Vâng! Đúng như vậy, Vivi vừa nhón chân lên hôn vào má tôi, cảm giác như có một dòng điện chạy qua người vậy, tê tê nhưng mà sướng :beauty:. Tôi vẫn còn đứng đó, một tay đang đặt trên mái tóc của Vivi, tay còn lại đang ôm má, Vivi ơi! Hôm nay anh sẽ không rửa mặt đâu :sure:. Em mặt cũng ửng đỏ cả lên nhưng vẫn lí nhí:
- Cố lên nha, Vi vô chỗ ngồi đây! :">
- À... ừ... vô... vô thôi! – Tôi vẫn còn trơ như tượng, nói mà không biết mình đang nói
- Hihi, ghét cái mặt! – Nói rồi em nhí nhảnh chạy về chỗ ngồi bỏ mặc tôi với bộ mặt không thể ngu hơn đứng như tượng
Tại sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ? Không lẽ nào... ? Hàng tá câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi lúc này, chỉ đến khi thằng Phát khùng hét toáng lên trong sân thì tôi mới hoảng hồn mà chạy vô:
- Thằng H đâu rồi vô nhanh đi thằng khốn!
- Đây đây, nóng nảy quá, hè hè! – Tôi cười khoái trá :byebye:
- Mày cười cái gì, có biết đang thua không? – Nó bực mình hỏi tôi
- Biết chứ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, xem tao đây, hí hí! – Tôi cười khả ố :sεメy:
- Thằng này điên rồi, kệ nó, anh em tập trung! – Phát khùng bỏ lơ tôi
Tôi cũng chẳng quan tâm bọn nó đang làm gì, tôi đưa ánh mắt của mình tìm đến... Vivi của tôi, em đang tít mắt cười với tôi, tôi cảm thấy sinh lực đang tràn trề, tôi tự hứa sẽ quyết tâm giành chiến thắng để làm quà tặng cho bé Vi mà không nhớ rằng mục đích ban đầu của tôi là trả thù cho... Huyền. Tôi nắm chặt hai tay lại và bước vào sân, cổ động viên 2 bên gào thét điên cuồng hơn bao giờ hết.
Bên tôi giao bóng, tôi giữ bóng rồi dùng kĩ thuật đảo người qua thằng Hải, tôi nhanh chân chuyền ngang cho thằng Tiến đang cắm đầu như một con bò tót, nó lấy bóng rồi sút thằng ngay lập tức, bóng bị thằng thủ môn hộ pháp bên phía A5 đẩy ra mặc dù hơi chật vật. Bọn nó có bóng liền tổ chức tấn công nhanh, bên tôi lúc này đã yếu thế mà thằng Pha lại đau chân không thể về ứng cứu kịp, thằng số 9 nhanh chân gắp bóng rồi tâng qua đầu Phát khùng, 7 – 5 cho phía đối phương.
Trong khi tất cả còn đang mải mê khen ngợi bàn thắng của bọn A5 thì ngay lập tức tiếng còi của thầy Thanh báo hiệu trận đấu tiếp tục, bên tôi giao bóng, bọn nó còn chưa kịp định thần lại thì tôi đã tung ngay một cú sút trái phá, bóng đi không hiểm nhưng rất căng và khiến cho thằng thủ môn bên nó bất ngờ, bóng nằm gọn trong lưới và một lần nữa, chúng tôi rút ngắn được cách biệt. Khỏi phải nói lúc này đám lớp tôi vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, nghe những lời tâng bốc tuy biết là không thật nhưng tôi vẫn sướng như lên mây, đầu óc lúc này hoàn toàn thoải mái. Tôi cũng không hiểu tại sao trong lúc cấp bách đến thế mà tôi lại chẳng có cảm giác gì gọi là lo lắng, có phải tôi sướng quá hoá điên chăng?
Trận đấu bỗng tẻ nhạt hẳn đi trong khoảng 20p tiếp theo, bên nó thì tư tưởng câu giờ nên cứ vờn bóng qua lại, bên tôi thì muốn lao lên cướp bóng nhưng lại sợ bị phản công nhanh, thành ra bóng cứ chạy qua lại ở khu vực giữa sân mà không đội nào tạo ra được cơ hội cũng như sự áp đảo rõ rệt. Thằng Pha thì vừa cắn răng vừa chạy, thằng Tiến áo ướt đẫm mồ hôi, Phát đội trưởng thì thở phì phò, nhìn cảnh ấy, tự dưng tôi cảm thấy có lỗi với chúng nó, tất cả đều thì đấu hết mình, vì danh dự, vì đội nhà chứ không phải là vì một cái lí do vớ vẩn là... trả thù cho gái như tôi. Và cũng chính vì lẽ đó, khi mà kẻ thù chính của tôi không có mặt ở đây, tự dưng tôi thấy động lực chiến đấu của mình không còn sôi sục như trước khi tham gia thi đấu nữa, có lẽ tôi đã sai lầm, mục đích tôi chiến đấu cũng đã sai, chính vì thế mà trong 5 thằng trên sân lúc này, tôi là thằng duy nhất còn dai sức và cõ kĩ thuật tốt nhất. Tôi lại một lần nữa liếc nhìn Vivi, tôi muốn hỏi rằng mình có nên cố hết sức không nhưng chắc Vivi hiểu được tâm sự trong ánh mắt tôi, cô bé gật đâu rồi mỉm cười thật tươi:
- H ơi gắng lên! – Vivi vỗ tay, và cứ như thế cả đám lớp tôi cũng vỗ tay cổ vũ theo.
Phải đến lúc thập tử nhất sinh này, tôi mới nhận ra được sự khó khăn của đồng đội và tôi biết rằng mình phải cố hết sức ngay bây giờ. Tôi chạy lại thì thầm với thằng Kha bởi vì nó là thằng có kĩ thuật không thua gì Đan lùn vả lại nó chuyền rất tốt:
- Lát có gì mày chuyền rồi tao chạy xuống nhé, tao vẫn còn trâu, chắc bọn nó không biết đâu!
- Ok, lát tao nháy mắt cái là chạy liền nha!
- Ok đừng cho thằng nào biết hết, chỉ tao với mày mà làm!
- Ừ.
Ngay lập tức tôi lao lên cướp bóng từ chân thằng hậu vệ mang áo số 4 và chuyền ngay sang cho thằng Kha đang trống trải, nó dùng kĩ thuật vượt qua một thằng và tung chân giả sút, 2 thằng bên nó cuống cuồng lao lên đỡ bóng. Nhưng đúng theo kế hoạch, thằng Kha dọn cỗ cho tôi ở ngay sát vòng cấm, tôi đảo bóng vượt qua thằng thủ môn bên nó trước khi dứt điểm vào lưới trống cân bằng tỉ số trận đấu. Cả sân vỗ tay tán thưởng pha tấn công đẹp mắt vừa rồi của chúng tôi, riêng đám lớp tôi thì huýt sáo liên hồi, thấy mà vạn phần phấn khởi :sure:.
Đám thằng Hải đứng đực mặt ra nhìn nhau, thằng nào thằng nấy như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy. Tụi nó giao bóng một cách bất ngờ và tràn lên tấn công nhanh nhằm tím kiếm bàn thắng dứt điểm vì bọn nó biết nếu dẫn trận đấu tới loạt đá phạt đền thì bên tôi có lợi hơn vì Phát khùng là một thủ môn nức tiếng trong trường. Thằng số 7 và thằng số 9 thay nhau bật tường với thằng Hải, thằng Hải đón bóng rồi quay người sút thẳng vào cầu môn trong sự ngỡ ngàng của cả 2 đội vì chỗ nó đứng còn rất xa khung thành. Biết đối thủ mắc sai lầm, Phát khùng ngay lập tức dắt bóng lao lên, bỏ cả khung thành ở đằng sau, làm một quả cuối cùng, được ăn cả ngã thì lại... về không mà thôi. Nhưng trời không phụ lòng người, bọn A5 không kịp phản ứng trước pha xông lên bất thình lình của Phát đội trưởng, bọn nó cuống cuồng chạy về, Phát khùng chọc khe tinh tế và ngay sau đó thằng Pha đã có mặt kịp thời đệm bóng đem về thắng lợi với tỉ số ngoạn mục 8-7 cho A15, một trận đấu cực kì khó khăn của chúng tôi nhưng dành được một chiến thắng khó khăn như vậy càng làm cho tinh thần của bọn tôi tăng cao hơn mà thôi.
Khỏi cần nói cả bọn ùa ra chia vui với tập thể lớp, đám con gái vỗ tay loạn xạ, thằng Phát khùng cười cười gãi đầu tự sướng mặc dù... chẳng có ai khen nó cả. Riêng tôi, tôi chẳng quan tâm đến sự chia vui của bất kì người nào khác vì ở ngay kia, trên chiếc ghế dài màu xanh, cô bé của tôi đang chờ tôi ở đó, em chắc chắn đang vui chung niềm vui với tôi nhưng em không thể hiện nó ra với bất kì người nào khác ngoại trừ... tôi. Quả thật lúc ấy tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, tôi chạy rất nhanh đến và ôm chầm lấy Vivi trong ánh mắt ngạc nhiên không kém phần xúc động của em:
- Thắng rồi Vivi ơi, H thắng rồi!
Vivi không phản ứng, trái lại còn rúc vào ngực tôi, cười tít mắt:
- Vô duyên, tự nhiên ôm... người ta!
- Vậy thôi, không ôm nữa, làm như thèm lắm! – Tôi giả vờ giận dỗi buông ra
Nhưng tôi thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra, Vivi níu tôi lại, đôi gò má xinh xắn của em đã ửng hồng:
- Hông cho mấy người... đi đâu hết! :adore:
Vivi ôm tôm chặt, chặt lắm, giống như đã lâu lắm rồi em chưa từng biểu lộ được tình cảm của mình với bất kì ai, tôi cũng ôm chặt lấy em, vuốt nhẹ mái tóc em, cô bé của tôi nay đã "hư" đi nhiều rồi, ôm trai mà không thấy ngượng gì cả. Và thật ra thì tôi cũng chẳng khác gì em, chẳng hiểu vì sao lúc này, tôi chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình nữa cả, cảm giác như trên trái đất này chỉ còn 2 đứa chúng tôi, 1 đứa con trai, 1 đứa con gái đứng ôm nhau giữa buổi chiều đầy nắng nhưng vô cùng ấm áp. :sogood:
Bọn lớp tôi... à không phải nói chính xác hơn là tôi, vào chính ngay giây phút này đây, tôi đã xác nhận được tình cảm của mình. Nhàn gì chứ, Huyền gì chứ, người tôi yêu chỉ có một và duy nhất mà thôi, chính là em đó bé Vi của anh!