HẢẢẢẢẢẢẢ??
Tôi điếng cả người khi nhìn thấy bộ mặt vô cùng... thoả mãn của cái thằng trời đánh thánh đâm đang đứng ngay ngoài khung cửa sổ kia. Vâng, đó chính là cái thằng mà đã từng bị bé Huyền từ chối thằng tay để rồi làm tôi sung sướng ấy, vâng đó chính là nó, thằng Tiến lớp A2.
Khỏi nói cái mặt tôi lúc này ngu đừng hỏi, mắt chữ A mồm chữ O, đầu óc quay cuồng ko dám nhìn thằng mặt nó nữa, thằng này có vẻ cay tôi, nó nhìn tôi rồi nhếch mép cười đều một cái rồi giả vờ quay mặt đi. Bé Huyền thì không để ý nên chạy thẳng ra ngoài đi với nó luôn bỏ lại cái thằng ảo tưởng sắc đẹp là tôi đang chôn chân giữa lớp, bàn dân thiên hạ thấy thế thì bắt đầu bàn tán:
- Con nhỏ này nhìn hiền hiền mà câu trai gớm thế nhỉ? – Giọng một đứa con gái
- Ê H sao bữa tao thấy mày với nó như hình với bóng mà? – Thằng Phát khùng hỏi tôi
- Dẹp mày đi, tao không biết – Tôi nói như quá, hầm hầm bỏ về chỗ ngồi
- Ơ cái địch... nói đàng hoàng nha mày! – Thằng Phát gằn giọng
Ơ mà quái lạ, tôi đã tự hứa chỉ xem bé Huyền là bạn và đặt mục tiêu theo đuổi Nhàn rồi mà nhỉ, tại sao giờ đây khi thấy cảnh này tôi lại tức giận là làm sao? Cảm giác cứ như một thứ gì của mình mà bỗng chốc nó trở thành của người khác, cảm giác hụt hẫng và khó tả lắm, chỉ những ai đã từng trải qua mới có thể hiểu được cảm xúc trong đầu tôi lúc này, nóng như lửa đốt vậy. Tâm trí cứ gọi là treo ngược cành cây, tôi cố tự an ủi bản thân mình bằng những dòng suy nghĩ mông lung:
- Đã xác định muốn theo đuổi Nhàn thì phải dẹp Huyền qua một bên thôi, dù sao thì cũng chưa là gì của nhau cả mà, phải không?
Ở bên cạnh tôi, Vivi có vẻ cũng nhận ra nỗi niềm lúc này của thằng bạn... cùng bàn, nàng quay sang nhìn tôi đầy ái ngại, định nói gì đó để an ủi tôi hay chăng? Thế nhưng sau một vài giây suy nghĩ, Vivi đã quay trở lại với cuốn bài tập Lý của mình.
Tôi cứ ngồi tự kỉ như thế cho đến khi trống đánh báo hiệu giờ vào lớp. Bé Huyền bước vào lớp, ở ngoài cửa thằng Tiến vẫy tay chào nàng, quay qua nhìn đểu tôi rồi cắm đầu đi thẳng. Tôi nhăn mặt nhìn bé Huyền, em có nhìn tôi nhưng rồi lại quay đi, mặt em chằng thèm biến sắc. Tôi buồn, tôi thất vọng, quả thật lúc này tôi chẳng thể nào giấu đi cảm xúc của mình nữa, cứ như bị phản bội vậy, cay đắng và có phần tủi nhục. Cơ mà dù sao chúng tôi mới chỉ cùng nhau được vài tuần thì có gì gọi là sâu đậm, có gì gọi là nuối tiếc đâu, cứ xem như một đứa con nít mất đi món đồ chơi yêu quý của nó mà thôi, chí ít thì ngày ấy tôi nghĩ vậy và nhờ có những dòng suy nghĩ ấy, tôi đã chẳng còn mơ mộng, chẳng còn ảo tưởng về những thứ không thực tế nữa. Tôi khẽ cười nhẹ, tôi thấy mình thật ngu ngốc, chẳng là gì của người ta và người ta cũng chẳng là gì của mình, thế sao phải buồn, phải giận nào huống hồ là mình đã xác định coi ẻm như là... một người bạn thân rồi. Vivi thấy tôi như vậy, nàng cũng tỏ ra ngạc nhiên, chợt nàng xoa đầu tôi như cái cách tôi đã làm trước đó nhưng giờ đây Vivi chẳng có ý chọc ghẹo gì tôi cả, nàng cười, thầm thì vào tai tôi:
- Ngốc!
- ...
Vivi vẫn cười rồi nàng lại quay lên nghe giảng tiếp bỏ lại khuôn mặt khó hiểu của tôi bên cạnh. Chỉ cẩn một hành động quan tâm nhỏ của em là tôi thấy như được an ủi phần nào, tại sao thế nhỉ? Ngày ấy tôi không lý giải được cảm giác của mình, mỗi khi ở bên Vivi, tôi chẳng có lý do gì để buồn cả vì đơn giản em như thấu hiểu suy nghĩ của tôi, em luôn là người an ủi tôi và đưa tôi về lại với thực tại một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng. Tôi cứ cố chấp chỉ coi em như một người bạn... thân, rất thân mà thôi. Ngay lúc ấy, tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ hẳn đi, tôi cũng đưa tay sang, xoa đầu Vivi, ghé sát vô tai em:
- Ngoan!
- Hâm! – Em tát tôi, lần này em tát nhẹ lắm, cứ như là... tát yêu ấy
- Hehe.
Cảm ơn em, Vivi à, nhờ có em mà tôi đã chẳng bận tâm về điều đó nữa, tôi cũng không ngờ là tại sao chỉ có chưa đầy 1 tiết học mà cái cảm giác khó chịu kia đã biến đi đâu mất rồi, có phải là tôi đã đánh giá sai cảm xúc của mình với bé Huyền hay không, rằng thực sự thì tôi chỉ coi em là một người bạn, một người tri kỷ không hơn ko kém ?
Giờ tan học hôm ấy, tôi phóng nhanh ra chỗ bé Huyền nhưng cũng không quên... xoa đầu tạm biệt Vivi một cái, em nhăn mặt, nhìn cưng thế. Tôi đến sát bên bé Huyền, nói nhò:
- Về thôi!
- À... ừm – Em nhìn tôi không khỏi ngạc nhiên
Trên đường đi Huyền chỉ im lặng, em không nói được lời nào, khác hẳn với cô bé có nụ cười toả nắng tôi đã từng quen. Tôi biết em đang sợ tôi buồn vì em gieo cho tôi hy vọng nhưng cũng chính em đã dập tắt niềm hy vọng đó. Chắc em nghĩ rằng tôi thích em vì quả thật mấy tuần đã qua, tôi theo sát em lắm, đi học trên lớp, những tiết thể dục, quốc phòng rồi cả những buổi chiều học thêm nữa. Lúc nào tôi cũng tỏ ra quan tâm em, tôi mua nước cho em sau những tiết chạy hành xác trong môn thể dục, tôi thay em quét lớp mỗi khi đến phiên trực nhật của em... và còn nhiều thứ khác nữa. Còn một điều quan trọng nữa đó chính là mấy đứa trong lớp tôi, bọn nó đã âm thầm thừa nhận rằng tôi và bé Huyền là một cặp, đã thôi không còn chọc tụi tôi nữa mà thay vào đó là những tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ khi 2 đứa tôi sánh đôi trên đường về, chắc em người ngoài nói em hư hỏng, nói em lợi dụng tôi nên em cứ đi và cứ im lặng vậy cho đến khi chính tôi phải mở lời:
- Huyền với Tiến quen nhau à?
- ... - Gương mặt em lộ vẻ ngạc nhiên và có phần hoàng hốt, chắc em nghĩ là tôi định làm trò gì điên khùng chăng?
- Đúng ko? – Tôi nói, vẫn giữ thái độ bình thản
- À, ừm... thật ra thì Huyền và Tiến... mới đang... tìm hiểu nhau thôi – Em ngập ngừng, lần đầu tiên tôi thấy em như vậy
- Ừ, chúc lùn của tui hạnh phúc nhé !
Em ngạc nhiên, em đưa mắt lên nhìn tôi, tôi cười thật tươi, tôi cũng chẳng quan tâm tại sao em lại quen với thằng đó vì lần trước, tại sao em đã từ chối nó thằng thừng mà giờ lại vui cười với nhau, tôi đã chẳng muốn và cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
- Xin lỗi... H nha
- Sao lại xin lỗi ??? – Tôi giả vờ ngạc nhiên vì tôi đã nhín thấu hết mọi suy nghì của em rồi
- Thì chuyện... Huyền... với Tiến á – Em bẽn lẽn
- À, ừm, ko sao! – Tôi đóng mặt ngầu
Chắc em nghĩ là tôi cao thượng như trong phim Hàn Quốc nên sẵn sàng đứng nhìn em hạnh phúc với người khác sao? Tôi cố gắng không nói gì nhiều nhưng thật tình thì tôi cũng thấy hơi ngai ngại chút xíu khi đã đưa cho em cái suy nghĩ như thế vì thật ra tôi ko quan tâm chuyện đó nữa là vì... bé Nhàn đấy chứ.