Tôi trố mắt trước lời đề nghị của nhạc mẫu, phải nói đây đúng là lần đầu tiên nhạc mẫu đưa ra ý kiến mà không vừa lòng tôi, nhưng cũng như mọi lần, là phận "con rể quý" thì khi mẹ vợ đưa ra bất kì yêu cầu gì, tôi cũng đều cắn răng mà làm theo, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Tôi cố nở một nụ cười thật tươi nhưng nhìn cứ "héo úa" một cách lạ thường mặc dù chắc là nhạc mẫu không nhận ra được sự khác biệt đó:
- Dạ vậy cũng được coi như con giới thiệu Đạt với lớp cho Đạt làm quen luôn!
Nhạc mẫu cười hiền:
- Ừ vậy 3 đứa đi nhé mẹ ở nhà cơm nước!
Những lúc bình thường khi bà xưng mẹ với tôi và Vivi thì tôi luôn cảm thấy rất sung sướng và hạnh phúc cứ như thể mình đã là một thành viên của gia đình này rôi. Thế nhưng hôm nay, nhạc mẫu lại dùng từ "3 đứa", tức là bao gồm cả thằng Đạt mặt mâm và bà lại còn xưng là "mẹ", tôi cảm thấy không vừa ý chút nào nhưng... chuyện đâu vẫn vào đấy, tôi vẫn giả cười và bước đi một cách nặng nề. Nhạc mẫu nói chuyện gì đó với thằng Đạt rồi trở vào nhà trong. Vivi thoáng thấy điệu bộ của tôi, em cười tít mắt, đưa 2 tay lên áp vô má của tôi rồi lắc qua lắc lại như dỗ con nít:
- Sao mặt anh buồn thế, hay là không thích Vi đi chung? – Vivi trêu tôi :angry:
Tôi chẳng còn một chút tâm trạng nào để cười đùa được khi mà ở bên kia, thằng kỳ đà cản mũi đang tỏ ra khá hí hửng và còn cương mặt thách thức tôi mặc dù nó biết thừa là đánh nhau không lại, thế nhưng tôi lại thích cái tính cách ấy của nó, ngang tàng và kiên nhẫn, dẫu biết rằng mình thua thiệt nhưng nó vẫn không bỏ cuộc, một đức tính mà tôi cũng cần học tập, tuy nhiên vào lúc này, nhìn cái bộ mặt của nó thì tôi chỉ muốn lao vô đấm cho vài quả. Cơ mà lúc này cô người yêu vẫn đang vui vẻ và em tỏ ra khá tình tứ với tôi ngay trước mặt thằng Đạt khiến nó mặt mũi hầm hầm phải bỏ đi thẳng ra ngoài nên tôi ít nhiều cảm thấy được an ủi và cố nén hết sự khó chịu cũng như tức giận của mình vào tận trong... túi áo, tôi xoa đầu Vivi như mọi khi, cười mỉm:
- Bé đừng có khóc nhè thì anh sẽ không buồn nữa!
Vivi phồng mang trợn má, nhăn nhó:
- Vi không có khóc mà, anh xạo!
Tôi lại đưa tay nhéo mũi Vi:
- Cãi anh đúng không, muốn ở nhà hả? – Tôi doạ
Vivi giận dỗi quay lưng định bỏ đi vào trong. Tôi lắc đầu cười khổ rồi níu tay em lại, ôm vào lòng, lấy tay vuốt ve mái tóc của em:
- Vi không được xa anh dù chỉ nửa bước, biết chưa?
Vivi đấm thùm thụp vào ngực tôi, vì là đấm yêu nên tôi chỉ thấy nhói ở... trong tim :gach:. Không biết từ lúc nào, tôi thấy yêu những khoảnh khắc như thế này quá chừng, chẳng cần nói, chẳng cần làm gì, chỉ cần những cái ôm thật chặt là đủ khiến tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc trong tình yêu đang vừa mới chớm nở này. Dù rằng những ngày qua tôi và Vivi chì toàn ôm và ôm, thế nhưng không hiểu sao tôi và thậm chí có thể là cả em đều chẳng cảm thấy nhàm chán hay không vui một chút nào cả, đúng là lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu :sogood:. Cảm giác được ôm trọn người con gái mà mình thương yêu vào lòng là một cảm giác khiến trái tim tôi rung lên một cách mãnh liệt, dù rằng Vivi không phải là người con gái đầu tiên trong cuộc đời tôi, mà đó chính là Dung.
Lại nhắc một chút về quá khứ, ngày ấy tôi và Dung là một cặp đôi mà chẳng cần sự gán ghép của chúng bạn, chúng tôi cũng đã đủ khăng khít rồi. Dù rằng như đã từng nói, tôi không rõ cảm giác của mình với Dung là như thế nào, chỉ biết rằng khi được một người khác giới quan tâm và yêu thương như thế, tôi cũng cảm thấy vui biết nhường nào.
Buổi trưa hôm ấy là một buổi trưa vô cùng đáng nhớ trong cuộc đời tôi và có lẽ từ lúc đó cho đến mãi sau này đi nữa, tôi cũng sẽ không quên và không dám quên được, cái ôm và nụ hôn đầu đời của một thằng con trai mới lớn. Sáng hôm đó, lớp tôi ra về sớm nên cả đám bạn thân gồm toàn nam lẫn nữ khoảng 7 đứa chúng tôi kéo về nhà con Yến... xem phim ma. Với mấy thằng con trai có người yêu như tôi thì xem thể loại phim thế này khiến chúng tôi có nhiều cơ hội để mà... lợi dụng :sεメy:. Bộ phim bọn tôi coi ngày đó là "Mười", một bộ phim kinh dị có sự tham gia của diễn viên Việt Nam, thật sự lúc ấy tôi cũng chẳng quan tâm đến nội dung phim, chỉ chăm chú đến những cảnh đáng sợ để thừa cơ hội... ôm Dung vào lòng. Phải nói chính xác là Dung là người chủ động ôm lấy tôi, con gái ngày xưa chắc coi phim Hàn Quốc nhiều nên "sến" trước con trai. Cứ mỗi lần đến đoạn kinh dị là Dung lại gục đầu vào ngực tôi, la hét ỏm tỏi mặc dù theo tôi thì chẳng có gì đáng sợ, thế nhưng được gái ôm thì ngu sao mà không... ôm lại. Cảm giác lúc ấy thì không cần phải nói, sướng không tả được :gach:. Cả bọn hết coi phim lại chuyển qua coi Vietnam Idol, coi đoạn có mấy thằng điên lên múa mà hài lộn cả ruột, tôi chớp thời cơ đưa tay vòng ra đằng sau Dung rồi ôm lấy em cho em tựa đầu vài vai mình, đó cũng là chút ít "kinh nghiệm tình trường" mà ông anh của tôi truyền thụ lại. Một lát sau tôi và Dung bị đám bạn lừa đẩy vào trong phòng rồi khoá cửa lại :sogood:, và các bạn biết đấy, cô nam quả nữ ở chung một phòng thì chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi và Dung sững lại nhìn nhau, cả 2 đều tỏ ra ngại ngùng vì tình huống trước mắt. Bỗng, Dung nhón chân chụp lấy đầu tôi kéo xuống và đặt vào môi tôi một nụ hôn nồng thắm, phải nói là lúc ấy, trái tim tôi như muốn đóng băng, lòng muốn gào thét lên vì sung sướng, tôi nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn thời gian dừng trôi mãi mãi để nụ hôn của chúng tôi không bao giờ kết thúc và tôi sẽ mãi mãi được ở cạnh em mà thôi.
Và như thế tôi đã bị cướp đi... nụ hôn đầu đời :gach:.
Trở lại với thực tại, ngay lúc này, trước một khung cảnh cũng tương tự như khi ấy, tôi và Vivi đứng ôm lấy nhau giữa tiết trời mát mẻ ẩn sau cái nắng chói chang của buổi chiều mùa đông. Tôi đẩy Vivi vào tường, nhìn thẳng vào mắt em, Vivi cũng đỏ mặt rồi nhắm mắt lại, thế nhưng tôi chỉ... hôn má :gach:. Một phần vì tôi không muốn em khó xử khi đnag đứng ở nhà hơn nữa tôi sợ bị nhạc mẫu trông thấy, dù rằng bà đã biết chuyện của 2 dứa thế nhưng việc "cưỡng hôn" con gái nhà lành ngay trong nhà em ấy thì quả là một chuyện không hề hay chút nào. Tôi buông em ra rồi cười hì hì:
- Hé hé, đã quá à! – Tôi nham nhở
Ai ngờ Vivi đỏ mặt, lí nhí trong miệng, 2 tay đan vào nhau xem chừng như đang bối rối lắm:
- Hông thích như vậy đâu...
Trông thấy bộ dạng của Vivi, tôi bất giác phì cười, xoa đầu em cái nữa:
- Chứ bé thích sao nào?
- Môi...
- Hả? Sao cơ?
- Thích hôn... môi cơ! – Em bẽn lẽn chỉ tay lên đôi môi đang chúm chím rồi rút xuống thật nhanh :sεメy:
Và tôi lại sướng như mọi lần, cảm giác vô cùng ấm áp, tim đập loạn xạ, tay chân cứ gọi là xoắn hết vào nhau, Vivi cứ lâu lâu lại dễ thương như thế này thì tôi đến phải uống thuốc trợ tim mất. Nhưng ngay lúc này, tôi biết là chẳng thể nào làm thế được, tôi kéo em ra ngoài để dắt xe. Khi con Wave cùi mía của tôi vừa trờ ra đến nơi thì thằng Đạt mặt mâm tiến tới gần Vivi rồi nắm lấy tay em kéo đi:
- Vi qua Đạt chở nha!
Tôi sốc toàn tập, há hốc mồm như chưa thể nào tin được những gì đang xảy ra trước mắt, tôi không thể nào lý giải nổi độ dày của mặt thằng này, nó làm mọi thứ một cách rất tự nhiên một cách... trắng trợn, chẳng biết nó ở đâu nãy giờ mà tự dưng chạy tới và kéo Vivi của tôi đi, quang minh chính đại thì có nhưng với tôi lúc này, chỉ cần nó làm bất kì một hành động nào nữa thì tôi sẽ lao vô mà ăn thua đủ với nó.
Dù thế, Vivi vẫn là... của tôi và em vẫn rất ngoan và biết điều, khi thấy thằng Đạt tiến tới một cách sỗ sàng như vậy, em tỏ ra có một chút bối rối nhưng rồi em cũng gạt tay nó ra, phải nói như vậy là khá phũ với một thằng đi cưa gái, bị gái hất thẳng vô xọt rác thì chỉ có những thằng thiếu não mới tiếp tục cắm đầu vào. Và thằng Đạt là một thằng như vậy, nó chẳng hề mảy may nao núng trước tình cảnh trớ trêu vừa rồi, ngay lập tức nó cười đểu giả rồi đưa tay lên gãi đầu:
- Hì hì, xin lỗi Vi nha, thôi Vi lên Đạt chở đi, chắc trễ rồi! – Nó liếc mắt nhìn đểu tôi
Vivi bỗng nhiên... cười tít mắt với nó:
- Ùm, hihi, hông có gì, nhưng thôi Vi đi với H được rôi, Đạt chưa biết đường thì chở 1 người thôi chứ sợ lại không quen.
Có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ được là Vivi bé bỏng của tôi lại ứng xử một cách hết sức là... tuyệt vời như vậy, vừa không làm mất lòng nó, vừa không cho nó đạt được mục đích mà lại vừa cho tôi được chở nữa, quả là một công 3 việc :gach:. Có lẽ vẫn còn nhiều điều mà tôi chưa hiểu hết về cô người yêu của mình, tuy nhiên một chút bí ẩn ấy càng làm cho tôi cảm thấy yêu em hơn mà thôi.
Thằng Đạt mặt trờ ra, nhăn nhó như cái áo lâu ngày chưa ủi, leo lên xe rồi đội mũ như đúng rồi, nó chẳng buồn nhìn Vivi và trả lời em. Vivi chớp mắt ngạc nhiên, em thở dài rồi quay đầu đi ra phía đằng sau, là nơi có một thằng con trai đang điên vì tình và có thể khùng bất thình lình vì em, đó chính là tôi. Vừa thấy gương mặt đang hả hê và có phần khả ố của tôi, Vivi đã nhăn mặt và nhéo tôi một cái vào hông:
- Anh nhìn cô nào mà cười thế ?
Tôi bông đùa mặc dù vẫn chưa rớt khỏi thiên đường:
- Sao Vi biết hay thế, anh mới thấy một cô cực xinh vừa đứng đây nè, chậc người đâu mà dễ thương thế không biết!
Vivi giận dỗi dậm chân nảy lửa xuống đất toan quay mặt bỏ sang chỗ... thằng Đạt thì phải :angry:, thấy tình hình có vẻ không mấy khả quan, tôi chộp tay em rồi kéo lại:
- Vi đi đâu á?
Em vẫn chưa hết nhăn nhó:
- Kệ Vi, mắc mớ gì anh!
- Mắc chớ, nắm tay chặt vậy sao không mắc cho được, hì hì! – Tôi cười giả ngu
- Đi theo cái cô đó đi, kệ tui! – Vivi mặt hầm hầm có vẻ tức giận thật :sosad:
Và như thường lệ, tôi kéo Vi lại và lại bắt đầu... ôm :gach:. Vivi giãy giụa một cách khá dữ dội, đôi mắt em đỏ hoe từ lúc nào, cũng phải thôi, một người con gái đã nhẫn tâm từ chối tình yêu từ người bạn thanh mai trúc mã để giữ trọn lời hứa với tôi, thế mà tôi lại đi ngắm cô gái khác, thế nhưng thực tình cái cô mà tôi đang ngắm và cái cô đang giận dỗi ở đây là một. Em rúc đầu vào ngực tôi rồi bắt đầu đấm đá, cào cấu đủ kiểu, tôi biết mình sai nên đành đứng im để em trút giận vì trò đùa quá trớn của mình:
- Em ghét anh, huhu! :sosad:
Tôi chẳng nói được lời nào và dĩ nhiên cũng không thể giải thích cho em một cách dài dòng rằng tôi nói đùa rồi người tôi nhìn không phải là cô nào hết mà chính là em. Không! Ngay thời điểm này, đó chẳng phải là một sự lựa chọn đúng đắn, có khi tôi nói ra lại càng khiến em buồn và giận hơn mà thôi.
Lúc này, tôi chẳng thèm bận tâm xem cái thằng Đạt đang nhìn ngắm những gì hay nó đang làm gì, đó chẳng phải việc của tôi, việc của tôi bay giờ là dỗ dành cô bé đang nức nở trong vòng tay mình. Tôi nhẹ nhàng lấy tay lau vội những giọt lệ còn nóng hổi trên gò má người con gái tôi yêu, tôi không muốn nó cứ làm phiền cô bé đáng thương của tôi mãi, đã bao lần tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ không để em phải buồn, phải khóc vì bất cứ việc gì tôi gây ra, thế mà hôm nay, tôi nỡ châm chọc em một cách thái quá và đùa giỡn trên tình cảm của em. Tôi ôm chặt Vivi, tựa cằm lên vai em, thì thầm khẽ:
- Hì hì, anh xin lỗi, bé đừng khóc nữa, tội anh mà!
Và tôi và em lại tiếp tục ôm nhau, cái ôm làm lành, cái ôm đầy ấm áp giữa buổi chiều đầy nắng và gió, một chút hương hoa thổi hắt qua kéo theo từng tiếng chim ríu rít chuyền cành, một khoảnh khắc tưởng như rất bình thường lại khiến tôi và em bỗng cảm thấy... bồi hồi và xao xuyến.