mấy để tâm những gì em vừa nói, nâng cánh tay phải lên, nạt:

- Xích lại đây coi!

Cô bé mặc dù vẫn đang nhăn nhó và giận dỗi nhưng một khi tôi làm một bộ mặt nghiêm trọng, lúc nào Vivi cũng ngoan ngoãn nghe lời, em tiến lại gần, gục đầu vào vai tôi, tay vẫn cầm hai cây kẹo mút để lột vỏ. Sau một hồi hí hoáy tới lui, cuối cùng Vivi bé nhỏ cũng đã bóc vỏ kẹo thành công :gach:, em đưa cho tôi một cái, thế nhưng mặt vẫn nhăn nhó. Vivi của tôi đáng yêu ở điểm đấy, giận thì giận, mà thương thì vẫn thương:

- Của mấy người nè!

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy cây kẹo từ tay Vivi. Đôi bàn tay em lạnh cóng khi tôi tình cờ chạm vào. Và sau khi tình cờ, tôi cố tình nắm lấy tay của em, cất vào trong túi áo khoác rồi lại ngồi hát vẩn vơ. Hạnh phúc giản đơn những tôi đã phải chờ đợi quá lâu rồi, thế nhưng phải trải qua chờ đợi, người ta mới hiểu được giá trị của tình yêu và biết trân trọng nó. Tìm kiếm tình yêu đã khó thế nhưng để giữ lấy nó thì càng khó hơn gấp bội, bạn có thể dễ dàng tìm đượcngười yêu sau vài ngày tán gẫu trên Facebook nhưng bạn không thể có cái nhìn thực tế nhất về người ấy chỉ bằng... webcam, thế nên tình yêu cũng cần được trui rèn để có thể trở nên vững chắc, tình yêu của chúng tôi cũng vậy, sâu nặng và bền chặt, không thể tách rời được.

Một lát sau thì xe taxi cũng tới, tôi và ông tài xé sắp xếp đồ đạc cho em gọn gàng rồi lên xe trở về nhà. Đoạn đường từ sân bay về nhà rất xa, tôi phải đi mât một tiếng đồng hồ bằng taxi mới có thể đến được. Đối với những thành phố khác, 1 tiếng đồng hồ rong ruổi trên đường chẳng phải là một thứ gì đó quá lâu la, thậm chí khi ở Sài Gòn hay Hà Nội, bạn còn ao ước có thể thoát khỏi một buổi kẹt xe trong khoảng thời gian ấy. Nhưng ở Nha Trang thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác, đường Nha Trang và rộng hơn la tỉnh Khánh Hoà, đường xá luôn luôn thoải mái cho việc giao thông đi lại và việc đi suốt 1 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ là một điều khá mệt mỏi, nói thế để biết rằng vì Vivi tôi có thể làm mọi thứ :sεメy:.

Lên đến xe rồi nhưng tính hiếu kì của Vivi vẫn chưa dừng lại, cô nàng bắt đầu làm phiền tôi, chỉ trỏ đủ thứ trên đường đi mặc dù lần nào về cũng đã làm rồi. Được một lúc không thấy tôi có chút gì phản ứng mà cứ cắm cúi vào cái điện thoại, Vivi đâm ra giận dỗi, tuy vậy vẫn dưa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Vivi lúc ngủ trông cực kì đáng yêu, bờ môi chúm chím đỏ mọng như trái sơ ri, áng chừng chỉ muốn hôn cho một phát :beauty:, mái tóc dài xoã ra thật quyến rũ. Tôi chợt mỉm cười khi nhận ra, mình quả thực đã quá đỗi sung sướng khi có được một cô người yêu vừa dễ thương mà lại vừa xinh đẹp như thế này.

Chút gió se lạnh về mang theo hơi hướng của một mùa xuân phố biển sắp bắt đầu. Đông còn chần chừ, vấn vương chia tay trong hương vị mặn mà của biển. Đông ngập ngừng với những cơn gió mùa đông bắc cuối cùng, lẫn vào từng cơn mưa, mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lạnh của khoảnh khắc giao mùa, vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau. Tôi hôn nhẹ lên mái tóc của em, người con gái đã cùng tôi trải qua bao nhiêu khoảnh khắc, bao thằng trầm trong cuộc đời, để ngày hôm nay, tôi lại được cùng em đón Tết, cái Tết ấm áp tiếp theo của tôi bây giờ, thì thầm khẽ:

- Ra giêng anh... cưới em! :gach:

###############

Ngoại truyện 2: Valentine 2014

Tối 13/02/2014, một buổi tối mà tôi cảm thấy vô cùng háo hức, dù chuyện này đã xảy ra vài lần nhưng cảm giác ấy vẫn không thể diễn tả thành lời được. Vài bữa trước tôi là người lọ mọ ra sân bay đón cô bạn đáng yêu về ăn Tết, giờ thì Tết đã hết vài hôm, còn tôi sẽ là người được nghênh tiếp vào ngày mai, còn gì sung sướng hơn.

Tối hôm ấy, tôi vô cùng nôn nao, chân tay như muốn nhảy cẫng lên, làm việc gì cũng trong tâm trạng thoải mái, cả nhà tôi ai cũng biết điều đó, và dĩ nhiên là ông anh tôi cũng vậy. Dù đã trải qua 4 năm rồi, thế nhưng ổng vẫn thừa cơ nói xấu tôi với Vivi, đơn giản là vì hai người hợp tính nên ổng tha hồ mà xăm soi, xỉa xói những việc mà tôi làm. Tất nhiên là tôi cay, thế nên tôi cũng lợi dụng sự thân thiết với chị dâu mà kể tội ổng, vui thì có vui thật, nhưng sau khi kết thúc, cả hai đều bầm dập, thế là huề. Cũng may là hôm nay ông anh tôi có ca trực ở bệnh viện nên không có nhà, gì chứ bác sĩ oai nhất xóm, ai cũng nể, tôi cũng vậy, nhưng không nói ra thôi. Bữa cơm hôm ấy, ba tôi dặn dò các kiểu, bất chấp việc đây đã là lần thứ 2 tôi vào Sài Gòn "nhân dịp Valentine" rồi, còn những dịp lễ khác... chưa tính:

- Này, thằng H!

Tôi cười nói vui vẻ mặc dù ba tôi mặt khá nghiêm trọng, chắc xem con dâu hơn con trai chứ gì:

- Dạ, sao ba?

- Mày vô thăm con Vi thì mang cho nó ít bánh kẹo, trái cây, Tết còn thừa một đống kìa, để chật nhà có ai ăn đâu.

Tôi dõng dạc:

- Dạ, con biết rồi!

Mẹ tôi thì khỏi nói, thương con dâu nhất nhà, thương hơn cả tôi cũng như hai bậc tiền bối vì Vivi ngoan hiền với lại nấu ăn hợp gu với mẹ tôi nên mọi chuyện nó phải thế:

- Cấm dẫn bé Vi đi lung tung nghe chưa, nó mà bị sao là mày coi chừng tao!

Tôi ngồi ăn cơm, nuốt nước miếng đánh "ực" khiến bà chị tôi xém phụt cơm ra ngoài:

- Dạ, rồi, con có phải loại đầu trâu mặt ngựa đâu mà mẹ lo.

- Tao biết gì chị em chúng mày, làm sao thì làm, học xong ra là cưới nó về cho tao, không nói nhiều!

Bà chị tôi cũng bồi thêm:

- Phải đó, nhỏ Vi ngoan lại dễ thương thế, em không giữ coi chừng thằng khác nó cướp rồi ngồi khóc nghe chưa?

Tôi đâm ra khó chịu một chút, nãy giờ không yên thân được với mấy người này:

- Rồi, rồi, biết rồi, nói nhiều quá!

Bà chị tôi nổi sùng, tát vào đầu tôi một cú "chí mạng":

- Này thì trả treo!

Bữa ăn kết thúc trong tiếng la oai oái của tôi. Bây giờ chỉ khoảng hơn 7h, vẫn còn sớm, nên tôi chạy lên lầu tính làm vài ván LOL, thế nhưng vừa mở game thì có tin nhắn từ Facebook, vâng, đó chính là bạn Vi "đáng yêu" của tôi đấy:

- Không có chơi nữa, nghỉ cho tui!

Đúng là những ngày vui thì thường đen đủ đường, tôi chán nản tắt máy rồi bò lên giường xách Đô rê mon ra chiến, gì chứ tôi cũng sưu tầm đủ mấy bộ, nào truyện ngắn, truyện dài, bóng chày, đội quân... ngày nào trước khi đi ngủ cũng lôi ra đọc, bé Vi cũng thích nữa nên tôi càng có động lực để mỗi ngày bớt tiền ăn sáng đi 10k mà gom cho đủ bộ, khi làm việc có mục đích và động lực thì bạn sẽ hoàn thành nó một cách dễ dàng, lý thuyết đúng là vậy, còn thực tế ra sao thì phải xem động lực của bạn có trong sáng hay không cái đã.

Trước giờ lên xe thì tôi cũng tranh thủ "mượn" con Iphone 5 của bà chị lên xe để giải khuây, để lại cho bả chiếc 1202 thần thánh cho tiện liên lạc, tính ra thì tôi cũng nhân ái thật đấy nhỉ? :gach:.

Vivi chẳng hiểu bằng cách thần thông quảng đại nào mà đoán trúng phóc thời điểm tôi vừa lên xe, suy đi tính lại một hồi thì chắc là do mẹ tôi nói. Cô nàng gọi điện dặn dò các kiểu, cứ như mẹ và con trai vậy:

- H!

Tôi nhăn nhó khi đang quẩy game mà bị phá đám giữa chừng, hét toáng lên trong điện thoại:

- Chết bố nó rồi, đờ phắc!

- Chửi tui chứ gì, vậy mai đi bộ về nhà ha! – Vivi toan cúp máy, thế nhưng tôi đủ tinh ranh và tỉnh táo để giựt ngược lại

- Thôi mà, lỡ lời, đừng giận anh mà, hehe.

- Ngủ đi, không có chơi nữa!

Tôi dù thực tế sẽ không nghe lời và tắt máy đi ngủ, thế nhưng vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, vì mục đích chính khiến tôi phải mang vác 2 cái balo tổ bố với đầy đủ thức ăn nước uống, bánh kẹo là đi chơi với cái con nhỏ hắc ám đang nạt tôi như con trong điện thoại ở bên kia đầu dây:

- Biết rồi, bà trẻ!

Vivi nguýt dài:

- Xí, tui lo cho ông thôi, ông trẻ! Ngủ đi sáng mai chở tui đi ăn, cấm cãi, khỏi trả lời, nhắm mắt, ngủ!

Dù Vivi có không bắt tôi làm vậy, tôi cũng cứng họng trước màn tra tấn vừa rồi, và lại một lần nữa, tôi không chống lại được số phận bi thảm của mình, đánh tắt máy đút túi quần rồi ôm chiếc balo ngủ và tưởng tưởng đó là em để giúp tôi vượt qua được một đêm đầy lạnh giá này.

Và tôi chìm vào giấc ngủ, xe vẫn tiếp tục chạy băng băng...

.........

Màn sương đang thưa dần... Cảnh người người một lúc một tấp nập hơn, không khí thật là thoáng đãng, bầu trời bắt đầu chuyển sắc, những tia nắng hé dần từ phía đằng đông. Những đứa học sinh lóc chóc cũng bắt đầu hì hục đạp xe đến trường với tiếng chào gọi nhau í ới, bên kia đường những quán ăn cũng bắt đầu mở cửa để đón chào những vị khách đầu tiên của buổi sáng, các bác lao công đã đẩy xe để chuẩn bị cho buổi ra về sau một đêm vất vả, con đường càng nhộn nhịp và ồn ã hơn, âm thanh của tiếng còi xe qua lại giúp không khí buổi sớm mai thêm đông vui và náo nhiệt hẳn lên... Buổi sáng đầu tiên (trong chuyến đi này) ở Sài Gòn của tôi bắt đầu.

Một bầu không khí thật tuyệt vời, khác hẳn với Nha Trang im lặng, êm ả, nhịp sống cũng như con người nơi đây lại tấp nập và hối hả hơn rất nhiều, mỗi lần đến đây, tôi đều tìm thấy được niềm vui, vì tôi là một con người thích sự náo nhiệt và nhộn nhịp đó mà.

Xe chạy khá chậm so với mọi khi, lần trước tôi vô là nhân dịp Giáng Sinh thì cỡ hơn 5h đã đến nơi, giờ đã gần 6 giờ rồi mới tới. Trong lúc tôi còn đang lơ mơ thì ông tài xế đã hú:

- Bình Thái ai xuống thì xuống lẹ đi!

Tôi giật mình:

- Em, em xuống!

Tôi lúi húi xách hai cái balo xuống, chạy sang bên đường, bấm điện thoại gọi cho Vivi, một vài giây sau thì cô nàng nhấc máy, nghe giọng xem chừng đang rất vui đây:

- Dạ em nghe!

- Ra chở về coi!

- Hihi, H chờ em một tí, em thay đồ!

Tôi giục:

- Mặc đồ ngủ ra luôn đi, mắc đái quá!

- Vô duyên, chờ đi!

Thế là tôi lại cắn răng ngồi chờ, và mỗi lúc chờ đợi, tôi thường dùng điện thoại, à chính xác hơn là games để giải khuây. Mọi người lớn xung quanh thường nói tôi là một thằng nghiện games, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào máy tính với điện thoại, thế nhưng đó chỉ là những suy nghĩ lạc hậu của của thế hệ đi trước, họ cứ gán cho games cái tội là làm hư con cái họ, thế nhưng họ đâu có biết được những lợi ích mà những trò chơi đó mang lại. Để tôi kể ra nhé, đầu tiên, một đứa đã trưởng thành như tôi, ngoài việc học ra, thì có hai kiểu giải trí, một là chơi bời đú đởn, quẩy các thứ như đa số lũ bạn thân của tôi, hai là chuyên tâm vào games như tôi. Một thằng con trai suốt ngày lao đầu vô bar bủng, rượu bia, gái gú thì làm sao "so sánh" được với một thanh niên nghiêm túc và ngoan ngoãn như tôi, chẳng mắc bất kì tệ nạn nào, thế còn đòi gì nữa? Ví dụ như mới gần đây, vụ mà 4 thanh niên trẩu Bách khoa gì gì đấy chết do chế tạo pháo, có một thanh niên cùng phòng cũng được mời tham gia, thế nhưng anh ấy rất tỉnh và đẹp trai khi từ chối lịch sự rồi ngồi chơi games, và thế là thoát nạn. Đấy, games đâu phải lúc nào cũng xấu!

Đang chìm đắm trong màn suy nghĩ miên man, tôi giật mình vì cái ôm thật chặt từ đằng sau:

- Nhớ quá đi!

Tôi nghênh mặt:

- Nhớ ai?

Vivi cười tươi:

- Nhớ H của em ạ!

Tôi kéo Vivi lên và nhéo má em mấy cái, cũng lâu lắm rồi tôi chưa được nhéo má Vivi, cũng phải gần 4... ngày rồi còn gì:

- Ngoan, ngoan!

- Hihi.

Tôi rước Vivi về mặc dù tôi là người đi du lịch. Vivi hiện đang ở tại nhà cô Hiền, là em gái của ba em, cho tiện đường đến trường chứ nhà em trong này to tổ bố, còn hơn cái nhà ở Nha Trang nữa, chẳng biết nhạc phụ đại nhân làm giám đốc công ty gì mà giàu giữ vậy, không khéo sau này về làm rể, có khi tôi cũng được nhờ :sogood:. Căn nhà của cô Hiền khá đặc biệt, sân thì nhỏ nhưng bên trong thì làm hẳn một phòng rộng để cả nhà ngồi ăn cơm hoặc là sân chơi cho 2 đứa nhóc con cô. Thiết kế đèn điện cũng vô cùng ấn tượng, không phải là loại bóng đèn huỳnh quang như hầu hết mọi nhà thường có, ở đây rất nhiều bóng đèn nhỏ được ghép lại tạo thành một vùng sáng rất đẹp và lạ mắt. Nói chung là do thuê hẳn người thiết kế, nên đẹp là phải.

Cô Hiền thì cũng chẳng lạ mặt gì với tôi nữa mà còn thân là đằng khác, vì tôi đã vô đây quá trời nhiều và hơn nữa, với danh hiệu "cháu rể" tương lai, không có lý do gì mà tôi không thoải mái, tự nhiên như ở nhà. Nói thì nói vậy, cơ mà ở với người lớn, thế nên tôi và Vivi cũng không tỏ ra quá thân mật, chỉ khi nào hai đứa chui vào phòng đắp chăn ôm nhau thì mới dám hôn hít các kiểu mà thôi. Cô Hiền cũng rất tâm lý, mỗi khi hai đứa ở riêng thì không bao giờ cô làm phiền, chỉ trường hợp bất khả kháng thì cô cũng gõ cửa trước khi vào, ước gì tôi có một người cô như vậy. À mà cần gì ước, sau này chẳng phải là cô của tôi rồi hay sao? :gach:.

Về đến nhà, tôi chào cô Hiền rồi chạy lên phòng cất đồ các kiểu, dĩ nhiên là tôi nằm phòng riêng :sosad:, tuy nhiên vợ chồng cô Hiền ngủ ở dưới nhà thế nên tôi lúc nào cũng chui qua ngủ chung với Vivi một cách đàng hoàng và an toàn tuyệt đối.

Đêm qua tôi ngủ sớm, chẳng hiểu sao bây giờ vẫn buồn ngủ, tôi nằm vật ra giường, kéo Vivi nằm xuống rồi ôm như gối ôm, chân gác vòng qua người em cho khỏi chạy :gach:. Tôi năn nỉ:

- Cho anh ngủ tí nha, buồn ngủ quá!

Vivi giãy giụa:

- Thả em ra, suốt đêm làm gì mà không ngủ, nhắn tin với con nào phải không? Đưa điện thoại đây coi!

Vivi của bây giờ hung dữ tợn, chẳng còn là cô bé hiền lành ngày xưa nữa, suốt ngày quản lý tôi từng chút một, đến chơi games giờ cũng khó, lúc nào cũng len len lút lút. Thế nhưng được cái vẫn dễ thương, vẫn nhõng nhẽo và vẫn cực kì biết nghe lời, tôi nói gì cũng răm rắp nghe theo, chỉ có cái là không tin tưởng tôi lắm mà thôi. Chẳng phải thế mà tôi đâm ra cuồng ca khúc "Em của ngày hôm qua", lúc nào ở bên cạnh Vivi là tôi lôi điện thoại ra bật lên khiến cô nàng nhăn nhó vì bị nhắc khéo mấy phen.

Trở lại hiện thực, tôi chẳng những không lấy điện thoại ra trình diện mà còn ôm Vivi chặt hơn, hôn lấy hôn để vào má em:

- Yêu bé nhất nhà còn nghi ngờ vớ vẩn!

Vivi đánh nhẹ vào ngực tôi:

- Xí, hông tin mấy người đâu! Suốt ngày trốn em chơi games nha, coi chừng đó!

Tôi giật bắn người, rõ ràng tôi thường off Facebook để chơi games cũng như phớt lờ nick của Vivi trong LOL rồi cơ mà:

- Sao bé biết?

- Anh Trọng nói!

Tôi vỗ nhẹ vào trán mình, quên khuấy đi mất cái con kì đà cản mũi ở nhà, lớn to đầu sắp lấy vợ đến nơi còn chọc phá em trai, thật đúng là anh em trời đánh:

- Thế người yêu của Vi là ai?

Vivi bĩu môi:

- Khùng!

- Nói lẹ đi!

- Là H!

Được đà, tôi tiếp tục áp đặt:

- Thế tin anh chồng hay tin chồng?

Vivi cười khúc khích, vòng tay qua ôm tôi:

- Tin chồng ạ! Hihi. :beauty:

- Biết vậy là tốt, giờ nằm im cho anh ngủ xíu!

Cô bé bắt đầu mè nheo như thường lệ:

- Thôi mà, dậy đi mà, đừng ngủ nữa, em đói! Huhuhuhuhu...

Và sau khi Vivi cất tiếng khóc giả vờ, tôi cũng ngán tận cổ mà mò dậy thay đồ rồi chở em đi ăn sáng. Thiệt tình thì tôi cũng không xem trọng việc ăn sáng bằng việc ngủ, ngày còn bé tôi rất ghét ngủ, nhất là ngủ trưa, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lớn, tôi cảm thấy giấc ngủ rất quan trọng, trưa nào không ngủ là tôi không chịu được.

Nguyên buổi sáng hôm đó, Vivi kéo tôi đi ăn và chơi hết chỗ này đến chỗ khác, thậm chí còn rủ mấy đứa bạn thân của em cùng đi uống cà phê. Trong số này, tôi để ý nhất là bé Giao, ủ ôi người một mẩu cơ mà dễ thương cực, nhìn phát mê luôn, cũng may là đã "cưới" mấy năm trước, không chắc tôi cũng đánh liều mà tán vậy :gach:. Đùa thôi chứ dễ thương vậy thì không có bạn trai mới là lạ, mỗi lần gặp, tôi chỉ cười nói cho qua chuyện thôi vì có vẻ Vivi cũng nhận ra được rằng bé Giao khá xinh nên tôi có thể bị "giao động" và kèm tôi từng chút một. Xong xuôi đâu đấy thì hai đứa về nhà ăn cơm, sau đó ngủ trưa rồi quét nhà, chuẩn bị cho một buổi tối Valentine lãng mạn, chỉ có hai đứa tôi mà thôi.

Như đã nói, ở Sài Gòn rất đông đúc và ồn ào, thật khó có thể tìm thấy một nơi nào thực sự yên tĩnh cũng như thơ mộng cho tôi và Vivi. Có quá nhiều thằng dẫn bạn gái đi dạo phố, đi ăn, đi công viên, đặc biệt là... nhà nghỉ :gach:, tôi thì không muốn như vậy, tôi muốn mang đến cho em những sự bất ngờ cũng như mới lạ, chứ như lũ kia thì quá tầm thường rồi. Để sắp xếp cho buổi tối hôm ấy, tôi gọi điện thoại cho thằng mặt mâm hôm nào, bây giờ đã là sinh viên đại học bách khoa, nghe đâu nó còn được câu lạc bộ bóng đá nào đó tuyển vào luyện tập. Sau bao nhiêu hiểu lầm trong quá khứ thì tôi và nó cũng đã thân thiết hơn nhiều, lại đồng cảm khi bạn gái cả hai thằng đều bị quá nhiều thằng theo đuổi. Tuy nhiên nó sướng hơn tôi vì được ở gần người yêu nên giữ không quá khó khăn, còn tôi thì chẳng biết làm gì hơn ngoài sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Vivi, tôi tin rằng cô bé của tôi sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi cả, nhất định thế. Lan man quá rồi, trở lại vấn đề chính, là cuộc gọi của tôi đến thằng Đạt:

- Đạt hở?

Nó cười đon đả:

- Ừ, H hả, mày mới vô à?

Tôi ngơ ngác:

- Sao mày biết tao vô?

- Haha, Valentine mà ông không vô tôi mới thấy lạ đó!

Tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình, cũng cười khằng khặc:

- Ừ nhỉ, ngu thiệt. À mà có chuyện nhờ mày đây?

- Sao có gì cứ nói?

- Ừm, tối nay mày định chở bé Tú đi đâu vậy?

Nó thắc mắc:

- Hỏi chi cha nội, vô rình tôi à?

- Thằng điên này, tao hỏi để tham khảo thôi, đang bí đây!

Nó cười phá lên trong điện thoại:

- Tưởng sao, tao có chỗ này cực kì yên tĩnh và lãng mạn, hợp với đôi bạn trẻ lắm, muốn biết không?

Tôi hồ hởi:

- Chỗ nào?

- Nhà thờ Đức Bà ấy. Thôi nhé, vợ gọi, anh đi đây, chú tự lo liệu đi, bái bai!

Nói rồi, nó cúp mặt cái rụp, để lại con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô là tôi. Tính ra thì đó cũng là một địa điểm tạm chấp nhận được. Khu vực công viên 30/4 và nhà thờ Đức Bà là nơi phổ biến nhất dành cho giới trẻ gặp gỡ, những cặp đôi hẹn hò. Với tờ giấy báo và ly nước từ hàng bán rong, bạn có thể ngồi thư giãn, chuyện trò hàng giờ đồng hồ, ngắm người xe qua lại hay những cặp đôi chụp hoặc ghi hình cưới. Từ nơi này, bạn có thể dạo chơi ở những điểm gần kề như Dinh Độc lập, bưu điện thành phố, khu vui chơi, mua sắm, xem phim Diamond Plaza, hay đi bộ ra những con đường đẹp nhất thành phố như Đồng Khởi, Nguyễn Huệ... Cơ mà nó lại không tốt nếu như muốn làm một thứ gì đó phá cách, như cắm nến thành hình trái tim chẳng hạn, tôi đâu có đủ can đảm cơ chứ. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi quyết định tổ chức ngay tại nhà cô Hiền, cụ thể là căn phòng của tôi. Tôi có thể thoải mái bày trí mà không bị ai phát hiện cũng như lộ bí mật, đồng thời lại vô cùng ấm áp, tự do, ăn uống xõng xuôi thì lên giường ngủ luôn cũng được, quá ổn :gach:.

Và tôi, thanh niên chuẩn 2014, nói là làm, đã làm là đỉnh. Tôi chạy đi mua sô cô la, mặc dù tôi biết rằng dịp 14/02 phải để con gái tặng, nhưng Vivi của tôi thích ăn sô cô la nhất trên đời, thế nên chiều cô bé một chút cũng đâu có gì quá đáng. Tôi mua hẳn 4 hộp, người ta tặng sô cô la để tượng trưng cho tình cảm cũng như sự quan tâm lẫn nhau, còn tôi mua là để cho người yêu tôi ăn, cũng là một cách quan tâm đúng không nhỉ? :gach:. Nói thì nói vậy chứ tôi cũng mua một hộp đặc biệt, hình trái tim, mắc gần chết nhưng thôi kệ, lâu lâu mới có dịp mà. Mấy năm qua bao nhiêu chất xám chất xiếc của tôi đã dồn cả vào các món quà cũng như những ý tưởng nhân dịp sinh nhật của Vivi, thế nên bây giờ tôi chẳng nghĩ ra được cái gì mới mẻ cũng như độc đáo, thế nên rút cục tôi đành chạy ra chợ mua một đoá hồng 99 bông thật và kèm thêm một bông giả, cộng với lời chúc đầy độc đáo: "Anh sẽ hết yêu em khi nào bông hoa cuối cùng tàn", đây là một bài học tôi kiếm được ở trên mạng, kể ra cũng ổn phết. Khâu chuẩn bị cũng đã xong xuôi, tôi thản nhiên tỏ ra im ỉm mặc cho Vivi nóng lòng chờ đợi suốt buổi tối sau khi ăn cơm xong. Vì kế hoạch diễn ra tại nhà nên tôi rất chủ động về thời gian, thích lúc nào thì diễn ra lúc đó, không cần quắn lên. Thế nhưng Vivi thì lại khác, cô nàng có vẻ rất mong chờ ngày Valentine này vì mỗi năm có mỗi một lần, cứ đứng lên ngồi xuống, chốc chốc lại ngó nhìn tôi đang cắm cúi chơi games, mặt buồn rười rượi. Vì đã chủ tính gây bất ngờ, thế nên tôi đành nén "đau thương" mà tập trung combat, xém chết rồi đây này.

Đến khoảng gần 10h, có vẻ sự chịu đựng của Vivi đã đạt giới hạn, cô nàng chạy tới ngồi vào lòng tôi và ôm chặt:

- H ơi!

Tôi nhún mày vì kế hoạch diễn biến đúng như dự định:

- Gì thế?

- Em biết là không nên đòi hỏi, nhưng mà hôm nay H không mua sô cô la cho em hả?

Tôi chợt xúc động nhẹ, mỉm cười thật tươi, vuốt nhẹ mái tóc đang rối của Vivi:

- Hì hì, có chớ, anh biết bé thích ăn mà!

Tôi lấy tay bịt hai mắt của Vivi lại rồi dẫn qua phòng tôi, ban nãy tranh thủ đi vệ sinh, tôi đã vô đốt nến thành hình trái tim ngay chính giữa căn phòng, hình trái tim đủ rộng để chúng tôi có thể đứng vào giữa tâm của nó. Tôi quỳ xuống, nhặt lấy đoá hồng cộng hộp sô cô la tặng cho Vivi:

- Tặng bé yêu của anh, chúc em một ngày Valentine hạnh phúc!

Khỏi phải nói Vivi mừng rớt nước mắt, ôm chầm lấy tôi và khóc thút thít. Là sinh viên đại học rồi mà vẫn cứ như con nít, hở tí là khóc. Tôi lấy tay lau đi từng giọt lệ trên đôi má em, cười khẽ:

- Lớn từng này rồi mà suốt ngày khóc nhè!

Vivi lí nhí:

- Kệ em, hihi, cảm ơn H!

Tôi nghiêm mặt khi nghe hai từ "cảm ơn", Vivi có vẻ nhận ra, chữa lỗi ngay, ôm và hôn nhẹ lên má tôi:

- Yêu H của em nhất trên đời!

Và như mọi lần, sau khi tặng quà xong xuôi, tôi cũng mạn phép khuyến mãi cho Vivi thêm một nụ hôn môi thật sâu lắng và lãng mạn. Qua đi rồi, nhưng vẫn còn đó những ngượng ngùng, bỡ ngỡ, những bối rối, khao khát của NỤ HÔN ĐẦU... Dù cho có trải qua bao nhiêu muộn phiền, bao nhiêu cay đắng hay phải đương đầu với bao thử thách để tìm được niềm vui, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh để che chở và bảo vệ cho em, vì đơn giản, tôi yêu em thật nhiều, cô bé ạ!

Còn em, nhiệm vụ của em chỉ có một mà thôi, đó là ôm chặt lấy anh, biết chưa?

"Tôi chẳng ước trái tim là vàng

Tham ước vọng rồi lỡ làng mất em

Đôi tay anh chỉ nhỏ bé là vậy

Ngọn gió xuân tôi giữ miền xanh lá

Cơn mưa tình tôi gom màu nắng thương

Để tình yêu là đôi cánh quê hương

Tôi chẳng ước là nụ cười của em

Trong hạnh phúc lại thấy điều chia xa.

Nước mắt tôi sẽ thấm ướt cỏ lá

Những đêm buồn đầy hoang vắng xa lạ

Tôi vẫn ước một tình yêu nguyên vẹn

Nắng chan hòa và hạnh phúc tươi xinh

Đôi mắt tôi trong veo một bóng hình

Là em! Người thương tôi nhất đời

Tôi không muốn xa rời

Những yêu thương bình yên ngày tươi vui.

Trái tim tôi, em mãi là ánh sáng."