Chương 6: LUỒNG GIÓ MỚI

Đình Phong như một luồng gió mới trong lành thổi vào cuộc đời tôi. Được ở bên và nói chuyện với anh, tôi thấy thoải mái và vui vẻ vô cùng. Đình Phong mang lại cho tôi sự an toàn và ấm áp mà ở bên Hạo Du tôi chưa bao giờ có…



6.00 a.m

Tôi “vật vờ” đi vào thang máy, mặt như một con gấu trúc chính hiệu. Hôm qua tôi thức đan khăn cho anh rõ muộn sáng lại còn phải dậy sớm, 5 rưỡi là tôi dã phải ra khỏi giường rồi. Nên giờ mới buồn ngủ thế này đây TT_TT

_A, Tiểu Minh, Tiểu Minh.

Giật mình vì tiếng gọi từ đằng xa, tôi mới nhấn vội phím mở cửa và bước ra. Hóa ra là Tú Giang, cô ấy đang đi cùng Hạo Du, cười rất tươi, tay vẫy vẫy tôi.

_Chờ bọn này với.

Nói rồi Tú Giang kéo Hạo Du chạy về phía tôi. Hic, sao sáng sớm mà hai người đã đi với nhau thế này. Tôi qua tôi chờ anh muộn quá mà ngủ đi mất, sáng dậy lại không thấy anh đâu nên chẳng biết anh có về không nữa. Nhìn cảnh này có lẽ là không về rồi TT_TT.

_Cậu đến sớm thế Tiểu Minh? – Tú Giang cười tươi hỏi tôi.

_À, tớ phải quét cầu thang, hôm trước đi học muộn thế là bị phạt.

_Ồ, vậy à, có mình cậu làm thôi hả?

_Ừ, thì…có mình tớ bị phạt.

Tôi cười gượng gạo rồi giục Tú Giang và Hạo Du mau vào trong thang máy. Cứ nhìn hai người quấn quýt bên nhau rôi không bực không được. Rồi lại còn nói chuyện vui vẻ cứ như không có ai vậy. Không thể để tình trạng này thêm, tôi liền lên tiếng:

_Mà hai người cũng đi sớm thế?

_À – Tú Giang cười rồi nhìn Hạo Du – hôm qua bọn tớ đi sinh nhật về muộn nên Hạo Du sang tớ ngủ luôn rồi sáng cùng đi học. Bố mẹ tớ vẫn ở lại trường quay mà, mấy tuần nay rồi.

Tú Giang vừa nói vừa cười tươi roi rói, có vẻ như không hề để ý gì đến khuôn mặt đang dần chuyển sang trắng bệch của tôi lúc này. Chuyện bố mẹ cô ấy ở lại trường quay (cả bố và mẹ đầu là đạo diễn) thì tôi không còn thấy lạ lùng gì, nhưng…chuyện Hạo Du ở lại qua đêm ở nhà Tú Giang. Ôi trời ơi, Không biết giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra chưa, tôi là vợ mà còn chưa được ôm anh ấy cơ mà, hic hic.

Tôi shock quá không nói được lời nào, chỉ cứ đứng lặng người đi nghe hai người nói chuyện vô cùng tình cảm. Hạo Du cứ cầm tay Tú Giang, cũng cười tươi lắm, sao anh chẳng nghĩ tới tôi đang ở đây chứ, tôi đang ghen (tị) với Tú Giang lắm đây nè, hic.

_Thôi, bọn tớ đi ra nha, cậu đi tiếp nhé!

Tú Giang nháy mắt với tôi rồi đi ra. Lớp Hạo Du ở tầng 8, đã đến rồi đây, tôi còn phải lên tầng 12 cơ. Tôi chào hai người rồi lại tiếp tục đứng trong tháng máy. Thoáng chốc, nó đã đưa tôi lên đến tầng lớp tôi. Tôi thong thả bước ra, tuy hơi bận tâm chuyện vừa nãy của Tú Giang và Hạo Du nhưng cảnh vật sáng sớm còn đọng hơi sương khiến tôi thấy vô cùng thoải mái. Tôi vừa đi vừa cười, bỗng có người xuất hiện trước mặt – là anh Đình Phong.

_Vịt con, sao em đến muộn thế, anh chờ em mãi.

Nhìn thấy anh, không hiểu sao tôi lại…vui vui mới chết chứ, còn không hề có cảm giác sợ hãi như mấy lần trước. Có lẽ bởi vì tôi nhận ra anh chẳng giống như “thiên hạ” đồn đại gì cảm thật là “vớ vỉn” quá đi.

Bước tới chỗ anh, tôi nhoẻn cười nhí nhảnh. Anh nhìn tôi ngẩn ra rồi bỗng quay mặt đi luôn chứ. Chưa hiểu gì, tôi vội bước nhanh về phía anh thì đột nhiên bị anh cốc vào đầu một phát đau điếng. Tôi phụng phịu:

_Đau quá, hic hic, sao đánh em, huhu.

Tôi nũng nịu vậy thôi, không ngờ anh tin thật, cứ luống cuống xoa đầu cho tôi rồi rối rít xin lỗi, nhìn ngộ quá khiến tôi phải phì cười.

_Anh ngố ạ, em chỉ giả vờ vậy thôi mà. – tôi cười.

_Là…là giả vờ sao. – mặt anh bỗng nghệt ra, nhìn…dễ thương kinh khủng >.<

_Hì, em đùa anh thôi. – tôi lè lưỡi.

_Thế thì đáng bị cốc đầu thêm cái nữa.

Nói rồi, Đình Phong đuổi liền theo tôi, làm tôi vừa chạy vừa lo cười. Mải chạy nhanh quá mà tôi bị trượt chân và…ngã oạch một phát. Tôi lồm cồm bò dậy, nhưng sao chẳng đau đớn gì thế này, tôi ngã mạnh phết mà. Sao lại còn thấy…êm êm. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng nói từ…bên dưới.

_Vịt con, em đè chết anh rồi đây này.

Oái, hóa ra là tôi ngã lên người anh, bảo sao đã không đau lại còn thấy êm nữa >..<. Tôi đỏ bừng mặt, vừa ngồi dậy vừa mắng anh:

_Anh làm gì vậy, hic, buông em ra.

Nghe tôi phản đối kịch liệt quá, anh đành phải buông tay ra, còn giúp tôi đứng dậy nữa. Sau đó anh mới phủi quần áo và đứng lên, cười gian:

_Anh lỡ tay thôi mà mắng anh gì ghe thế, hihi.

_Lỡ tay này.

Vừa nói, tôi vừa véo má anh một cái rồi cười, nhìn anh kìa, dễ thương thế chứ.

_Ơ, em đừng có như vậy chứ.

_Sao cơ ạ? – tôi làm mặt ngố.

_Đừng có cười đáng yêu như vậy.

Anh nói rồi vội quay di luôn. Ha ha, tôi thấy anh đỏ mặt rồi nhé.

_Eo ui, mặt anh đỏ bừng lên rồi kìa. – tôi lè lưỡi trêu.

_Kệ…kệ anh chứ.

Đình Phong bối rối rõ ràng. Nhìn vẻ mặt anh lúc này mà tôi lại càng buồn cười hơn, cứ đứng toe toét cười mãi. Rồi chợt thấy áo anh vẫn còn bẩn, tôi vừa phủi cho anh vừa mới chợt nhớ ra lý do mình đến sớm. Tôi cuống cuồng, chân tay vung loạn xạ:

_Thôi chết rồi, em phải quét cầu thang, chết rồi…

Nói rồi tôi vội vàng vàng chạy vào trong lớp mang chổi và thùng rác ra ngoài. May mà mới hơn sáu rưỡi có một tý.

_Ơ…sao em…

_Em bị phạt, hic, tại hôm thứ hai đi học muộn (tại anh chứ ai TT_TT)

Sao lại vậy, dừng lại đi.

Anh nói rồi kéo tay tôi.

_GÌ vậy ạ, sắp muộn rồi đó.

_EM mới vào trường nên đúng là chẳng biết gì cả. Chưa có luật nào bắt học sinh đi quét dọn thế này cả.

_Ơ…ý anh là sao. – mặt tôi thộn ra.

_Ý anh là em bị mấy ông giáo “bắt nạt” rồi chứ sao, cất đồ đi, tý anh bảo với thầy em cho.

_Nhưng…nhưng…vậy được không ạ?

_Được mà, em cất đồ vào đi, không sao đâu.

Nghe anh nói có vẻ chắc chắn, tôi cũng nghe theo, cất luôn đồ vào rồi lại ra đứng với anh, đến giờ mà mới có lác đác vài người đến.

_Anh này, anh ở lớp năng khiếu thật ạ?

_Thật chứ sao không, em không tin anh à, hay là coi thường anh. – nói rồi anh quay ra nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

_Đâu có, thì em nghe đồn…

_Đồn anh là thủ lĩnh nhóm học sinh hư của trường chứ gì? – anh cười.

_Vâng…vâng ạ.

_Đồn anh chuyên đi phá phách, gây rối đúng không?

_Đúng…đúng rồi ạ.

_Thì đúng vậy. – nói rồi anh bỗng cười phá lên.

Tôi há hốc miệng, gật gật cái đầu.

_Thế em nghĩ anh tốt lắm à?

_Ừ thì…ít nhất cũng không phải như thế.

_Hì, anh hư lắm, không như anh nghĩ đâu. – anh bỗng cười hiền.

_Em…không tin, nhìn anh, không giống.

_Thế hôm đầu tiên em gặp anh thì sao? Em không sợ anh hả?

_Thì hôm đó cũng thấy sợ sợ, nhưng giờ hết rồi.

Tôi thật thà nói. Rồi Đình Phong lại xoa đầu tôi, nhìn mặt anh hiền thế kia cơ mà.

_Anh rất thích cái cách em thành thật như thế, hihi. Lúc em sợ nhìn mặt em cũng rất dễ thương, đặc biệt là lúc cố tỏ ra cứng cỏi trước mặt anh, hehe.

_Eo, anh cứ trêu em. – tôi ngượng chín mặt.

_Vịt ngốc, anh phải về lớp đây, kẻo lại gây rắc rối cho em.

_Ơ, đợi đã.

_Gì vậy vịt con?

Thấy anh nói rồi vội vàng quay lưng đi, tôi bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối nên gọi thế chứ có định nói gì đâu. Tôi xua tay, khẽ cười:

_Dạ không ạ.

Thấy tôi không định nói gì, anh vẫy tay rồi đi thẳng. Tôi cũng vẫy chào anh, đang định đi về lớp thì lại thấy anh gọi tôi.

_À, vịt con này.

Tự nhiên thấy anh quay lại, tôi lại thấy vui thế. Anh lại gần tôi rồi nói:

_Chiều nay lớp anh thi đấu, em đi xem cổ vũ cho anh nhé, được không?

_Dạ vâng, được thôi ạ.

Đồng ý như vậy chứ tôi có biết anh chơi môn thể thao gì đâu. Chưa kịp hỏi, Đình Phong đã chào tôi rồi chạy biến luôn mất. Tôi thở dài hơi tiếc nuối rồi cũng vào lớp. Chiều nay được đi xem anh thi đấu, thấy vui vui làm sao, hihi.

11.45 a.m

Hôm nay về sớm nên tôi rẽ qua siêu thị mua thêm thức ăn tươi rồi mới về. Không hiểu sao thầy đã không phạt tôi nữa lại còn xin lỗi tôi. Hic, hóa ra tôi phải lao động oan mất cả tuần liền, may mà có Đình Phong.

Tôi mở cửa vào nhà, vừa xách đống thức ăn vào đã thấy Hạo Du ngồi ở sofa xem tivi – hoạt động thường ngày của anh khi rảnh rỗi. Tôi đang định cất tiếng chào thì đã thấy anh quay ra, nhìn tôi trân trối, nhưng ánh nhìn lại lạnh tanh:

_Về sớm vậy?

_Hì, vâng, hôm nay em không phải ở lại nữa. Anh cũng về sớm thế ạ? Đói chưa, em đi nấu cơm ngay đây, mua nhiều thực phẩm lắm nè^^

Tôi vừa nói vừa giơ đống đồ ăn lên như để khoe với Hạo Du, miệng cười toe toét. Tôi đang rất hứng khởi như thế thì bỗng anh nói:

_Thôi, cô cứ ăn một mình đi, tôi ăn rồi.

_Ơ, ăn rồi ạ. – tôi hơi buồn nhưng lại phấn chấn ngay được – em cũng không đói, thôi không ăn, hì.

_Ừ, tùy cô thôi. – anh nói mắt vẫn không rời tivi.

_Hì, thế chiều nay anh có phải đi học không ạ.

_Có.

_Hì, chiều em được nghỉ.

Tôi nói rồi cười một mình, hic, anh chẳng nói gì, khéo lại chẳng biết tôi vừa nói gì nốt. Tôi nhìn anh chán nản, quay lưng định xách luôn túi đồ vào trong bếp. Bỗng dưng, tôi nhớ ra có mấy việc cần hỏi anh, tôi liền quay lại:

_Anh ơi… - tôi rụt rè.

_Gì?

_Chiều nay ở trường có thi đấu gì không nhỉ?

_Có. Sao?

Hic, sao anh kiệm lời thế không biết TT_TT

_Thế có thi đấu gì ạ?

_11 năng khiếu đấu bóng rổ với 12 năng khiếu.

Ra là bóng rổ. Mà phải thôi, Đình Phong cao thế cơ mà.

_Thế…mấy giờ hả anh?

_4 rưỡi.

_Vâng, em biết rồi ạ, cám ơn anh.

_Ừ.

Hỏi xong rồi, tôi không nán lại thêm chút nào nữa mà vội vào trong bếp cất đồ và lên phòng, kẻo lại bị kêu là làm phiền anh ấy. Tôi để cái cặp phịch xuống giường, thở hắt ra một cái rồi nhanh tay lấy túi len để tiếp tục đan. Hôm nay tôi phải cố gắng đan được nhiều hơn hôm qua thôi, để Hạo Du còn mau được quàng khăn tôi tặng nữa chứ. Với lại, đan chậm, nhỡ trời hết rét rồi thì lại chẳng ra làm sao, hic.

“Ọt…ọt…ọt…”

Tự nhiên cái bụng tôi phản ứng dữ dội. Xoa xoa bụng rồi mới biết mình đang…đói. Hóa ra là tối qua tôi ăn linh tinh mấy cái kẹo, sáng nay lại chẳng ăn gì nên giờ mới đói thế này đây. Nhưng mà không thể phí thời gian đan được, tôi phải đan cho xong để Hạo Du được dùng chứ.

Vừa ôm bụng (đói) vừa đan khăn, thoáng cái đồng hồ đã chỉ ba rưỡi. Tôi ngáp ngắn ngáp dài, mắt díp cả lại vì buồn ngủ, lưng lại còn mỏi. Đổi lại cái khăn cũng đã dài gấp rưỡi ban đầu rồi, thích quá, có thế quàng thử được rồi. Nhìn không được đẹp cho lắm nhưng thế này cũng có thể coi là tạm ổn, hihi. Đang định cố gắng đan tiếp nhưng mệt quá rồi, tôi để gọn đồ vào một góc rồi ngủ thϊếp đi luôn vì mệt.

* * * * * *5.30 p.m

_Này, không dậy đi à, muộn rồi đó.

Đang ngủ ngon nghe thấy tiếng gọi làm phiền, tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy rồi lại nằm phịch xuống giường, trùm chăn ngủ tiếp. Đang càu nhàu không biết ai phá mất giấc ngủ ngon của mình, tôi lại nghe tiếng gọi, cùng với đó là tiếng gõ cửa rất lớn:

_Này, cô có trong phòng không thế, năm rưỡi rồi đó, dậy đi.

Giật mình nghe thấy hai từ năm rưỡi, tôi bật dậy ngay. Lần này thì không nán lại cái giường yêu quý thêm chút nào nữa, tôi nhảy ngay ra khỏi giường. Đã năm rưỡi, tức là…trễ hẹn với Đình Phong một tiếng rồi, hic hic.

_Này, dậy chưa đấy hả, cô làm tôi bực mình rồi đó nha.

Là Hạo Du, hóa ra là anh ấy gọi tôi. Nhanh tay chỉnh lại quần áo và đầu tóc gọn gàng nhất có thể, tôi mới ra mở cửa:

_Em đây rồi.

Tôi thì cố cười trong khi vẻ mặt anh thì rất khó chịu, có lẽ anh gọi tôi nhiều lần lắm rồi.

_Con gái gì mà ngủ kinh thế hả?

_Hì, em xin lỗi. – tôi cười gượng.

Anh nhìn tôi, nói mỗi câu ấy rồi bỏ về phòng luôn, vẻ mặt vẫn vô cùng khó chịu. Tôi vẫn chưa kịp nói xong nên cuống cuồng chạy lên gọi anh lại:

_Đợi đã ạ…

_Gì?

_À, em…em…mặc thế này được không ạ? (tôi đang “chơi “ luôn cả cây mặc nhà màu hồng)

Nghe tôi hỏi, anh nhìn tôi từ…trên xuống dưới rồi mới buông câu trả lời cộc lốc:

_Ờ, được.

Nói rồi anh lại đi thẳng về phòng luôn, cứ sợ tôi gọi hỏi thêm anh cái gì vậy. Anh đi rồi, tôi cũng tự soi mình từ trên xuống dưới, không mấy tin tưởng vào từ “được” của anh nhưng thôi, Hạo Du đã nói vậy, có lẽ là ổn thật.

Không để phí thời gian suy nghĩ khá lâu, tôi chỉ kịp bảo anh ra trường rồi phi luôn xe đi. Ngoài trời lạnh kinh khủng, tôi lao được đến trường mà người rét run cầm cập, đã thế đi đường còn cứ bị mọi người nhìn nữa chứ, có lẽ vì bộ quần áo “thỏ hồng” của tôi lúc này, hic. Bộ quần áo ngủ màu hồng có hình con thỏ rất lớn ở bụng, bịt tai thỏ bông và dép thỏ bông nốt. Thế mà Hạo Du còn kêu được đây, hic, biết thế tôi không nghe lừoi anh.

Gửi được xe rồi, tôi vội chạy nhanh vào giường. Đi vào một đoạn rồi mứoi ngớ người ra là không biết các anh ấy thi đấu bóng rổ ở nhà thi đấu nào (trường tôi có đến bốn khu thi đấu). Tôi chạy tới chạy lui, đến phòng thi đấu nào cũng thấy đóng cửa kín mít rồi, lại không thấy ai cả. Đang sợ Đình Phong không chờ tôi mà về rồi thì tôi chợt thấy anh ngồi bên vườn hoa cạnh nhà thi đấu thứ 4. À, bây giờ tôi mới nhớ ra là chỉ có chỗ này là dành cho bóng rổ thôi, hic, đãng trí đến thế là cùng. Thấy anh vẫn đang chờ mình, tôi đang định chạy vào thì không hiểu sao lại cứ đứng khựng lại rồi bất giác lấy điện thoại ra…chụp lén anh. Nhìn Đình Phong ngồi bên bồn hoa, rất đẹp đấy chứ, hihi. Cất điện thoại vào túi rồi, tôi mới từ từ đi về chỗ anh. Còn đang lo không biết anh có giận không nên mới không dám đi nhanh nữa TT_TT. CHắc là trận đấu đã kết thúc rồi nên anh mới ngồi đây.

Tôi rón rén lại gần rồi “òa” Đình Phong một cái. Nghe tiếng tôi, anh ngẩng mặt lên cười rồi lại nghiêm lại ngay, hic.

_Sao bây giờ em mới đến hả, tại em mà lớp anh thua rồi đó, bắt đền em đấy.

_Ơ, em xin lỗi, em ngủ quên mất. – mặt tôi xị xuống.

_Haiz, vậy mà hẹn sẽ đến cổ vũ đây, biết vậy anh chẳng hi vọng nữa.

Nói rồi anh toan bỏ đi. Tôi vội vàng chạy theo, giọng đầy hối lỗi:

_Em xin lỗi mà, hic hic. Vừa ngủ dậy là em đến trường ngay đó, không kịp thay quần áo nên rét run này. – tôi phụng phịu.

Nghe tôi nói, Đình Phong cũng chăm chú nhìn tôi từ đầu tới chân rồi xoa đầu tôi, cười:

_Thôi được rồi, tha lỗi cho em vì nhìn em rất dễ thương, hihi.

_Thật vậy sao ạ, thế mà em đi mọi người cứ nhìn em.

_Thì tại em xinh quá thôi mà.

Nghe anh nói mà tôi thấy ngượng thế chứ, mặt đỏ ửng lên. Anh lại xoa đầu tôi:

_Hì, dến đây rồi thì đi chơi với anh chứ?

_Đi…đi đâu cơ ạ? – tôi còn phải về nấu cơm cho Hạo Du nữa mà.

_Thì đi ra đây với anh, được không?

_Đừng đi lâu ha. – tôi gật đầu.

_Vậy là em đồng ý rồi hả, ôi vui quá.

Không ngờ anh vui thế, cười rạng rỡ luôn. Rồi anh kéo tay tôi chạy về phía cổng trường.

_Em đi xe chứ?

_Vâng ạ.

_Vậy để xe ở trường đi, đi xe với anh, nhé!

Anh nói rồi nháy mắt một cái rõ dễ thương làm tôi gật đầu mà cứ ngẩn ra. Thấy tôi đồng ý là anh đã chạy ngay vào lấy xe rồi.

_Oái, anh đi xe máy à.

Tôi ngạc nhiên chỉ vào cái xe đen to đùng anh đang đi.

_ Đi xe máy mới vui chứ.

Nói rồi, anh liền cởϊ áσ khoác ra rồi đưa cho tôi.

_Em khoác áo vào khỏi rét này, rồi lên xe đi, à, bỏ cái tai thỏ ra, đội mũ bảo hiểm vào.

Tôi răm rắp nghe lời anh như một đứa con nít, đội mũ bảo hiểm rồi lên xe anh ngồi. Bỗng tôi nhận ra là nếu tôi mặc áo khoác của anh thì anh chỉ mặc mỗi bộ quần áo thi đấu bóng rổ thôi, thế thì lạnh sao chịu nổi chứ. Tôi vội vàng cởϊ áσ ra, đưa ngay cho anh:

_Anh mặc đi, nấu không anh sẽ bị rét mất.

_Anh không sao đâu, em mặc không tí đi lạnh không chịu nổi đâu.

_Em mặc thế này đủ ấm rồi mà, hic, anh mặc đi, không em áy náy lắm.

_Vịt ngốc, thôi được rồi, anh mặc, nhưng rét em phải nói ngay đó nghe chưa.

_Vâng, em biết rồi mà, hì hì.

_Vậy thì bây giờ bám chặt lấy anh đi, coi chừng ngã ra đằng sau đó.

Nghe lời, tôi liền bám chặt ngay vào áo anh. Bất ngờ, chiếc xe lao lên phía trước với tốc độ chóng mặt làm tôi bám anh rồi vẫn cảm giác như mình sắp lao ra khỏi xe. Cuối cùng, tôi đành ôm chặt lấy anh cho đỡ sợ, mắt nhắm tịt. Chiếc xe lao đi như bay được một lúc thì dừng lại. Lúc này tôi như mới hoàn hồn, liền mở mắt ra nhìn.

_Woa, đẹp quá.

Tôi reo lên đầy thích thú, trước mặt tôi là màu xanh trong mát của biển và bầu trời. Tôi vội xuống xe và chạy ù ra biển. Gió mát lạnh làm tôi như tan hết bao muộn phiền. Tôi hòa mình vào khoảng không gian rộng lớn ở đây, thích thú xoay mấy vòng rồi lại tiếp tục chạy xuống. Phía xa xa, tôi nghe thấy có tiếng Đình Phong gọi:

_Vịt con, cẩn thận kẻo ngã đó nha.

Tôi quay lại cười với anh rồi lại chạy tiếp. Đến gần, biển rộng và xanh ngắt, hòa với màu trong xanh của trời mây. Tôi để dép ở bờ rồi tung tăng xuống nước.

_Cẩn thận coi chừng ngã bây giờ.

Hóa ra Đình Phong đã xuống đến đằng sau tôi kia rồi. Tôi nhoẻn cười, vẫy anh:

_Đình Phong, anh ra đây đi, nước mát lắm.

Vừa nói tôi vừa hất nước nghịch ngợm, gì chứ biển là tôi thích lắm lắm. Anh tháo giầy với tất rồi cũng chạy ra chỗ tôi:

_Mát nè.

Nói rồi anh hất nước vào tôi, ướt sũng nhưng vui lắm. Hai bọn tôi đuổi nhau mãi trên bờ biển cho đến lúc mệt lử và rét run^^. Sau đó tôi ngồi xuống cạnh anh trên bờ và xem anh xây lâu đài cát. Anh khéo tay lắm nhé, nhìn anh làm rõ đẹp luôn nhưng tôi chỉ thích phá anh thôi. Đình Phong cứ xây cao là tôi lại phá, hihi. Mỗi lần như vậy, anh lại quay ra “lườm” tôi một cái. Đấy là anh nói chứ tôi thấy đâu phải lườm, anh còn cười kia kìa.

_Em có lạnh không vịt con?

Bất chợt anh hỏi tôi.

_Không ạ, nhưng em đói. – tôi vừa nói vừa xoa bụng.

_Ừ nhỉ, anh cũng thấy hơi đói rồi. Vậy mình đi ăn nhé, hay chờ anh mua thức ăn về đây.

_Mua về đây ạ. Anh mua socola anh nhé.

Tôi cười hào hứng. Anh gật đầu ngay rồi nhìn tôi dịu dàng lắm. Trước khi đi, anh còn cởϊ áσ khoác ra và mặc vào người tôi, dặn dò:

_Ngồi đây và chờ anh, em đừng đi đâu linh tinh đấy nghe chưa, anh sẽ về nhanh thôi.

_Vâng, em biết rồi ạ. Anh cứ làm như em là trẻ con vậy.

Anh cười rồi xoa đầu tôi:

_Biết đâu đấy, nhỡ em bị bắt cóc thì sao, dễ thương thế này cơ mà. À, mà cho anh số điện thoại đi.

Tôi vâng dạ rồi đọc số điện thoại cho anh. Lưu xong anh lại xoa đầu tôi rồi mới đi, hình như anh thích xoa đầu tôi lắm thì phải. Đứng nhìn anh đi khuất tôi mới lại ngồi xuống. Trời đã nhá nhem tối, ngồi một mình trên biển tôi cũng thấy sợ sợ, đã bảy rưỡi rồi. Đột nhiên, tôi nhớ đến Hạo Du. Không biết anh ấy đã ăn gì chưa, có ai nấu cho anh không đây, hic, nhỡ anh đang chờ tôi về nấu cơm thì…TT_TT.

_Này cô em, sao lại ngồi một mình thế này, có cần bọn anh góp vui cùng không.

Đang nghĩ vẩn vơ, tôi giật mình nghe tiếng nói từ phía trước mặt, có hai người con trai tiến lại phía tôi. Thấy có cảm giác nguy hiểm, tôi vội đứng lên rồi lùi ngay lại:

_Ơ, các anh là ai.

_Bọn anh là ai á, đi cùng anh thì biết ngay. – một trong hai tên cười vang.

_Tôi đâu biết các anh là ai, đi chỗ khác ngay.

Tôi thấy sờ sợ nên cùng chạy ngay. Bất ngờ, có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi kéo lại, tôi sợ quá hét toáng lên:

_Cứu với, cứu tôi với.

_Haha, ở đây làm gì có ai mà cô em đòi cứu. Thôi, cứ ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.

_Đừng, tránh xa tôi ra.

Tôi hét lên rồi cắn mạnh vào tay đang giữ lấy tay mình rồi lại vùng chạy. Có lẽ tên kia đau quá nên phải buông tôi ra, còn đang rất giận dữ kia:

_Con ranh, bắt nó lại.

Tôi cố gắng chạy thật nhanh, vừa chạy vừa rơm rớm nước mắt vì sợ. Nhưng là đường cát, lại tối nên tôi chạy cứ bị lún chân rồi cuối cùng ngã ngay xuống. Thoáng chống, hai tên kia đã đuổi kịp tôi. Chúng quây lấy tôi, cười ghê rợn:

_Haha, cô em thoát thế nào được, ngoan ngoãn đi theo bọn anh đi.

Nói rồi tên đó kéo ngay tay tôi đứng dậy. Tôi vùng vằng, tuy sợ nhưng nhất định không chịu theo chúng. Thế rồi, bỗng nhiên một bàn tay nào to lớn hơn từ phía sau nắm lấy tay tôi, rồi bàn tay kia bị đẩy ra. Tôi quay ngay đầu lại, suýt hét lên vì mừng. Cuối cùng Đình Phong cũng đến rồi, tôi vội vàng đứng lên nép sau anh, mắt vẫn còn ngân ngấn nước:

_Đình Phong…

Nói rồi tên đó kéo ngay tay tôi đứng dậy. Tôi vùng vằng, tuy sợ nhưng nhất định không chịu theo chúng. Thế rồi, bỗng nhiên một bàn tay nào to lớn hơn từ phía sau nắm lấy tay tôi, rồi bàn tay kia bị đẩy ra. Tôi quay ngay đầu lại, suýt hét lên vì mừng. Cuối cùng Đình Phong cũng đến rồi, tôi vội vàng đứng lên nép sau anh, mắt vẫn còn ngân ngấn nước:

_Đình Phong…

_Em không sao chứ, anh đến rồi đây. M* kiếp, đứa nào dám bắt nạt người của tao đấy.

Đình Phong vừa quay ra nhìn tôi dịu dàng xong lại nhìn vào bọn kia với đôi mắt sắc lạnh đến đáng sợ, còn lời nói thì....

Tự nhiên tôi thấy còn sợ hơn cả vừa nãy, cứ nép sau anh không hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Hai tên kia bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt, bọn họ trông cũng có vẻ…giang hồ lắm TT_TT.

_Định chơi đùa chút thôi, sao, trên mặt con nhỏ đó có ghi tên mày à? Thấy nó ngồi một mình buồn nên muốn đến góp vui tẹo thôi, không được hả? – tên kia vừa nói vừa nhổ nước miếng.

_Tất nhiên là không được rồi, đồ của tao động vào mà chưa xin phép thì cũng đáng bị “phạt” rồi, còn chưa kể, là người của tao. Bọn mày tính sao đây, để cô ấy khóc rồi phải không hả, còn dám đυ.ng cái bàn tay bẩn thỉu kia vào tay cô ấy nữa.

Đình Phong vừa nói vừa kéo tay tôi đưa lên làm tôi giật thót cả mình. Rồi anh lại nhẹ nhàng để tay tôi xuống, không nói với tôi lời nào. Không hiểu sao tôi thấy người cứ run lên bần bật không có nguyên do. Nhìn mặt Đình Phong lạnh như băng, ánh mắt thì như tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo, còn chưa kể, điệu cười nửa miệng của anh làm tôi thấy sợ cái người tên Đình Phong mà tôi đang nép sau đây. Nhưng không dám nói gì, tôi chỉ cứ đứng yên sau anh nghe tiếp chuyện.

_Giờ tính sao á, thích thế nào thì chiều, tưởng bọn đây sợ hả? Giỏi thì hai đánh một, thử xem.

Một trong hai tên nói với giọng thách thức. Tôi lén nhìn vào mặt Đình Phong, không một chút biểu cảm. Rồi anh ấy quay lại, hai tay khẽ đặt lên vai tôi:

_Ở đây chờ anh, giải quyết nhanh thôi ý mà, đừng đi đâu đấy.

_Ơ, Đình Phong…

Tôi chưa kịp nói gì, Đình Phong đã theo lời thách thức của bọn kia cùng đi ra một quãng xa, hic. Tôi không biết sức của Đình Phong thế nào nhưng một đánh hai đâu có phải dễ dàng gì. Tự nhiên tôi thấy lo cho anh ấy kinh khủng, định chạy ra xem nhưng thoáng cái ba người kia đã biến đâu mất sau màn sương tối đen mịt mùng. Mùa đông mà, trời nhanh tối lắm. Tôi nhìn quanh quắt, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Tôi run run rồi từ từ ngồi xuống, thực ra là sụp xuống. Sao tôi chỉ biết ngồi một chỗ, bất lực thế này. Chẳng biết phải làm gì cả, chỉ biết ngồi im chờ Đình Phong quay lại. Thực ra bọn kia đâu có làm gì tôi, tôi cũng chẳng phải là “người của anh” như Đình Phong nói. Tôi biết anh ấy muốn bảo vệ tôi nhưng chuyện đánh nhau thì…Quả thực là tôi rất sợ mấy vụ xô xát này, còn chưa bao giờ dám nhìn tận mắt nữa cơ. Mà tuy mới gặp Đình Phong nhưng tôi thấy anh chẳng như lời đồn tí nào, nhỡ anh ấy bị thương…hic hic, lại còn vì tôi nữa chứ. Sao tôi lo cho Đình Phong đến thế này, anh ấy rất tốt với tôi mà TT_TT

Ngồi chờ mà lòng như có lửa đốt, tôi quyết định đứng lên rồi đi tìm Đình Phong với hai tên kia mặc dù chẳng biết ba người đang ở đâu. Rồi bất chợt, tôi nghe thấy tiếng léo nhéo từ đằng xa. Căng mắt ra nhìn mới thấy Đình Phong đang quay lại cùng với hai tên đó, coi bộ dạng chúng rất thảm hại.

_Xin lỗi cô ấy ngay.

Dẫn chúng đến gần tôi, anh quát.

_Xin…xin lỗi cô ạ.

_Nói to vào.

_Xin lỗi cô, bọn này trót dại, mong cô tha thứ.

Nhìn chúng mặt mày bầm tím, máu ở mũi và miệng lại còn đang chảy ra, tôi nhìn cũng thấy tội nghiệp. Chúng cứ khép nép trước tôi, mắt nhìn tôi đầy sợ sệt cứ như tôi vừa làm gì chúng vậy. Tôi cũng không dám nhìn chúng nữa liền ngước lên nhìn Đình Phong:

_Anh…anh làm gì mà ghê thế, thả chúng ra đi.

_Em muốn tha cho chúng hả?

_Chúng thế này rồi, anh…anh còn muốn thế nào nữa. – tôi méo mặt.

_Ừ thì anh cũng để bọn nó sống sót trở về đây để xem em có tha thứ không thôi mà, nếu không thì đã đi chầu ông bà chúng luôn rồi.

_Tha…tha đi.

Tôi nói rồi quay ngay mặt đi, cảm thấy không dám nhìn vào anh cũng không dám nhìn vào chúng nữa. Rồi chúng cũng được anh thả ra và chạy biến. Trước khi chạy còn rối rít cám ơn tôi, coi bộ khác hẳn với thái độ lúc này. Tôi ngồi sụp xuống cát, thở dài, không nhìn anh. Đáng lẽ ra thấy anh trở lại rồi tôi phải vui lắm chứ nhưng thấy anh đánh chúng như vậy lại không vui lên được. Dã man quá!

_Sao thế, vẫn còn thấy giận bọn chúng phải không, để anh lôi bọn chúng về cho em “xử” tiếp nhá.

Đình Phong ngồi xuống bên rồi ghé sát mặt tôi. Tôi chỉ nhìn anh buồn buồn:

_Chúng chưa làm gì em mà.

_Với anh thế là không được. Không bảo vệ được em ngay từ đầu, anh xin lỗi, em sợ lắm phải không?

_Thôi, không sao. Chẳng phải anh quay lại đúng lúc rồi đó sao.

_Thế sao lại có vẻ mặt kia chứ?

_Anh…làm em thấy sợ.

Tôi nhìn vào mắt anh mà nói. Đúng, tôi đang rất sợ anh. Hóa ra đây là con người thật của anh sao? Có thể dễ dàng khiến người khác bị thương như vậy mà mặt cứ lạnh tanh, đến một chút biểu cảm cũng không có.

_Nếu anh không đánh chúng thì sao bảo vệ được em.

_Anh…đang cho…em thấy…con người thật của anh đấy à.

Tôi ngập ngừng.

_Anh là như vậy đấy. Đối xử với em khác quá nên không nhận ra nữa hả. Nếu em sợ anh thì thôi anh không ép em phải quen một người như anh đâu.

_.......

_ Anh không tốt như em tưởng tượng đâu.

_Em…đã rất lo cho anh. Không ngờ anh mạnh đến thế.

_......

_Vậy sao tự nhiên lại muốn bảo vệ em?

_Em nhỏ bé thế này ai mà chẳng muốn bảo vệ chứ.

_Nhỡ anh bị thương thì sao? Em sẽ rất áy náy.

_Từ bây giờ em cứ coi bảo vệ em là nhiệm vụ của anh đi được không. Hoặc cứ cho là anh muốn vậy cũng được. Anh có sao cũng không cần phải áy náy, được không?

_Vậy em có một yêu cầu.

_......?

_Nếu ở cùng em thì anh đừng bao giờ đánh nhau như vừa nãy nữa nhé. Em thích anh cứ hiền như bình thường cơ.

_Ừ, ở bên em thì anh sẽ rất…rất hiền, được không?

_Nhớ lời nói này đó nha, Đình Phong, anh phải hứa với em đấy.

_Ừ, anh hứa mà.

Đình Phong nói rồi lại nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng khác hẳn vừa nãy, làm lòng tôi như dịu lại. Tôi ngồi yên trên bờ cát chờ anh lấy đồ từ xe ra, là một cái túi rất to, đựng bao nhiêu là socola, cứ như anh mang cả cửa hàng của người ta về vậy =.=. Tôi reo lên hào hứng:

_Woa, toàn loại em thích, hihi.

_Ăn đi kẻo đói. Chắc đói lắm rồi hả.

Anh cười hiền, xoa đầu tôi. Tôi cũng nhoẻn cười, híp tịt mắt luôn. Rồi tôi nhanh tay bóc một thỏi socola cho anh, một thỏi cho mình. Socola là món mà tôi nghiền nhất, đặc biệt là socola Bỉ, ăn mấy cũng không ngán. Nhưng được cái, vóc dáng tôi chỉ “không được cao lắm” thôi, chứ không phải là dạng vừa béo vừa lùn. Người tôi cũng thon thả ra phết đấy, hehe.

Ngồi bên cạnh ăn socola, chốc chốc tôi lại quay sang anh. Bắt gặp ánh mắt anh thì lại cười toe. Trời càng tối càng lạnh buốt, nhưng sao…ở bên anh tôi thấy ấm áp đến thế, lại còn cảm thấy vô cùng an toàn nữa. Mới có quen nhau không lâu mà tôi đã thấy rất yêu quý anh rồi. Cho dù ban đầu còn có chút thành kiến, nhưng bây giờ thân thiết rồi mới biết Đình Phong rất tốt bụng, lại hiền lành và dịu dàng nữa. Đình Phong như một luồng gió mới trong lành thổi vào cuộc đời tôi. Được ở bên và nói chuyện với anh, tôi thấy thoải mái và vui vẻ vô cùng. Đình Phong mang lại cho tôi sự an toàn và ấm áp mà ở bên Hạo Du tôi chưa bao giờ có…

Đang ăn, anh bỗng quàng tay qua vai tôi:

_Em lạnh hả?

_À, cũng bình thường thôi ạ.

Nói rồi, tôi vội cầm tay anh rồi bỏ ra, dù sao, tôi cũng đã có chồng rồi, cho dù Hạo Du không yêu tôi tôi cũng không thể gần gũi quá như vậy với Đình Phong được. Nhưng mà hình như thấy tôi như vậy, Đình Phong mặt bỗng nhiên cứ buồn buồn. Từ lúc đấy, anh không nói gì nữa. Tôi làm anh buồn chăng, oái, tôi có làm gì đâu nhỉ.

_Em no chưa, muộn rồi đấy, mình về nhé.

Sau một hồi im lặng, anh mới cất lời. Tôi gật đầu nhẹ rồi đứng lên.

_Em mang đống socola này về nhé, bao giờ buồn thì ăn.

_Vâng. – tôi lý nhí.

Thực ra từ lúc anh im lặng, tôi cũng có ăn nữa đâu nên bây giờ vẫn thấy hơi đói, hic. Nhưng không dám nói ra, tôi xách đống đồ rồi lên xe máy đằng sau anh.

_Anh đưa em về nhà luôn nhé! – Đình Phong quay lại hỏi tôi.

_Ơ, không được, em phải lấy xe chứ.

_Muộn rồi, anh đưa em về nhà rồi mai lấy xe sau.

_Mai em không có xe đi học.

_Anh đến đón em, được không?

_Không, em không thích đâu, đưa em đến trường đi!

Chết rồi, tôi vội vàng trả lời, chẳng nghĩ xem Đình Phong nghĩ gì cả. Liệu anh có giận tôi không nhỉ, sao chẳng thấy anh nói gì, cứ im lặng vậy thôi. Anh đưa luôn tôi đến trường mà không nói thêm lời nào nữa. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn làm sao.

Ngồi sau anh, tôi muốn bắt chuyện lắm nhưng không dám. Sắp đến trường tôi rồi, hic.

_Xuống đi em.

Anh nói lạnh lùng y hệt Hạo Du vậy đó. Tôi lặng lẽ xuống xe rồi đi thằng vào cổng trường mà không nói lời nào. Tôi muốn anh giúp lắm nhưng sợ anh không đồng ý. Bất chợt, anh gọi tôi rồi chạy lại gần:

_Vịt con, em ở đây chờ đi, anh lấy cho.

Thấy anh nói thế, tôi vui lắm, gật đầu lia lịa. Anh đi vào thoáng chốc đã ra.

_Có cần anh đi cùng về không?

Rút kinh nghiệm vừa nãy, tôi định gật đầu luôn nhưng lại chợt nghĩ đến Hạo Du. Tôi liền bảo anh:

_Thôi, em về được anh ạ, anh cũng vào trường luôn đi kẻo lạnh. – tôi vừa nói vừa cởϊ áσ khoác ra trả anh.

_Em đi một mình được chứ? – anh có vẻ rất lo lắng cho tôi.

_Được mà. – tôi cười.

_Hì, vậy nhớ đi cẩn thận, về anh sẽ gọi cho em, được chứ? – anh lại xoa đầu tôi.

_Vâng, em về nha, chào anh,

Anh vẫy chào tôi rồi đi vào, tôi cũng vội đi luôn. Không biết tôi về Hạo Du có nói gì tôi không đây, giờ đã là chín rưỡi rồi.

* * * * * *9.45 p.m

“Cạch…cạch…”


Tôi bước vào nhà và nhìn ngay thấy Hạo Du, anh ấy đang ngồi trên sofa kia. Thấy tiếng mở cửa, anh liền quay lại:

_Đi đâu mà giờ mới về?

_Dạ em…

_Thôi khỏi giải thích nhiều, dù sao, chuyện của cô cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Mặt tôi, sau khi nghe anh nói, phải tả là y hệt cái bánh bao mốc. Tôi ỉu xìu. Anh vô tâm thế đấy, chẳng thèm muốn biết xem tôi đi với ai nữa. Tôi thở dài rồi đi lên phòng, cũng chẳng hỏi anh đã ăn chưa. Giờ này chắc anh đã ăn rồi. Tôi cũng đã ăn no rồi nên tối nay phải chăm chỉ đan khăn tiếp thôi.

Ngồi thu lu một mình trên giường, hai giờ sáng, tôi vẫn cặm cụi ngồi đan. Cái khăn giờ đã được thêm hai đoạn nữa, nhìn khá là ổn rồi^^. Cứ thế này chắc một hai ngày nữa là tôi đã có khăn để tặng Hạo Du. Phải nhanh biến nó thành quà tặng thôi, thứ ba tuần sau đã là sinh nhật anh ấy rồi. Cái khăn sẽ là món quà tôi tự tay làm cho anh ấy, không biết Hạo Du có thích không, khéo lại cảm động ý chứ ^_^, rồi mỗi ngày đi học anh sẽ quàng khăn tôi tặng. Ý mới nghĩ thế mà tôi đã thấy lòng rạo rực hết cả rồi, mắt cứ sáng rực lên (toàn hình trái tim) thế này chứ mới chết chứ. Quả thực là tôi yêu Hạo Du quá mất rồi.