Trên đường về hôm ấy tôi đã tự dặn với bản thân rằng từ nay sẽ chỉ xem Huyền là một người bạn, một người tri kỷ và cũng sẽ bắt đầu kế hoạch làm quen với bé Nhàn - người con gái mà tôi mới chỉ gặp mặt 1 lần.
Về đến nhà, tôi chào ba mẹ và tót thẳng lên phòng, nằm vật xuống giường và đánh một giấc đến tận chiều. Khi tỉnh dậy thì cả nhà đã đi hết, chỉ còn một mình tôi. Bụng tôi nãy giờ cứ nôn nao kiểu gì ấy, bỗng tôi giật bắn người là mình quên... ăn cơm trưa, sao không thấy ai gọi mình xuống nhỉ? Vừa đói vừa mệt, tôi lê cái thân xác thiếu sức sống ấy ra ngoài sân, mở cửa, dắt xe và ào đi kiếm một chút gì bỏ bụng. Tôi men theo con đường Trần Phú – con đường huyết mạch của thành phố Nha Trang mà đi, nếu muốn tìm đồ ăn thì khu Bình Tân của tôi chẳng thiếu nhưng tôi đang muốn đi hóng gió một chút, thế là cứ thế phóng thằng. Buổi chiều hôm nay trời khá âm u, mây đen không ai rủ mà cứ thi nhau kéo đến, nhiệt độ lúc này đã trở nên khá mát mẻ, tuy vậy thì trời vẫn có thể mưa bất cứ lúc nào, tôi cũng chẳng lo ngai vì mình cũng mang áo mưa đây rồi. Cứ thế thằng nhóc "buồn đời" cứ lượn hết chỗ này đến chỗ khác, trong đầu thì cứ giữ khư khư cái suy nghĩ là đi kiếm đồ ăn nhưng thật sự thì không phải vậy. Tôi cũng không rõ là mình đang tìm kiếm điều gì nữa, một thứ gì giúp tôi qua cơn đói thể xác hay một thứ giúp tôi vơi bớt nỗi buồn trong tâm hồn. Chẳng lẽ tôi vẫn còn buồn về chuyện đó hay sao ? Không! Tôi đã tự dứt khoát rồi cơ mà, chắc chắn không phải vậy. Thế nhưng cảm giác lúc này là sao? Sự buồn chán này từ đâu mà có? Mải đắm chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn ấy, tôi tìm đến nhà... Vivi lúc nào ko hay. Đưa mắt nhìn vô căn nhà rộng lớn ấy, lúc đó tôi chỉ mong đừng thấy Vivi để cắm đầu chạy thằng về nhưng chẳng biết do duyên số thế nào mà nàng như đã ở đó đợi tôi vậy, Vivi đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu màu bạc, chân thì đạp qua đạp lại bên dưới, tay trái vịn vào thành chiếc xích đu còn tay phải thì cầm chiếc kẹo Chyps tôi đưa nàng hồi sáng mà ăn, xem chừng cô nàng có vẻ đang thoải mái lắm. Chợt Vivi ngửng đầu lên và dĩ nhiên... em thấy tôi đang đứng ngoài cổng, gương mặt em lúc này ngơ ngác như con nai tơ, tôi cũng thế. Rồi em đứng dậy chạy ra mở cổng rồi tiến đến chỗ tôi. Vivi ở nhà nhưng ăn mặc xem chừng cũng kiểu cách lắm, em mặc chiếc áo thun trắng in mấy cái slogan nhố nhăng, quần short ngắn khoe đôi chân dài và trắng hồng miên man, tôi lúc này nhìn em ko chớp mắt, cứ như mấy thằng yêu râu xanh vậy. Mặt em hơi ửng hồng lên, tôi rất thích mỗi lần em như vậy, cứ dễ thương và cuốn hút thế nào ấy. Em lại tát vào má tôi:
- Nhìn... nhìn bậy bạ... gì đó? – Em lí nhí như con mèo con, uầy, chắc chết quá
- Thì nhìn... bé Vivi... chứ nhìn gì – Tôi định nói là "Bé Vivi của tui" nhưng lại thấy hơi ngượng, chẳng hiểu sao sáng giờ chọc em thì ko sao mà sao giờ khi thấy em ăn mặc vậy tôi lại ngại nhỉ ?
- Vô... duyên, không được... nhìn nữa ! – Em nhăn mặt phụng phịu
- Cứ thích nhìn á – Tôi định thần lại và cười nhăn nhở như thường lệ
- Đừng có... nhìn nữa mà, hức – Em bĩu môi, xem chừng sắp khóc đến nơi rồi
Tôi lúc này điếng người, vội vã... không nhìn chằm chằm vào em nữa, em mà khóc thì tôi biết làm sao đây? Tôi lấy 2 tay véo 2 bên má của Vivi lắc qua lắc lại:
- Xin lỗi bé ha – Tôi cố cười thật... tươi nhưng chẳng hiểu sao cứ da^ʍ da^ʍ thế nào ấy
- Đừng mà, thả ra đi... oa... oa... oa, đừng trêu tui nữa mà... - Em giả vờ đưa tay lên dụi mắt, nhìn yêu lắm các bác ạ
- "Ạ" đi rồi mới thả – Tôi vẫn còn cứng
- Ạ... Hức hức – Vivi lúc này mếu thật, nhìn... thương thương
- Bé Vivi ngoan quá – Tôi lại xoa đầu em
- Đáng ghét – Em nói rồi đánh bôm bốp vào lưng tôi
- Vũ nữ – Tôi bĩu môi giống em
- Kệ tui, đồ... háo sắc!
Em nói câu hiểm quá, tôi lại cứng họng rồi. Chậc, cứ suốt ngày bị kê tủ vầy có ngày đứng tim chết quá. Tôi giả vờ đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Vivi ở nhà một mình à?
- Ừm, mẹ tui đi làm rồi – Em đã cười lại rồi, mừng quá
- Lần sau nói chuyện phải xưng em nghe chưa! – Tôi véo má em cái nữa
- Điên, ai là em của mấy người? – Vivi lại nhăn mặt
- Thì bé Vivi đó mà – Tôi giở giọng phim tàu
- Hâm. Mà mấy người tới nhà tui chi thế?
- Thì nhớ... bé Vivi quá tới chơi ko được hả – Tôi cà khịa
- Ghét, hông nói chuyện với mấy người nữa!
Em giận dỗi quay mặt bỏ vào nhà. Tôi cũng đóng mặt dày, dắt xe vô luôn. Cô nàng này thế mà ngộ, vừa nãy thì giãy đành đạch đuổi tôi đi mà giờ thì dắt xe vô cũng không phản ứng gì. Con gái khó hiểu quá đi mất. Vivi giả vờ bơ tôi, leo lên xích đu ngồi tiếp, không thèm nói gì, mặt thì nhăn lại cứ như bà cụ non, nhìn mà động lòng quá. Tôi phát huy lời dạy của ông bà ta "Đẹp trai không bằng chai mặt", cứ thế chạy ra ngồi cạnh em luôn. Vivi làm mặt giận, cứ giả vờ như tôi ko tồn tại mặc dù mặt cô nàng lúc này đỏ ửng lên hết cả. Tôi biết thừa chuyện đó, vừa cười vừa hỏi một câu... vu vơ:
- Bé giận ai mà mặt trông khó coi thế ?
- ...
- Nói đi anh uýnh nó cho bé mà – Tôi đưa mặt ra trước mặt em, khỏi phải nói, mặt cô nàng đỏ như quả cà chua, nhìn có vẻ... hay hay
- Hông thèm, tự dưng qua nhà người ta làm gì? – Em bĩu môi
- Đang đi kiếm gì ăn mà hông hiểu sao lạc tới đây luôn, chắc nhớ... bé Vivi quá, hehe. Thế bé có nhớ anh ko?
- Hông thèm, bleu – Em thè lưỡi trêu tôi
Em véo mũi tôi rồi đứng dậy bỏ vào trong. Trong khi tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trong nhà có tiếng vọng ra:
- Vô đây tui nấu cho mấy người ăn!
Ui, Vivi đang giận mà vẫn còn quan tâm tôi lắm, tôi mỉm cười đứng dậy khỏi chiếc xích đu, rảo bước vào trong. Em đang đứng ở nhà bếp, đeo tạp dề, tay phải thì đảo qua đảo lại, tay trái thì đưa tay lên lau mồ hôi liên tục, nhìn giống... vợ hiền thế ko biết. Tôi lúc này nhìn nàng đầy say đắm... từ sau lưng. Bỗng, Vivi quay lại, định nói gì đó nhưng lúc này, 4 mắt nhìn nhau, tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi, mặt em và mặt đều ửng hồng, cảm giác ngượng ngùng bất ngờ toát ra. Tôi lầm nhẩm một mình:
- Có phải sét hay ko, sao giờ mới đánh thế?