Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 44: QUYẾT ĐỊNH

« Chương TrướcChương Tiếp »
Em xin lỗi Hạo Du, từ bây giờ, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh…

Hạo Du vẫn là người đến trước chờ Đình Phong như mọi lần, cậu một mình trong cái phòng VIP trên tầng hai của nhà hàng A, nơi Đình Phong đã nói trưa nay, vẫn ngồi ngắm khung cảnh bên ngoài và đôi lúc thở dài. Nắng chiều nhàn nhạt chiếu qua tấm kính trong suốt, khẽ phủ lên mặt Hạo Du một lớp ánh sáng màu vàng như làm nổi bật từng đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt người con trai đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ ấy.

Khẽ nghiêng đầu tựa vào mu bàn tay xương gầy của mình, Hạo Du chậm rãi nhớ lại những gì tối hôm qua nói chuyện với Tú Giang cùng lí do cậu đang ngồi ở đây đợi Đình Phong.

_Hạo Du này, anh có mong chờ một quyết định khác của Tiểu Minh không? – Tú Giang khẽ cất tiếng hỏi sau vài phút yên lặng.

_Ý em là sao?

_Tức là…có thể sự việc lần này có liên quan đến sự lựa chọn của Tiểu Minh bốn năm về trước, giờ biết sự thật rồi…

Hạo Du nghe Tú Giang nói, ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng, cậu không trả lời mà lại hỏi ngược lại cô. Bản thân cậu cũng chưa biết mình sẽ thế nào nữa.

_Em nghĩ anh có nên giành lấy cơ hội lần này?

_Anh có muốn nghe toàn bộ suy nghĩ của em không? – Tú Giang mím chặt môi, vài giây mới nói.

_Ừ, có, em nói đi.

_Nên, nhưng anh hãy để Tiểu Minh quyết định một lần nữa, cô ấy tuy đau lòng nhưng hẳn là không phải không yêu Đình Phong, hãy để Tiểu Minh tự quyết định. Đình Phong cơ bản không phải người xấu, anh ta cũng vì yêu Tiểu Minh quá nên mới làm như vậy. Anh hãy nói chuyện với Tiểu Minh nhiều, kể về tình cảm của mình cho cô ấy nghe, nhưng quyết định thì vẫn là ở cô ấy, không được bắt ép, cũng đừng làm cô ấy khó xử vì thấy có lỗi với anh. Suy nghĩ của em là vậy đấy.

_Ừ, anh biết rồi, cám ơn em. Nhưng thực…cơ hội của anh là nhỏ lắm phải không, em nói xem Tú Giang?

_Em cũng không biết. Phụ thuộc vào Tiểu Minh cả thôi mà. Mà Hạo Du này, anh có định đến nói chuyện với Đình Phong không?


“Anh có định đến nói chuyện với Đình Phong không?”, Hạo Du bây giờ vẫn còn nhớ mình đã nghĩ gì sau câu hỏi của Tú Giang. Thực ra cậu chẳng có gì để nói với Đình Phong cả, không lẽ đến mắng anh ta vì đã lừa dối Tiểu Minh, làm cô ấy đau khổ, và còn gián tiếp làm cậu đau khổ nữa. Hạo Du tuy rất hận Đình Phong, nhưng ngẫm lại những gì Đình Phong đã làm cho Tiểu Minh – người cậu yêu – trong suốt bốn năm qua, Hạo Du cuối cùng đã trả lời là không. Hạo Du nghĩ, chuyện này đến bây giờ chỉ còn chờ xem Tiểu Minh sẽ quyết định thế nào thôi, cậu nên chờ đợi, gặp Đình Phong cũng chẳng có ích lợi gì.

Thế nhưng đến trưa hôm nay, Đình Phong bỗng lại gọi điện hẹn gặp cậu, cậu đã không định gặp anh ta thì thôi, Đình Phong lại muốn gặp cậu, không biết sẽ làm gì đây nữa. Hạo Du thấy lạ, nhưng cũng đồng ý.

_Vẫn chưa đến.

Hạo Du lẩm bẩm trong miệng, vừa dứt lời thì đã thấy "người đó" xuất hiện ở cửa kia rồi. Nhìn mặt Đình Phong thật sự rất u ám, thái độ bình tĩnh, ung dung thường ngày như biến mất hoàn toàn. Đình Phong đang ngồi trước mặt cậu đây hệt như người vừa đi…trinh chiến trở về: phờ phạc, mệt mỏi, cả giận dữ và phẫn nộ. Mà Hạo Du cũng hiểu, tâm trạng anh ta chắc là đang cực-kì-xấu.

Và câu đầu tiên Đình Phong nói là thế này đây:

_Tôi nhớ không nhầm là cậu đã đồng ý tránh xa Tiểu Minh ra.

Từng lời nói của Đình Phong như rít qua kẽ răng thoát ra ngoài, đôi mắt nhìn Hạo Du như ánh lên từng tia lửa giận dữ. Tuy nhiên, cữ giọng thì vẫn trong tầm kiểm soát, Đình Phong nói như đủ để mình Hạo Du nghe thấy, mặc dù anh đang rất tức giận, có thể thấy Đình Phong đã phải cố kìm nén cảm xúc đến thế nào!

_Tất nhiên là tôi nhớ. – Hạo Du nhìn Đình Phong, trầm giọng nói.

_Vậy...cậu đã làm những gì, hả, cậu đã làm những gì? – Đình Phong không kiềm chế nổi nữa mà bật dậy nói lớn, tay anh vụt một cái đã nắm chặt lấy cổ áo Hạo Du, xốc cậu dậy. Anh nghiến răng ken két – Khốn nạn, cậu có biết những gì cậu làm đã khiến Tiểu Minh phải đau khổ thế nào không, hả?

_Buông ra!

Hạo Du vừa nói vừa hất tay Đình Phong ra khỏi cổ áo mình, khiến anh không chủ động mà loạng choạng rồi lại phịch ngồi xuống ghế. Sự tức giận hiện lên cả trong đôi mắt vốn luôn hiền hòa của cậu, Hạo Du gườm gườm nhìn Đình Phong thực như đang nhìn kẻ thù. Cậu vì biết ơn và thông cảm cho Đình Phong nên mới không định gặp anh ta sau những gì anh ta đã làm với Tiểu Minh và cả với cậu, ấy thế mà hắn ta lại ở đây, với vẻ giận dữ, như kiểu…cậu là người sai! Tức giận như tràn ngập cơ thể Hạo Du, cậu tuy là người biết nhẫn nhịn, nhưng chỉ cái gì đúng mức của nó thôi chứ. Đình Phong đã làm như vậy mà còn dám lên mặt nói cậu không giữ lời hứa sao, so với một kẻ lừa dối người mình yêu, Hạo Du tự thấy mình còn đỡ vô liêm sỉ hơn!

Rồi không để Đình Phong kịp phản ứng gì, Hạo Du đập bàn đến rầm một cái, nói như hét:

_Anh có tư cách nói vậy sao Đình Phong, anh nghĩ chỉ mình anh yêu Tiểu Minh à, anh đã lừa dối cô ấy, anh không xứng đáng.

Đình Phong ngồi đó, không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào cậu như đáp trả ánh mắt đầy căm hận mà Hạo Du vẫn dành cho Đình Phong lúc này, răng vẫn nghiến kèn kẹt. Đôi mắt nâu của anh hoàn toàn bị sự phẫn nộ như những cơn lốc xoáy điên cuồng chiếm hữu, ánh nhìn như phát ra tia lửa điện, muốn thiêu rụi cái con người đang ngồi trước mặt kia.

Nói anh không xứng đáng ư? Nực cười.

_Tình cảm Tiểu Minh dành cho cậu đã chết rồi, cậu đã không giữ đc cô ấy, còn làm khổ cô ấy. Tôi tự thấy mình xứng đáng hơn cậu.

Đình Phong lại cũng đứng vụt dậy, anh nhìn thẳng vào mặt Hạo Du mà nói, giận dữ tỏa ra từ cơ thể Đình Phong như bao trùm toàn bộ không gian xung quanh anh, bao trùm cả lên lời nói vừa thoát ra khỏi miệng anh.

Đình Phong nói xong liền đẩy ghế ra và quay người rời đi, sau khi để lại cho Hạo Du một cái-nhìn-chẳng-thể-quên.

Hạo Du nhìn theo Đình Phong đến khi bóng anh khuất hẳn, giận dữ đập cả hai tay xuống bàn, lẩm bẩm vài câu trong đầu rồi cũng bước đi thẳng.

Nắng vẫn nhàn nhạt chiếu qua tấm kính trong suốt…

Quay ngược thời gian trở lại thời điểm “sáng hôm nay”.

Từng tia nắng sớm nhẹ dịu len lỏi qua ô cửa trên tường cao vào trong, chiếu soi gương mặt mệt mỏi sau cả một đêm mất ngủ của Đình Phong, nghịch ngợm nhảy nhót trên bờ mi dày phủ trên đôi mắt nâu mờ đυ.c. Đình Phong vẫn ngồi bên ngoài cửa nhà mình, cả một đêm, chờ đợi nghe tiếng nói phát ra từ bên trong, hay chờ đợi người yêu anh bước ra từ đó, nhưng hoàn toàn chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô. Tiểu Minh hình như là khóc mãi đến gần sáng rồi mệt quá mà thϊếp đi, vì khi phía xa xa vầng dương đã ló dạng, Đình Phong vẫn còn nghe thấy tiếng cô khóc. Tiếng khóc tuy chỉ đủ để Đình Phong nghe thấy trong không gian yên ắng của buổi đêm, nhưng nó lại mạnh mẽ dội vào tim anh khiến những vết thương cứ không ngừng chảy máu. Thật đau lòng làm sao!

_Vợ yêu à…

Đình Phong lại rêи ɾỉ những tiếng nghe não lòng, đây không biết đã là câu “vợ yêu à” thứ bao nhiêu từ miệng anh cất lên, nhưng sự đáp trả lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Điều này lại làm cho Đình Phong thêm đau khổ, day dứt, lại làm cho anh thêm tội nghiệp!

Tiểu Minh có lẽ vì đau khổ quá rồi nên chẳng thể thấu hiểu được nỗi đau thấu tâm can của Đình Phong lúc này. Ừ, có lẽ là vì khổ quá rồi. Khi con người ta đau thì nào có thể để tâm đến nỗi đau của người khác, đây lại còn là người làm cho ta đau khổ nữa chứ. Đình Phong có ngồi bên ngoài đau đớn đến thế nào, có cất bao nhiêu tiếng âu yếm cùng xót thương gọi Tiểu Minh đi chăng nữa, cô vẫn không một chút quan tâm.

Tiểu Minh ngồi trên giường, khi này đã tỉnh, thực ra cả đêm, đến cả khi ngừng khóc, Tiểu Minh cũng đâu có ngủ được chút nào. Đôi mắt cô cứ mở to nhưng lại không nhìn bất cứ cái gì cả, đờ đẫn, trống rỗng, mờ mịt và tối tăm. Tiểu Minh ngồi đó tự co thân mình lại, để những suy nghĩ không làm cô thêm tổn thương, không làm trái tim cô thêm đau đớn. Cô bịt cả hai tai để không phải nghe thấy tiếng Đình Phong gọi mình âu yếm và xót xa. Không biết sao mỗi lần Đình Phong cất tiếng gọi “vợ yêu ơi”, nước mắt Tiểu Minh lại trào ra mất kiểm soát. Tiếng gọi thiết tha đầy yêu thương ấy, cớ sao lại làm cô đau lòng đến vậy.

Rồi Tiểu Minh lại gục đầu xuống đầu gối và khóc, khóc không thành tiếng, không thành lời, vậy mà Đình Phong ngồi bên ngoài cánh cửa kia vẫn cảm nhận được “mùi” của nỗi đau lan toả trong không khí. Trái tim anh lại thêm thắt lại, Đình Phong quay người đứng dậy cố nhìn vào trong, mờ mờ thấy thân hình nhỏ bé, cô độc của Tiểu Minh, thấy đôi vai gầy của cô không ngừng run rẩy. Không biết có phải Đình Phong nhìn thấy thật không, chỉ biết hình bóng đó cứ ám ảnh tâm trí anh không ngừng, làm nước mắt anh cơ hồ cũng trào ra, chảy thành từng vệt dài trên má.

“Khóc vậy chưa đủ sao vợ yêu, xin em…đừng khóc nữa, anh biết lỗi rồi mà, vợ yêu à…”, Đình Phong tha thiết cầu xin Tiểu Minh trong đầu, đôi lông mày chau lại như ép những giọt nước trắng trong trào ra khỏi mi mắt, nỗi đau như hoà vào với những giọt lệ kia chảy ra ngoài. Ấy vậy mà sao trái tim anh vẫn đau quá.

_Vợ yêu, em đừng khóc nữa mà, đừng… Anh xin…xin lỗi, đừng…

Tiểu Minh ngồi bên trong, nghe thấy tiếng Đình Phong mà lại khóc dữ hơn, cô nấc lên từng tiếng, cơ thể quả thực đã mệt mỏi quá sức chịu đựng, nhưng nước mắt thì cứ trào ra không ngăn cản được. Càng nghe Đình Phong nói, Tiểu Minh lại càng thấy đau lòng hơn, cô không thể chịu được mỗi khi cái ý nghĩ vì Đình Phong yêu cô quá nên mới lừa dối cô như vậy chạy qua đầu, thật sự không chịu được. Cô thừa nhận nếu lúc đó Đình Phong không nói vậy thì người cô chọn sẽ là Hạo Du chứ không phải anh, cô biết đó là điều quá tàn nhẫn với Đình Phong, cũng biết bây giờ người cô yêu là anh nhưng… Tiểu Minh vẫn không chấp nhận nổi chuyện Đình Phong lừa dối mình, tình yêu lí tưởng của cô là một tình yêu không chất chứa sự lừa dối, cho dù chỉ là một lời nói dối nhỏ nhặt, chứ chưa kể lại là một-chuyện-đến-như-vậy. Bảo làm sao cô có thể tha thứ cho anh đây, cho dù cô cũng thương Đình Phong lắm, anh hẳn là rất đau khổ khi thấy cô như vậy.

“Phong Phong, anh nói xem em phải làm sao bây giờ…?”

* * * * * *

Lúc Đình Phong về đến nhà từ chỗ hẹn với Hạo Du thì trời đã nhá nhem tối, chiếc đồng hồ Rolex màu trắng trên tay anh kim ngắn đã ở giữa số bảy và số tám, bây giờ là bảy rưỡi.

Đình Phong từng bước nhanh nhẹn từ gara ôtô đi ra rồi chạy nhanh vào trong thang máy, trên khuôn mặt điển trai vẫn giữ nguyên những nét bực bội. Anh ấn ngay nút đóng cửa rồi tiếp sau là số 36. Nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại một cách chậm chạp, Đình Phong khẽ đưa một tay lên kê đầu rồi đứng dựa người vào tường, một tay để trên thanh vịn. Trong đầu Đình Phong đang nghĩ về Hạo Du, vừa nghĩ vừa không ngừng chửi rủa. Thực chiều nay anh đã phải cố gắng kiềm chế bản thân lắm để không lao đến cho tên khốn đó một quả đấm, giờ nghĩ lại đến gương mặt của Hạo Du, Đình Phong lại muốn đập phá thứ gì đó quá, vậy mà vẫn phải đè nén cảm xúc xuống, làm cho cục tức cứ nghẹn lên tận cổ.

_Khốn khϊếp.

Đình Phong vung tay đấm mạnh vào tường, hét lên với giọng bực bội, rồi lại bỗng thấy…đau quá. Đến lúc thấy máu từ mu bàn tay mình chảy ra, Đình Phong mới nhớ do tối hôm qua đấm liên tục vào cánh cửa nhà nên bàn tay phải đã bị thương.

Đình Phong lại làu bàu mấy câu chửi, nhưng không còn đấm tường nữa mà chỉ đứng yên, anh cũng thôi không nghĩ đến Hạo Du nữa, nếu cứ nghĩ, đầu óc anh sẽ nổ tung mất thôi.

Rồi cánh cửa thang máy bật mở sau hai tiếng “ding dong”, Đình Phong lững thững bước ra rồi đi về phía nhà mình. Nhìn hai cánh cửa cách nhau mấy bước chân đều đóng im lìm, Đình Phong không chủ động mà thở dài một cái, lòng lại dữ dội đau. Sáng nay đứng bên ngoài chờ Tiểu Minh mãi cho đến khi trong nhà không còn một chút tiếng động nào, Đình Phong mới gọi bảo vệ lên mở cửa giúp mình. Tiểu Minh khi đó thật sự đã ngủ thϊếp đi vì kiệt sức. Đình Phong vào đắp chăn cho cô rồi ngồi ngay bên giường nhìn Tiểu Minh bé nhỏ nằm gọn trong chiếc chăn kẻ sọc xanh trắng say giấc nồng. Anh còn nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau khuôn mặt vẫn còn nguyên vết tích của cả đêm ngồi khóc của cô đi rồi mới hẹn gặp Hạo Du. Đến lúc anh đi, Tiểu Minh vẫn đang ngủ.

_Chắc vợ yêu đang ngủ.

Đình Phong thì thầm ra miệng tự nói với mình rồi nhẹ bước mở cửa vào nhà. Vào đến gường ngủ, Đình Phong sợ làm Tiểu Minh tỉnh giấc nên cũng không dám bật đèn, cứ mò mẫm đi vào, dù sao cũng là nhà anh ở đã mấy năm này, Đình Phong tất nhiên rất thân thuộc.

Nhưng đến khi ngồi xuống bên cạnh giường rồi, khi mà thấy chăn gối đã được gập để gọn gàng vào một góc, Đình Phong mới giật mình sửng sốt vì không thấy Tiểu Minh đâu. Anh cuống cuồng bật đèn, gọi vang tên Tiểu Minh lên rồi vội vã chạy đi khắp nhà tìm kiếm nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Lo lắng, bất an bắt đầu len lỏi khắp tâm trí Đình Phong, làm đầu óc anh như xoay tròn, anh sợ Tiểu Minh trong lúc đau buồn lại như bốn năm trước… Sợ lắm chứ, Tiểu Minh (đã từng) làm thật đấy chứ chẳng đùa đâu!

Đình Phong sau đó vụt ngay ra khỏi nhà mà sang bên chỗ Tiểu Minh. Anh vừa đập cửa gọi tên cô như một kẻ mất trí, rồi nhớ ra hôm qua đâu có ai khóa cửa, Đình Phong mới ẩn cửa mà phi ngay vào, lại cuống cuồng vừa chạy khắp các gian phòng vừa gọi tên Tiểu Minh.

Nhưng vẫn hoàn toàn không thấy cô đâu.

Đình Phong ngồi phịch xuống giường Tiểu Minh, hổn hển thở, tay anh cầm điện thoại run run mãi mới ấn được nút gọi, đầu anh như muốn nổ tung.

“Thuê bao quý khách…”

_Chết tiệt.

Tiểu Minh tắt máy. Đình Phong giận dữ thực muốn ném ngay cái thứ đang phát ra tiếng nói này vào tường, nhưng chưa được, anh đang cần nó. Đình Phong lại cố chấp ấn gọi lần nữa.

“Thuê bao quý khách…”

“Thuê bao quý khách…”

“Thuê bao quý khách…”

“…”

_Aaaaaaaaaaaa…

Đình Phong hét lên đầy bất lực, chiếc điện thoại trên tay ngay lập tức “được” bay vèo một cái rồi va mạnh vào tường, vỡ tan tành, Đình Phong trừng mắt nhìn những mảnh vỡ từ chiếc Samsung Galaxy vừa mới vài giây trước còn lành lặn mà không một chút tiếc thương, đáy mắt lộ rõ vẻ giận dữ điên cuồng. Tim anh như thắt lại cùng với sự lo lắng.

Mấy phút sau, Đình Phong lại lao ra khỏi nhà, anh đi xe máy.

Đình Phong tìm hết những nơi có thể tìm, đi hết những chỗ có thể đi. Cho đến khi…tuyệt vọng. Anh thậm chí đã về cả nhà bố mẹ Tiểu Minh, rồi chỗ Tiểu Phần, những chỗ hai người hay đi…mà vẫn không hề thấy Tiểu Minh đâu, anh cũng chốc chốc lại về nhà xem Tiểu Minh có về không, giờ anh mới thấy mất cái điện thoại là một sự phiền toái ghê gớm.

Đình Phong gần như phát điên lên vì lo lắng, hai mắt anh như rực lửa, khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng phải thấy rùng mình sợ hãi.

Khi Đình Phong trở về nhà cùng với sự vô vọng là khi đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Gió lạnh hiu hắt thổi như vây lấy thân hình to lớn của Đình Phong. Anh vật vờ đi như một cái bóng, khuôn mặt trắng bệch. Anh loạng choạng bước từng bước tựa hồ không phải đi trên mặt đất nữa mà đi trên mây, nhìn anh như thể có thể đổ gục bất cứ lúc nào.

Đình Phong lo lắng.

Đình Phong sợ hãi.

Đình Phong đau.

Đình Phong sắp biến thành người điên thật rồi.

Trái tim dường như bị thiêu cháy. Đầu óc không còn suy nghĩ được gì hết.

Tiểu Minh đang ở đâu chứ, sao lại không ở trong tầm mắt và vòng tay anh như cô đã từng, và đã luôn?

Tiểu Minh đâu rồi, đâu rồi, ĐÂU RỒI!!!!!!!!!

_Vợ yêu…

Đình Phong thều thào yếu ớt trước khi cả thân hình ngã sụp xuống, anh mệt mỏi ngồi ở bậc thềm cầu thang trước đại sảnh, đầu gục xuống gối, thở dốc. Biết tìm cô ở đâu bây giờ, không phải Tiểu Minh muốn mãi mãi rời xa anh đấy chứ, không phải đấy chứ. Nếu cô đi không về nữa thì anh biết phải làm sao.

Đình Phong miên man suy nghĩ, người anh cứ từng đợt run lên. Lạnh và sợ hãi.

Rồi chục phút sau, Đình Phong bỗng lại đứng vụt dậy, người anh lảo đảo vài giây rồi mới có thể đứng vững và có thể đi tiếp. Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm cô, cho đến khi nào tìm thấy thì thôi. Cho dù có phải lật tung cái thành phố này lên. Tốt nhất là anh phải tìm ra cô trước khi ngày hôm nay kết thúc. Phải đi tìm thôi chứ anh không thể ngồi một chỗ mà suy nghĩ như thế này được. Tất cả mọi chuyện đều do anh gây ra cả, mà không, do tên Hạo Du kia gây ra cả, nếu Tiểu Minh có chuyện gì, anh sẽ không bao giờ tha cho nó đâu. Sẽ gϊếŧ, gϊếŧ!!!!!!!!!!

Đường phố về khuya không một bóng người, không gian bốn bề chìm trong sự yên lặng bỗng bị tiếng bước chân người chạy qua cùng những âm thanh vang vọng phá vỡ. Người con trai có dáng người cao lớn đấy vừa chạy vừa không ngừng thét gọi tên người yêu, trong tiết trời mùa xuân mát mẻ, hơi lạnh thấm đẫm cả bầu không khí, trên trán chàng trai lại đã lấm tấm những giọt mồ hôi, kết quả của một thời gian dài chạy-thét gọi-tìm kiếm, rồi chạy-thét gọi-tìm kiếm không ngừng nghỉ. Cứ nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó khổ sở kia là biết người mà anh kiếm tìm suốt hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa hề thấy. Những lời gào thét càng ngày càng trở nên vô vọng, Đình Phong từ từ chạy chậm lại, thở dốc, đưa tay quệt đi thứ chất lỏng nhớp nháp bám trên mặt mình rồi lại chạy, vẫn cứ gọi, giọng anh như đứt quãng. Trong không gian yên tĩnh, tiếng gọi nghe mới não nề và đau lòng làm sao!

_Vợ…yêu…Tiểu Minh…Tiểu Minh, em ở đâu…?

Đình Phong gọi rồi lại thở dốc, rồi anh lại gọi, lại quệt mồ hôi, rồi tiếp tục gọi… Vậy mà đáp trả anh chỉ là tiếng gió rít và tiếng bước chân anh dội lại, hoàn toàn không một chút tín hiệu nào cho thấy “vợ yêu” anh đang ở quanh đây cả. Nhưng Đình Phong vẫn cố chấp, vẫn một mực tin là cứ tìm kiếm thế này thể nào cũng thấy Tiểu Minh. Có một loại cảm giác gì đó mang lại cho anh niềm tin là Tiểu Minh đang ở đâu quanh đây, phải, không phải xa xôi chỗ nào, cô ấy chỉ ở quanh đây thôi, chỉ cần anh không bỏ cuộc là sẽ tìm thấy. Anh không được bỏ cuộc, để tìm được Tiểu Minh, mệt một tí thế này thì xá gì.

_Tiểu Minh, em ở đâu…?

Đình Phong lại gào lên lần nữa, lần này anh phải dừng hẳn lại để thở. Đình Phong cúi gập người, thở hổn hển. Hơi thở anh gấp gáp, dồn dập như thể đã một thời gian dài rồi có người cấm anh quyền được…thở vậy. Những giọt mồ hôi đang “ngự” trên trán anh được đà theo từng đường cong nam tính trên khuôn mặt anh mà chảy xuống nền bê-tông.

Đình Phong tuy nói là không được bỏ cuộc, nhưng thật anh thấy tuyệt vọng quá, đã sang đến ngày mới được nửa giờ đồng hồ rồi mà anh vẫn không tìm thấy Tiểu Minh, không lẽ còn cần huy động người đi tìm cô vào giờ này. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ, nãy Đình Phong một mình phóng xe đi cũng đã đi đến một vài khách sạn lớn để tìm, cũng nhờ Tiểu Phần chỉ cho nhà một số người bạn thân của Tiểu Minh ở lớp, có thể Tiểu Minh ở lại qua đêm ở chỗ họ nhưng những gì anh nhận được chỉ là những cái lắc đầu. Tiểu Minh đi đâu được kia chứ, cô tuy tính cách vẫn còn là trẻ con nhưng không phải là người thích tùy tiện làm cho người khác phải lo lắng, mà có khi nào giờ này Tiểu Minh đã về nhà rồi? Đình Phong chợt nghĩ rồi đứng thẳng ngay dậy, ý tưởng đó vừa lóe ra trong đầu đã làm cho mọi bộ phận trên cơ thể Đình Phong cảm thấy phấn chấn. Có thể lắm, Tiểu Minh đã về nhà rồi, và đang ngủ ngon lành, có thể lắm.

Thế là Đình Phong lại chạy, trên gương mặt bơ phờ mệt mỏi đã xuất hiện những nét vui mừng phấn khởi. Tuy chỉ là suy đoán, ừ thì cứ phải hy vọng chứ.

_Aaaaaaa, các người định làm gì, cứu tôi v…

Đình Phong đang chạy nhanh bỗng khựng lại. Đầu anh đang hướng con đường trước mặt để chạy vội vàng theo tiếng la thất thanh từ xa vọng lại mà quay sang. Tiếng thét này chẳng phải là của vợ yêu anh hay sao, chết tiệt, có phải là vợ yêu của anh bị bắt nạt.

Đình Phong lòng như lửa đốt chạy như bay về phía tiếng hét, anh không gọi tên cô, chỉ là lao thật nhanh đến đó. Tiếng hét vẫn tiếp tục vang lên, chết tiệt, còn có tiếng cười khả ố của mấy thằng đàn ông. Đình Phong vừa lo vừa thấy giận dữ đến run người, mẹ kiếp, đứa nào dám bắt nạt cô gái của anh.

_Tiểu Minh…!!!

Đình Phong hét vang lên khi từ một khoảng cách không xa nhìn thấy Tiểu Minh đang bị ba bốn tên thằng đàn ông trêu ghẹo.

Nghe tiếng Đình Phong gọi tên mình, Tiểu Minh đang lo sợ mừng rỡ không để đâu hết, nước mắt đã rơm rớm giờ còn trào ra mãnh liệt. Tuy rằng cô đang rất giận Đình Phong, tuy rằng là như thế nhưng… Mới thấy anh từ xa thôi mà cô đã mừng đến nỗi muốn lao đến sà vào vòng tay ấm áp của anh rồi.

Nhưng Tiểu Minh đang bị mấy tên say rượu này giữ tay không chạy được.

"Tách"

Một giọt máu tươi rơi xuống



Trượt dài trên má Tiểu Minh

"Tách"

Lại một giọt thứ hai

Thứ ba...

Đến khi Tiểu Minh nhận ra thứ chất lỏng tanh tưởi đó là gì, Đình Phong đã ngã gục xuống trước mặt cô...

Nhưng Tiểu Minh đang bị mấy tên say rượu này giữ tay không chạy được.

Lại nói đến mấy tên đang trêu ghẹo Tiểu Minh, nghe tiếng gọi của một thằng-con-trai-khác, bọn chúng không hẹn trước cùng nhau nhìn về phía “thằng đó”. Một tên trong số đó nheo nheo mắt nhìn Đình Phong, vẻ mặt rõ ràng là đang không vừa lòng. Vừa mới bắt được một cô em “ngon nghẻ”, chưa kịp làm gì đã có người phá đám rồi. Hơi men trong người phút chốc làm người hắn ta nóng rực lên, ánh mắt hướng vào Đình Phong có phần thách thức.

Đình Phong mặt bừng bừng tức giận lao đến bên cạnh Tiểu Minh, mạnh tay gạt ngay cái tên đứng bên cạnh cô ra rồi đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô như trấn an. Đình Phong quay sang nhìn Tiểu Minh, ánh mắt chứa đầy niềm xót thương khi thấy một tay cô run rẩy giữ lấy áo, mắt ngập nước. Xong rồi, anh mới khẽ kéo Tiểu Minh về sau, mình thì tiến lên trước một bước.

Đình Phong trừng mắt nhìn bốn tên kia – lúc này đều đã đứng cách hai người tầm bốn năm bước chân – nghiến răng ken két. Cái tên vừa nãy ra lệnh cho mấy đứa (có vẻ) là đàn em giữ tay Tiểu Minh để hắn giở trò sàm sỡ giờ đang đứng lên trước, mấy tên khác đều ở hai bên – phía sau. Hắn ta trên tay cầm chai rượu, vẫn nhìn Đình Phong với thái độ thách thức.

_Bọn mày là bọn nào, dám động vào người của tao, chán sống rồi hả?

Đình Phong hất hàm hét lớn, lông máy nhướn lên trên làm ánh nhìn trở nên sắc sảo hơn. Vài cơn gió lạnh thổi qua khẽ làm lay động mái tóc ngắn đen mềm mại.

_Hừ, vì một con đàn bà có cần kích động đến thế không? – tên kia nhếch miệng cười, mặt đỏ phừng không biết vì rượu hay vì tức giận.

_Mẹ kiếp, mày nói cái gì?

Đình Phong cảm thấy cơ thể mình như đang run lên vì phẫn nộ, không khí xung quanh cũng như bị nóng lên bởi lửa giận dữ bùng cháy trong người anh. Ánh đèn le lói từ xa chiếu rọi khuôn mặt Đình Phong, làm nổi bật lên đôi mắt hừng hực lửa bên dưới đôi lông mày rậm.

Đình Phong thật sự không thể kiềm chế mình lâu hơn nữa được đâu, anh thực muốn cho tên kia biến mất khỏi thế gian này ngay lúc này đấy.

_Nói gì không lẽ mày không hiểu. Mà mày tức giận làm cái gì kia chứ, con nhỏ kia là của mày hả, chơi chán rồi chia sẻ chút thì có chết ai, tại nó đi một mình đêm khuya thế này, bọn tao tưởng gái đứng đường nên mới định vui vẻ chút thôi, có gì đ…

_Thằng chó, câm miệng.

Sau tiếng hét vang cả một góc phố, Đình Phong bất ngờ lao đến cho tên đứng trước một quả đấm trời giáng vào mặt, làm hắn ngã lao ngay xuống mặt đường bê tông. Từ khóe miệng, một dòng chất lỏng đặc sánh màu đỏ từ từ chảy ra.

Mấy tên kia thấy thủ lĩnh của mình bị đánh vội lao vào đỡ nhưng tên đứng đầu tỏ vẻ bất cần gạt ngay tụi nó ra. Hắn tự đứng dậy rồi đưa tay lau máu trên miệng đi, nhếch mép cười với Đình Phong đã trở lại đứng bên Tiểu Minh rồi cũng hét lớn:

_Mày muốn chết hả?

_Tự hỏi mình thì hơn. – Đình Phong trả lời không một chút thái độ, ánh mắt anh đầy vẻ khinh thường, cú đấm của anh còn không đỡ được mà đòi hỏi anh “muốn chết à” sao, nực cười.

Rồi nghe thấy tên kia cười man rợ:

_Một mình mà dám đấu với bốn người sao?

_Có nữa thì gọi đi, bao nhiêu Đình Phong đây cũng chấp hết.

Đình Phong vừa nói dứt lời, Tiểu Minh đã đưa nốt một tay xuống nắm lấy tay Đình Phong, lí nhí giọng lo sợ gọi tên anh. Đình Phong biết Tiểu Minh lo, nhưng anh không thể để yên cho cái “lũ” này được, riêng cái chuyện tên kia gọi người con gái anh yêu là “gái đứng đường”, Đình Phong đã cảm thấy cú đấm kia là “món quà đáp lễ” quá nhẹ nhàng rồi.

Nhưng lạ chưa kìa, Đình Phong của chúng ta đang cảm thấy lo lắng! Vì sao vậy nhỉ, vì đấm tên kia xong tay anh bỗng đau quá, lúc này Đình Phong mới nhớ ra nó đang bị thương, điều đó khiến anh thấy lo, mình anh thì không sao, nhưng còn Tiểu Minh…, anh sợ với bàn tay phải bị thương thế này anh có thể vừa đánh bọn chúng vừa bảo vệ cô được không.

Lén đưa mắt nhìn Tiểu Minh đang sợ sệt nấp sau lưng mình rồi nhìn xuống tay mình, Đình Phong không kìm được **** thề một tiếng trong đầu, cái tay chết tiệt, mới thế mà đã chảy máu rồi, còn đánh đấm gì được nữa. Nhưng tuy là như thế, Đình Phong vẫn giương mắt thách thức nhìn bọn kia, không thể để chúng biết anh đang lo lắng được.

_Xông vào cho nó một trận hết khua môi múa mép đi.

Thế rồi sau tiếng hét của tên cầm đầu, cả ba tên kia đồng loạt lao vào, bọn chúng tự tin là với bốn người, Đình Phong không thể đánh được hết nên rất hung hăng và háu chiến, lại thêm có hơi men. Đình Phong không muốn cũng phải rời tay Tiểu Minh ra mà “nhập trận” sau khi để lại cho cô một cái nhìn trấn an đầy ấm áp. Tuy tay phải đang bị thương, Đình Phong vẫn tự tin mình có thể “xử lí” hết chúng nó, đến cái thằng cầm đầu còn bị anh đánh cho chảy máu miệng, mấy tên này có lẽ chỉ cần vài ba cú đấm là khỏi đứng dậy được rồi.

Đình Phong nhếch miệng cười, anh nhanh nhẹn lách người tránh cú đấm của một tên lao đến trước rồi xoay người vừa cho tên đó một cú đá vào bụng vừa tránh tên phía sau đánh lén.

“Hự”

Một tên ngã xuống, quằn quại trên đường sau cú đá mạnh mẽ của Đình Phong. Rồi đến tên thứ hai lĩnh ngay một cùi chỏ vào lưng cũng “hự” một tiếng rồi ngã gập người xuống đất. Có lẽ sau hôm nay – nếu hắn còn sống sót mà trở về – sẽ phải mất cả tuần mới có thể đi lại bình thường được mất.

Đình Phong khinh thường nhìn tên thứ ba đang lo lắng cho số phận mình mà không dám bước lên, hắn liên tục nhìn về phía tên cầm đầu rồi lại nhìn Đình Phong, rõ là trong mắt đầy sự sợ hãi mà. Như vậy mà cũng đòi đi đánh nhau nữa, còn đòi “cho anh một trận hết khua môi múa mép” nữa kia, có phải là suy nghĩ quá đơn giản không vậy.

_Nhanh lên nào, để người khác phải chờ lâu quá rồi đấy, nếu muốn rút lui thì bây giờ vẫn còn kịp.

Đình Phong nói rồi lại thấy tên kia có vẻ còn lo sợ hơn nữa, chân đứng còn không vững nữa luôn, tên đó làm Đình Phong thấy buồn cười quá mà không được cười, thật là…

_Còn đợi gì nữa thế?

Đình Phong cười nửa miệng, như đùa nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ. Tên đó sợ hãi nhìn tên cầm đầu, trong đầu hẳn nghĩ, nếu xông lên thì cũng chết, không xông lên cũng chết, dù thế nào thì vẫn phải…lên. Nghĩ rồi, tuy chân đứng còn không vững, hắn vẫn rất hùng hổ lao đến, còn hét toáng lên, bộ dạng trông đến là buồn cười. Và chưa đầy hai phút…

“Bịch”

Tiếng thân người đổ xuống đất vang lên chỉ sau một cái đạp chân của Đình Phong. Anh tránh sử dụng tay hết sức có thể, dù sao thì giờ cũng có thể yên tâm một chút, giờ chỉ còn lại tên cầm đầu. Đình Phong chậm rãi bước đến, nhướn mày thách thức tên cuối cùng. Hắn ta có vẻ vẫn ung dung lắm, nãy bị anh đấm bất ngờ không phòng bị, có thể cũng là một đối thủ đáng gờm chăng, Đình Phong nghĩ.

Nhưng Đình Phong muốn giải quyết sớm nên chủ động lao đến đánh trước, một cú đấm thăm dò, khá mạnh. Hắn tránh được và cũng đánh trả. Tên này coi bộ cũng khá khẩm hơn mấy tên tép riu kia, tiếp tục mấy chiêu sau hắn đều đỡ được hết. Đình Phong bỗng lại thấy lo lo rồi, tay anh lại bắt đầu rỉ máu.

“Hự”

Là tiếng kêu của tên kia, không phải Đình Phong. Thế chứ, tay trái của anh tuy không phải tay thuận nhưng cũng không phải là chưa làm quen với việc đánh đấm bao giờ. Tên kia lại không lường được Đình Phong có thể sử dụng tay trái nên đã không né được. Đình Phong đắc chí cười, lúc hắn đang ôm bụng quyết định kết thúc nhanh chóng bằng một cú cùi chỏ nữa.

Nhưng Đình Phong chưa kịp xuống tay, tiếng tên đó hét lên lại làm tay anh khựng ngay lại giữa không trung.

_Giữ lấy con nhỏ đó.

Đình Phong vội vàng quay sang thì đã thấy hai trong ba tên đã đứng dậy được và đang theo lời tên cầm đầu lao đến định bắt giữ Tiểu Minh ngơ ngác sợ hãi một mình đứng đó. Tự mắng mình chủ quan, Đình Phong quay người lao ngay đến chỗ Tiểu Minh mà không một chút phòng bị phía sau lưng. Đối với anh, bảo vệ Tiểu Minh là việc quan trọng số một.

“Bốp”

Tiếng va đập rất mạnh bỗng vang lên như xé toạc không khí. Đình Phong lại khựng người lại một lần nữa, nhưng lần này là không thể di chuyển được. Có vật gì đó vừa đập vào đầu anh, một vật gì đó rất cứng.

_Ch…chạ…chạy mau!

Thêm một tiếng hét nữa. Của cái tên vừa cầm vỏ chai rượu đập vào đầu Đình Phong. Phút chốc, cả bọn bốn tên đều bỏ chạy hết vì lo sợ, phút chốc chỉ còn lại Đình Phong và Tiểu Minh ở đó.

Đình Phong khó nhọc đưa tay lên đầu mình rồi loạng choạng đi về phía người con gái đã chết lặng đi vì sợ hãi.

Trước mặt Đình Phong mọi thứ đều chao đảo.

“Tách”

Một giọt máu tươi rơi xuống



Trượt dài trên má Tiểu Minh

“Tách”

Lại một giọt thứ hai

Thứ ba…

Đến khi Tiểu Minh nhận ra thứ chất lỏng tanh tưởi đó là gì, Đình Phong đã ngã gục xuống trước mặt cô.

Tiểu Minh kinh hãi vòng tay ôm lấy cơ thể đã trở nên vô lực của Đình Phong, gắt gao ôm lấy anh, toàn thân rung lên từng đợt mất kiểm soát.

Sao máu ở đâu nhiều thế này?

_Vợ…vợ yêu, đừng…đừng sợ, a…anh đây…đây mà, đừng sợ nhé, đừng…khóc…

Đình Phong yếu ớt rêи ɾỉ bên tai Tiểu Minh, tay anh cố dùng hết chút sức lực cuối cùng nắm lấy bàn tay cô…

…trước khi cả hai mắt anh nhắm nghiền…

Tiểu Minh cũng không biết sao mình có thể đến được đây nữa.

Cô đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trên chiếc ghế nhựa dành cho người nhà bệnh nhân màu xanh dương, cả thân hình nhỏ bé cứ run lên bần bật. Đôi mắt to trống rỗng đầy ăm ắp nước hướng mãi vào cánh cửa trước mặt như vô hồn, Tiểu Minh không khóc được, chỉ có những lúc cô chớp mắt, nước mắt mới bị ép ra chảy thành dòng trên đôi má bầu bĩnh trắng nhợt nhạt của cô. Đôi môi hồng sớm đã chuyển thành màu tím mím chặt lấy nhau, ngăn không cho tiếng nấc thành lời, Tiểu Minh nhìn mới đáng thương và khổ sở làm sao.

Một mình Tiểu Minh cô đơn sợ hãi ngồi đó, trên băng ghế xanh như trải dài ra mãi không có điểm dừng, cùng với không gian bệnh viện lúc nửa đêm trống trải, quạnh hiu càng làm cho tâm trạng cô rơi vào vòng xoáy tối tăm, ngột ngạt của sự hoảng loạn.

Tiểu Minh thật sự rất muốn ngã gục nhưng không được, làm sao cô có thể khi Đình Phong còn đang ở trong kia, và đang đối mặt với Tử thần. Ừ, lúc anh được đưa vào đây, máu đã làm ướt hết cái áo dài tay màu trắng. Đầu anh chảy nhiều máu lắm, Tiểu Minh rất sợ, rất sợ...

_Chị...chị ơi, a...anh ấy...sao rồi chị...?

Tiểu Minh gần như không còn ý thức được hành động, cô đưa tay níu chặt lấy chị y tá vừa bước ra từ bên trong. Nhưng chị ta không nói một lời nào gọi là trấn an Tiểu Minh, chỉ lạnh lùng cất tiếng:

_Cô tránh ra để tôi làm nhiệm vụ, có gì tí bệnh nhân được đưa ra sẽ biết.

Thế rồi chị ta vội rời đi, để lại Tiểu Minh đáng thương ở đó. Cô thẫn thờ lại lê thân về ngồi trên ghế, lặng đi. Nước mắt hai hàng trào ra không chủ định. Ông trời ơi, đừng cướp mất Đình Phong của cô!

“Cộp...cộp...”

Tiếng đế giày đạp trên sàn đá hoa từ xa truyền đến tai Tiểu Minh, chủ nhân của những bước đi đó hẳn là đang rất vội vã, tiếng bước chân cứ dồn dập, dồn dập. Nhưng Tiểu Minh không một chút quan tâm, cô vẫn thẫn thờ nhìn vào cánh cửa bên trên có gắn tấm biển “Emergency room” mà khóc. Chợt có tiếng ai gọi tên cô:

_Tiểu Minh, Tiểu Minh...

Rồi người đó chạy ngay về phía cô, tiếng giày “cộp cộp” vang lên gấp gáp. Tiểu Minh mệt nhọc quay lại, trước mặt cô là một gương mặt quá đỗi thân quen:

_H...Hạ...Hạo...

_Ừ ừ, anh đây, Tiểu Minh, có chuyện gì, sao người em đầy máu thế này, có chuyện gì?

_H...Hạo Du...máu...không phải...

Tiểu Minh dường như muốn nói rất nhiều, nhưng cô không sao mở miệng được, khi mọi chuyện vừa nãy xảy ra hiện ra trong đầu cô như một cuộn băng quay chậm, nước mắt Tiểu Minh lại trào ra như hai dòng suối nóng. Hai cánh môi anh đào cứ mím chặt.

Hạo Du nhìn Tiểu Minh khóc mà cũng muốn khóc. Nhìn Tiểu Minh mặt mũi bơ phờ, da nhờn nhợt màu nước, tóc tai lại bù xù,..Hạo Du thật thấy xót thương đến tê tái cõi lòng. Chưa kể áo Tiểu Minh toàn là máu..., ra là không phải máu của cô, vậy là của người đang ở trong cái phòng kia, là của Đình Phong. Nhưng có chuyện gì xảy ra thì cậu hoàn toàn không biết. Lúc gọi cho Hạo Du, Tiểu Minh khóc rất dữ, cậu chỉ nghe thấy cô vừa khóc vừa nói “Đình Phong”, “bệnh viện...” rồi hết. Hạo Du gọi nhưng Tiểu Minh không nghe liền vội vàng phi xe hết tốc độ đến nơi này, rồi tìm mãi mới thấy Tiểu Minh ngồi đây...

_Ngoan, đừng khóc, kể anh nghe chuyện gì xảy ra.

Hạo Du nhẹ ngồi xuống ghế rồi choàng ôm Tiểu Minh nhỏ bé vào lòng, khẽ đẩy đầu cô dựa vào ngực mình. Tiểu Minh đang trong cơn sợ hãi, có người ở bên không ngần ngại mà ôm chặt lấy. Tay cô nắm chắc lấy áo Hạo Du, người vẫn cứ run lên bần bật.

_Hạo...Hạo Du...côn đồ...trêu ghẹo...đánh nhau...bị thương...máu...máu...nhiều...nhiều lắm...sợ...

Tiểu Minh run rẩy kịch liệt khi nói về chuyện vừa xảy ra với cô và Đình Phong, mặc dù những gì cô vừa nói có khi Hạo Du chẳng thể hiểu được. Nước mắt cô cứ trào ra mạnh mẽ không sao ngăn cản. Nhớ đến hình ảnh Đình Phong người đầy máu, nhớ đến cái lúc chỉ có mình cô và anh trên con đường vắng tanh vắng ngắt, nhớ đến những hơi thở dường như đứt quãng của anh, cái nắm tay trước khi ngất xỉu... Đau đớn và hãi hùng, trái tim yếu ớt của cô cảm tưởng đang bị ai đó bóp cho nghẹt thở.

Tiểu Minh thấy không thở được. Một mình cô khi đó...mùi máu tanh nồng bốc lên hòa với mùi của nước mắt. Một thứ mùi ghê tởm!

_Tiểu Minh, có anh đây, em đừng sợ, có anh ở bên em đây, hiểu không, em không có một mình, còn có anh nữa, đừng sợ.

Hạo Du dịu dàng vuốt nhẹ những sợi tóc đen như tơ của Tiểu Minh, âu yếm nói vào tai cô mà nước mắt cũng chảy ra. Tuy là Tiểu Minh nói cái gì Hạo Du chỉ hiểu được một nửa nhưng nỗi đau của cô thì như truyền trọn vẹn sang cậu. Trái tim cậu như có muối xát.

_Đừng sợ nhé, ngủ đi em, ngủ đi, khi em tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn, tất cả sẽ ổn thôi, có anh rồi, em ngủ đi. Em mệt lắm rồi phải không?

Hạo Du vẫn hết sức dịu dàng nói. Giọng cậu run run thấm đẫm niềm đau và nước mắt. Tiểu Minh ôm Hạo Du rưng rức khóc, hồi lâu cũng chìm vào trong giấc mộng. Vô lực dựa vào bờ ngực vững chãi và ấm áp của Hạo Du, cô cảm thấy mình kiệt sức. Mệt mỏi quá.

Hạo Du, mọi chuyện xin nhờ ở anh.

* * * * * *

Đình Phong được chuyển vào phòng hồi sức đã được hơn ba tiếng đồng hồ, anh vẫn nằm bất động trên giường chưa tỉnh lại. Đôi mắt nâu nhắm nghiền bên dưới bờ mi cong vυ"t, làn da rám nắng hơi nhợt nhạt, Đình Phong ngủ trông có vẻ mệt mỏi. Trên đầu anh quấn băng trắng.

Hạo Du khẽ lau mồ hôi trên trán cho Tiểu Minh, kéo chăn lên đến cổ cho cô rồi nhẹ bước sang bên giường Đình Phong đang nằm. Cậu ngồi xuống ghế, cũng cầm cái khăn làm tương tự như với Tiểu Minh – lau mồ hôi cho anh. Lau xong, Hạo Du cứ ngồi nhìn Đình Phong ngủ mà không định đứng dậy.

Hạo Du nhìn vào cái băng trắng quấn quanh đầu Đình Phong, bên phải đầu vẫn còn đỏ đỏ màu máu mà khẽ thở dài. À không, khẽ thở phào. Đình Phong thế là không sao rồi, cậu có thể yên tâm được. Thật sự lúc nghe bác sĩ nói trên đầu Đình Phong chỉ có một vết rách ba centimet đã được khâu và kết quả chụp CT cho thấy không có gì đáng lo ngại, Đình Phong sẽ mau chóng tỉnh lại, Hạo Du đã chắp tay cảm tạ trời đất và còn thấy rất vui mừng. Từ lúc Đình Phong được đưa vào đây, Hạo Du làm hồ sơ nhập viện cho anh xong vẫn luôn ở lại trong phòng này, chăm sóc cho cả hai người.

_Thật may quá.

Hạo Du như tự thì thầm với bản thân, không biết đã bao nhiêu lần cậu nói câu đó nhưng lại để mình mình nghe thấy. Hạo Du thật không dám tưởng tượng, nếu Đình Phong có chuyện gì xảy ra, chẳng hạn như không qua khỏi thì Tiểu Minh sẽ ra sao nữa. Chỉ lúc Đình Phong ở trong phòng cấp cứu, Tiểu Minh ở ngoài đã sợ hãi đến mức đấy rồi... Nghĩ đến đây Hạo Du lại thở phào. Nói thật chứ Hạo Du đâu có ưa gì Đình Phong, thậm chí còn là căm ghét, nhưng cậu khâm phục Đình Phong, khâm phục tình yêu anh ta dành cho Tiểu Minh, một tình yêu quá to lớn và vĩ đại. Chuyện xảy ra hôm nay cậu thật sự phải cảm ơn Đình Phong rất nhiều, mặc dù... Mặc dù việc Đình Phong bảo vệ Tiểu Minh là lẽ đương nhiên. Nhưng Tiểu Minh là người Hạo Du yêu mà, có lẽ lời cảm ơn này cậu nên để trong lòng thì hơn.

Hạo Du nghĩ đến đây rồi bỗng đứng dậy, cậu nhìn Đình Phong thêm một lần và lại bước sang lên giường Tiểu Minh. Cô vẫn ngủ say, có lẽ do mệt mỏi và căng thẳng quá. Mấy hôm vì chuyện bị lừa dối, Tiểu Minh cũng đâu có lúc nào được thoải mái, giờ lại thêm chuyện này.

Hạo Du ánh mắt đầy thương cảm cứ hướng vào Tiểu Minh mãi. Cậu ngồi cạnh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, cố không để làm cho Tiểu Minh thức giấc. Trong đầu cậu bỗng hiện ra những kỉ niệm ngọt ngào và thân thương thuở nào. Nhưng chỉ còn là kỉ niệm mà thôi, kỉ niệm càng đẹp thì lại càng làm nỗi đau thêm day dẳng, thêm ám ảnh cậu, những nỗi đau mãi chẳng thể nào tan biến.

Có lẽ quá khứ thì chẳng thể thành hiện tại lần thứ hai.

Hạo Du nghĩ.

Tiểu Minh vẫn là chọn Đình Phong, quyết định năm xưa vẫn không có gì thay đổi. Mà đối với những gì Đình Phong làm cho Tiểu Minh, Hạo Du nếu là cô thì dù thế nào cũng sẽ không bỏ anh đâu. Thật đấy!

Tuy là nghe mới đau lòng làm sao.

_Ư...Phong...Phong Phong...ư...ư...

_Tiểu Minh!

Hạo Du thấy Tiểu mở mắt ra đã gọi tên Đình Phong, trong lòng không khỏi nổi lên đau đớn cùng ghen tị, nhưng cậu không được ích kỉ như thế trong lúc này. Cậu phải vui mừng khi cô đã tỉnh mới đúng.

_Tiểu Minh, em tỉnh rồi sao, em thấy trong người thế nào?

_Hạo Du? – Tiểu Minh mới đầu không thể nghĩ được vì sao Hạo Du lại ở đây vài giây sau mới nhớ ra – Hạo Du, em...em không sao hết. Em ngủ bao lâu rồi anh, Phong...Đình Phong đâu rồi anh? Anh ấy sao rồi?

_Ừ, Đình Phong...

_Phong Phong!

Hạo Du chưa nói hết câu, Tiểu Minh đã nhìn thấy Đình Phong đang nằm bên giường kia. Mắt Tiểu Minh bỗng chốc ngập tràn nước, cô muốn chạy ngay sang bên kia nhưng sao chân tay cô cứ mềm nhũn ra, không sao bước xuống giường được.

Hạo Du thấy Tiểu Minh như vậy liền vội vàng đứng lên đỡ lấy người cô, miệng phát ra những âm thanh hết sức êm dịu:

_Để anh đỡ em, em hãy còn mệt mà.

Đến lúc được Hạo Du đặt ngồi xuống ghế, Tiểu Minh nước mắt hai bên đã tràn ra khắp khuôn mặt. Cô đưa tay chạm vào má Đình Phong mà nước mắt cứ rơi lã chã. Sợ rớt xuống mặt Đình Phong, Tiểu Minh vội lau đi, cô quay sang Hạo Du, hỏi:

_Anh ấy sao rồi anh, Đình Phong... Bác sĩ nói gì hả anh?

_Không có gì đáng lo hết, Đình Phong chỉ bị một vết rách dài ba centimet phía trên tai phải khoảng hai centimet, phải khâu. Ngoài ra kết quả chụp CT cũng không thấy có gì nghiêm trọng, chúng ta chỉ phải chờ xem bao giờ Đình Phong tỉnh thôi. Vậy là cũng có thể coi là tạm ổn, em đừng lo lắng quá, Tiểu Minh, sẽ không sao đâu.

Hạo Du dịu giọng nói trấn an Tiểu Minh, tức thì thấy đôi lông mày cô giãn ra được một chút.

Tiểu Minh nhí lí nói, vẫn nhìn vào Hạo Du:

_Vâng, vậy thì đỡ lo... Cám ơn anh, Hạo Du.

Tiểu Minh nhớ đến chuyện ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hạo Du đã động viên cô thế nào và cô còn thϊếp đi trong phòng anh nữa. Lúc đó cô thật sự rất sợ, có một mình cô ở đó, cô phải gồng mình lên để không bị nỗi sợ hãi lấn áp. Khi mới vào đến viện, y tá nhìn cái áo đẫm máu của Tiểu Minh bảo cô hãy đi khám và nghỉ ngơi nhưng cô không dám (không nỡ), sợ không có ai ở bên ngoài chờ Đình Phong.

Thế nên lúc Hạo Du đến và cho cô một chỗ dựa, Tiểu Minh đã yên tâm mà ngủ thϊếp đi vì kiệt sức. Cô thật rất cảm kích.

_À, mà sao anh lại biết mà đến đây, Hạo Du? – Tiểu Minh lên tiếng thắc mắc, lúc Đình Phong bị thương phải đi viện là vào nửa đêm nên cô thậm chí còn không báo với bố mẹ Đình Phong sợ hai bác lo.

_Hử? Em gọi cho anh mà, nghe em nói tên bệnh viện xong anh liền đến ngay.

_Hử? Em gọi cho anh mà, nghe em nói tên bệnh viện xong anh liền đến ngay.

_Em? Là em gọi sao?

Tiểu Minh không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại ngay. Là cô gọi cho Hạo Du sao, sao cô lại không nhớ một chút gì hết, là lúc nào?

Tiểu Minh cứ mải miết suy nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra chuyện lúc đó.

_Phong Phong, mở mắt ra đi anh, Phong Phong à, anh ơi, anh ơi, huhu...

_Ai...ai cứu với, cứu với, Phong Phong...ai cứu Phong Phong với...

Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng Tiểu Minh khóc nghe thật não nề và thê lương. Nước mắt trào ra ướt đẫm cả khuôn mặt, cô cứ ôm lấy Đình Phong mà khóc, một tay che lấy vết thương trên đầu anh cho máu ngừng chảy. Lúc này Tiểu Minh đã gọi cấp cứu nhưng vẫn chưa thấy cái xe nào được cử đến cả. Máu của Đình Phong đã làm ướt cả áo Tiểu Minh rồi. Anh thì mắt vẫn cứ nhắm nghiền.

Tiểu Minh sợ lắm, người cô cứ run rẩy cật lực, nước mắt chảy vào miệng đắng ngắt. Tiếng than khóc ngày càng nhỏ và yếu ớt, Tiểu Minh kiệt sức nhìn sang Đình Phong rồi nhìn vào chiếc điện thoại để trên tay. Cô cố đỡ Đình Phong nằm ngay ngắn dựa vào mình, đưa bàn tay cũng toàn máu ra bấm bấm điện thoại. Một loạt chữ số hiện ra trên màn hình theo từng chuyển động của cô, Tiểu Minh cũng không biết mình gọi cho ai nữa, trong lúc hoảng loạn, cô chỉ biết viết ra dãy số mà cô nhớ nhất trong đầu, sau đó ấn nút gọi.

_Làm ơn, cứu với, huhu, Phong Phong...cứu anh ấy với...

Đầu dây bên kia còn chưa nhấc máy mà Tiểu Minh đã nói rồi, cô vừa nói vừa khóc, giọng khản đặc, trong máy vẫn nghe thấy tiếng “tút...tút...” đều đặn.

Tiểu Minh dường như không nhận ra điều đó, cô lại tiếp tục gào lên thảm thiết:

_Cứu với, huhu, ai cứu với...

Nước mắt làm cái nhìn của Tiểu Minh trở nên mờ mịt. Từ xa bỗng có ánh đèn từ một vật gì đó đang di chuyển đến gần cô , Tiểu Minh nheo nheo mắt nhìn, rồi mới nhận ra đó là một chiếc xe cứu thương.

Đình Phong nhanh chóng được đưa lên xe, Tiểu Minh cũng lên theo.

Chiếc điện thoại vẫn tiếp tục tự động gọi lại, lúc này người ở đầu dây bên kia mới cất giọng khá sốt sắng:

_Tiểu Minh? Đêm thế này gọi anh có việc gì thế?

_Tiểu Minh?

Hạo Du lo lắng gọi lớn. Tiểu Minh lúc này đã ở trên xe cứu thương, cô vẫn cứ ngồi bên cạnh nắm tay Đình Phong mà khóc. Bỗng nghe thấy tiếng ai gọi tên mình trong điện thoại, Tiểu Minh theo phản xạ cầm lấy cái máy, lại tiếp tục khóc:

_Phong Phong...Phong Phong...

_Đình Phong làm sao? – Hạo Du nghe “Phong Phong” không muốn quan tâm chút nào nhưng nhận ra được Tiểu Minh đang khóc cũng khá lo, là lo cho cô, không phải Đình Phong.

_Bệnh viện Y...bệnh viện Y...

Tiểu Minh nói đến đây rồi bỗng ngắt máy. Hạo Du gọi lại mấy lượt mà đều không liên lạc được.


_Tiểu Minh, em sao mà tự nhiên lại ngồi thừ ra thế, em mệt à?

Hạo Du bỗng thấy Tiểu Minh ngồi bất động mà không nói gì liền hỏi, sốt sắng. Hai bên lông mày cậu nhíu lại.

Tiểu Minh nghe Hạo Du hỏi như thoát ra khỏi cơn mơ, cô quay sang cậu, khẽ lắc đầu:

_Dạ không sao.

_Ừ. Hm...mm...lúc anh tìm thấy em ngồi trước cửa phòng cấp cứu, em có vẻ rất sợ hãi. Giờ không sao rồi chứ?

_Dạ vâng, không sao rồi ạ.

Tiểu Minh lại vì câu nói của Hạo Du mà suy nghĩ, thật sự khi đó cô gần như không còn kiểm soát nổi mình nữa, chỉ biết khóc và khóc, lúc đó trong đầu cô chỉ duy nhất có một ý nghĩ: phải cứu Phong Phong. Lúc gọi cấp cứu, cô còn chẳng nhớ nổi mình thế nào nữa, hình như cũng vừa khóc vừa gọi, mãi mới nói ra được địa chỉ. Thật là...lúc phải cần tỉnh táo thì cô chẳng làm sao mà giữ được, cứ sợ hãi khóc lóc. Giờ Tiểu Minh mới thấy mình thật yếu đuối và vô dụng làm sao.

Mà không hiểu sao khi đó cô lại nhớ nổi số Hạo Du mà gọi nữa. Trong cái lúc bị sự hoảng loạn vây chặt lấy ấy, dòng số duy nhất mà Tiểu Minh nhớ được lại là số Hạo Du sao, thật là lạ.

_Em...lại sao rồi, sao cứ...

_À, em... Hì, không sao đâu, em nhớ lại chuyện lúc đó thôi.

_Vậy à. À, thế kể cho anh nghe tường tận mọi chuyện đi, được không? Vừa nãy... - vừa nãy em nói gì mà anh chẳng thể hiểu, Hạo Du trong đầu nghĩ vậy.

_Ừm, chuyện là thế này...

Tiểu Minh cũng không giấu giếm mà kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Hạo Du nghe, cô còn kể lí do “bỏ nhà đi” (thực chất là vì Tiểu Minh khóc mãi trong phòng, thấy bế tắc mệt mỏi quá nên mới ra ngoài, cũng là để tránh mặt Đình Phong. Tiểu Minh lên xe buýt cứ đi hết chuyến này đến chuyến khác vòng quanh thành phố rồi vào cái quán mì hồi trước cô với Hạo Du vào ăn làm một bát, tối muộn rồi mới có ý trở về) nữa.

Nghe Tiểu Minh kể xong, Hạo Du gật gù:

_Vậy tại sao em lại gọi cho anh mà không gọi cho ai khác, mà sao cũng không gọi bố mẹ Đình Phong đến?

_À, tại em không muốn bố mẹ anh ấy lo, mà lúc đó cũng muộn rồi.

_Muộn rồi mà lại gọi cho anh? - trong giọng Hạo Du có ý cười.

_Dạ, tại em nghĩ...nếu là anh thì...

_Thì anh sẽ đến?

_Dạ vâng.

Hạo Du không kiềm được hài lòng mà cười thầm một cái trong đầu. Tiểu Minh trong lúc khó khăn vẫn nghĩ đến cậu, Hạo Du thấy rất vui vẻ. Cậu cảm thấy thật tốt khi cậu có thể làm được gì đó cho Tiểu Minh – người cậu yêu.

Thực ra Hạo Du không biết Tiểu Minh vừa nói dối.

Lí do Tiểu Minh nói dối thì lại chỉ có mình cô biết mà thôi.

_Bác sĩ có nói bao giờ Đình Phong sẽ tỉnh không ạ?

Sau một thời gian cả hai cùng im lặng, Tiểu Minh mới cất tiếng nói trước.

Hạo Du nghe Tiểu Minh hỏi liền trả lời:

_Ừm không, nhưng sẽ sớm thôi, em đừng lo quá.

_Vâng.

_Mà sao em không gọi cho bố mẹ Đình Phong đi, cho dù không muốn hai người lo thì cũng nên gọi.

_Dạ, em biết, nhưng lúc đó là nửa đêm... – Tiểu Minh vừa nói vừa nhìn đồng hồ, giờ đã là gần năm giờ sáng – Em tỉnh táo được mỗi lúc quyết định không gọi cho bố mẹ anh ấy thôi đấy, từ đó về sau thì... – Tiểu Minh thở dài – Em định đến khi Đình Phong tỉnh mới gọi anh ạ.

_Ừ, cũng tùy em thôi, dù sao cũng không nên giấu.

_Dạ vâng.

Tiểu Minh khẽ gật đầu rồi lại im lặng. Vài phút, như chợt nhớ ra điều gì, cô mới quay sang nhìn Hạo Du, cất tiếng:

_À mà cả đêm anh thức đấy ạ?

_Ừm. – Hạo Du gật đầu khẽ.

_Vậy bây giờ anh đi ngủ đi, có mệt không? Thật cám ơn anh nhiều lắm.

_Em đừng nói cảm ơn khách sáo như thế. Anh không mệt, để anh ngồi chờ đến lúc Đình Phong tỉnh với em.

_Dạ... Hạo Du, anh...tốt quá.

Tiểu Minh cúi đầu lí nhí như nói thầm, rồi cô quay sang nhìn Hạo Du mà lòng buồn vô hạn. Thật là Hạo Du tốt với cô quá mà cô thì... Lần này lại khiến anh phải chịu khổ nữa rồi. Chuyện năm xưa...cô biết phải làm sao để bù đắp cho anh đây, riêng Đình Phong thì... Cô biết, cô không thể bỏ mặc anh trong lúc này được.

Hạo Du phải về đi học nên giờ chỉ còn Tiểu Minh và mẹ Đình Phong – đã đến đây được hơn một tiếng – ở lại chăm sóc anh. Hạo Du đã đi được mười phút rồi, bây giờ là sáu rưỡi. Đình Phong vẫn chưa tỉnh lại.

_Phong Phong...bao giờ thì anh mới tỉnh lại đây Phong Phong...Phong Phong à...

Tiểu Minh khẽ cất tiếng gọi Đình Phong, tay phải nắm chặt tay anh áp lên má mình. Nhìn Đình Phong mắt nhắm nghiền nằm trên giường, hai cánh môi nhợt nhạt khép khẽ, hơi thở mệt mỏi, Tiểu Minh lại thấy thương anh đến trào cả nước mắt. Càng thương anh, cô càng trách mình nhiều hơn. Nếu không phải vì cô “bỏ đi” tới đêm mới về thì Đình Phong đâu phải chịu đựng thế này chứ. Là tại cô...

Mẹ Đình Phong ngồi bên cạnh, nhìn thấy con trai như thế cũng không khỏi đau lòng, lại thấy cô bé Tiểu Minh vì thương con mình mà làm ra bộ dạng đáng thương thế kia, nước mắt cũng không kìm được mà trào ra, chảy dài trên khuôn mặt hiền hậu nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, quý phái.

Bà Ngọc Vân khe khẽ đưa tay lau đi nước mắt, chỉ là động tác lau nước mắt thôi mà vẫn rất thanh tao, nhã nhặn, thể hiện rõ phong cách của một quý bà. Rồi bà vỗ vỗ vào bàn tay Tiểu Minh đang để trên đùi, cất giọng nhẹ nhàng:

_Tiểu Minh, con đừng khóc, thằng bé sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Tiểu Minh quay sang nhìn “mẹ”, nghẹn ngào lau nước mắt:

_Tại con cả, nếu không phải do con..., nếu không phải bảo vệ con....

_Con đừng tự trách mình như vậy, nếu Đình Phong trong lúc đó không bảo vệ được con, nó có không phải thế này cũng không thể nào sống cho thanh thản được.

_Dạ con...

Tiểu Minh khẽ gật đầu nhưng nước mắt lại lã chã rơi không sao kìm nén được. Bà Ngọc Vân nhìn thấy thế chỉ biết thở dài một cái. Không có ý định khuyên bảo Tiểu Minh nữa, bà ngồi lặng yên nhìn con trai ngủ, trong lòng từng đợt đau xót dội lên.

Chợt, chiếc điện thoại đang để trong túi xách của bà vang lên tiếng nhạc báo hiệu có người gọi đến. Là từ ông Đình Dương.

_Bác ra ngoài nghe điện thoại bố Phong Phong gọi, con cứ ngồi đây nhé.

Rồi thấy Tiểu Minh gật đầu, bà mới cầm điện thoại đi ra ngoài.

Một mình Tiểu Minh lúc này ngồi trong phòng, cô vẫn chăm chú nhìn Đình Phong nằm bất động trên giường, đôi môi nhợt nhạt chẳng còn chút sắc hồng. Trái tim Tiểu Minh cứ thế mà rỉ máu, cô đau lòng bao nhiêu lại thêm thương anh bấy nhiêu.

_Ư...

_Ph...Phong Phong!

Thấy bàn tay Đình Phong bỗng cử động, lại nghe thanh âm phát ra từ miệng anh, Tiểu Minh vui mừng khôn xiết đứng bật ngay dậy. Cô siết chặt tay anh, cười mà nước mắt lại còn chảy ra nhiều thêm. Cô chăm chăm nhìn vào những biểu hiện trên khuôn mặt Đình Phong sợ mình vui quá mà sinh ra ảo giác, vài giây sau mới thấy anh mở mắt.

_Phong Phong, tỉnh...tỉnh rồi. Bác sĩ, bác sĩ, tỉnh rồi, bác sĩ...

Tiểu Minh cuống cuồng gọi ầm cả lên, miệng cô không giấu nổi nụ cười trong khi nước mắt vẫn rơi lã chã.

Bà Ngọc Vân nghe điện thoại xong đang từng bước quay lại, nghe thấy tiếng Tiểu Minh gọi vội vàng chạy vào, hai bên chân mày thanh cao khẽ nhíu lại nhưng trong mắt vẫn hiện ra từng vệt sáng của sự vui mừng.

_Tiểu Minh, sao thế con, Phong Phong...Phong Phong...

_Anh ấy tỉnh rồi bác ơi, tỉnh lại rồi... – Tiểu Minh cười trong nước mắt.

_Mau...mau gọi bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ!

Nghe tiếng Tiểu Minh cùng bà Ngọc Vân gọi, giọng gấp gáp, một vị bác sĩ cùng một cô y tá vội vã theo hai người vào phòng.

Đình Phong thực sự đã tỉnh sau một giấc ngủ dài không mấy ngon lành.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh với tất cả sự mệt nhọc. Nhìn rõ mọi thứ sau vài phút, trước mắt Đình Phong là một màu trắng toát, có hai người phụ nữ...

Đây là bệnh viện sao? Sao anh không nhớ gì hết. Trong đầu cũng ngập một màu trắng đơn điệu.

_Phong Phong, em đây, Phong Phong.

_Ư ư...

_Phong Phong, mẹ đây...

_Xin hai vị trật tự cho.

Ông bác sĩ cất chất giọng trầm, không một chút cảm xúc của mình lên khi thấy “hai mẹ con nhà kia” cứ nói ầm cả căn phòng đang có một bệnh-nhân-vừa-tỉnh-lại, tâm trạng của hai người lúc này ông không phải không hiểu, nhưng ông cần sự yên lặng để làm việc.

Ngay sau đó thì trong phòng chỉ còn lại tiếng người thở dường như cố kìm nén, ông bác sĩ tiến lại gần Đình Phong, đưa tay chỉnh gọng kính, trầm giọng nói:

_Cậu cảm thấy thế nào? Có khó chịu lắm không?

_Đau... – Đình Phong nhăn nhó nói, giọng vẫn còn rất yếu.

_Được rồi, cậu thử cử động tay chân xem.

Nghe ông bác sĩ kia nói, Đình Phong cũng làm theo, khẽ động đậy tay, nhưng có vẻ rất khó khăn.

Đứng bên cạnh nhìn, Tiểu Minh lại trào nước mắt.

_Tốt lắm, vậy cậu có nhớ tên cậu là gì không?

_Đình...Phong...

_Tên bố, mẹ?

Đình Phong lúc này không nói gì, anh run run tay chỉ vào bà Ngọc Vân, rồi gật đầu, ý nói đó là mẹ mình. Tất nhiên bác sĩ hiểu, hai người kia cũng hiểu. Ai cũng hết sức vui mừng.

Chẳng phải điều đó chứng tỏ Đình Phong không bị mất trí nhớ hay sao?

Đình Phong lúc mới mở mắt thật sự không nghĩ ra được là vì sao mình lại ở viện, đến vài phút sau mới nhớ ra. Nhìn thấy Tiểu Minh đang bên cạnh, lại cả mẹ mình, anh muốn cất tiếng gọi lắm nhưng mệt quá không gọi nổi. Anh cảm thấy như thể cơ thể này không phải là của mình nữa vậy, rất nặng nề. Đầu anh thì đau quá. Chỉ có mỗi mắt là nhìn rõ mọi vật thì lại chỉ muốn khép lại, nhưng nếu nhắm mắt lại, Đình Phong sợ mình không mở ra được nữa.

_Rất tốt, vậy...

_Đừng hỏi...nữa, mệt...

_Được rồi, chỉ một câu nữa thôi, cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?

_C...ó...

Đình Phong khó nhọc nói chẳng rõ tiếng nhưng cũng đủ làm nụ cười hiện lên trên môi cả người phụ nữ anh yêu thương nhất.

Đến ông bác sĩ cũng không khỏi nở một nụ cười.

_Tốt, tốt lắm. Được rồi, để bệnh nhân nghỉ ngơi, tốt hơn hết là không nên làm ồn...

Vị bác sĩ nói thêm vài câu nữa dặn dò rồi đi ra ngoài, theo sau là cô y tá từ đầu đến cuối chẳng nói gì.

Mẹ Đình Phong theo bác sĩ ra ngoài lên tiếng cảm ơn rồi mới đi vào. Lúc này, Tiểu Minh đã ngồi cạnh Đình Phong, ánh mắt dịu hiền hướng về anh, cô khẽ đưa tay vuốt ve đôi má anh, mọi cử động đều hết sức nhẹ nhàng. Chợt thấy Đình Phong mấp máy môi, tiếng nói phát ra dường có dường không:

_Cô...là ai?

Tay Tiểu Minh như đông cứng lại ngay trên mặt Đình Phong, mắt cô mở to đầy sợ hãi, mọi hoạt động cơ thể như ngưng lại hoàn toàn, kể cả thở. Mất đến chục giây, Tiểu Minh mới “tỉnh” lại, cô quay ra nhìn mẹ Đình Phong, tiếng gọi như hét:

_Bác ơi, Phong...Phong Phong...

_Thằng bé làm sao? Sao thế Tiểu Minh? – bà Ngọc Vân đang rót nước, nghe Tiểu Minh gọi vội chạy lại bên giường Đình Phong.

_A...Anh ấy không nhận...nhận ra con, bác ơi.

Lúc này nước mắt đã ngập tràn đôi mắt to tròn của Tiểu Minh, cô nhìn mẹ Đình Phong, mếu máo nói. Đình Phong không nhận ra cô, tất cả mọi chuyện đều nhớ tại sao lại không nhận ra cô. Tiểu Minh nghe rõ tiếng tim mình đang vỡ ra từng mảnh.

_Là...là sao Tiểu Minh? Con nói sao, thằng bé...thằng bé... Bác sĩ...bá...

_Đừn...đừng...đùa mà...vợ yêu, sao...anh quên em...được...

Lúc này nghe Đình Phong nói, Tiểu Minh cảm thấy tim mình đã vỡ ra rồi lại liền lại, một thứ niềm vui gì đó chảy tràn trong tim cô. Nhưng đi cùng đó là...bực tức. Phải rồi, cô thì lo sợ thế mà anh lại đùa thế đấy. Làm cô được một phen thót cả tim vì sợ.

_Phong Phong! – Tiểu Minh như hét lên, cô nhìn anh, đáy mắt là sự phẫn nộ ngập tràn.

_Hì, anh...đùa mà. Đừng...bực...

Thấy Đình Phong cười mà mặt lại nhăn nhó, Tiểu Minh cũng chẳng thể nào mà giận anh thêm được. Quay sang thấy mẹ Đình Phong cũng đang cười, nét mặt tươi tỉnh, cô cũng chỉ biết nhoẻn cười một cái.

_Vẫn trêu được thì vẫn còn khỏe lắm, thằng nhóc này, làm mọi người lo lắng lắm, biết không. – bà Ngọc Vân giọng như đang trách móc nhưng miệng lại cười.

_Mẹ... Bố đâu...ạ? Bố...không đến...sao?

_Có, bố anh đến lúc anh còn chưa tỉnh, lại đến công ti rồi. Nãy vừa gọi điện hỏi thăm anh đấy.

_Dạ... Mẹ...cho con...ngồi dậy, nằm...đau lắm...

_Không được, anh vừa mới tỉnh lại, sao ngồi dậy được, ngoan ngoãn nằm yên đi.

Tiểu Minh nghe Đình Phong “đòi hỏi” vội nói, giọng vừa nhu vừa cương. Nghe lời Tiểu Minh, mẹ Đình Phong cũng nhẹ nhàng cất tiếng:

_Tiểu Minh nói đúng đó con, vừa mới tỉnh lại, ngồi dậy làm gì vội chứ.

_Nhưng...nằm...đau...

Đình Phong vừa nói vừa thở rất mệt, mặt anh nhăn nhó nhìn đến là thương, nhưng Tiểu Minh trong lúc này không thể chiều anh vậy được, Đình Phong vừa mới tỉnh không bao lâu, nói còn mệt thế kia, để anh ngồi dậy thật không tốt chút nào.

Rồi Đình Phong không thấy ai nói gì nữa cũng đành im lặng. Anh nằm yên trên giường, đưa mắt nhìn Tiểu Minh, phải nghiêng đầu sang bên để gối không chạm vào vết thương trên đầu. Thực sự nằm thế này rất khó chịu, anh chỉ muốn được ngồi dậy. Mà...anh cũng muốn ôm Tiểu Minh quá.

_Mẹ...con...đói...

Đình Phong cả ngày hôm qua không ăn một chút gì, lại bị mất máu, anh đói là phải thôi. Nhưng sự thật là...anh muốn được ở một mình bên Tiểu Minh một lúc.

Dường như mẹ anh cũng hiểu ý con trai mình, liền đứng dậy:

_Ừ, để mẹ đi mua cháo cho con.

_Dạ, để con đi mua cho, bác cứ ở lại với Phong Phong đi ạ.

Cuối cùng chỉ có mỗi Tiểu Minh là không hiểu!

Sau một hồi “giằng co”, Tiểu Minh đã phải...ngậm ngùi ngồi nhìn mẹ Đình Phong ra khỏi phòng bệnh đi mua cháo cho anh.

Sau khi mẹ mình đi rồi, Đình Phong mới nhìn Tiểu Minh, khẽ cất tiếng, anh cố đưa tay nắm lấy tay cô:

_Vợ...vợ yêu...

_Dạ, em đây.

Tiểu Minh thấy Đình Phong gọi mình liền trả lời ngay, không để anh đợi chút nào.

_Em...em không sao...chứ?

_Dạ? À, vâng, em...không sao hết, chỉ có anh thôi. – Tiểu Minh đầy xót thương nhìn Đình Phong, nói.

Đình Phong nghe vậy, không khỏi thở phào một cái trong đầu. Vậy là anh đã làm tốt, tuy là bị thương phải vào viện thế này nhưng anh vẫn bảo vệ được vợ yêu của mình an toàn.

Thực ra nếu không phải tên đó chơi trò uy hϊếp anh bằng Tiểu Minh, Đình Phong đã không bị như thế này. Chắc chắn, chuyện này anh sẽ không bỏ qua đâu.

_Ừ...em không sao...là tốt rồi. Anh chỉ...lo...cho em. Anh làm....em...sợ lắm...phải không? Xin...lỗi...

Nói một câu dài, Đình Phong vừa mới tỉnh lại không lâu cảm thấy rất mệt, lời nói ra càng ngày càng bé dần, cuối cùng hai chữ “xin lỗi” chẳng thể phát ra được thành âm thanh, chỉ còn đoán được nội dung qua khẩu hình của anh mà thôi. Trán Đình Phong nhăn lại, hơi thở bỗng chốc vừa dồn dập vừa yếu ớt, môi anh nhợt nhạt...

_Phong Phong...là em phải xin lỗi...

_Không...là...là...

_Phong Phong, anh đừng nói nữa, anh mệt lắm đúng không, anh đừng nói nữa.

Tiểu Minh vội vàng cướp lời Đình Phong, không để anh nói hết câu. Anh mệt thế kia rồi, còn cố nhận lỗi về mình nữa. Cô không muốn nghe tiếng anh yếu ớt như vậy, nói mà đâu có phát ra tiếng.

Tiểu Minh đưa cả hai tay nắm chặt lấy tay Đình Phong, cô cố nén nước mắt.

Đình Phong thấy biểu hiện Tiểu Minh lo cho mình, tuy mệt nhưng vẫn không giấu nổi vui mừng. Mấy hôm trước cô còn giận anh lắm mà, cũng vì bỏ đi nên mới có chuyện xảy ra như thế. Vậy là Tiểu Minh cũng không đến nỗi vì giận chuyện anh lừa dối mình mà bỏ mặc anh, điều nay đối với Đình Phong là một niềm vui quá lớn.

Nhưng dù sao, việc nào phải ra việc ấy, chuyện anh có lỗi với Tiểu Minh, anh vẫn mong nhận được lời tha thứ từ cô.

_Tiểu Minh, vợ yêu...anh...anh xin...xin...

_Phong Phong, em đã bảo anh không phải xin lỗi, anh đừng nói nữa mà.

_Khô...không, anh xin lỗi...anh...lừa dối...em, em...tha thứ...tha thứ...cho anh...nhé...anh...sai...sai rồi...

Tiểu Minh nghe đến đây, nước mắt đã cố kìm nén lại mạnh mẽ trào ra khỏi mi mắt, lã chã rơi.

Đình Phong nhìn thấy Tiểu Minh khóc chỉ hận không thể dùng bàn tay mình mà lau nước mắt cho cô, cơ thể anh rất nặng nề, mọi cử động đều khiến anh mất sức, ngay cả thở cũng rất mệt, nói gì đến việc giơ tay lên chứ.

Cảm giác bất lực y hệt hôm trước ở ngoài cửa phòng nghe cô khóc...

_Vợ...đừng...khóc...đừng khóc...

Đình Phong nhìn hai bờ vai bé nhỏ của Tiểu Minh cứ run lên bần bật, nước mắt càng chảy nhiều, không chịu được nữa mà cố gượng dậy. Nhưng anh thật sự không thể, toàn thân dường như vô lực. Đình Phong bức bối cắn chặt răng vào môi khiến nó đã nhợt nhạt lại dần như trong suốt.

Bất ngờ, Tiểu Minh cúi hẳn đầu xuống mà hôn lên môi Đình Phong. Bờ môi không ấm áp như mọi lần nhưng vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào tan chảy trong miệng hai người.

Đình Phong nằm yên để Tiểu Minh hôn...

...say đắm.

Bà Ngọc Vân từ ngoài cửa đi vào, bước chân đang vội vã bỗng khựng lại khi đôi mắt bà hướng vào đôi trai gái đang tự nhiên bày tỏ tình cảm trong phòng kia. Không muốn làm phiền “hai đứa trẻ”, bà lặng lẽ bước ra rồi đứng ngoài hành lang, chờ chúng “hành sự” xong.

Đình Phong và Tiểu Minh tất nhiên là không biết gì, vẫn tiếp tục hôn nhau đắm đuối.

Cho đến lúc Đình Phong không thể thở được nữa hai người mới phải buông nhau ra trong nuối tiếc.

Nhìn sắc mặt Đình Phong tái nhợt, Tiểu Minh thấy vừa buồn cười vừa thương.

_Tha...tha...anh? – Đình Phong vẫn có ý hỏi sau khi thở-như-chưa-bao-giờ-được-thở.

_Vâ...vâng ạ. Anh hãy cố gắng dưỡng thương cho khỏe, em sẽ chăm sóc cho anh. Chuyện quá khứ...bỏ qua hết đi. Em sẽ không giận anh nữa...

Tiểu Minh vừa nói vừa cười, mắt vẫn long lanh nước.

Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy không vui. Rõ là làm lành với Đình Phong rồi cô phải thấy rất mừng mới phải.

Trong lòng nghĩ thế nhưng nhìn ra Đình Phong thấy anh có vẻ rất vui nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Cô nheo mắt cười với Đình Phong khi thấy ánh mắt anh hướng về mình tràn ngập tình ý.

Bỗng điện thoại Tiểu Minh vang lên tiếng nhạc báo cuộc gọi đến. Tiểu Minh đưa mắt liếc xem người gọi rồi đứng liền dậy, miệng nói:

_Em ra ngoài nghe tí, chắc mẹ cũng sắp quay lại, anh ở một mình nhé. – Tiểu Minh nói có vẻ gấp gáp vì chuông điện thoại như giục giã cô.

_Ừ, nhanh.

Nhìn Đình Phong khẽ gật đầu, Tiểu Minh cầm điện thoại chạy ra thì lại bắt gặp ngay mẹ anh đứng bên ngoài. Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ cất lời chào rồi chạy đi sau khi bác gái đã vào với Đình Phong.

Chạy ra đến ghế đá khuôn viên bệnh viện, Tiểu Minh vội vàng nghe máy, chuông lần này đã là lần thứ ba:

_Alo, Hạo Du à, em đây.

_Ừ, là anh. Anh gọi hỏi thăm thôi, thế nào rồi, Đình Phong tỉnh chưa em?

_Dạ, anh ấy tỉnh rồi anh ạ. Cũng được đến tiếng rồi.

_Vậy à, thế...không sao chứ? – Hạo Du cất tiếng (có vẻ) thực sự lo lắng.

_Vâng, anh ấy nói được, cũng cử động được rồi, không quên gì cả, mà...cũng trêu được rồi.

Tiểu Minh nói mà nghĩ lại lúc nãy là lại muốn phì cười. Đình Phong thật sự làm cô sợ chết đi được, sau lại vừa bực vừa mừng.

_Ừ, vậy thì tốt rồi. Thế bố mẹ Đình Phong còn ở đó không hay có mình em?

_Hi, có mẹ Đình Phong thôi ạ, bác ấy vừa mua cháo cho anh ấy xong, đang ở cùng anh ấy trong phòng.

_Vậy em đang không ở chỗ Đình Phong à?

_Vâng, em ra khuôn viên nghe điện thoại.

_Em ở khuôn viên hả? Hi, vậy đợi anh chút nhé.

_Dạ.

Tiểu Minh hơi ngạc nhiên “dạ” một tiếng rồi không thấy Hạo Du nói gì nữa luôn. Nhưng anh không tắt máy, sao còn nghe có tiếng xe cộ, Tiểu Minh nghĩ ngợi, tranh thủ kiếm một cái ghế đá mà ngồi xuống, cô nhớ rõ ràng Hạo Du nói sáng nay phải đi học nên mới rời đi mà.

Rồi đột nhiên Tiểu Minh nghe thấy tiếng Hạo Du vang lên từ...ngay bên cạnh.

Giật mình quay sang Tiểu Minh không khỏi tròn mắt vì đúng là Hạo Du đang ngồi bên cô đây, còn nháy mắt với cô một cái:

_Hạo Du? Sao...?

Thấy Hạo Du cười một nụ cười ấm hơn cả nắng:

_Hì, anh được nghỉ học. Em...ăn gì chưa?

_Em? Chưa, làm gì có lúc nào chứ. – Tiểu Minh vẫn rất ngạc nhiên – Mà, anh...đến đây làm gì?

_Anh thăm bạn anh, không được sao?

Hạo Du vẫn cười, không hiểu sao Tiểu Minh lại thấy rất...khó thở khi phải “đối mặt” với nụ cười đẹp đến mê hồn đấy.

Cô cúi ngay mặt xuống tránh phải nhìn vào Hạo Du, ánh mắt ấm áp anh trao cũng khiến cô không thoải mái.

_Bạn anh bị ốm sao? – với giọng bối rối xen ngại ngùng, Tiểu Minh nói.

_Không, bạn anh chăm người ốm.

Tiểu Minh nghe đến đây bất giác lại ngẩng lên:

_Em?

_Hì, ừ, anh về sớm không có việc gì làm nên...mang cho em này.

Hạo Du nói rồi từ đâu bỗng đưa ra trước mặt Tiểu Minh một hộp cơm. Với sự ngỡ ngàng và...không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiểu Minh mãi mới cử động được tay mà đưa lên đỡ lấy nó, miệng nở nụ cười gượng gạo rất khó coi:

_Mang...cho em? Cơm sao?

_Ừ, là bento. Em mở ra ăn đi, anh nghĩ là em chưa ăn gì sẽ đói nên...

_Dạ...

Thật vô cùng bất ngờ và xúc động, đó là tất cả những gì Tiểu Minh nghĩ trong đầu khi mở hộp cơm Hạo Du mang cho cô ra. Một hộp bento dễ thương và ngon mắt kinh khủng với hình con mèo ở giữa, xung quanh là những bông hoa đủ màu được làm bằng đậu, cà rốt và các loại rau củ gì đó mà phải ăn mới biết được. Riêng hình con mèo thì được làm bằng cơm nhuộm vàng, có ba đường vằn trên đầu bằng xúc xích, cái mũi xinh bằng đậu, hai bên chân trước là hai miếng trứng cuộn, ba đường tương ớt làm các ngón chân. Thật là nhìn đã muốn...ăn ngay rồi.

_Hạ...Hạo Du, con mèo, yêu quá đi mất ~>.<~

_Hì hì, xinh lắm đúng không, anh biết em thích mèo nên mới làm đó.

_A...Anh...? Hạo Du, là anh làm sao?

Tiểu Minh lại được một phen tròn mắt. Cô chăm chăm nhìn vào Hạo Du mà không tin được những gì mình vừa nghe thấy. Là Hạo Du làm? Phải nói là cô quá kinh ngạc mới đúng, Hạo Du của ngày xưa đến pha sữa còn...chẳng có vị, nói gì đến làm cả một hộp bento cầu kì như thế này.

Nhưng Hạo Du thấy thái độ của Tiểu Minh như vậy thì chỉ cười hiền một cái, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì.

_Hì. Thôi em ăn đi, nó còn nóng đấy. Anh để đũa bên cạnh đó, cả thìa. Em ăn đi không đói.

Cảm kích cầm trong tay hộp bento, Tiểu Minh thực sự vẫn muốn biết nó có phải do Hạo Du làm hay không, mà lại còn “biết em thích mèo nên làm” nữa chứ. Đang định mở miệng hỏi thì đã nhìn thấy hai cái urgo dán trên tay Hạo Du, cô khi này còn kinh ngạc hơn nữa, không thể tin được là Hạo Du đã làm hộp bento này.

Mà tin rồi lại thấy…sao sao, khó tả.

_Tiểu Minh, sao thế, không muốn ăn sao? Có gì em không thích hả? – Hạo Du lông mày nhíu chặt vào nhau hỏi.

_Hi, dạ, không. Em ăn nhé. Mà anh ăn chưa?

_Anh ăn rồi, em ăn đi.

Hạo Du lại hiền lành cười, ánh nhìn vẫn ngập tràn nắng ấm.

Tiểu Minh ngượng ngùng gật đầu, đưa một miếng “thịt mèo” vào miệng. Trong lòng bỗng thấy vừa vui mừng vừa cảm kích, hai cảm xúc như hòa tan vào nhau khiến...nước mắt Tiểu Minh rưng rưng nghẹn ngào.

Miếng cơm trứng sao lại ngon lạ thường đến như vậy!

_Thế nào, ngon không?

_Dạ, có...

_Ừ, em ăn hết nhé. À, có uống nước gì anh đi mua cho.

_Không ạ.

Tiểu Minh lí nhí nói, cô sợ nếu nói to, nước mắt cô sẽ trào ra mất thôi. Tiểu Minh bản thân không thể biết cảm xúc này tại sao mà có, cô chỉ biết, được ăn cơm chính tay Hạo Du nấu với cô là một niềm vui vô hạn. Một niềm hạnh phúc cô chưa bao giờ có và vẫn luôn...ước ao. Hồi trước, cô đã mong ngày này biết bao nhiêu. Tiếc là…

Hạo Du ngồi bên chăm chú quan sát Tiểu Minh ăn cơm mình nấu, tuy có vất vả nhưng giờ lại mang đến niềm vui sướиɠ không gì sánh nổi. Trái tim cậu đang nhảy múa, đang ca hát trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Gương mặt Hạo Du vốn đã đẹp, nay điểm thêm màu của hạnh phúc lại càng thêm nổi trội, một vẻ đẹp khiến thiên nhiên cũng phải ghen tức. Kia kìa, nắng có đẹp, có ấm bằng nụ cười và ánh mắt Hạo Du lúc này đâu, và đôi môi hồng của cậu thì khiến cả những bông hoa tigon đang rung rinh trong gió kia cũng phải tị nạnh và tự ti vì sắc hồng khiêm tốn của mình!

Hình ảnh Hạo Du ngồi bên nhìn Tiểu Minh ăn với ánh mắt hết sức dịu dàng, âu yếm làm cho không biết bao nhiêu đôi uyên ương phải ghen tị.

Và trong lúc này, lúc mà tình cảm dành cho cô hiện ra trong từng cử chỉ, lời nói, ánh mắt của Hạo Du, Tiểu Minh mới nhận ra một điều, vì sao khi nãy làm lành với Đình Phong cô lại thấy trong lòng không thoải mái, chính là vì Hạo Du. Là vì Hạo Du yêu cô, là vì...cô lại làm khổ anh lần nữa rồi.

Lòng cô đau như cắt!

_Tiểu Minh này, em với Đình Phong...làm lành rồi chứ hả?

Tiểu Minh đang ăn bỗng nghe Hạo Du hỏi, không chủ động mà mọi cử chỉ đều trở nên lúng túng và gượng gạo, kể cả nụ cười.

Cô trả lời mà không ngẩng lên nhìn cậu:

_Dạ, vâng, bọn em lại...bình thường rồi anh ạ.

_Ừ, vậy...tốt lắm... Chúc mừng em nhé.

Hạo Du nói với niềm xót xa vô hạn. Cậu đã biết trước câu trả lời rồi sao còn cứ muốn hỏi chứ, bây giờ thì... Đau quá! Trái tim như bị gai nhọn quấn quanh và thít thật chặt. Máu chảy không ngừng, đau đớn không sao kể xiết.

Người Hạo Du không chủ định mà run lên một cái. Đôi mắt bỗng chốc sâu thăm thẳm lại tối tăm, lạnh lẽo, Hạo Du sợ Tiểu Minh phát hiện ra liền vội quay mặt ra phía khác.

Nhưng sao Tiểu Minh lại không nhận ra cho được!

_Hạo Du...

_Ừ, a...anh đây, sao thế Tiểu Minh?

Hạo Du nghe Tiểu Minh gọi, cố gắng lấy lại tâm trạng mà quay sang cô cười một cái thật tươi. Ừ, tươi lắm, cười...mà như mếu.

Tiểu Minh nghe thấy tiếng khóc từ tim mình.

Tiếng khóc thổn thức đầy xót thương.

Khóc vì nỗi đau của một trái tim khác!

_Hạo Du...

_Ừ...?

_Em...

_Sao vậy Tiểu Minh, có gì muốn nói em cứ nói đi.

_Em...

_......

_Em... Hãy tha thứ cho em, Hạo Du. Xin đừng trách em... Đình Phong tuy là đã lừa dối em nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu to lớn mà anh ấy dành cho em, em không thể vì thế mà... Hạo Du, em biết anh yêu em nhưng...so với anh, Đình Phong thực sự cần có em hơn.

_Tiểu Minh...

_Anh hãy thông cảm cho quyết định của em, bốn năm trước số phận đã không cho chúng ta về với nhau, có trách, xin anh hãy trách ông trời...

Tiểu Minh ánh mắt đầy đau thương hướng vào Hạo Du, từng tia nhìn như thâm nhập vào từng ngóc ngách trong tâm hồn của cậu...

Cả những nơi tối tăm nhất...

Nơi...chất chứa niềm đau, sự thống khổ và bi ai...

Trách ông trời, phải, Hạo Du còn biết trách ai bây giờ.

_Tiểu Minh, anh không trách em đâu,sẽ không bao giờ trách em cả. Đình Phong cần em hơn vì thế hãy sống thật hạnh phúc bên anh ta. Anh không sao hết, bốn năm qua không có em...anh vẫn sống...rất tốt...rất vui vẻ...

_Hãy hiểu cho em...

_Ừ, anh hiểu, anh đã nói mà, anh sẽ sống tốt kể cả khi không có em ở bên, như bốn năm qua...

_......

_Em đừng suy nghĩ gì hết, anh vẫn là bạn của em, một người bạn thôi, ở bên em, được không Tiểu Minh?

_Em xin lỗi Hạo Du, từ bây giờ, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh...
« Chương TrướcChương Tiếp »