Chương 16: Gợn sóng (07)

Edit: Thu Lệ

Sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Như Ý vẫn dậy rất sớm như thường lệ, chuẩn bị sữa nóng và bánh mì nướng cho Thẩm Tự Chước —— Cô đã học được cách sử dụng của máy nướng bánh mì, hơn nữa còn dùng rất nhuần nhuyễn.

Vừa quan tám giờ, Thẩm Tự Chước liền ra khỏi phòng ngủ, ngáp một cái, câu nói “Chào buổi sáng” của anh trùng hợp với tiếng “Đing” của lò vi sóng, Đàm Như Ý đang đứng ngẩn người trước lò vi sóng, bị giật mình đến thân thể chấn động, phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Thẩm Tự Chước, “Anh Thẩm, chào buổi sáng.”

Thẩm Tự Chước rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, thấy Đàm Như Ý đang ngồi bên cạnh bàn ăn, sững sờ nhìn chằm chằm vào đĩa bánh quẩy trước mặt. Thẩm Tự Chước đi tới kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện cô, nhấp một hớp sữa tươi, ấn lên huyệt Thái Dương vẫn đang đau, “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Hả.....” Đàm Như Ý vội vàng nhấp một hớp sữa đậu nành, “Không có việc gì.”

Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, rủ rượi phờ phạc, chung quanh hốc mắt đen nhánh một vòng, hoàn toàn khác hắn cô thường ngày. Động tác trong tay dừng lại, “Không ngủ ngon?”

“Không có việc gì.” Đàm Như Ý cúi đầu ăn bánh quẩy, tránh né cái nhìn chăm chú của Thẩm Tự Chước.

Thẩm Tự Chước ăn một lát, chợt hỏi: “Tối hôm qua Đường Thư Nhan đưa tôi về à?”

Đàm Như Ý yên lặng mấy giây, “Vâng, anh uống say rồi.”

“Trở về quá muộn nên làm phiền đến giấc ngủ của cô?”

Đàm Như Ý vội vàng khoát tay áo, “Không có, tôi...... Tôi vốn dĩ cũng chưa ngủ.”

Nhất thời lại trầm mặc. Đàm Như Ý miễn cưỡng ăn nửa cây bánh quẩy, nhưng vẫn khôn có khẩu vị. Cô để đũa xuống, nhẹ nhàng nắm ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tự Chước, “Anh Thẩm, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Thẩm Tự Chước không ngẩng đầu lên, “Cô nói đi.”

Đàm Như Ý càng siết chặt ngón tay hơn, như muốn nắm thêm dũng khí. Sau khi trầm mặt chốc lát, cô lấy phong bì đã sớm đặt bên cạnh ghế lên, đẩy tới trước mặt Thẩm Tự Chước.

Thẩm Tự Chước ngớ ngẩn, cầm phong bì lên bóc ra một chút, thoáng nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Đây là ý gì?”

Đàm Như Ý cắn cắn môi, “Tôi ở đây lâu như vậy mà không mất tiền điện nước và mướn phòng, cảm giác không yên tâm......”

Thẩm Tự Chước ném phong bì lên bàn vang lên một tiếng “Bẹp”, ngước mắt nhìn Đàm Như Ý —— Hôm nay cô lại mắc chiếc áo len màu tím đó, phối hợp với vẻ mặt tiều tụy khô cằn giống như một trái cà héo ỉu xìu, hoàn toàn không có thần thái của ngày hôm qua. “Có phải Đường Thư Nhan đã nói gì với cô không?”

Đàm Như Ý cả kinh nhanh chóng lắc đầu, “Cái này không liên quan gì đến cô Đàm, thiếu nợ thì trả tiền là lẽ tất nhiên. Ba tôi thiếu, tôi không có cách nào trả hết một lượt, nhưng ít nhất......” Tay cô xoắn lại thật chặt, “Ít nhất phải trả một chút.”

Thẩm Tự Chước không nói thêm gì nữa. Đàm Như Ý nhanh chóng liếc anh một cái, ánh mắt của anh sâu sắc lạnh lùng gần như giống y lần đầu tiên gặp mặt như đúc, sắc bén bức người, mang theo vài phần thăm dò.

Qua hồi lâu, trong lúc Đàm Như Ý sắp hít thở không thông dưới cái nhìn chăm chú của anh thì Thẩm Tự Chước rốt cuộc mở miệng: “Có phải đối với ai cô cũng khách khí như vậy không?” Giọng nói cũng cực lạnh.

Đàm Như Ý chưa kịp trả lời, Thẩm Tự Chước đã đứng lên, chân ghế ma sát trên sàn nhà vang lên tiếng chói tai. Bánh bao mới ăn một nửa, một phần ly sữa tươi vẫn còn bốc hơi. Chiếc phong bì màu trắng lẻ loi nằm trên bàn ăn, giống như hài cốt bị người ta vứt bỏ.

Theo thường lệ phải về thăm Ông cụ Thẩm, từ lúc ra cửa đến khi tới nơi, trong suốt toàn bộ hành trình Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước đều không nói một câu. Đến trước mặt Ông cụ Thẩm, biểu hiện của Đàm Như Ý không khác gì như mặt trời lặn, nhưng bất kể làm gì hay nói gì, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tự Chước vẫn luôn dính trên người cô, bảy phần đánh giá ba phần không rõ suy nghĩ.

Lúc đi vào phòng bếp nấu cơm, Bà cụ Thẩm nhỏ giọng hỏi cô có phải cãi nhau với Thẩm Tự Chước rồi không.

Đàm Như Ý gượng cười, chỉ nói tối hôm qua Thẩm Tự Chước uống say, có chút không có tinh thần.

“Về chuyện làm ăn hả?” Bà cụ Thẩm mở van ga ra, đặt bình nước đã đổ đầy lên, “Tính tình nó bướng bỉnh, nhất là trên sự nghiệp, không bao giờ muốn người nhà nhúng tay vào, chuyện gì cũng thích tự mình làm.”

Đàm Như Ý “Dạ” một tiếng, chợt hỏi: “Bà nội, bà biết Đường Thư Nhan không ạ?”

“Hả, Tiểu Đường à, biết chứ, con bé ấy còn tới nhà chúng ta ăn cơm mấy lần nữa. Cô ấy là bạn học thời đại học của Tự Chước, hai đứa cùng nhau gây dựng sự nghiệp. Trước kia bà còn tưởng cô ấy là đối tượng của Tự Chước nên đã lặng lẽ hỏi Tự Chước, nhưng nó nói nó và Tiểu Đường chỉ là bạn bè bình thường. Tiểu Đường cũng đã từng hẹn hò với những người khác, hình như là ba người đấy, đáng tiếc đều không thành.”

Đàm Như Ý có chút không hiểu mà lý giải, nếu đã thích Thẩm Tự Chước thì tại sao còn hẹn hò với những người khác.

“Tiểu Đường đã giúp đỡ Tự Chước rất nhiều trên phương diện làm ăn. Tính tình của Tự Chước thì con cũng biết, có một số việc nhỏ nó không muốn để ý, cho nên có một vài sự vụ trong công việc đều do Tiểu Đường trông coi giúp nó. Làm một một người phụ nữ lại liều mạng như vậy, cũng đã hai mươi tám tuổi rồi mà chưa kết hôn, cũng không mấy dễ dàng.”

Đàm Như Ý không lên tiếng.

Bà cụ Thẩm chỉ cho rằng cô không thích luận điệu này của bà nên lập tức giải thích, “Như Ý đừng hiểu lầm, không phải bà xem thường ‘ gái ế ’ gì đó, bà chỉ cảm thấy tính tình cô ấy mạnh mẽ như vậy, về nhà lại không có ai quan tâm chăm sóc, rất quạnh quẽ.”

Đàm Như Ý cười cười, “Con hiểu mà bà nội.” Cô không muốn tiếp tục tán gẫu chuyện về Đường Thư Nhan nữa nên nói một câu khác chuyển đề tài.

Lúc ăn cơm, Bà cụ Thẩm nói cả nhà trai của Thẩm Tự Chước đã trở về rồi. “Chị dâu con nói con tìm căn nhà đó có chất lượng rất tốt, giá tiền cũng hợp lý, Tử Hiêncũng đã chọn được trường học, nói chờ làm xong thủ tục trường cho nó rồi nhất định phải mời con ăn bữa cơm, cảm ơn con đã lo liệu trước sau.”

Thẩm Tự Chước cau mày nói: “Không cần. Gần đây con cũng không có thời gian.”

“Bà biết nên đã nói với nó cuối tuần hãy đến nhà chúng ta ăn cơm.” Bà cụ Thẩm thở dài, “Dù sao cũng là người một nhà, nên làm đúng bổn phận, anh con…. cũng đáng thương.”

Thẩm Tự Chước không lên tiếng, một hồi lâu mới “Dạ” một tiếng.

Đàm Như Ý nghe thấy cái hiểu cái không, lúc trước Bà cụ Thẩm dặn dò cô đừng quá gần gũi với chị dâu thì cô cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy trong này chắc chắn có ẩn tình gì đó. d/đ"l;q;d Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Thẩm, đâu có liên quan gì đến cô, càng không phải là chuyện để một người ngoài như cô có thể can thiệp được.

Bây giờ cô chỉ lo làm tốt bổn phận của mình là được, những chuyện khác, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.



Lúc Hạ Lam ly hôn đã nghỉ điều động, vì vậy mấy tuần nay chỉ có thể nghỉ ngơi. Chủ nhật sau khi tan việc, lái xe đến đại học Sùng Thành tìm Đàm Cát lấy máy chụp hình. Theo hẹn, Đàm Cát bên cạnh chỗ trực ngay cổng trường, Hạ Lam qua vừa liếc mắt đã nhìn thấy.

Hạ Lam vẫy vẫy tay, đi tới quan sát cậu một phen, “Sao lại ăn mặc như thế này.”

Đàm Cát liếc mắt Âu phục màu đen sơ mi trắng trên người mình, cười nói: “Có phải nhìn em như bán bảo hiểm không?”

“Cũng không tệ.” Hạ Lam cười lên, “Có giống bán bảo hiểm hay không, điều quan trọng vẫn là nhìn mặt.”

Đàm Cát cười cười, “Buổi chiều có một cuộc thi biện luận, em mới vừa thi xong nên từ phòng báo cáo đến đây luôn.”

Hạ Lam kinh ngạc, “Cậu còn thi biện luận?”

“Thi chơi thôi.” Đàm Cát đưa máy chụp ảnh cho Hạ Lam, “Máy chụp hình của chị đây, em là người hay vứt đồ lung tung, chị Hạ Lam đừng trách nhé.”

Hạ Lam cười ha hả, nhét vào trong túi hôm nay mình cố ý mang tới, “Vậy cậu thi biện luận thắng chưa?”

“Thắng, từ tám còn bốn. Nếu cuối tuần thắng một trận nữa thì sẽ vào chung kết quyết đấu.”

Hạ Lam liếc mắt nhìn vào trong trường, “Cậu có thời gian không, dẫn tôi đi dạo một vòng nhé?”

“Hôm nay em rảnh ạ.” Đàm Cát cởϊ áσ khoác Âu phục ra vắt lên cánh tay, chỉ mặc áo sơ mi trắng. Thoạt nhìn cậu vừa mắt hơn nhiều, không còn như ông cụ non nữa mà hiện ra vẻ anh khí đặc biệt của thanh niên.

Hạ Lam không khỏi nhìn cậu một cái, cười nói: “Thật ra thì lúc tôi còn học đại học cũng có hai năm thắng biện luận.”

Đàm Cát xoay đầu lại quan sát cô, “Thi đơn hay sao ạ?”

“Không, là nhóm bốn. Lúc ấy trường học có mười mấy đội biện luận, chỉ có ba nhóm nữ.”

Đàm Cát cười cười, “Trường học của em không nhiều nữ thi luận lắm.”

“Đã từng nghe câu nói này chưa? Người có thể chia làm bốn loại, đàn ông, phụ nữ, nữ biện thủ, nữ bác sĩ.”

Đàm Cát nói: “Em không thích kiểu luận điệu này, khoa của chúng em có rất nhiều giáo sư đều có học vị bác sĩ, tính tình vô cùng đáng yêu, so với một số nam giáo sư cổ hủ thì thú vị hơn nhiều.”

Hạ Lam không khỏi giơ một ngón tay cái, cười nói, “Xem ra Như Ý đã giáo dục cậu vô cùng thành công.”

Lúc này chính là giờ cơm, bên cạnh có rất nhiều người qua lại, sau lưng tiếng chuông xe đạp tiếng vang lên không dứt, Đàm Cát đi vòng qua bên ngoài Hạ Lam, cười một cái nói: “Chị em thì lại có chút...... Bị quan niệm truyện thống trói buộc quá sâu.”

“Như Ý là có lòng mà không có sức.”

Đàm Cát Lập tức cau mày nhìn cô, “Có ý gì?”

Hạ Lam nhớ lại Đàm Như Ý từng dặn dò không thể tiết lộ sự thật cho Đàm Cát biết, không khỏi ảo não mình lỡ lời, cười một cái nói: “Ý của tôi là, chị cậu với anh rể rất ân ái, cô ấy chỉ muốn làm một hiền thê lương mẫu truyền thống.”

Lúc này Đàm Cát mới buông lỏng chân mày ra, “Lúc ấy bọn họ kết hôn quá vội vàng, em vẫn rất lo lắng, nghe chị Hạ Lam nói như vậy thì em đã yên tâm rồi. Ngày hôm qua ăn bữa cơm, cảm thấy Thẩm Tự Chước cũng coi như đáng tin cậy.”

Hạ Lam trấn an cậu, “Yên tâm, tôi ở cùng tòa nhà với bọn dưới lầu một, có chuyện gì tôi sẽ giúp đỡ.” Hai người đã băng qua đường lớn, đi tới bên cạnh hồ tình nhân của trường học. Nói là hồ, nhưng cũng chỉ là một ao nước nho nhỏ mà thôi, ánhnắng chiều chiếu lên ao nước, gió thổi sóng lăn tăn, đến gần còn có thể thấy mấy con cá chép đuôi màu đỏ.

Hạ Lam vịn lan can nhìn chốc lát, chợt thấy bụng cô kêu ùng ục, “Căn tin trường cậu ngon không? Không ngại tôi ăn bữa cơm chứ?”

“Ra bên ngoài ăn đi ạ, trong căn tin rất ít món ăn.”

“Không có việc gì, “ Hạ Lam xoay người lại cười nhìn cậu, “Tôi nghe nói món ăn trong căn tin phía Tây có hương vị rất ngon, vẫn muốn tới mở mang kiến thức một chút.”

“Món ăn trong căn tin phía Tây thì ngon nhưng lại hơi xa.” Đàm Cát chỉ chỉ về phía ánh mặt trời chiều, cười nói, “Phải đi qua bên kia.”

“Không có việc gì!” Hạ Lam vỗ vỗ, “Đi thôi.”