Chương 3: Chương 3​

1284 Words

Nghĩ là làm, Đường Hạ Linh lập tức vuốt vuốt tóc, sau đó đi ra. Cô giật mình khi thấy người trợ lí kia vẫn quanh quẩn đứng trước cửa nhà vệ sinh nam. Ngay lúc này, Lục Chấn Nam cũng đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy trợ lý thì hơi cau mày.

“Cậu vẫn chưa đi?”

“Tổng giám đốc, anh suy nghĩ về việc đi xem mắt một chút đi.”

Mặc dù thấy vẻ mất kiên nhẫn của Lục Chấn Nam rồi, nhưng thân làm trợ lý, chịu áp lực trăm bề, anh ta không biết phải làm cách nào, vẫn năn nỉ.

“Xin chào.” Đường Hạ Linh đột nhiên lên tiếng, khiến hai người đàn ông cùng quay qua, cô dựa vào tường, nói.

“Anh đang tìm cô dâu đúng không? Vừa hay tôi cũng đang tìm chú rể, hay là chúng ta kết hôn đi?”

Trợ lý đứng bên suýt sặc nước bọt, trợn mắt nhìn cô gái xinh đẹp nhưng mặc chiếc váy hết sức kì quái trước mặt.

“Sáng nay tôi đi thử váy cưới, nhưng tên đàn ông khốn nạn ấy lại lên giường cùng người phụ nữ khác. Hiện giờ tôi vẫn độc thân, có công việc ổn định, chỉ cần anh đồng ý, như vậy cũng không cần tìm cô dâu ở đâu xa xôi mất thời giờ.”

Lục Chấn Nam giơ tay, nhìn đồng hồ rồi gật đầu.

“Được.”

Đường Hải Linh kinh ngạc, không ngờ đối phương đồng ý nhanh đến vậy. Liệu cô có bị… hớ không?

Còn trợ lý đứng bên cạnh thì tròng mắt sắp rớt ra ngoài rồi. Tổng giám đốc cao cao tại thượng, vạn người ngưỡng mộ của bọn họ vậy mà đồng ý một lời kết hôn cực kì vu vơ như thế ư? Chưa kể họ còn không biết họ tên, xuất thân của cô gái trước mắt này như thế nào. Mặc dù vẻ ngoài đúng là rất xinh đẹp, rất xứng đôi với tổng giám đốc của bọn họ, nhưng như này cũng quá vội vàng rồi.

Lục Chấn Nam lướt một lượt Đường Hạ Linh, rồi hỏi.

“Em tên gì?”



“Tôi là Đường Hạ Linh.”

Đường Hạ Linh giơ tay ra, Lục Chấn Nam cũng giơ tay bắt lấy tay cô, bàn tay anh to dày, ấm áp, bàn tay cô thon thả, mềm mại, cảm giác khi tiếp xúc rất kì lạ. Dù chỉ bắt tay thoáng qua rồi buông, nhưng dường như đều còn lưu lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương.

“Em có mang sổ hộ khẩu theo không?”

Hạ Linh có hơi không theo kịp tốc độ của anh, nhưng cô nghĩ kĩ rồi, đằng nào cũng kết hôn, so với tên tra nam Vi Khiết Bảo kia thì Lục Chấn Nam đúng là một trời một vực. Người đàn ông như thế này dù chỉ là chồng trên danh nghĩa cũng khiến cô có thể nở mày nở mặt, lúc đó có thể quay lại vả mặt đôi cẩu nam nữ kia rồi. Để cho bọn họ sáng mắt ra, xem cô có bản lĩnh thế nào.

Cô không phải bị cắm sừng, là cô đá tên Vi Khiết Bảo đáng chết, cô cũng tìm được người chồng xứng đáng hơn anh ta cả trăm ngàn lần.

Đường Hạ Linh lắc nhẹ đầu.

“Không mang theo.”

“Bây giờ tôi còn có một cuộc họp quan trọng, em có thể về ăn trưa, rồi lấy sổ hộ khẩu, nếu muốn thay đổi ý định có thể gọi cho tôi.”

Vừa nói Lục Chấn Nam vừa lấy một tờ danh thϊếp đưa qua. Hạ Linh đưa tay đón lấy. Tấm danh thϊếp được thiết kế trang nhã mà tinh xảo, ba chữ Lục Chấn Nam mạ vàng lấp lánh.

Cô bỏ tấm danh thϊếp vào túi, mỉm cười.

“Hẹn buổi chiều gặp lại anh.”

Lục Chấn Nam lịch sự chào cô rồi rời khỏi đó. Trợ lý lập tức tỉnh táo lại, chạy theo tổng giám đốc nhà mình, mặc dù trong bụng anh ta có hàng trăm câu hỏi nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Chấn Nam thì lại nuốt tất cả câu hỏi vào trong. Trước giờ tổng giám đốc là người không gần nữ sắc, cũng chính bởi không gần nữ sắc nên chủ tịch mới lo lắng mà suốt ngày thúc giục. Không biết hôm nay quơ đại một người để kết hôn như này liệu có ổn không?

Đường Hạ Linh đập đập tay vào đầu, vừa rồi uống rượu mạnh nên bây giờ đầu vẫn còn nhức, cô đi ra quầy thanh toán, rồi bắt taxi trở về nhà.

Cô lấy sổ hộ khẩu bỏ vào túi xách, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa cho thoải mái. Nước từ vòi sen chảy xuống khiến cô thấy tỉnh táo hơn, cũng dễ chịu hơn rất nhiều.



Sau khi tắm xong, Hạ Linh tự nấu cho mình một đĩa mì Ý đầy ụ, còn ép thêm một cốc nước cam to. Ăn uống no nê, Hạ Linh cũng thấy có tinh thần hơn, cô thay sang bộ bộ váy khác, trang điểm nhẹ nhàng rồi bắt taxi đến cục dân chính.

Lục Chấn Nam đến rất đúng hẹn, khi Hạ Linh tới thì anh đã tới rồi.

“Chúng ta vào đăng kí thôi.” Lục Chấn Nam lên tiếng.

Hai người trai xinh gái đẹp bước vào khiến rất nhiều con mắt tò mò cùng đổ qua đây. Mọi người xôn xao bàn tán, hôm nay đúng là được bổ mắt mà. Cô gái xinh đẹp như thế lấy chàng trai khí chất như vậy đúng là quá đẹp đôi.

Lục Chấn Nam và Đường Hạ Linh được sắp xếp ngồi vào một hàng ghế để chụp ảnh.

“Cười lên nhé.”

Đường Hạ Linh hơi mỉm cười, còn người nào đó nét mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc. Nhân viên chụp ảnh chỉ có thể mặt nhăn mày nhó cố sức thuyết phục Lục Chấn Nam.

“Ảnh này để dán vào giấy đăng kí kết hôn, anh cười lên một chút cho đẹp nhé.”

Đến lần thứ ba vẫn y như cũ, nhân viên bất lực, đành phải quay qua nhìn Đường Hạ Linh.

“Cô xích gần một chút, chút nữa, đúng rồi, thân mật một chút.”

Đường Hạ Linh hơi xịch người, đây là ngày đầu hai người quen nhau, làm sao mà thân mật cho nổi, nhưng dù sao đâm lao cũng phải theo lao, huống hồ ảnh trong giấy đăng kí kết hôn quan trọng lắm đó, vì vậy cô vẫn phối hợp, ngồi sát gần Lục Chấn Nam, mỉm cười ngọt ngào.

Tiếp xúc rất nhẹ đó nhưng cũng khiến Lục Chấn Nam thoáng giật mình, anh liếc nhìn cô gái đang cười bên cạnh, khóe môi bất giác cũng cong nhẹ lên.

Nhân viên chụp ảnh bắt được khoảnh khắc thần thánh, lập tức vui vẻ làm thủ tục, còn luôn miệng khen chụp cho bao nhiêu đôi, nhưng chưa thấy đôi nào đẹp lay động lòng người như thế này.

Rất nhanh thủ tục đăng kí đã xong xuôi, Đường Hạ Linh cất giấy đăng kí kết hôn vào túi, Lục Chấn Nam và cô cùng đi ra khỏi cục dân chính. Vừa ra đến cửa, đột nhiên cô lên tiếng.

“Anh Lục, liệu có phiền không nếu tôi muốn nói chuyện với anh một lát?”