Đọc sách là một công việc giúp giải trí khá thú vị và không bao giờ nhàm chán, ít nhất thì đối với tôi. Chỉ cần có một chồng sách, bất kể là tranh truyện hay tiểu thuyết, tôi có thể ngồi im đọc từ sáng đến tối, tất nhiên là cũng phải nghỉ giữa chừng ăn uống, vệ sinh các kiểu :gach:. Thế nhưng cái mà tôi muốn nói đến ở đây là niềm đam mê đọc sách không giới hạn, tương tự như lúc này.
Khi bạn đang ngủ chung giường với cô bạn gái xinh đẹp của mình, 99,99% các thanh niên sẽ có những suy nghĩ vô cùng liều lĩnh và manh động, thế nhưng tôi lại thuộc trong số ít, tức là trong khoảng 0,01% còn lại, dĩ nhiên là tôi hoàn toàn bình thường về giới tính cũng như tâm sinh lý, cơ mà như đã giải thích hàng trăm lần, tôi không muốn làm điều gì đó tổn hại đến Vivi, huống hồ lúc này tôi đang cắm mặt vào cuốn sách cực hay trên tay. Nhưng nói gì thì nói, sách có hay đến mấy thì cũng không thể cản được cơn buồn ngủ đang tiến tới và kéo tôi nằm xuống, dù có căng hết mắt cố gắng nhét thêm vài trang truyện vào đầu thì tôi cũng không thể không gục ngã trước sức hấp dẫn quá lớn từ chăn ấm nệm êm.
Và tôi cũng chìm vào giấc ngủ, một cách thoải mái và hạnh phúc với tình yêu bé nhỏ đang say giấc nồng bên cạnh :beauty:.
Ban đêm ở Nha Trang luôn lạnh, nhất là vào những ngày mùa Đông thế này, có những lần tôi trùm đến 3 cái chăn mà vẫn run cầm cập lên. Thế nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay chỉ có một cái chăn, 2 đứa đắp chung, thế mà tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường, có lẽ tình yêu có một sức mạnh vô cùng lớn lao chăng?
3h sáng, thời điểm quá sớm để kết thúc một giấc ngủ vào ban đêm, nhất là khi tôi đã thức đến tận 11 rưỡi để nghiền ngẫm nốt cuốn truyện đang đến hồi gay cấn, nếu là ngủ một mình, không bao giờ tôi điên đến mức tự chui ra khỏi chăn vào giờ này dù có bất kì việc gì xảy ra đi chăng nữa, thậm chí cả đi... tiểu cũng dẹp luôn. Cơ mà đó là tôi ở nhà, còn bây giờ tôi đang nằm chung với Vivi, tức là hai người, và vì thế, quyền quyết định bây giờ tuy vẫn nằm trong tay tôi nhưng quyết định ra sao lại là một chuyện khác. Đang mò mẫm trong giấc mơ với các mĩ nhân tuyệt sắc, tôi giật bắn người khi nhận một cú nhéo vào hông:
- Á á á á á !!!!!!
Quay mặt nhìn quanh với ánh mắt còn lờ đờ và vẻ mặt vô cùng tức giận, tôi nghiến chặt 2 hàm răng:
- Sao nhéo anh?
Vivi đang cười hì hì bên cạnh:
- H dẫn em ra... nhà vệ sinh đi! – Cô nàng thoáng đỏ mặt :sεメy:
Tôi tỉnh cả ngủ, hỏi gặng lại:
- Gì cơ?
Vivi bắt đầu ấp úng:
- Nhà... vệ sinh á! – Mặt lại càng đỏ tợn, giờ đây chẳng thua quả gấc là mấy
Tôi cũng tỏ ra tinh ý, không tiếp tục đề cập đến chuyện đấy nữa, mắc công lại có người chui xuống đất khóc vì xấu hổ mất :gach:. Cơ mà bị lôi đầu dậy giữa đêm hôm khuya khoắt thế này thật sự không dễ chịu một chút nào, thế nên tôi vẫn hơi quạu:
- Sao không tự đi đi, làm phiền tui miết!
Cô bé mếu máo như thường lệ:
- Em sợ... mà!
Thế nhưng tôi vẫn tỏ ra khá lạnh lùng, mắt nhắm mắt mở:
- Thế anh không có ở đây rồi sao?
Bị nói trúng tim đen, Vivi tỏ ra hơi ngại ngùng, chắc là muốn nhõng nhẽo với tôi là chủ yếu, chứ to đầu cỡ này rồi còn sợ gì nào:
- H nói H bảo vệ em mà... hông biết đâu! Huhu – Vivi lúc lắc mái đầu cầm cánh tay tôi đung đưa qua lại nhìn đến là buồn cười.
Sau một hồi giằng co, tôi cũng uể oải dẫn con bé điên khùng của mình đi... vệ sinh. Trái với những gì ban nãy thể hiện, được tôi dẫn đi, Vivi tỏ ra khá vui, cười tít cả hai con mắt, chưa hết, cô nàng lại còn đi trước cả tôi, vậy mà dám kêu là sợ :angry:. Tôi đứng ở ngoài chờ trong khi Vivi "làm việc" bên trong, trên tầng lầu của nhà Vivi chỉ có độc nhất một phòng vệ sinh nằm ở cuối góc, kế bên là phòng của thằng Đạt, à mà nói kế bên vậy chứ cũng cách một khoảng. Tôi hết đưa tay ôm lấy thân thể đang run lên vì lạnh lại phải tự đánh mình bem bép vì những con muỗi chết tiệt lởn vởn xung quanh. Bỗng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại phát ra từ trong phòng của thằng Đạt, có vẻ như nó cũng chưa ngủ, hay là nó dậy để theo dõi... hai đứa tôi. Thật tình thì tôi không có ý định nghe lén câu chuyện của nó, vì bất cứ thứ gì liên quan đến nó đều khiến đầu óc tôi trở nên cuồng loạn, tôi tình cờ nghe được vì lúc này về khuya, không gian vô cùng tĩnh lặng mà giọng nó lại oang oang lên thì bố ai mà không để ý cơ chứ :gach:. Dù là thế, tuy nhiên do lớp cửa quá dày, tôi chỉ nghe mang máng được vài câu, chữ có chữ không:
- Vài bữa về giờ á mà, lo gì...
- Chắc nhanh thôi, giải quyết xong con Vi đã rồi tính...
"Giải quyết", "về giờ" ? Nó đang định làm cái trò gì thế nhỉ? Tôi lại rơi vào trạng thái vô thức một lần nữa, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu tôi rơi vào tâm trạng như lúc này, lo lắng, hồi hộp và không kém phần sợ hãi. Rõ ràng là thằng Đạt đã tỏ ra khác hẳn so với những ngày đầu tiên nó tới đây, bằng chứng là nó đã cứu sống tôi một bàn thua trông thấy khi nói đỡ cho tôi trong lúc bị nhạc phụ tra khảo một cách dữ dội. Hơn thế nữa, nó còn tiết lộ cho tôi khá nhiều bí mật mà tôi đang thắc mắc, nào là chuyện về nó và nhỏ Huyền, rồi nhỏ Huyền có một đứa em gái xa nhà tên Tú... Thế nhưng câu chuyện mà tôi vừa mới nghe thì cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy nó liên quan đến Vivi bé bỏng, chẳng cần biết nó định làm những trò gì, hễ mà Vivi mất một sợi tóc, tôi sẽ tặng cho nó mười cú đấm "trả ơn". Trong khi tôi còn đang đứng nghiến răng nghiến lợi, tay chân nắm chặt như định đánh nhau thì Vivi đã đi ra và nhìn tôi cười tít mắt:
- H chờ em lâu không?
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi ôm chặt lấy Vivi trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô bé, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ như vậy, sợ rằng Vivi sẽ có mệnh hệ gì, lúc đó chắc tôi cũng không sống nổi:
- Kể từ giờ cấm rời anh, nghe chưa?
Vivi chớp chớp đôi mắt, nhoẻn miệng cười, có lẽ bởi vì em không biết tôi đã vừa gặp phải chuyện gì nên chẳng thể hiểu được tâm trạng của tôi lúc này:
- Hihi, em biết òi!
Mọi chuyện rồi cũng tạm lắng xuống, hai đứa chúng tôi lại ôm nhau ngủ cho đến tận sáng.
...
"Reeeeeeeeennnnnnnnnnngggggggg... "
Tiếng chuông đồng hồ báo thức rú lên inh ỏi khiến tôi bàng hoàng tỉnh giấc, để lại những giấc mơ còn dang dở, tôi đưa tay lên vỗ nhẹ hai má cho tỉnh ngủ, đã gần sáu giờ rưỡi sáng, chuẩn bị vào lớp đến nơi. Tôi thì sao cũng được, buồn ngủ thì... dù, chẳng ảnh hưởng gì cả. Chẳng là trường tôi thì đầu năm mỗi học sinh được phát 5 phiếu xin phép nghỉ học, tức là mỗi học sinh chỉ được phép vắng mặt 5 buổi không hơn không kém. Thế nhưng, tôi nhanh tay xin được thêm 3, 4 phiếu gì đấy còn thừa lại cộng thêm 5 phiếu của bé Vi nên tôi đã có tầm gần 15 phiếu, tha hồ nghỉ, nếu hết, thì ghi giấy học sinh, chả sao :gach:. Tại sao tôi lấy của Vivi ư? Tại vì bé Vi ít bao giờ mà nghỉ học, nếu có nghỉ thì toàn được mẹ gọi điện xin phép, nên chẳng cần ba tờ giấy lộn này, nhưng đối với một đứa thích bùng học như tôi thì đó quả là một gia tài đáng quý. Công việc của tôi bây giờ chỉ là chạy về nhà thay đồ các kiểu, ghi giấy phép rồi nhờ thằng Tuấn đưa dùm, sau đó thì tôi lại được ôm bé Vi mà ngủ tiếp, quả là một kế hoạch vô cùng tuyệt vời vì hôm nay lớp tôi chẳng có bài kiểm tra nào cả.
Nói là làm, tôi chạy ra khỏi phòng và xách xe phóng ngay đi, con AB của thằng Đạt đã biến mất, chắc nó đi rồi và chắc hẳn nó cũng biết được sự có mặt của tôi ở đây. Quả là một mũi tên trúng hai con nhạn, việc Vivi nghỉ học ở nhà phần nào đó sẽ giúp cho em tránh được những việc gì đó mà thằng Đạt chuẩn bị làm mà nó gọi là "giải quyết". Càng nghĩ tôi càng nóng máu, chạy xe như bay về nhà, tôi phải làm thật nhanh nếu không muốn Vivi bất chợt tỉnh dậy và làm toàn bộ kế hoạch của tôi tan nát. Vừa về đến nhà, tôi đã bắt gặp ngay thằng Tuấn đang thập thò trước cửa, gương mặt lấm la lấm lét, vừa thấy nó, tôi chào ngay:
- Ê, cu, chờ tao tí!
Nó gật gù:
- Đù, về đúng lúc vãi nhỉ, tao hết tiền điện thoại, may mà mày về kịp.
Tôi chẳng nói gì, gấp gáp chạy lên phòng viết hai tờ đơn xin phép, mặc thêm bộ đồng phục học sinh ở ngoài để ba mẹ khỏi nghi ngờ, lát đến nhà "vợ" thì cởi ra. Mọi chuyện tôi làm diễn ra chỉ trong khoảng chưa đầy 5 phút, ngay sau đó tôi đã gửi gắm "kho báu" của mình cho thằng Tuấn cộng thêm lời hứa hẹn sẽ bao nó một chầu games vào cuối tuần. Trước khi đi, mẹ tôi cũng dặn dò nhớ về nhà ăn cơm rồi trách móc một chút vì cái tội đi suốt cả ngày hôm qua không thèm về nhà.
Ít phút sau, tôi đã có mặt ở quán phở để rước về hai tô thơm nức mũi, giờ mà Vivi có dậy thì cũng muộn rồi, kế hoạch đã thành công rực rỡ. Và một lần nữa, tôi lại bắt gặp thằng Đạt, lần này, nó đi chung với cái thằng bạn hôm trước, lần này, cả tôi và nó đều nhìn thấy nhau, với vẻ lịch sự mọi hôm, nó bắt chuyện:
- Ê H, không chở Vi đi học hả?
Tối qua tôi còn tôn trọng nó một chút, nhưng sau khi nghe được "âm mưu bí mật" của nó, tôi tỏ ra phớt lờ và có phần cay cú:
- Ờ.
Thằng Đạt có vẻ hơi bất ngờ trước thái độ của tôi, chắc nó nghĩ tôi đang bực tức chuyện gì nên cũng im lặng quay đi. Tôi thì chẳng thèm quay sang nhìn nó thêm một phút giây nào nữa, đến mệt với cái thằng hai mặt này, lúc thế này lúc thế khác, không sao mà theo kịp. Quẳng cái bộ mặt khó ưa của nó qua một phía, tôi dắt xe chạy thẳng.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là thay đồ bình thường, chứ mặc bộ đồ học sinh có mà chết nóng, kế đó tôi đổ phở ra tô rồi mang lên phòng. Vừa mới mở cửa ra, tôi đã thấy gương mặt bí xị của cô "vợ mới cưới":
- Trễ học rồi, sao H không gọi em dậy?
Tôi gãi đầu, ngập ngừng, thực ra thì bây giờ cũng đã 7h30, quá nửa tiếng rồi, thế nên tôi có vô số cơ hội để lấp liếm:
- À thì, anh dậy lúc đó 7h rồi nên thôi xin nghỉ một bữa...
Vivi dặm chân bình bịch ra chiều khó chịu lắm, đưa tay lên dụi mắt mặc dù chẳng có... giọt nước nào cả:
- Em không biết đâu, bắt đền H đó! Huhu... :beauty:
Tôi kéo Vivi lên giường, ôm cô bé vào lòng và bắt đầu vỗ về các kiểu, suy cho cùng thì mục đích chính của tôi đâu phải là nghỉ học mà là được ở nhà với em cơ mà:
- Thôi mà, đừng có khóc, cho anh xin lỗi mà! – Tôi làm mặt thảm, chẳng biết có nhìn hay không.
Vivi ngoài mặt thì tỏ ra giận dữ chứ tôi biết thực chất cô nàng cũng chỉ muốn nhõng nhẽo mà thôi, cái tính này tôi quen quá rồi:
- Không chịu đâu, H đền cho em đi!
- Rồi, thích gì cũng chiều, cơ mà cho hun cái ha! – Tôi kê sát mặt mình gần Vivi, cười khả ố
Cô bé phản kháng dữ dội, đốp lại một câu khiến tôi ngắc ngứ không biết làm sao:
- Ở đây với em đến khi nào mẹ về!
Tôi cứng họng, gì chứ ở lại đây thì tôi sướng đừng hỏi rồi, cơ mà còn gia đình tôi thì chưa biết xử lí thế nào, nhưng dù sao cũng đã độc mồm hồi đầu nên thôi, đã ném lao thì đành phi theo lao vậy:
- Ừ thì ở vậy!
Được chiều ý, Vivi vỗ tay lia lịa, ôm vai bá cổ tôi, thơm vào má tôi một cái rõ yêu.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô bé, tôi cảm thấy như được an ủi phần nào. Ngoài kia bầu trời đầy nắng cuốn thêm chút gió mơ màng khẽ lướt qua khung cửa sổ nhỏ, nơi đó có hai đứa nhóc đang chập chững cùng nhau bước trên con đường đời gian khổ và xa xăm, thế nhưng chỉ cần có nhau, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả.
Mọi chuyện có vẻ cũng đã chuẩn bị có lời giải đáp rồi, đúng không Đạt?