Chương 5: Dưới rào (03)

Edit: Thu Lệ

Thẩm Tự Chước vội vàng vượt qua một vòng. Đồng ý với yêu cầu của bạn bè làm người phát ngôn, tạm thời đến Bắc Kinh tham gia một cuộc giao lưu. Sau khi kết thúc dự định trở về Sùng Thành, đúng lúc gặp bạn học thời đại học kết hôn, phù rể ngã bệnh xin nghỉ, lại bị kéo đi làm lao động tay chân. Thật vất vả mới trở lại từ khói mù nặng nề của thủ đô, mới vừa xuống máy bay liền được đưa đến công ty đón người mới đến thực nghiệm.

Nói là công ty, thật ra thì chỉ hai mươi người cùng làm việc. Lúc Thẩm Tự Chước còn học nghiên cứu sinh đã bắt đầu tự chủ gây dựng sự nghiệp, cùng Đường Thư Nhan, ngay lúc đó là bạn học thời đại học cũng là phó tổng quản lý bây giờ vay vốn thành lập phòng làm việc. Lúc đầu, nghiệp vụ chỉ là trợ giúp người quen lắp đặt thiết bị thiết kế, theo truyền miệng, kích thước mở rộng, thành lập phòng công tác đã được năm năm, hôm nay đã có chút danh tiếng ở Sùng Thành.

Thẩm Tự Chước làm chủ quản công ty, dĩ nhiên đứng mũi chịu sào. Ba công nhân viên mới vào có chút hăng hái nghé con không sợ cọp, bộ dạng nhất định phải chuốc anh uống say. Tửu lượng của Thẩm Tự Chước không tệ, nhưng vẫn không nhịn được ba người thay nhau oanh tạc. Hơn nữa Đường Thư Nhan là phụ nữ, anh còn phải phát huy tinh thần kỵ sĩ giúp cô ta ngăn cản một phần.

Chờ đến khi chào đón người mới kết thúc, Thẩm Tự Chước đã có chút đã đứng không vững. Anh không nhớ rõ là ai giúp anh gọi xe taxi, chờ đến khi tỉnh hồn lại, phát hiện mình đang ngồi bên cạnh d/đ;l;q;d bồn hoa bên ngoài tiểu khu, chỉ mặc một bộ áo sơ mi. Anh bị lạnh đến hắt hơi một cái, nện những bước đi trống rỗng bước lên lầu, sau khi vào cửa sờ soạng vào phòng ngủ nằm xuống.

Mơ hồ có mấy phần cảm giác, hình như mình đã đè lên cái gì đó, nhưng mí mắt của anh rất nặng, suy nghĩ hỗn độn, đã sớm mất mất năng lực suy nghĩ. Lại cảm thấy lạnh, theo bản năng liền ôm nguồn nhiệt duy nhất trước mặt.

"Đây là Đàm Như Ý…"

Ý

niệm ở trong đầu thoáng qua một cái chớp mắt, đã bị cơn nhức đầu và mệt mỏi hôn mê che mất. Người đang ở tình huống không biết rõ, bản năng đều sẽ đuổi theo cái gì đó khiến cho mình cảm thấy thoải mái, ví dụ như nói ấm áp, mềm mại, cùng với yên tĩnh và mùi hương ngọt ngào.

Thẩm Tự Chước mở mắt tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Anh đứng lên, mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Đàm Như Ý ngồi chồm hổm trước khay trà, mặc chiếc áo len màu tím mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đang vùi đầu viết cái gì đó. Lần đầu tiên thấy, anh đã cảm thấy màu tím kia quả thật khiến cho người ta từng lướt qua khó quên, giống như là trực tiếp lấy màu sắc từ trên quả cà. Mà giờ khắc này, Đàm Như Ý cuộn tròn lại, thì càng giống như một quả cà rơi trên đất.

Đàm Như Ý nghe tiếng bước chân của anh, chấn động một chút, lập tức xoay người sang chỗ khác chào hỏi anh, "Anh Thẩm."

"Chào buổi sáng." Giọng nói của Thẩm Tự Chước khàn khàn, ánh mắt thoáng dừng lại trên mặt cô, bước chân đi vào phòng tắm.

Đàm Như Ý nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vậy mà khẩu khí này mới nới lỏng một nửa, Thẩm Tự Chước chợt dừng bước, xoay người lại nhìn cô. Đàm Như Ý theo bản năng đứng thẳng lưng lên, cố gắng dùng khuôn mặt không chút thay đổi để che giấu lúng túng đang từ từ mở rộng trên mặt mình. Mà tiếng nói khàn khàn của Thẩm Tự Chước lại vang lên lần nữa, "Tối hôm qua có chút thất lễ, xin lỗi."

Nói xin lỗi tương đối thản nhiên, không thể nói chân thành hay không chân thành, bởi vì giọng nói này hết sức bình tĩnh, giống như chỉ là đang trần thuật một sự thật đã từng xảy ra.

"Không...... Không có việc gì, không sao." Đàm Như Ý vội nói.

Tình trạng đột phát khiến cho cô trằn trọc trở mình nửa, chỉ với một phương thức bình thản của người này tuyên bố kết thúc, Đàm Như Ý ngược lại có chút không biết mình rốt cuộc là cảm thấy may mắn, hay cảm thấy buồn bã nữa.

Thẩm Tự Chước tắm xong ra ngoài, Đàm Như Ý đã không có ở phòng khách, trên khay trà để một ly sữa tươi và một đĩa bánh mì nướng. Thẩm Tự Chước ngồi xuống ghế sôfa, cầm khăn lông khô lau tóc. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại chạm vào ly sữa và đĩa bánh mì, sau mấy lần, cuối cùng anh dừng động tác trong tay lại, vươn tay bưng ly lên, một hơi khí nóng theo động tác của anh bay tản ra.

Lúc này anh mới chú ý tới, bên cạnh cái mâm còn có một cục gam màu trắng do Đàm Như Ý để quên, là hình dáng một con thỏ.

Thẩm Tự Chước ăn điểm tâm xong, rửa sạch ly và đĩa. Chờ ra khỏi phòng bếp, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Đàm Như Ý đứng trước cửa thư phòng. Anh ngừng bước chân lại, "Có chuyện gì sao?"

Đàm Như Ý giương mắt nhìn anh, "Anh Thẩm......"

Mỗi lần nói chuyện với anh, dường như Đàm Như Ý đều phải chuẩn bị nửa ngày, giống như cô nói từng câu từng chữ đều là một mệnh lệnh sống còn, phải trải qua chỉ thị phê chuẩn, mới có thể đạt d/đ;l;q"d được kết quả. Nhưng không biết là bởi vì tối qua thất lễ, hay là bữa ăn sáng khi nãy, khiến Thẩm Tự Chước vào giờ phút này, nguyện ý lẳng lặng chờ cô mở miệng nói ra trọng điểm.

Đàm Như Ý ngẩng đầu lên hơn tấc, siết chặt ngón tay, cắn cắn môi, rốt cuộc mở miệng: "...... Sau này tôi ngủ thư phòng đi."

Thẩm Tự Chước nhất thời không lên tiếng, không khỏi nghĩ tới ngày bàn bạc với Thẩm Tri Hành về hôn sự của anh và cô, cô đứng ở trong cầu thang, cứng cổ, bộ dạng quật cường giống như chó cùng rứt giậu.

Việc nhỏ như vậy, nhưng cũng khiến cho cô lộ ra vẻ mặt khổ sở. Tâm tình của Thẩm Tự Chước chợt có chút phức tạp, lẳng lặng nhìn cô chốc lát, gật đầu nói: "Được."

Đàm Như Ý thở phào một cái như trút được gánh nặng, cảm kích gật đầu nói tiếng "Cám ơn" với anh, bước chân nhẹ nhàng trở về thư phòng.

Thẩm Tự Chước nhìn bóng lưng của Đàm Như Ý, đứng đó một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ thủ, để cho cô ấy đưa đến đây một cái giường giúp một tay.



Lúc ở nhà, bình thường Đàm Như Ý chỉ hoạt động ở thư phòng và phòng khách. Hôm nay được sự "Phê chuẩn" của Thẩm Tự Chước, thư phòng sau này sẽ trở thành phòng ngủ của cô, đối với lần này cô còn có mấy phần lòng trung thành.

Ngoài công việc giảng dạy, Đàm Như Ý còn viết một số tản văn, gửi đến một số tờ báo phụ bản, đưa lên báo kiếm ít tiền lẻ. Lần này cô đồng ý với lời mời của một biên tập, viết một bài văn viết giới thiệu khí hậu mùa xuân ở nông thôn, đang vùi đầu viết, chợt thấy trước mắt thoáng qua một cái, ngước mắt lên nhìn, Thẩm Tự Chước đi vào.

Đàm Như Ý lập tức đứng lên, "Anh Thẩm, có phải anh muốn dùng......"

"Cô ngồi đi." Thẩm Tự Chước đi về phía giá sách sau lưng cô.

Tuy Đàm Như Ý nghe lời ngồi xuống, nhưng vẫn không thể buông lỏng chút nào. Cô đã sớm cảm thấy được lúc ở chung một phòng, Thẩm Tự Chước tương đối có cảm giác tồn tại mãnh liệt, khiến cho cô không tự chủ được mà để ý đến động tĩnh của anh, giống như một khả năng chịu áp lực khó có thể vượt qua.

Giờ phút này, Thẩm Tự Chước ở sau lưng cô tìm sách, cô có thể nghe tiếng bước chân anh chuyển động, từ tiếng va chạm nhỏ lúc rút sách ra, đến tiếng nhẹ giọng ho khan của anh...... Tất cả những thứ này, giống như mạng nhện phủ trên đầu người, tuy rằng nhẹ nhàng như không có gì, nhưng cảm giác khó chịu đó cũng đủ làm cho tinh thần người ta khẩn trương.

Đàm Như Ý ngừng suy nghĩ, cố gắng tập trung lực chú ý vào công việc của mình. Nỗ lực một hồi lâu, cũng coi như có chút hiệu quả, trong lúc cô vừa định tiếp tục viết với linh cảm vừa rồi, Thẩm Tự Chước chợt bưng cái ghế đến ngồi xuống trước mặt cô.

Đàm Như Ý nheo mắt, bị giật mình thiếu chút nữa bắn lên khỏi ghế, bút chì nhọn hung hăng đâm một cái trên giấy, đứt một đoạn.

Bàn đọc sách hết sức rộng rãi, hai người ngồi đối mặt nhau, cũng sẽ không cảm thấy chật chội. Thẩm Tự Chước không nhìn cô, mở một quyển sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh thật lớn ra, từ trong ống bút màu đen rút ra một chiếc bút máy, "Soạt soạt soạt"

vẽ lên tờ giấy trắng. Đàm Như Ý bắt buộc mình không nhìn anh, vẫn là cúi đầu nhìn bản thảo của mình, vậy mà khóe mắt lại không tự chủ được bay về phía anh.

Thẩm Tự Chước cúi thấp đầu, ống tay áo áo sơ mi vén lên, lộ ra đường cong ngón tay tới cổ tay lưu loát đẹp mắt. Mái tóc đen như mực rơi xuống vài sợi, bởi vì mới vừa tắm nên có vẻ hết sức mềm mại. Ánh mắt của anh rơi trên trang giấy viết phát thảo trên bàn, lúc suy nghĩ hai đầu d/đ;l;q"d lông mày khẽ nhíu lên. Từ tầm mắt của cô nhìn sang, trùng hợp chống lại sống mũi cao lớn của anh. Đàm Như Ý vẫn không loại trừ suy nghĩ, giờ phút này mới rốt cuộc hoàn toàn ý thức được vấn đề đó, Thẩm Tự Chước thật sự đảm đương nổi bốn chữ "Mặt mày như vẽ" này.

Thẩm Tự Chước vẽ một lát, chợt dừng động tác lại, vươn tay vào túi quần, móc cái thứ gì đó ra ngoài, Đàm Như Ý khẽ giương mắt thoáng nhìn qua, lại sợ hết hồn —— Thứ Thẩm Tự Chước đang cầm trong tay, hẳn là cục gôm mà cô đã làm rơi.

Hình dáng con thỏ ngây thơ, đặt giữa những ngón tay thon dài của anh, có vẻ hết sức không tương xứng. Dường như bản thân Thẩm Tự Chước không ý thức được vấn đề đó chút nào, Đàm Như Ý có chút buồn cười. Khóe miệng cô mới vừa nâng lên, ánh mắt của Thẩm Tự Chước chợt ngước, nhìn qua cô.

Đàm Như Ý nhất thời giật mình đến trái tim lỡ một nhịp, nhanh chóng cúi đầu, giả bộ như đang làm việc. Vậy mà cô quên mất bút máy đã bị gãy, vừa cố gắng dùng lực, tờ giấy lập tức bị kéo lê một vết lõm thật sâu. Cô cắn răng, nhấn lên nắp bút hai cái thật nhanh, mà gương mặt viền tai đã không khắc chế nổi mà thiêu cháy.

Một lát sau, tiếng “sàn sạt” bên Thẩm Tự Chước lại vang lên. Sau khi đã ổn định lại tâm tình, Đàm Như Ý lại mơ hồ có mấy phần cảm xúc sinh ra tự chán ghét.

Lúc học đại học, Đàm Như Ý đã cảm thấy mình chọn sai chuyên ngành. Cuộc sống khó khăn giống như lửa cháy, chỗ học thường ngày cũng là Dương Xuân Bạch Tuyết(*) ít người hiểu gì đó. Suốt ngày đối mặt với lựa chọn bánh bao hay là hoa hồng cải cọ, nói cho dễ nghe thì là thân ở Bào tứ mà lòng mang Vân Chi, nói khó nghe chính là lòng cao hơn trời mệnh so giấy bạc.

(*): Dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc

Điều cô vẫn không dám thừa nhận chính là, từ đầu đến cuối, bản thân mình vẫn còn ôm ảo tưởng mệnh đề tình yêu cao quý vào trong ngực. Cho dù là nguyên nhân thực tế, khiến cho cô không thể nào dễ dàng chào hỏi những nam sinh theo đuổi, mến mộ như những nữ sinh khác, nhưng cũng thỏa hiệp vì mình không chịu nói “Tình yêu” với những thứ nông cạn kia.

Cô có một người bạn cùng phòng, vẫn hay thường xuyên xúi giục cô nói chuyện yêu đương sớm một chút, câu nói vẫn luôn treo ở khoé miệng là, "Thiếu nữ nào không có. Tuổi trẻ, tên thiếu niên nào không đa tình." 《 Nỗi đau của chàng Witt(*) 》, dĩ nhiên cô cũng đã từng đọc qua, nhưng cô chỉ đọc đến yêu mà không phải khổ sở, thật sự e ngại có một ngày bản thân mình cũng lâm vào tình cảnh giãy giụa như vậy.

(*): Nỗi đau của chàng Werther là tiểu thuyết thể thư tín của văn hào Johann Wolfgang von Goethe, nảy sinh trong phong trào "Bão táp và xung kích" ở Thời kỳ Khai sáng trong lịch sử Đức nửa cuối thế kỷ thứ 18.

Dầu gì hiện thực cũng là một hồi chuông báo động, để cho cô vẫn luôn nhớ mình không có quyền nói chuyện tình cảm nam nữ, càng không có năng lực đi "Chờ mong tình yêu".

Vừa nghĩ như thế, mà hoảng hốt ngắn ngủi do Thẩm Tự Chước đưa tới cũng đã bị cô phủi sạch sẽ. Khoảng cách giữa anh và cô là trở ngại và nhục nhã nặng nề, khoảng cách giữa hai người, chỉ dừng lại như Witt và Charlotte.