- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Cười Lên Cô Bé Của Tôi
- Chương 47
Cười Lên Cô Bé Của Tôi
Chương 47
Tôi cộng thêm thằng Tiến đều đang trố mắt nhìn ra phía bên ngoài, hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc ấy có lẽ cả 2 chúng tôi đều không thể quên. Huyền, trung tâm của buổi chiều ngày hôm nay, à không đúng phải nói là nguyên nhân của mọi rắc rối ngày hôm nay, nếu tôi chẳng hứa hẹn thề nguyện gì về việc sẽ trả thù, thì bây giờ tôi có thể ngang nhiên, đàng hoàng mà bước vào trận với tâm lý thoải mái và chắc hẳn rằng tôi đã có thể ngang nhiên mà phô diễn khả năng của mình chứ không phải là nằm bẹp dí ở đây.
Huyền bước vào chỗ ngồi trong ánh mắt dõi theo của cả đám con trai đang hóng hớt ngoài sân cộng thêm một đám nữa cũng đang tròn mắt ở trong khu vực chiến đấu. Em ngồi lại gần nhỏ Linh, có vẻ như chẳng để ý gì đến mọi chuyện xung quanh, cô nàng đón lấy bịch cóc ổi xoài gì đó từ nhỏ Linh, vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện xem chừng vui vẻ lắm, thế nhưng ngay sau khi nghe tin về tình hình trận đấu, mặt em biến sắc hẳn đi. Dường như thấy được ánh mắt của tôi cứ liên tục hướng về phía người con gái khác, Vivi ở ngoài sân nhăn nhó đủ kiểu khiến thằng Tuấn phải nháy mắt nhắc khéo tôi. Tôi quay sang nhìn Vivi cười hì hì mặc dù có vẻ là cô bé đang không lưu tâm đến.
Thầy Thanh bước tới chỗ tôi, hỏi:
- Em còn thi đấu được không?
Tôi đoạn đứng lên định trả lời thầy thì phần hông đau nhói một cái, tôi nhăn nhó đáp:
- Dạ chắc em ra sân thầy ơi!
Thầy Thanh ra hiệu dừng trận đấu để thay người, đám lớp tôi mặt mày đứa nào cũng xanh như tàu lá, cả đám hoảng hốt khi ngay lúc này, lớp tôi chẳng còn thằng nào gọi là có "khả năng" thay thế vị trí của tôi, tôi thất thểu rời sân với cái hông đau và tâm trạng ngay ngáy lo sợ, chẳng biết còn có cách nào có thể giúp chúng tôi trong tình huống này. Tôi vừa ra đến ngoài thì người đầu tiên chạy đến đỡ tôi chính là... Vivi, mặt em lộ rõ vẻ lo lắng, khoé mắt em lại hơi đỏ, chắc là lại chuẩn bị mít ướt, tôi cười hiền rồi xoa đầu Vivi:
- Ai bắt nạt Vi của anh?
- Anh có đau không, hức? – Vivi chẳng trả lời câu hỏi của tôi
Tôi lấy tay lau nước mắt cho Vivi, lại một lần nữa, cô bé của tôi lại rơi lệ vì một thằng con trai đã không biết bao nhiêu lần hứa hẹn rằng sẽ không để em phải khóc một lần nào nữa. Tôi cảm thấy đau nhói, chẳng phải ở chỗ vết thương, mà là trong con tim nóng hổi đang đập những nhịp đập của tình yêu:
- Vi đừng khóc nữa, anh xin lỗi! :sosad:
Vivi nấc nghẹn, cố gồng mình để cho những giọt lệ ấm nóng của em không phải tuôn rơi thêm một lần nào nữa. Em đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế đá phía đằng xa, tách biệt với bọn lớp tôi, đám bạn tôi cũng rất tâm lý, khi thấy tôi và Vivi trò chuyện thì bọn nó đều quay đầu sang giả vờ tập trung vào trận đấu mà chẳng thèm trêu chọc chúng tôi như ngày nào nữa, tôi thầm biết ơn bọn nó vì việc làm tưởng chừng như rất đỗi nhỏ nhoi này. Vivi mắt vẫn còn ướt, nhăn nhó đưa tay xuống chỗ phần hông của tôi xoa nhẹ lên:
- Anh có đau không ?
Tôi mỉm cười:
- Đau gần chết luôn nè!
Vivi lại mếu, em nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc:
- Anh đừng có bị gì nha anh!
Tôi cười tươi hơn vì sự ngốc nghếch có phần đáng yêu của cô nàng, làm sao chỉ một cú té có thể khiến tôi bị sao cơ chứ, tôi đưa tay lên cài phần tóc mai lên tai cho em, vỗ nhẽ vào đôi má đang ửng hồng kia:
- Ngốc thật, té chút xíu làm sao bị gì được hả cô bé của tôi?
Ánh mắt Vivi có phần thay đổi, tươi hơn, sáng hơn một chút nhưng gương mặt vẫn còn phảng phất chút lo lắng không gọi thành tên, em đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy tôi, thỏ thẻ:
- Vi sợ lắm, anh không được làm sao hết đó! :beauty:
Từng cơn gió buổi chiều đông ngày ấy không thể làm giảm đi sự ấm áp đang dâng tràn trong tôi, từng tia nắng nghịch ngợm khẽ bông đùa tí tách trên đôi vai em, chẳng biết từ khi nào tôi luôn hứa rằng dù bằng giá nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh để che chờ và bảo vệ cho em, tôi sẽ luôn là một bờ vai vững chắc để em tựa vào, tôi sẽ bỏ hết tất cả để có thể đến bên em và hơn thế nữa, tôi sẽ dùng hết sức lực của mình để đem lại cho em những nụ cười. Lúc này thì thằng Vinh sô đã vào sân thay thế tôi và cả 2 vẫn đang tiếp tục chiến đấu. Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Vivi, vỗ về em:
- Vi coi phim Hàn Quốc nhiều quá đó, bớt đi nghen, hơi quá rồi đó!
Vivi giận dỗi giãy nảy định buông ra, nhưng tôi thì không muốn, tôi ôm chặt lấy Vivi để mặc em cứ liên tục đấm bùm bụp vào ngực tôi, chỉ đến khi cánh tay em khẽ đụng vào phần eo, tôi mới giả vờ la lên oai oái:
- Aaaaa, đau quá!
Vivi hết làm mặt giận, chuyển qua mặt nhăn, em líu ríu:
- Anh ơi anh đừng làm Vi sợ mà!
Được thế tôi tiếp tục nhăn nhó làm trò:
- Chắc anh chết mất, đau quá điiiiii !!!! :gach:
- Huhu, anh ơi, anh đừng bị làm sao mà! – Vivi lại mít ướt
Tôi chớp ngay thời cơ, giang 2 tay ra lợi dụng:
- Lại đây cho anh ôm cái đi! :sεメy:
Vivi chẳng nói gì, ôm chặt lấy tôi, nức nở. Khóc nhè là một tật xấu không thể bỏ được của Vivi, tôi cũng không thích em khóc nhiều quá vì tôi ghét phải dỗ dành con gái, thế nhưng đó cũng chính là điểm dễ thương nhất của Vivi, một cô bé yếu đuối, ngây thơ, mỏng manh và vô cùng trẻ con. Tôi cười xoà, ôm chặt lấy Vivi, hôn nhẹ lên mái tóc của em:
- Vi có thương anh không?
Em vẫn còn khóc:
- Có mà, Vi thương anh nhất!
- Thế hứa với anh điều này được không?
- Dạ...
Tôi nói với một tâm trạng âu lo, mơ hồ, tôi không dám chắc tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh em để che chở cho em hay không, thế nhưng tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ làm mọi cách để không phải rời xa em, có lẽ tôi cũng lậm phim mất rồi:
- Sau này nếu anh không còn bên Vi nữa thì Vi đừng khóc với bất kì người con trai nào khác nghen vì anh muốn chỉ có anh dỗ dành Vi thôi, được không?
Vivi tưởng tôi sắp đi xa thật, em ôm chầm lấy tôi, oà khóc, từng dòng nước mắt cứ thế ướt đẫm trên vai áo tôi, những giọt nước mắt từ cô bé mà tôi yêu nhất trên đời. Vivi nói trong tiếng nấc:
- Nếu Vi có làm gì sai thì cho Vi xin lỗi, anh đừng bỏ Vi mà, huhu! :sosad:
Tôi chẳng thể nói thêm bất kì điều gì trong giờ phút này nữa, những gì muốn nói, tôi đã nói hết cả rồi, đó là tất cả những gì mà tôi suy nghĩ, tôi không muốn mình phải nhìn thấy em tay trong tay với bất kì ai khác, hoặc giả dụ có vậy đi chăng nữa, tôi cũng muốn giữ mãi hình ảnh cô bé hay khóc nhè cho riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi. Thế nhưng khi nhìn thấy Vivi có vẻ buồn dữ dội thế này, tôi đành phải lên tiếng, tôi đưa 2 tay nhéo 2 bên má của em, cố cười thật tươi để xoá đi không khí có phần thảm thương này:
- Bé Vi của anh dễ thương vậy thì làm sao anh nỡ bỏ đi chứ, hehe!
Vivi lại rúc đầu vào ngực tôi và tiếp tục... khóc:
- Huhu, em ghét anh, ghét lắm!
Buổi chiều hôm ấy, bỏ mặc cuộc đấu đang vô cùng nóng bỏng ở trong kia, có 2 đứa trẻ ngốc nghếch đang ôm chặt lấy nhau, trao cho nhau tình yêu trong sáng và thanh khiết, một thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý. Vivi vẫn ngồi đó, vòng 2 tay ôm chặt lấy tôi, gục đầu vào vai tôi, còn tôi thì vòng tay ôm lấy cô bé và hát vu vơ, bài hát phải nói là không giống với tình cảnh của tôi cho lắm nhưng xét cho cùng cũng khá hợp:
- "... Đối với anh em vẫn là cô bé
Những nghĩ suy trong đầu còn non nớt
Chẳng lo ngày mai ngày sau đến
Còn mơ tình yêu sẽ như những giấc mơ nhiệm màu
Dù rằng anh sẽ cố dành trọn thời gian để luôn bên em
Dành vòng tay âu yếm, lắng nghe buồn vui của em mỗi đêm
Nhưng biết sau này cuộc sống không đẹp
Tựa như giấc mơ chính em đang mơ.."
Vivi ngồi bên cạnh nhăn nhó, liếc mắt nhìn tôi:
- Vi lớn rồi mà! :look_down:
Tôi cười trừ và tiếp tục lắc lư thả hồn theo điệu nhạc:
- "Tình yêu non nớt em dành nhỏ xinh và rất vô tư
Nụ cười em đó khi kề bên anh
Chỉ biết khóc khi mong nhớ anh thôi
Đó cũng chính những lúc anh lo
Ngày mai cô bé hôm nào giờ như giọt nắng lung linh
Chờ em mau lớn trong tình yêu thương
Và những nghĩ suy sẽ lớn theo em
Đó là lúc giấc mơ được nhiệm màu"
Khi tôi kết thúc bài hát cũng là lúc tôi quay sang nhìn Vivi, cô nàng đang cười tít mắt, xem chừng đang rất vui. Tôi cười nhẹ, hôn lên trán em khiến Vivi đỏ mặt mà đánh tôi bôm bốp, hạnh phúc đơn giản nhưng thật đáng mong ước, phải không em?
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Cười Lên Cô Bé Của Tôi
- Chương 47