Thằng Tiến và nhỏ Huyền dẫn tôi và Vivi đi ra khỏi sân bóng, ra đến chỗ có 2 chiếc ghế đá ở gần khu dân cư, nhỏ Huyền cất lời:
- 2 người ngồi đi, tui có chuyện cần nói!
Vivi thì vẫn nhí nhảnh như thường, cười tươi rồi kéo tay tôi ngồi xuống. Còn tôi thì tim đập thình thịch, chẳng biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây, nếu là đánh nhau thì chắc là tôi vô viện sớm, à mà chắc cũng chẳng phải là đánh nhau, nếu thế thì nhỏ Huyền không đời nào đi theo, không những thế lại còn rủ theo cả Vivi. Hay là trường hợp nhỏ Huyền công bố trước cả 2 rằng đã... thích tôi :sogood:, cũng không đúng vì rõ ràng hồi nãy 2 đứa nó nắm tay tình tứ lắm và ở đây ai cũng thấy. Kể cũng lạ, lúc nào tôi cũng to mồm nói rằng Vivi cần một chỗ dựa vững chắc, thế mà giờ đây mới đối mặt với tí xíu rắc rối đã quýnh quáng hết cả lên trong khi em thì vẫn tươi cười và tự nhiên. Nhác chừng thấy được sự khác thường trên gương mặt tôi, Vivi nhăn nhó (?) nhéo tôi một cái vào hông, thì thầm:
- Không có được nhìn gái nữa!
Tôi đang căng thẳng tột cùng đột nhiên lại nhận được một câu ghen tuông rất ư là "đáng yêu" từ tình yêu bé nhỏ, tôi bật cười, kê sát lại tai em, lí nhí:
- Cảm ơn em!
Cô bé tròn mắt trước câu trả lời rất ư là... khó hiểu của tôi vì thực ra thì nó chẳng liên quan gì đến lời trách móc của em ban nãy, thế nhưng đó mới chính là những gì trong lòng tôi muốn nói ngay lúc này, nó giúp tôi bình tâm trở lại để có thể tiếp tục cùng em nắm tay đi đến cuối con đường :sεメy:.
Sau một hồi để cho 2 đứa chúng tôi tâm sự với nhau, nhỏ Huyền và thằng Tiến cũng giải quyết việc "gia đình" ổn thoả, tất cả đều nghiêm chỉnh trở lại để bước vào công cuộc tháo gỡ những vướng mắc bấy lâu nay hoặc là đấu tranh bằng "vũ lực" cũng chưa biết chừng. Nhỏ Huyền cười tươi và niềm nở như thường lệ:
- 2 người vẫn ổn chứ?
Tôi thật thà đáp, liếc mắt nhìn đểu Vivi:
- Ừ thì vẫn vậy thôi, lâu lâu ghen tuông chút đỉnh cũng vui!
Cô nàng giận dỗi nhíu mày đánh nhẹ tôi một cái, điệu bộ dễ thương của Vivi khiến ngay cả nhỏ Huyền là con gái cũng phải cười:
- Hì, thôi Vi với H làm lành đi để tui còn nói chuyện nè!
Chẳng ngại ngần gì, tôi đưa tay lên xoa đầu Vivi rồi tựa đầu em vào vai tôi:
- Xin lỗi mà!
Vivi vẫn làm mặt giận, chẳng nói lời nào nhưng vẫn nằm im ngoan ngoãn :sogood:. Thằng Tiến nãy giờ ngồi lặng thinh chẳng trò chuyện gì sất, mặt nó vẫn câng câng lên nhìn khó ưa ra phết, thế nhưng dù có ưa hay không thì tôi cũng chẳng thể làm gì nó, trái lại, nếu muốn nó có thể đưa tôi vô bệnh viện nằm nguyên tháng cũng được. Thằng này tuy là con trai nhưng có chuyện lại để cho người yêu nói hết, thật chẳng ra làm sao, ít ra thì tôi cũng hơn nó được cái khoản này, vậy cũng tự hào phần nào.
Nhỏ Huyền hắng giọng bắt đầu câu chuyện, hỏi tôi:
- H còn đau hông không, nãy Huyền thấy H ngã nặng lắm! – Nhỏ liếc mắt nhìn thằng Tiến khiến nó bối rối quay mặt đi
Tôi cũng tương tự, trừng mắt nhìn thằng mất dạy đã khiến tôi ê ẩm từ nãy đến giờ, trả lời cay cú:
- Nhờ phước trời ban, đến giờ xương mới gần gãy thôi! :look_down:
Nhỏ Huyền xem chừng ái ngại, tỏ vẻ có lỗi:
- H cho Huyền xin lỗi nha, chỉ tại...
Nhỏ Huyền thúc cùi chỏ vào cánh tay thằng Tiến buộc nó phải trở lại cuộc chơi, nó ấp úng:
- Cho tao... xin lỗi nha, tao tưởng... mày thích Huyền... nên tao, tao...
Tôi tiếp lời, làm mặt ngầu:
- Nên mày định chơi tao dằn mặt chứ gì?
Nhỏ Huyền có vẻ thấy tình hình không được hoà bình cho lắm, liền lên tiếng cắt ngang:
- Thôi mà, coi như hiểu lầm thôi, H bỏ qua cho Tiến ha?
Tôi vẫn còn bực nhưng dù sao thì nhỏ Huyền cũng hết lời tạ tội cộng thêm thằng Tiến cũng đã mở mồm xin lỗi nên chuyện nhỏ thì chẳng cần xé ra to, tôi trở lại với khuôn mặt nham nhở và khả ố thường ngày, cười hí hửng:
- Ừ, không có gì đâu, 2 "bạn" đừng bận tâm!
Nhỏ Huyền cũng vui vẻ:
- Hì hì, thế coi như huề ha, xin lỗi 2 người lần nữa, tụi tui về trước nha! – Nói rồi nhỏ Huyền kéo tay thằng Tiến đi, không quên quay lại vẫy tay chào 2 đứa tôi.
Thằng Tiến như chợt nhớ ra điều gì đó, nó ngoắc tay gọi tôi ra, thì thầm:
- Hồi nãy cái thằng Đạt lớp mày nó nói nó là bồ của Vi đó!
Tôi hậm hực:
- À ừ, tao biết rồi, cũng đang cay nó đây!
Thằng Tiến vẻ mặt khá nghiêm trọng khiến tôi thoáng chút rùng mình:
- Tao khuyên mày nên cẩn thận với nó, hồi nãy tao đạp nó thật ra chưa trúng đâu, chỉ là lúc nó té xuống thì cái đinh trên giày tao chà vào nên gót chân nó mới chảy máu thôi, chẳng đau như mày thấy đâu!
Thằng Tiến sau khi tiết lộ cho tôi một sự thật động trời, nó quay lưng bỏ đi vì lúc này nhỏ Huyền đã í ới đằng xa. Nó đi bỏ lại cho tôi ngu mặt đứng lặng đi dưới ánh nắng le lói của buổi chiều tà, tôi đã bắt đầu cảm thấy lo sợ cho tương lai của tôi và Vivi ở phía trước, tôi chẳng thể nào có thể tin được rằng thằng "bạn" của tôi đã có một màn trình diễn vô cùng xuất sắc như thế, nó giả đau mà cứ như thật. Nếu chẳng phải thằng Tiến bật mí cho tôi điều này thì tôi cứ đinh ninh nó đã hết mình chiến đấu đến mức chấn thương chứ không phải là giả vờ để chiếm lấy tình cảm của tụi lớp tôi. Quả thực nó đã quá cao tay, vừa kiếm cớ thoái lui khỏi trận đấu mà vừa chiếm được tình thương của đám bạn mới vừa quen, một công đôi việc, tôi không rõ rằng nó còn giở thủ đoạn ra bao nhiêu lần nữa, thế nhưng ngay lúc này đây, tâm trạng của tôi phải nói là thập phần lo âu, một nỗi khiếp sợ bắt đầu bủa vây lấy.
Đột nhiên, từ phía đằng sau, một bàn tay lạnh ngắt vừa khẽ chạm lên má của tôi khiến tôi giật bắn người mà quay lại. Vừa mới định thần được thì trước mắt tôi là hình ảnh Vivi bé nhỏ đang cười tít mắt sau màn trêu chọc khiến tôi hết hồn vừa rồi, em áp 2 bàn tay vào 2 bên má tôi, làm mặt buồn:
- H ơi, H sao vậy, em làm H sợ hả?
Như cánh đồng khô héo được tưới mát bởi cơn mưa đầu mùa, tôi đem khoảng tâm hồn lãng du trở về trong tiếng gió, tôi đã quá mải mê quan tâm đến những hành động không đánh để ý của một thằng tiểu nhân bỉ ổi mà quên đi mất rằng, bên cạnh tôi lúc này vẫn còn một người để tôi có thể tựa vào và chia sẻ, để có thể cùng tôi sánh bước bên nhau vượt qua những cam go trong những ngày sắp tới. Khoảnh khắc ấy, một sự xúc động mãnh liệt dâng trào trong tôi, tôi nhào tới ôm chặt lấy em, tình yêu bé nhỏ của tôi, người con gái đã đem lại cho tôi bao nỗi niềm sâu kín, người con gái đã cùng tôi trải qua bao buồn vui, người con gái đã đem lại cho tôi không biết bao nhiêu là rắc rối trong cuộc đời, thế nhưng, một khi người con gái ấy vẫn còn ở bên tôi, tôi sẽ chẳng từ nan mà dấn thân vào những thử thách đang chờ đợi phía trước. Lần đầu tiên, tôi khóc trước Vivi, đã từ lâu, chỉ có em nức nở oà khóc còn tôi thì líu ríu dỗ dành, nhưng giờ đây, một thằng con trai như tôi đã rơi lệ, thằng con trai đã từng hứa sẽ luôn là bờ vai để cho em tựa vào, thế mà giờ đây, trong một phút giây, tôi lại trở nên vô cùng yếu đuối và cần sự chở che. Thế nhưng tôi không khóc vì những lý do... lãng nhách như em :gach:, mà tôi khóc vì tôi đã trót quên đi em, người con gái mà tôi yêu nhất trong cuộc đời... tính đến thời điểm này:
- Anh xin lỗi, Vi đừng buồn anh ha!
Vivi tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của tôi, thế nhưng, như đã nói, cô bé của tôi ngoan lắm, em bắt chước những gì mà tôi đã làm, em ôm chặt tôi vào lòng, kéo tôi ngồi xuống ghế và rúc đầu tôi vào... :sεメy:. Thế nhưng lúc ấy, tôi chẳng có tâm trạng gì nghĩ đến những thứ vớ vẩn, tôi nằm im tận hưởng một trong những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà có lẽ sau này, tôi chắc sẽ ít có cơ hội để được trải nghiệm. Vivi ôm tôi, xoa đầu tôi và vỗ về tôi y chang như thế:
- H ngoan đi mà, ai chọc H để em đánh cho! :beauty:
Nghe được những lời vàng ngọc ấy, có cho tiền, tôi cũng chẳng thèm khóc lóc ỉ ôi nữa, tôi cố gắng làm trò, giấu nhặng đi những tâm trạng và suy nghĩ của mình, thật tình tôi không muốn Vivi phải lo lắng một chút nào cả, tôi muốn em cứ mãi hồn nhiên và ngây thơ như vậy thôi:
- Con kiến nó cắn anh đau quá nè, huhu!
Tôi giả vờ nhõng nhẽo, chìa tay ra chỉ trỏ đại vào chỗ nào đó, lâu lâu làm thử với người yêu cũng thích ra trò :beauty:. Vivi làm mặt nhăn, xoa xoa chỗ tay tôi chỉ rồi thổi phù phù liên tục, điệu bộ của cô nàng đến là buồn cười:
- Kiến hư, sao cắn người yêu tui hả ????
Được thế, tôi tiếp tục giở trò lợi dụng, tuy cũng hơi đồi truỵ và mang tiếng là bạo hành con nít, thế nhưng tôi thích thế :sogood:, tôi chu môi ra:
- Chỗ này nữa Vi ơi!
Em đỏ mặt, lảng đi không quên tặng tôi một cái tát nảy đom đóm mắt, giọng hờn dỗi, thế cơ mà, vẫn đáng yêu lắm:
- Anh trêu em, không biết đâu!
Tôi cười hì hì, tay vẫn vòng qua ôm chắc lấy em:
- Vi không thương anh nữa hả?
- Ghét rồi, hông thương nữa! – Vivi vùng vằng
Lần này khác, tôi bế Vivi lên 2 tay, đung đưa doạ:
- Xin lỗi anh đi không anh quăng xuống đường á!
Vivi đánh thùm thụp vào ngực tôi:
- Bỏ tui ra, aaaaaaaaaa! Ghét!
Tôi làm mặt đểu giả vờ ném Vivi đi... nhưng anh nắm chặt lắm, không bay được đâu cô bé à? :gach:. Vivi sợ khóc thét, ôm chặt lấy cổ tôi, thút thít như con mèo con:
- Huhu, anh thả em ra đi mà! Em xin lỗi!
Tôi vừa thả em xuống là cô bé ôm chặt lấy tôi và lại mít ướt. Nhiều khi tôi đã nghĩ Vivi thích làm ra vẻ mít ướt, điệu quá lố thế nhưng thực sự thì không phải vậy, em chỉ mít ướt, nhí nhảnh và đáng yêu như thế khi nào ở cạnh tôi mà thôi, còn đối với người khác thì đừng hòng có chuyện đó xảy ra, và cụ thể là thằng Đạt hồi lúc chiều, em nói chuyện với nó tuy có cười vui vẻ nhưng chẳng hề có một hành động nào giống như khi em tâm sự với tôi cả, tôi tự hào và hạnh phúc vì điều đó, vì tôi đã có một cô bạn gái tuyệt vời, ít nhất là với cá nhân tôi :beauty: