Em nó đang thu dọn mớ sách vở vào trong ngăn bàn, khẽ quay xuống cười với tôi một cái rõ tươi:
- Đi thôi khùng! – Em cười khúc khích
Tôi lúc đó thấy hơi quê nhưng thôi kệ đã hứa rồi thì đi thôi. Thế là tôi và em nó sánh đôi đi xuống dưới trong ánh mắt ghen tị của bao thằng con trai lớp tôi và mấy ông già khối 11 gần đấy. Mấy ông mãnh A14 cạnh lớp tôi cứ thế mà huýt gió tán tỉnh em nó, thế mà em nó tỉnh bơ, kéo tay tôi mà đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn này. Khỏi phải nói lúc đó tôi sướng không thể diễn tả bằng lời, chắc anh ko rửa tay trưa nay đâu, bé à! Chắc các bác thắc mắc tại sao con nhỏ này lại thân với em phải ko? Xin thưa là vì ngày xưa lúc em quen Dung thì em nó là bạn của Dung nên em cũng gặp vài lần, ngày ấy thì em nó cũng xinh nhưng chưa bằng bây giờ. Thấy gái đẹp cũng mê nhưng còn em Dung nên thôi đánh chịu. Quay trở về thực tại, cứ đi được một lúc thì tôi lại nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao:
- Thằng nhóc này tốt số nhỉ, mới vô cặp ngay hot girl – Một thằng cha khối 12 chém gió
- Em ơi cho anh xin số điện thoại với...
- Chắc éo phải bồ đâu bọn mày, thằng này tao nhìn mặt nó ngu ngu thế éo nào ấy!
- Ngu ngu cái đầu cha mày – Tôi thầm nghĩ, mắt long sòng sọc.
Nhưng có vẻ Huyền chẳng bận tâm, em kéo tôi khỏi mớ hỗn độn đó bằng một câu hỏi nhẹ nhàng mà như tát vào mặt tôi vậy:
- Để ý mấy chuyện đó chi thế, hay là ông đang nghĩ ông là... người yêu tui thật hay sao vậy? – Nàng tủm tỉm cười.
- Ớ... tui... tui.. – Tôi cứng họng đứng im không nhúc nhích
- Sao ấp úng thế, nãy trong lớp chém gió hùng hổ lắm mà? – Nàng lại kê tủ chặn họng tôi, thế này thì anh sống làm sao đây Huyền ơi?
- Đâu... đâu có... đâu! – Tôi ngại ngùng bào chữa
- Haha, đùa chút mà làm gì căng thằng quá vậy khùng ơi? – Em phá lên cười mặc cho tôi ngượng chín người đang tò tò theo sau, cứ như chó bị chủ dắt đi dạo ấy.
- Ai biết... tự dưng... hỏi làm... làm tui bất ngờ – Tôi thẹn thùng đáp
- Ừa thế thôi không hỏi nữa, đi ăn ha!
Em cười tít mắt, lần này thì đúng là nụ cười toả nắng, tôi như cánh đồng khô cằn được tưới mát bằng cơn mưa là nụ cười em, tôi trở lại tâm thế ngay lập tức và vội vã theo em xuống căn tin trước ánh mắt ngưỡng mộ có phần GATO của đám trai ngoại tộc. Xuống đến nơi, tôi hổ báo chen vô mua cho em và tôi mỗi đứa 1 tô mì bò, nhắc đến tô mì này giờ lâu lâu em vẫn giả mặc đồ học sinh chui vào trường ăn, ko ngon những đặc biệt lắm. Bưng ra đến nơi, tôi định đưa cho em thì thấy nàng vẫn đang thả hồn đi đâu đó, miệng vẫn mấp máy hát, nhìn rất đáng yêu và đáng ngắm. Tôi nhẹ nhàng đặt 2 tô mì xuống, sẵn tay vẫn còn nóng, tôi đưa ra áp vào má em, chẳng hiểu sao lúc đó tôi liều thế, nghĩ lại mình cũng gan thiệt. Em giật mình, đưa tay lên xoa đi xoa lại nhìn yêu phết, trách:
- Tự nhiên lợi dụng chọc người ta – Em bĩu môi làm mặt mếu
- Thì nhắc người ta ăn đi thôi mà, nghĩ về anh nào mà tâm trạng thế? – Tôi hỏi, thật ra chủ yếu là định chọc ẻm thôi, nào ngờ.
- Nghĩ... nghĩ về ông á – Em lại cười và tôi lại chết đứng như Từ Hải trong truyện Kiều vậy.
- Hả... hả?
- Hihi, tui đùa á, thôi ăn đi làm gì mà đứng ngơ ra thế?
- Ừm... ăn đi thôi – Tôi như được gỡ rối, đáp ngay
Ngồi ăn mà trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến câu nói của em vừa nãy mà thôi. Em... em nghĩ về tôi sao? Chỉ cần thế, tôi như thằng điên lâu ngày trốn trại cứ chốc chốc lại cười mỉm một mình. Huyền thì không biết điều đó, chắc em nghĩ do đang đói được ăn no nên tôi vui đến vậy. Nàng cũng cười với tôi. Ăn uống no nê, tôi và em trở lên lớp, tôi thì thích có cái gì ngồi trong lớp mà nhai nên mua một túi đầy kẹo Dynomite bạc hà hốt lên luôn. Tôi đưa cho em một chiếc, em cười nhẹ nhận lấy rồi cứ thế bỏ đi mặc cho một thằng con trai là tôi đứng chôn chân tại chỗ vì nụ cười ấy. Suốt từ lúc đấy cho đến khi ra về, tôi như thằng bệnh cứ hềnh hệch cười mà chép bài, Vivi nhìn tôi khó hiểu nhưng nàng cũng tỏ vẻ là không để tâm lắm. Theo lẽ thường thì tôi sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng, cơ mà vì bé Huyền, chuyện đó với tôi cứ như con muỗi. Hehe. Trống trường lại vang lên, cả lớp nháo nhào ra về như đàn ong vỡ tổ. Tôi cũng quăng hết sách vở vô cặp mà đứng dậy ra về. Bé Huyền thấy tôi cũng đeo chiếc cặp xinh xắn lên và bước ra ngoài. Đi cạnh nàng mặc dù trong lòng khoái không để đâu cho hết, tôi vẫn ngậm tăm chẳng nói được lời nào, nàng cũng vậy cứ vừa đi vừa lẩm nhẩm hát vu vơ. Khi ra đến cổng, nàng quay lại nhéo hông tôi một cái, tôi giật bắn người nhìn sang thì nàng tít mắt cười với tôi:
- Về nha, khùng!
- Ừh... Huyền về
Tôi – thằng con trai mới chân ướt chân ráo vào cấp 3, được một cô bé xinh xắn dễ thương quan tâm như vậy thì còn gì hơn nữa, tôi lâng lâng trong người mà vẫy tay chào em. Nhà em khá xa trường nên em đi chiếc xe đạp điện hiệu gì tôi cũng chẳng nhớ chì nhớ nó giống chiếc xe máy phết, chiếc xe chạy khá nhanh, chỉ 30s là bóng hình em đã khuất sau hàng cây phía xa, tôi gật gù cũng phóng xe chạy thẳng về trong tâm trạng không thể vui hơn. Giữa buổi trưa nắng gắt ngày ấy có một thằng nhóc cứ cười một mình và hát rống lên trên đường về nhà, mấy người lớn tuổi chạy xe bên cạnh tôi bàn tán:
- Bọn trẻ giờ học nhiều quá nên đầu óc không bình thường!
Nếu là lúc bình thường tôi đã liếc qua chửi lại rồi, ấy thế mà hôm nay tôi vẫn cười nham nhở quay sang nói một câu chẳng liên quan:
- Chúc bác một ngày đầu tuần vui vẻ!
Bỏ lại khuôn mặt còn ngơ ngác của bác kia, tôi vụt lên và chạy thằng về nhà miệng khẽ cười:
- Cảm ơn nụ cười toả nắng của em, cô bé à!