Edited by Bà Còm Thời gian qua sức khỏe Lệ Phi không tốt, tâm tình kích động liền dễ dàng hôn mê, sau đó sẽ nằm trên giường không dậy nổi một khoảng thời gian, cho nên quả thực khiến Hoàng đế sợ hãi.
"Thái y! Có ai không, mau kêu Thái y!"
Thẩm Ngọc Chiếu nhíu mày đứng nguyên tại chỗ, nhìn Hoàng đế lòng như lửa đốt ôm Lệ Phi đưa vào thiên điện, trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì.
Cũng không phải tâm địa của nàng sắt đá, nếu đổi lại trước kia, nàng khẳng định cũng khó tránh khỏi lo lắng, nhưng thời khắc này nàng làm không được.
Nàng giống như khán giả đang xem một tiết mục tự biên tự diễn, hơn nữa nội dung càng lúc càng hoang đường.
Nàng có một dự cảm gần như tuyệt vọng, mà loại dự cảm này đã thành sự thật khi Hoàng đế một lần nữa quay lại đại điện.
"Ngọc Chiếu, con nên thông cảm cho trẫm."
Nàng cúi đầu trầm mặc, cũng không trả lời.
"Trẫm thương Lệ Phi đã hai mươi năm, cho tới hôm nay vẫn không thích qua nữ nhân nào khác, muốn trẫm tổn thương nàng trẫm làm không được." Hoàng đế giống như trong nháy mắt già đi rất nhiều, ngài thở dài ngã ngồi xuống đài án, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nàng vẫn muốn có một nữ nhi, nhiều năm như vậy bởi vì thân thể không tốt nên không thể như nguyện, hiện tại khó có được một nghĩa nữ để yêu thương, lại..."
Trong lòng có chút chua xót, Thẩm Ngọc Chiếu cố gắng bình phục tâm tình, sau đó mới rốt cục mở miệng một lần nữa: "Thần chỉ muốn biết, thần rốt cuộc đã làm sai điều gì."
"Con không có làm sai, chỉ là con cũng thấy đấy, dù cho trẫm sủng ái Lệ Phi như vậy, hậu cung cũng vẫn có vô số phi tần - - trẫm hiện trạng chính là tình cảnh trong tương lai của Mộ Từ."
Nàng vô ý thức sít sao nhếch khóe môi.
"Làm Hoàng đế cũng không đơn giản như vậy, phải đối mặt với áp lực của bá quan văn võ cả triều, rồi còn sự bàn tán của dân chúng dân gian, bởi vì chỉ cần tiếp nhận giang sơn như họa này, sẽ không còn chuyện làm như mong muốn." Hoàng đế nhẹ giọng, "Dù cho không có Ngọc Kính Quận chúa, sớm muộn gì Mộ Từ cũng phải có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, hắn có lẽ chưa chắc yêu các nàng, nhưng các nàng lại nhất định phải tồn tại, khi đó con sẽ là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ thì có thể nào khư khư cố chấp chỉ vì tình yêu của con?"
Thời gian qua Hoàng đế đã quen để nàng tùy ý, bởi vì trong lòng ngài nàng vẫn là một nữ hài, nếu có thể, ngài nguyện ý thuận theo giao phó của Thẩm Vân Tiêu, để Thẩm Ngọc Chiếu sống vô tư vô ưu cả đời.
Nhưng hiện giờ không được nữa rồi, chính vì nàng yêu Sở Mộ Từ, là Hoàng đế tương lai của Kỳ quốc.
Nghe Sở Mộ Từ trầm giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã biểu đạt rất rõ ràng, những Hoàng tử văn võ song toàn không phải là ít, đương nhiên có người so với nhi thần thích hợp hơn để tiếp nhận Đế vị, nếu đã vậy..."
"Nhất thời nói bậy!" Hoàng đế rốt cục nổi giận, "Thái tử vị là đồ vật con nghĩ không muốn thì vứt bỏ sao? Con làm vậy là đã phụ lòng mẫu hậu đã mất của con biết không? Con hỏi Ngọc Chiếu một chút coi, xem nàng có thật sự đồng ý cho con buông tha hết thảy chỉ vì để cưới nàng thôi không?"
"Thần không đồng ý."
Là thanh âm của Thẩm Ngọc Chiếu, lời vừa nói ra, vô luận là Hoàng đế hay Sở Mộ Từ đều ngây ngẩn cả người.
"Ngọc Chiếu, mới vừa rồi không phải con nói cái gì mà..."
Nàng thấp giọng nói: "Thần nói, thần không đồng ý."
Hoàng đế cho rằng thái độ như vậy đại biểu cho việc nàng đã thỏa hiệp, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Đến cùng cũng là Ngọc Chiếu hiểu chuyện, con yên tâm, vị trí của con trong tương lai không ai có thể rung chuyển, chỉ cần con ở đây, vị trí Hoàng hậu chính là..." Tuy nhiên lời còn chưa nói hết liền bị nàng ngăn lại.
"Bệ hạ, uổng cho thần ở trong Hoàng thành làm mai nhiều năm, đáng tiếc cuối cùng lại không thể mang lai cho bản thân một mối nhân duyên tốt." Hốc mắt đã hơi nóng lên, không biết là phẫn nộ hay ủy khuất, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu vẫn quật cường ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười hiếm có, "Nếu đã vậy, thần không yêu cầu xa vời gì nữa, cái gọi là vị trí Hoàng hậu gì đó, thần cũng không cần."
Một câu nói ra giống như long trời lở đất.
Sở Mộ Từ kinh hãi mờ mịt nhìn về phía nàng, đã thấy nàng nâng váy quỳ xuống, cung kính hướng Hoàng đế hành đại lễ.
"Thỉnh bệ hạ đồng ý cho thần từ bỏ chức vị nữ quan mai mối."
Hoàng đế vạn lần không nghĩ tới nàng có thể cố chấp đến trình độ này, tứ hôn cũng không cầu, địa vị nữ quan mai mối cũng không cần, cái gì cũng vứt bỏ.
"Nhưng... nếu như trẫm không đáp ứng thì sao?"
Nàng hướng về phía Hoàng đế dập đầu một cái, giọng nói bình tĩnh: "Vậy thì tùy ý bệ hạ trừng phạt, thần đều nhận lãnh."
Nói xong đứng dậy rời đi, bước chân thật nhanh, đầu cũng không quay lại.
Sở Mộ Từ vô ý thức đuổi theo, ai ngờ đến cửa lại bị Diệp Tinh Nhi ngăn cản, ả ta khẽ vuốt bụng, bộ mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui sướиɠ khó kiềm nén.
"Thái tử điện hạ muốn đi đâu thế?"
"Bản cung khuyên ngươi đừng xuất hiện vào lúc này, miễn cho cuồng tính của Bản cung cứ thế mà đại phát." Hắn cắn chặt răng, hung dữ nở nụ cười, "Đến lúc đó không ai có thể giúp được ngươi, Bản cung có thể làm cho ngươi sống không bằng chết, Bản cung nói được là làm được."
Đại khái ánh mắt của hắn quá mức dữ tợn, Diệp Tinh Nhi quả thật bị dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước không dám nói tiếp.
Sở Mộ Từ xoay người hướng về phía xa nhìn lại, Thẩm Ngọc Chiếu sớm đã rời đi, chỗ đó đã không còn thân ảnh của nàng.
Thẩm Ngọc Chiếu cứ thế im hơi lặng tiếng biến mất trong Hoàng thành, không đến Trữ Tú cung của Sở Tú Huỳnh, cũng không đến Thái y viện của Liễu Như Anh, quạt lụa Ngự ban cũng được nàng ủy thác cho Giang Trần đưa về, có thể thấy được nàng kiên quyết từ quan.
Không có người nào biết rõ nàng đi đâu làm gì, kể cả Sở Mộ Từ.
Hắn từng chờ đợi nhiều năm mới đổi được nàng thật lòng đối đãi, nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cuối cùng theo gió bay mất, hắn và nàng mỗi người một ngả.
Đột nhiên nhớ tới những lời Thẩm Ngọc Chiếu đã nói, nàng tâm sự với hắn, từ nhỏ đã thường chứng kiến phụ mẫu "cử án tề mi" ân ái vô cùng, nàng ao ước có được loại tình cảm chỉ có hai người "một đời một kiếp" đó, không bị bất kỳ ngoại nhân nào xen vào - - đó cũng là nguyên nhân lớn nhất mà nàng quyết định phải trở thành nữ quan mai mối.
Nàng nhìn qua giống như rất lạnh lùng và không có tình người, nhưng ai hiểu rõ con người của nàng đều biết, nàng mang một trái tim thuần khiết đến độ nào, từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng vào tình yêu thật sự.
Mỗi một mối nhân duyên mà nàng ra tay thúc đẩy đều là hai bên tình nguyện, kim ngọc thành đôi, nàng không bao giờ loạn điểm uyên ương, nàng cảm thấy đó là sự khinh nhờn.
Nhưng cuối cùng đến phiên nhân duyên của bản thân thì lại chịu vũ nhục, không được hoàn thành tâm nguyện.
Sở Mộ Từ cảm thấy rất lo sợ và nghi hoặc, loại tâm tình này trong hơn hai mươi năm sinh mệnh của hắn chưa bao giờ xuất hiện qua, nhưng hiện thời hắn cảm thấy, tựa hồ phải vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất rồi.
"Tam ca, chỗ nên tìm đều tìm khắp rồi, cũng không có tin tức của Ngọc Chiếu tỷ." Trong đình viện, Sở Tú Huỳnh cực kỳ bi thương ôm đầu, "Huynh nói tỷ ấy có nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà tự sát hay không?"
Tô Mộc vội vàng che miệng của nàng: "Sẽ không đâu, Thẩm đại nhân tuyệt đối không làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy."
"Vậy tỷ ấy còn có thể đi đâu? Trước kia tỷ ấy đều ngụ tại Thu Thủy Trai, cũng không nghe nói còn có trạch viện nào khác!"
Sở Chi Ngang lớn mật suy đoán: "Nên biết trước kia Thẩm đại nhân là nữ quan mai mối giá trị thiên kim của cải phong phú, có mua bất động sản cũng bình thường mà thôi, chẳng lẽ nửa chữ nàng cũng không đề cập tới sao?"
Sở Tú Huỳnh nghe vậy giống như trong mộng bừng tỉnh, trừng to mắt nhìn về phía Giang Trần đang hầu bên cạnh đợi phân phó: "Ôi chao! Chủ tử của ngươi cũng không nói với ngươi sao?"
"... Thuộc hạ chỉ là hộ vệ, đâu có tư cách hỏi chuyện của chủ tử." Giang Trần vẻ mặt như đưa đám, "Chủ tử ngoại trừ giao quạt lụa Ngự tứ cho thuộc hạ, cái gì cũng không nói."
"Ta mới không tin tỷ ấy cái gì cũng không nói! Ngươi đần như vậy tỷ ấy có thể không dặn thêm ngươi vài câu sao?!"
"..." Giang Trần bị bức phải đối diện sự thật không có biện pháp trốn tránh, chỉ có thể nhận mệnh, lúc này bèn tước vũ khí đầu hàng, "Chủ tử trước khi đi quả thật có lời khiến thuộc hạ chuyển lại cho Thái tử, nhưng gần đây Thái tử đều... Thuộc hạ không có cơ hội nói ra."
Nói trắng ra chính là hắn sợ sau khi chuyển đạt sẽ bị Sở Mộ Từ trong trạng thái nổi giận đánh chết.
Sở Mộ Từ từ đầu đến cuối đều trầm mặc, giờ phút này rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Thần ánh mắt lạnh như băng sương: "Ngươi không mau chóng thành thực khai báo, đừng trách Bản cung chém mất cặp chân của ngươi, sau đó kéo đến bãi tha ma chôn sống."
Giang Trần nhất thời "mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim" đứng nghiêm thẳng tắp: "Chủ tử nói, nếu như khiến Thái tử vì nàng mà phải buông tha ngôi vị hoàng đế thì nàng quả quyết làm không được, nhưng đời này nàng cũng không chuẩn bị cùng những nữ nhân khác chia xẻ ái nhân - - nếu đã như thế, tương lai sẽ phải cô phụ lẫn nhau, chi bằng sớm buông tay rời khỏi, không hề gặp nhau tốt hơn."
Đích xác là phù hợp với phong cách nói chuyện của Thẩm Ngọc Chiếu, đối với nàng, thật ra chuyện gì cũng có thể thương lượng, nhưng chỉ chuyện tình cảm chạm đến ranh giới cuối cùng của nàng là không hề khoan nhượng.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Ngoài dự đoán, Sở Mộ Từ không có phản ứng quá khích, chỉ bình tĩnh gật đầu một cái, "Bản cung đã đoán được nàng ở đâu rồi."
Sở Tú Huỳnh cả kinh nói: "Tam ca đoán được sao? Vậy mau tìm về đi chứ!"
"Ta sẽ đi tìm, nhưng không phải bây giờ." Ngón tay thon dài vuốt ve cành mai khắc trên chén ngọc, hắn rủ mắt xuống, im hơi lặng tiếng che đậy một tia quả quyết sắc bén trong đáy mắt, "Phải chờ đến ngày đón nàng trở lại cũng là ngày ta cho nàng đáp án cuối cùng thật thỏa đáng mới được."
"Cho nên ý của huynh là..."
Hắn gằn từng chữ từng câu, nói năng rất có khí phách: "Nếu ta muốn cưới Ngọc Chiếu, nhất định sẽ không để nàng chịu nửa phần ủy khuất."
Hắn muốn đem hạnh phúc mà nữ tử khắp thiên hạ đều không thể ao ước tự tay dâng đến trước mặt nàng, hắn muốn cưới hỏi đàng hoàng cả đời không thay đổi, thành toàn viên mãn cho cô nương mình yêu mến nhất.
Hắn muốn cho nàng biết rõ lão thiên rất công chính, nàng đã trở thành nguyệt lão cho người khác nhiều năm như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đổi lấy phần nhân duyên thuộc về chính bản thân của nàng.