- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!
- Chương 40: GIÁNG SINH LẠI ĐẾN
Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!
Chương 40: GIÁNG SINH LẠI ĐẾN
Cảm xúc này là sao chứ, rõ ràng là phải biến mất rồi mới đúng, nếu không thì cũng phải cảm thấy rất xa lạ, cớ sao lại quen thuộc thế này…
Hôm nay đã là giáng sinh rồi.
Thời tiết hôm nay thực vô cùng đẹp, so với những ngày cùng mùa giá rét đợt trước thì chỉ có thể dùng từ “tuyệt hảo” để diễn tả.
Không tuyệt hảo sao được khi ngước nhìn lên trên cao kia là thấy ngay một khoảng không gian rộng lớn mang màu xanh trong trẻo đến lạ thường, điểm thêm là vài sợi mây trắng lững thững nối đuôi nhau chạy dọc bầu trời, làm cho tầm mắt như được trải rộng, trải rộng thêm xa tít tắp. Cùng với nó là những cơn gió mát lành, tinh khiết thôi qua khẽ đưa đẩy những phiến lá cuối cùng còn sót lại trên thân cây gầy guộc rơi xuống đất. Gió nhè nhẹ thổi cuốn đi những sợi tóc đen mềm mượt của một cô gái nào đó đứng bên đường, khuôn mặt xinh tươi mang niềm vui ẩn trong đôi mắt, nhìn thoáng qua có thể thấy là đang đứng đợi người yêu. Trời không có nắng gắt, không có những cơn gió khô hanh buốt giá, tuy vẫn lành lạnh nhưng không làm ai phải khó chịu, hơn thế còn mang đến cảm giác mát mẻ, khoan khoái, tựa như tiết trời mùa xuân chứ không phải là mùa đông giá rét nữa.
Thật là ông trời rất yêu quý con người nên cho một ngày vui như ngày hôm nay có tiết trời quá ư hoàn hảo, rất thích hợp để dạo chơi phố phường, đặc biệt là với những đôi nam nữ yêu nhau.
Có lẽ vì thế nên đường giờ này đông vui vô cùng, quay phải quay trái, nhìn trước nhìn sau, ngó xa ngó gần, trong tầm mắt có không dưới mười đôi uyên ương, đi xe thì là các cô gái ngồi sau e thẹn ôm lấy eo chàng trai, đi bộ thì là hai người tay trong tay trông hạnh phúc vô cùng. Đường phố chiều tà tấp nập người xuôi ngược, hối hả trở về nhà với gia đình sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đèn đường chưa bật, nhưng con phố vẫn lung linh huyền ảo nhờ ánh sáng chiếu ra từ các hàng quán hai bên đường, tối nay là Noel nên từ sớm đã được giăng đèn sáng rực rỡ, nhất là mấy cửa hàng lưu niệm hay nhà hàng sang trọng, nhìn đâu cũng tràn ngập không khí giáng sinh, thỉnh thoảng còn nghe đâu đây những giai điệu từ bài hát Jingle bell hay We mish you a merry Chistmas sôi động, hào hứng và rộn ràng.
Tôi “thất thiểu” đi bộ một mình trên vỉa hè, cảm nhận thời tiết tuyệt hảo, lại nhìn khung cảnh đẹp đẽ xung quanh, không kìm được mà thở dài một cái, thấy mình thật cô đơn lắm à, thấy đâu đâu cũng tràn ngập niềm vui lại thấy tủi thân hơn nữa. Đình Phong không có nhà ba hôm nay rồi nên có mình tôi “lang thang” trên đường ngắm phố phường. Nhìn bốn phía chẳng có ai là cô đơn, lẻ loi như mình cả, trong lòng sinh buồn chán, lại thở dài thêm cái nữa. Nào có phải tôi không có bạn trai, không có ai để đi cùng trong buổi giáng sinh trời đẹp vô cùng thế này, chỉ là…tôi và Đình Phong đang “chiến tranh lạnh”, cũng vẫn từ hôm trước đấy, anh ấy biết thừa tôi giận lắm thế mà thấy tôi không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại cũng không thèm về gặp tôi một lần, rõ là tỏ thái độ “không thỏa hiệp”. Tôi đã giận lại càng giận, quyết định dỗi anh cho đến nào anh chịu đến năn nỉ, nịnh nọt tôi đừng giận nữa thì tôi, quyết tâm không vì nhớ anh mà gọi cho anh trước.
Nhưng mà thấy cô đơn quá TT_TT
Bạn bè đại học đã cùng bạn trai đi chơi hết, mà đứa không có bạn trai thì thường là ở nhà học bài! Đến Tiểu Phần cũng có việc bận, đó là cùng gia đình tổ chức tiệc Noel. Thực ra nhà cô ấy không theo đạo Thiên Chúa, nhưng vì nhà Nhất Thiên có theo nên hai gia đình đương nhiên là cùng ăn tiệc với nhau, mà nghe Tiểu Phần kể có khi là hai người còn được phép đi…hẹn hò nữa hơi. Haiz, tuy Tiểu Phần và Nhất Thiên không yêu nhau, Tiểu Phần cũng không hứng thú vì việc đấy nhưng mà, ít nhất cô ấy cũng không phải chịu cảnh cô đơn như tôi thế này, lại còn được đi chơi với một anh chàng đẹp trai nữa chứ. À mà nhắc đến “đôi” này, tôi lại nhớ đến chuyện hôm trước tôi gặp Nhất Thiên. Hôm đó vì sợ Tiểu Phần buồn nên tôi chưa dám nói kết quả là tôi chẳng thuyết phục được Nhất Thiên mà cũng không biết lí do anh ra như vậy. À mà anh ta có nói là vì không muốn quan tâm đến chuyện tình cảm nữa, nhưng tôi không thể nói với cô ấy như vậy được, mong là Tiểu Phần không hỏi Nhất Thiên hôm ấy đã nói chuyện với tôi những gì, mà tôi đoán là cô ấy sẽ không dám hỏi đâu. Tôi định hôm nào sẽ đi gặp Nhất Thiên một mình, không cho Tiểu Phần biết để cố thuyết phục anh ta thêm lần nữa. Tôi linh cảm người con trai này rõ là có chuyện gì xảy ra nên mới có cái suy nghĩ đấy chứ bản thân anh ta cũng chẳng thích thú gì chuyện bị “ép hôn”, nếu có thể, tôi cũng muốn giúp anh ta.
Ây ~~~~~
Sao thế này, trong đầu đang tỏ ý quyết tâm cơ thể tôi lại bỗng rung lên một cái, phút chốc thấy toàn thân lạnh toát. Trời không có lạnh quá vậy nha, sao tôi cứ cảm nhận được một luồng không khí lạnh từ đâu thổi vào, lạnh dọc sống lưng mình. Aizz, tôi còn cảm giác như có ai đang nhìn mình chằm chằm vào mình, nhìn rất ghê, làm tôi lại bỗng dưng toát cả mồ hôi lạnh.
“Bộp”
_Aaaaa…
Tiếng hét của tôi, tuy không to lắm nhưng cũng đủ để những người đi đường hướng về tôi những cái nhìn đặc biệt…khó hiểu, như thể tôi là người ngoài hành tinh.
Nhưng tôi tạm thời không để ý được đến những ánh mắt kia mà chỉ để ý được đến bàn tay đang đặt lên vai mình. Tôi sợ hãi run một cái mới dám nhìn sang bên, thấy là bàn tay người mới dám thở phào nhẹ nhõm, định bụng sẽ mắng ngay cái con người nào đùa ác đúng lúc người ta đang sợ lại từ sau lặng lẽ đi đến vỗ vai một cái tí khiến tôi ngất xỉu. Lần từ bàn tay trắng trẻo, thon dài đi lên trên, tôi mới thấy rõ mặt chủ nhân của nó.
_Aizz, Hạo Du, anh muốn hù chết tôi à.
Là Hạo Du. Nhìn anh ta nheo mắt mỉm cười bên cạnh mà tôi vừa bực vừa ngượng, không tiếc mà to tiếng nói.
_Anh…ư…ư
Tôi chưa kịp nói xong lại bị bàn tay kia che miệng, không để tôi phản ứng, Hạo Du bỗng ghé tai tôi nói nhỏ:
_Suỵt đi đã.
Rôi lại chưa để tôi kịp hiểu gì, Hạo Du đã nói thêm một câu nữa vô cùng…đáng sợ, còn làm một hành động đáng sợ hơn nữa, đáng kinh ngạc hơn nữa.
_Em yêu, mãi mới tìm được em, mình đi thôi nào.
Sau đó là đưa tay khoác hờ lên vai tôi.
Tôi chết đứng người, ngơ ngẩn để Hạo Du kéo đi, không nói được lời nào. Cái gì mà…mà “em yêu”, gì mà “mãi mới tìm được em”, gì mà…mà khoác tay lên vai tôi. Tôi chỉ nghĩ được thế, rồi khẽ ngước lên liếc nhìn người con trai cao lớn bên cạnh, Hạo Du đi bên cạnh tôi, khuôn mặt rất bình thản, hình như có mỗi mình tôi là đang ngập tràn trong những tâm tư hỗn độn. Thấy Hạo Du như vậy, tôi không biết có chuyện gì, dù đang rất muốn hỏi nhưng cũng đành “ngoan ngoãn” đi cùng Hạo Du, để anh ta khoác lên vai mình.
Tôi để Hạo Du kéo đi, muốn hỏi mà không biết hỏi thế nào, lại thấy thái độ Hạo Du như thế, cũng đành miễn cưỡng giữ mình không nói, còn cố giữ mình bình tĩnh. Vì có lẽ là tại khoảng cách giữa tôi và Hạo Du đang rất gần, nên…, chỉ cần tôi ngửa đầu lên cao cao một chút là chạm vào cằm Hạo Du rồi. Khoảng cách này làm tôi thấy ngại, tim tuy không đập nhanh quá, mặt cũng không nóng bừng lên nhưng tôi thấy hơi…hơi…hơi căng thẳng. Ở gần Hạo Du thế này tôi thấy không được tự nhiên tí nào, dù sao cũng là một trai một gái, đi sát bên cạnh nhau thế này, cử chỉ lại còn khá thân mật, không khỏi khiến đầu óc tôi quay mòng mòng. Hơi thở của Hạo Du, cả tiếng trái tim anh đập từng nhịp đều đặn trong l*иg ngực tôi dường như cũng vì khoảng cách quá nhỏ cảm nhận được, hương thơm... Cả những ngón tay thon dài gầy gò đang để lên vai tôi nữa, cơ hồ chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ thấy rất mềm, rất ấm.
_Được rồi.
_Rồi rồi gì cơ? – tôi ngốc nghếch hỏi lại, âm thanh còn chẳng được rõ ràng vì lúng túng khi cảm giác được che chở rời đi…
_Không đi theo nữa.
_Ai cơ?
_Cái tên đi theo cứ nhìn chằm chằm vào túi xách của em nãy giờ.
_Cướp giật? – tôi vẫn ngây người ra.
_Ừ. Lần này đi dạo một mình đừng có vừa đi vừa tung tẩy cái túi như thế, không biết là đoạn đường này dạo gần đây nổi lên tình trạng cướp giật không hả?
Người con trai trước mặt nói như trách tôi, nhưng miệng lại cười cười, rất hiền. Tôi vẫn ngây ngốc nhìn anh ta, trong đầu từ từ sắp xếp lại mọi chuyện. Là tôi bị một tên cướp giật “để ý”, Hạo Du thấy nên đã đến chỗ tôi cứu tôi. Cứu tôi?
_Anh…cứu tôi?
_Ừm, cũng không có gì. Lần sau chú ý một chút, cẩn thận không thừa đâu. Thôi, em tiếp tục đi chơi, anh không làm phiền em nữa. Lúc nãy vì bất đắc dĩ nên mới khoác tay lên vai em, thật có lỗi, anh đi trước đây.
Hạo Du nói rồi quay lưng đi ngay, không kịp để tôi nói gì. Đi rồi để lại cho tôi hai chữ “hụt hẫng” to đùng trong lòng. Sao vậy chứ, có phải vì tôi đang cô đơn quá?
_Đợi đã…
_Em không cần làm thế này, chẳng qua là anh thấy nạn nên giúp thôi mà.
_Ừm, phép lịch sự tối thiểu, dù sao anh cũng giúp tôi hai lần, chỉ là uống café thôi, không phải ngại.
Tôi khẽ mỉm cười đáp lại Hạo Du, rồi đưa ly café lên miệng nhấp nhấp môi. Nhìn Hạo Du một cái, tôi lại quay ra nhìn bên ngoài qua tấm cửa kính trong suốt. Trời tối thật rồi, nhưng cảnh vật trước mắt dường như được cái tối ấy làm cho thêm lộng lẫy, đèn giăng khắp nơi, đường phố ngập tràn ánh sáng đầy màu sắc, nhìn rực rỡ và sôi động vô cùng. Xe cộ nườm nượp qua lại, chủ yếu là toàn các đôi nam nữ yêu nhau, trời lạnh nên ngồi xe ôm eo tình cảm vô cùng. Tôi nhìn mà lại càng thêm tủi thân, chưa bao giờ lại có một buổi Noel cô đơn, lẻ loi thế này, haiz.
_Sao…chiều nay em lại đi một mình, Đình Phong đâu?
_À – giọng nói ấm áp của Hạo Du vang lên bất ngờ kéo tôi trở về thực tại, ra tôi cũng không cô đơn lắm, dù sao cũng là có hai người – anh ấy…bận.
Thật ngại, không biết Hạo Du có cười tôi không nữa.
Nhưng Hạo Du không biểu lộ thái độ gì cả, ánh mắt nhìn tôi cũng rất hờ hững.
Rất hờ hững.
Tôi cúi gằm mặt xuống…đất, cố tình tránh cái nhìn của người đối diện, bỗng dưng thấy sao còn cô đơn hơn nữa.
Hít một hơi dài lấy lại tinh thần, tôi khẽ cất lời:
_Sao anh lại nhìn thấy tôi? Có việc gì ở gần đây à?
_Ừm.
_Đi bộ sao?
_Ừ, xe anh mang rửa.
_Ừ.
Một cuộc nói chuyện rất-không-thú-vị vừa diễn ra theo cấu trúc Q & A (hỏi đáp) giữa tôi và Hạo Du, haiz, có người nói chuyện thế này còn buồn hơn nữa. Nhưng cũng không trách anh ta được, với những gì đã xảy ra, bảo anh ta vui vẻ nói chuyện với tôi thì sao có thể chứ, thái độ thờ ơ như vậy cũng là dễ hiểu. Có lẽ bây giờ chúng tôi thật sự…là hai người xa lạ, à không, là hai-người-bạn-không-hề-thân-thiết.
Không ngờ tới một ngày, tôi với Hạo Du lại trở thành như thế này, thân không ra thân, lạ không ra lạ. Sau từng đấy chuyện trải qua và theo thời gian…mọi thứ đã không trở lại như trước được nữa, không bao giờ có thể trở lại được nữa, cho dù muốn, dù không. Mà tôi chính là một trong số tác nhân khiến mọi chuyện không thể trở lại như nó đã từng… Tôi nên vui phải không, vì thực sự Hạo Du đã không còn làm phiền tôi nữa, chuyện quá khứ có lẽ cũng quên, tình yêu cũng thay đổi, gặp lại nhau chỉ là tình cờ…tôi nên vui phải không?
Mà sao tôi không vui nổi.
Chẳng biết điều gì khiến tâm tư tôi trĩu nặng, thật buồn… Có thứ cảm xúc mang tên “nuối tiếc” cứ chảy khắp cơ thể tôi, mà tôi muốn ngăn lại cũng không được!
_Tiểu Minh?
_Ừ?
_......
_Sao…sao thế? – thấy Hạo Du cứ nhìn mình chằm chằm lại không nói gì, tôi thiếu tự nhiên dè dặt hỏi.
_Em…
_Sao cơ?
_Ừm, nhìn em béo hơn.
_Vậy à? – tôi méo mó cười.
_Chắc em sống tốt lắm.
Câu hỏi nói ra mà cũng được khẳng định, tôi nhìn Hạo Du, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Rồi không thấy Hạo Du nói gì nữa lại tiếp tục nhìn vào anh ta.
Nhìn rồi sao bỗng thấy hai chữ “đau xót” xuất hiện trong đầu.
Người con trai trước mặt tôi…sao gầy quá, tuy sắc mặt vẫn trắng hồng khỏe mạnh nhưng gương mặt lại gầy gò đáng thương vô cùng, so với đợt ốm lần trước thì hình như không thấy có tí thay đổi nào.
Bạn gái anh ta đâu rồi, sao lại để bạn trai mình như vậy chứ, gầy như vậy, cổ tay kìa, chỉ thấy toàn xương.
Có phải anh ta cố tình nói cho tôi biết là anh ta sống không hề tốt?
Tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay Hạo Du, rất muốn hỏi nhưng lại sợ anh ta nghĩ mình…nên lại thôi. Anh ta có người yêu rồi, có người chăm sóc rồi, tôi không nên hỏi han quan tâm quá nhiều, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Mà hình như tôi đang lo lắng? Sao lại như thế, rõ là anh ta sống tốt hay không…chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi thở dài một cái rồi chuyển ngay hướng mắt xuống cốc café vẫn còn bay hơi, đưa tay bao lấy nó. Hơi ấm từ cốc “nâu nóng” tỏa ra bao lấy hai bàn tay của tôi, nhẹ nhàng lan khắp cơ thể, khiến tâm trí tôi từ từ ổn định lại, như chưa từng nghĩ gì không-nên-nghĩ.
Hạo Du sau một lúc không nói gì lại là người lên tiếng trước:
_Tối nay em định làm gì?
_Ừm, chắc một mình thôi. Còn anh?
_Chắc đi ngủ sớm, hì.
_Ngủ sớm? Anh không…
_Không…?
_À, không.
Tôi vốn định nói “Anh không đi chơi với người yêu sao” nhưng lại thôi, không nên hỏi quá nhiều, mà chuyện Hạo Du có bạn gái cũng là do tôi tự đoán, cũng chưa chắc đã đúng (nhưng phải đúng đến 80% ý, nếu không phải đến đón bạn gái thì anh ta đứng đó làm gì, không lẽ đi…thăm trường cũ, không thể nào). Mà nghĩ đến việc nhắc lại chuyện hôm đó, mặt tôi cũng muốn đỏ bừng lên, haiz.
_Ừm, gần bảy rưỡi rồi – Hạo Du khẽ cất lời sau vài phút chúng tôi chìm trong yên lặng. Tôi như được nhắc nhở, liền vội xem đồng hồ.
_À ừ, anh phải về? Vậy uống nốt café đi rồi về.
_Ừm.
Hạo Du lại ậm ừ, nghe lời tôi đưa café lên miệng nhấp nhấp, vẻ mặt rất bình thản, chẳng rõ là đang suy nghĩ gì. Không hiểu Hạo Du cảm giác thế nào khi gặp lại tôi như thế này nhỉ?
Còn cảm giác của tôi thì…không hiểu sao lại không thấy phiền lòng tí nào, tất nhiên là cũng chẳng phải vui mừng hay phấn khởi gì. Chỉ là…không thấy phiền.
Rồi chúng tôi cùng nhau ra khỏi quán, tôi là người thanh toán, đương nhiên, vì tôi là người mời, lại muốn cảm ơn anh ta, không thể lại để Hạo Du trả tiền được.
Đi ra khỏi cửa quán café, tôi với Hạo Du vẫn còn đi cùng nhau thêm mấy bước. Tôi lén nhìn thái độ của Hạo Du rồi nhìn khung cảnh bên ngoài khẽ thở dài, tự nhiên cảm thấy bây giờ phải chia tay thì thật là buồn, tôi lại cô đơn một mình, có khi là về nhà xem phim giáng sinh một mình.
Bất chợt quay sang thấy Hạo Du quay sang nhìn tôi rồi lại quay đi, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi cũng thấy ngại đến nỗi mặt nóng lên. Bọn tôi lại đi thêm vài bước nữa bên nhau, cả hai vẫn im lặng, Hạo Du không nói, tôi lại không biết nói gì, nhưng cứ để thế này thì thật buồn cười, tôi có vẻ giống con cún đi cạnh chủ nhân quá, vì chắc Hạo Du cũng chẳng thích thế này. Nhưng tôi cứ định mở miệng lại ngại quá mà im lặng.
Lại thêm một đoạn khá dài nữa, tôi lặng lẽ đi, cúi mặt xuống đất đếm những ô gạch, chờ cho đến khi Hạo Du bảo tôi đừng đi theo anh ta nữa. Suy cho cùng, tôi cũng vì cô đơn quá mà làm như vậy, chỉ vì muốn có ai ở cạnh cho đỡ buồn, ba hôm nay tôi lúc nào cũng có mỗi một mình, thấy rất lẻ loi. Nếu Hạo Du không phản đối, bọn tôi cứ đi thế này có được không nhỉ. Có phải tôi trơ trẽn quá không?
_Tiểu Minh…
_Dạ, a, ừ? – lúng túng mất vài giây tôi mới trả lời, trong lòng mong đợi Hạo Du không…đuổi mình về.
_E… định đi đâu sao?
_Không.
Tôi ngốc nghếch lắc đầu, hơi thất vọng, chắc Hạo Du thấy khó chịu khi tôi cứ đi bên cạnh thế này rồi.
_Vậy không phiền gì nếu chúng ta đi cùng nhau chứ?
_......
_Được không?
_......
Hạo Du nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi như chờ đợi. Tôi cũng nhìn Hạo Du, hơi sững sờ. Không phải Hạo Du định bảo tôi đừng đi theo anh ta sao, mà lại là bảo tôi đi cùng nữa chứ, đáng lẽ tôi nên đồng ý ngay mới đúng, tôi đang mong có ai ở bên cho đỡ cô đơn mà. Nhưng nghĩ kĩ rồi thì…nếu người yêu anh ta và cả Đình Phong nữa nhìn thấy chúng tôi… À mà sao chứ, Đình Phong có ngỡ ngàng gì đến tôi đâu, giáng sinh mà cũng bỏ tôi bơ vơ một mình nữa, còn không thèm chủ động làm lành với tôi, sao tôi phải thấy có lỗi với anh nào.
Nhưng tôi cũng nên hỏi rõ Hạo Du đã.
_Nếu em không muốn thì thôi vậy, không sao mà.
_Ừm, nhưng…bạn gái anh thì sao?
_Bạn gái? – Hạo Du bỗng nhíu mày.
_Không phải sao?
Tôi nhìn Hạo Du, nghi hoặc hỏi. Rồi thấy Hạo Du hơi cong cong môi, cười hiền:
_Ừm, không sao, chỉ là đi dạo thôi mà.
_Vậy…được.
Tôi khẽ gật đầu, không tự chủ được mỉm cười một cái. Rồi không thấy Hạo Du thể hiện thái độ gì, tôi lại thu ngay nụ cười lại, lặng lẽ đi bên cạnh anh ta.
Chúng tôi cứ đi bên nhau rất lâu, rất lâu, đi qua không biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu con phố, dường như là đi không có mục đích gì, cứ thẳng đường mà tiến. Lúc hơi mỏi chân, tôi dừng lại, Hạo Du cũng dừng lại chờ tôi, một lát tôi đỡ rồi cả hai lại cùng đi tiếp. Cứ như vậy, chúng tôi đi bên nhau mà không nói gì. Là Hạo Du không nói gì, tôi thì thi thoảng vẫn lên tiếng, khen cảnh vật bên đường hay chỉ trỏ linh tinh chỗ có cảnh đẹp với giọng rất hào hứng. Hạo Du cũng theo tay tôi chỉ, nhìn nhìn, đôi khi mỉm cười đôi khi không, tôi tựa như đang nói chuyện một mình.
Nhưng tôi không hề thấy chán, ngược lại còn thấy thích thú. Đi bộ như thế này, tuy hơi mỏi chân nhưng thấy rất thoải mái, lại không mệt tí nào nữa, cảm giác khỏe hẳn ra. Hơn nữa, đi bộ đi dạo phố phường như vậy có thể từ từ ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi, cảm thấy có bao nhiêu thứ đẹp mà mình chưa thấy, vì khi đi với Đình Phong, đi ôtô, tuy có đi chậm nhưng mọi thứ vẫn lướt qua rất nhanh, chưa kịp ngắm kĩ đã qua mất rồi. Còn đi thế này, có thứ gì hấp dẫn tôi có thể đứng lại xem cho đã mắt rồi đi, Hạo Du luôn chờ tôi, và không có biểu hiện gì là thấy khó chịu cả.
Và tôi cảm thấy rất yên bình, sự yên bình mà bốn năm qua tôi không hề có. Thực sự còn thấy ấm áp vô cùng, tôi cứ ngỡ như là thời gian trở lại như trước kia, lúc tôi còn sống với Hạo Du, đúng là loại cảm giác này.
Trước kia…chẳng cần người đó nói những lời ấm áp, không cần những cái nắm tay ấm áp, chẳng có những cái ôm ấm áp, chỉ là được đi bên cạnh, được thấy người đó bất kì lúc nào muốn thấy, cảm nhận được hơi thở người đó, hơi ấm người đó, là đã cảm thấy vô cùng ấm áp, sự ấm áp len lỏi mọi ngóc ngách cơ thể, làm trái tim không ngừng rung lên vì hạnh phúc.
Đã từng là như vậy.
“Đã từng”…là ở thì quá khứ.
Nhưng sao bỗng dưng cảm thấy loại cảm giác này không xa xôi chút nào, trái lại còn thấy rất gần, tựa như chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn như thế. Vẫn luôn cảm giác hạnh phúc, ấm áp và bình yên khi ở bên người con trai này. Và chỉ khi ở bên người con trai này, cảm giác đó mới rõ ràng và trọn vẹn.
Cảm xúc này là sao chứ, rõ là phải biến mất rồi mới đúng, nếu không thì cũng phải cảm thấy rất xa lạ, cớ sao lại quen thuộc thế này…
_Tiểu Minh, em định đi đâu thế?
Cơ thể tôi không chủ động bỗng bị kéo lại và va vào đâu đó, mềm mại, ấm áp nhưng cũng vững chãi vô cùng. Tôi giật mình, như bị đánh thức khỏi cơn mơ, ngước lên nhìn “thứ” đang chắn mình, đầu óc vẫn cứ mơ mơ màng màng.
_Em đang suy nghĩ gì thế Tiểu Minh, không thấy đang đèn đỏ mà còn cứ đi thẳng thế?
_......
_Sao vậy?
_Hạo Du?
_Ừ? Sao thế?
_À…không sao, đi tiếp thôi.
_Đợi đèn xanh đã.
_Ừm.
Tôi khẽ gật đầu, giờ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tại tôi cứ vừa đi vừa mê mải nghĩ nên tí thì đi luôn qua đường lúc đèn đỏ, may mà có Hạo Du kéo tôi lại, chứ không thì tôi đã bị dòng xe cộ kia cán chết rồi. Và cái “thứ” vừa ấm vừa mềm lại vừa vững chãi tôi dựa vào, chính là ngực của Hạo Du. Thật lạ là trong lúc bị những cảm xúc mơ hồ chi phối, tôi thật sự muỗn được dựa mãi vào cái khuôn ngực to lớn kia, mãi mãi.
Ngốc quá, đó đâu phải của tôi chứ, sao tôi lại có cái ý nghĩ có lỗi với Đình Phong như thế. Đúng là…cứ khi nào không ở gần anh là tâm tư tôi lại “có vấn đề”, thực tội lỗi quá.
_Này, qua thôi.
_Ừm.
Ngước lên thấy đèn đã chuyển xanh, tôi liền cùng Hạo Du qua đường. Tôi cố không nghĩ lung tung nữa, sang đường bên kia rồi mới xem đồng hồ. Gần mười rưỡi, Đình Phong không biết đã về chưa, mà hôm nay có về không nữa, anh bảo hôm nay xong hẹn là anh sẽ về nhà ngay với tôi mà, chỉ mỗi tội chúng tôi đang “chiến tranh lạnh”. Không biết Đình Phong có uống nhiều rượu không, lạnh thế này mà say thì dễ bị cảm lắm mà. Tôi lo và rất nhớ anh, nhưng cái ý định gọi cho anh (trước) chưa kịp nảy ra đã bị dập tắt, lần này rõ là anh sai, tôi sẽ không nhượng bộ đâu. Mà anh có lẽ đang vui ở đâu quên mất tôi rồi cũng nên, tôi cũng nên vì mình mà đi chơi một chút cho khuây khỏa. Nói thật, cho dù ở bên anh tôi rất hạnh phúc, anh luôn quan tâm, chăm sóc, yêu chiều tôi, nhưng tôi vẫn thấy rất áp lực, không hiểu là do đâu nữa!
Tôi và Hạo Du lại tiếp tục đi trên vỉa hè, thoáng cái chỗ đèn đỏ vừa nãy đã khuất xa, trước mặt chúng tôi bỗng xuất hiện một khu hội chợ Giáng sinh, cổng chào được giăng đèn phủ kín dòng chữ “Hội chợ Noel” đẹp kinh khủng, tôi nhìn thích quá không rời mắt được luôn. Nơi này năm nào tôi cũng đi qua đến vài lần, nhưng chưa bao giờ vào, vì Đình Phong kêu nó không có gì thú vị bằng những nơi anh muốn đưa tôi đi nên tôi chỉ nhìn thấy chúng qua cửa kính ôtô thôi. Giờ tôi được tận mắt nhìn, gần thế này, thấy háo hức muốn chạy vào xem ngay lập tức.
_Vào xem nhé. – tôi hướng Hạo Du nói.
Thấy Hạo Du cười rất hiền, ánh mắt vô cùng ấm áp, khẽ gật đầu.
_Ừ, vào xem.
_Hì.
Tôi liền cười, không lớn lắm nhưng mắt cũng híp lại, tôi chạy vào trước, vẻ mặt hẳn là đang rất phấn khởi, tuy biết mình đã qua cái tuổi được-phép-nhí-nhảnh thế này lâu rồi nhưng tôi vẫn không ngăn được sự vui thích trong lòng.
Ngay từ khi mới bước qua cổng được mấy bước, tôi đã nhìn thấy trước mặt rất nhiều ông già Noel, nhiều lắm, “ông” cầm trên tay chùm bóng bay, “ông” thì mang cả một rổ móc treo tuần lộc, bông tuyết, người tuyết nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn đã mê rồi, còn “ông” thì giao bán những chiếc mũ đội đầu của ông già tuyết… Nhưng tôi vì chỉ muốn ngắm thôi nên đều từ chối tất cả những lời chào mua. Mà đi vào rồi, khung cảnh lộng lẫy bên trong mới lại làm tôi mê mẩn. Bốn phía, đâu đâu cũng thấy đèn sáng lung linh. Đèn được quấn quanh những cái thân cây, quanh những cây thông phủ đầy tuyết giả cao hơn cả tôi nữa, quanh những ngôi sao to, rất to trên nóc các gian hàng, vòng quanh cột trụ ở giữa khu… Từ cột trụ nhìn lên trên là thấy không biết bao nhiêu dây đèn được kéo dài từ đó đến những cái cột khác vòng quanh hội chợ, làm cả bầu trời lung linh toàn sắc đèn, đúng là rực rỡ không thể tả được. Tôi đứng dưới cái cột nhìn lên trên mà cũng thấy thích thú kinh khủng. Nhìn quanh hội chợ một lát, tôi mới len qua dòng người đông đúc mà đi vào xem các gian hàng, cũng vẫn là đồ giáng sinh tôi thường thấy ở tiệm, nhưng thích một điều là gian nào cũng được trang trí hệt như một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, đồ trang trí treo xung quanh rất nhiều, rất sinh động, tôi ghé chỗ nào cũng không muốn rời đi luôn. Chưa kể hội chợ đông nên không khí vô cùng sôi động, hơn nữa đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc rộn rã, đậm chất giáng sinh, trong lòng còn thấy phấn khởi hơn.
Đi thăm thú một vòng, thấy chỗ nào hay ho cũng không bỏ sót, tôi cuối cùng đi đến trước một cây thông rất to, rất cao, cao ơi là cao. Cây thông này đẹp hơn tất thảy các cây thông mà tôi đã từng nhìn thấy, nó lộng lẫy vô cùng, lại sáng rực một góc với đủ sắc đèn Neon được giăng từ ngọn xuống gốc, trên thân cây treo cơ số đồ trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh nhìn yêu vô cùng. Tôi đứng trước nó mà thấy mắt mình cứ mở hết cỡ, trong mắt ngập tràn ánh sáng phản chiếu từ cái vậy sáng rực rỡ kia.
_Người ta đang làm gì thế?
Một giọng nói nhè nhẹ bất ngờ vang lên bên tai tôi, cùng với nó là hơi thở ấm áp phả vào gáy. Tôi hơi giật mình, nhưng biết là ai, tôi không quay lại mà nhìn đám người đông đúc đang tụ tập bên mấy cái bàn cạnh cây thông khổng lồ. Một lúc, hiểu họ làm gì, tôi mới qua ra nói với Hạo Du – giờ đã đứng bên cạnh tôi, nói với giọng hào hứng, mắt thì hình như đã híp tịt lại vì nụ cười tươi tắn trên môi:
_Người ta đang ghi điều ước để treo lên cây thông kia.
_Vậy à?
_Ừ, có lẽ là rất linh thiêng đấy, mình vào ước đi. – tôi vẫn háo hức cười, thật cảm thấy mình “hơi” trẻ con nhưng không sao ngăn được nụ cười trên môi.
_Ừ, cùng vào.
Hạo Du cũng cười, mắt hơi híp lại, tuy chỉ là cười mỉm thôi nhưng tôi không thể phủ định là tôi bị nụ cười đó làm cho ngơ ngẩn mất đến vài giây.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, không để tim mình linh tinh đập, tôi liền cười với Hạo Du một cái rồi cùng đi vào. Chúng tôi sau khi đưa tiền vào hộp từ thiện, ghi tên vào một quyển sổ, liền cùng hòa vào đám người (chủ yếu là trẻ con đi cùng bố mẹ) kia chọn những cái thiệp nho nhỏ ghi điều ước. Tôi chọn tấm có hình hoa trạng nguyên bên ngoài, còn Hạo Du là hình bông tuyết. Sau đó chúng tôi cùng ghi điều ước, tất nhiên là bí mật.
Treo tấm thiệp của mình cùng hàng trăm, hàng nghìn tấm thiệp khác nhưng tấm của tôi có vẻ nổi bật nhất, à, là của cả hai chúng tôi vì chúng được Hạo Du treo lên chỗ rất cao, gần như cao hơn hẳn với những cái khác. Tôi rất thích điều đó, nhìn Hạo Du treo mà cứ tít mắt cười, đến lúc treo xong rồi, đứng cách xa cây thông một chút rồi vẫn nhìn lên ngắm.
_Nhìn mãi rồi đó, không chán sao?
_Hì. – tôi không nói gì, chỉ cười.
_Ưm, em có muốn chụp ảnh không, anh chụp cho, đứng chỗ cây thông đó.
Nghe Hạo Du nói, tôi thích chí cười, gật đầu ngay, lấy liền điện thoại cho Hạo Du chụp ảnh. Nhưng đến lúc ấn mấy cái mà màn hình vẫn đen xì, tôi mới biết điện thoại hết pin, đã tắt ngấm từ khi nào.
Tôi không khỏi buồn chán liếc nhìn Hạo Du, rồi lại thấy nụ cười hiền hòa của người con trai ấy:
_Không sao, lấy máy anh chụp cũng được, rồi anh gửi cho.
_Gửi thế nào? – tôi hỏi.
_Ừm, cho anh nick YH, về anh gửi là được, hoặc là gửi tin đa phương tiện cho em, nhưng gửi qua YH thì dễ hơn.
_Vậy tí cho anh YH, giờ chụp đã nhé.
Tôi cười, chạy ngay đến chân cây thông, tạo dáng. Giờ đã muộn nên người đã vãn nhiều, cũng có thể bây giờ những người vừa ở đây treo điều ước mới đi xem hội chợ (khu này có hai cổng mà, cổng tôi vào là cổng chính, ở đây cũng có cổng nữa), nói chung là xung quanh tôi chỉ còn một vài đôi cũng đang viết điều ước và những người kiểm tiền từ ống từ thiện.
Toe toét cười, chụp đến gần chục cái ảnh ở các góc độ, khung cảnh khác nhau, bên cây thông và những chú người tuyết bằng…xốp, tôi mới trở lại bên Hạo Du, thích thú xem lại những bức ảnh. Ảnh nào tôi cũng cười rất tươi, cười híp cả mắt luôn.
_Ảnh đẹp quá. Anh có muốn chụp không, em chụp cho.
Tôi (lại) cười, mắt háo hức nhìn Hạo Du. Mất vài giây sau, nụ cười mới kịp…đông lại. Aizz, tôi vừa xưng “em” với Hạo Du, chỉ là lỡ miệng thôi những cũng đủ làm tôi thấy ngại.
_Ý tôi…
_Chụp cho anh một kiểu nhé.
_A ừ.
Hạo Du nháy mắt với tôi một cái rồi đi, nhanh chóng đến đứng bên cây thông. Hai tay anh xỏ túi, mắt nhìn vào “ống kính”, miệng khẽ mở để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Gương mặt điển trai với nụ cười tỏa sáng làm cơ thể anh như được bao bọc bởi một luồng sáng ma mị, ánh sáng tỏa ra không ngừng, thu hút cả đôi mắt tôi lẫn…trái tim của tôi hướng về phía đó. Toàn thân tôi như bị đóng băng khi nhìn vào người con trai có vẻ đẹp hoàn mĩ đó, từ thân hình cao ráo, mảnh khảnh đến khuôn mặt thanh tú, mỗi đường nét đều đẹp đến nỗi như muốn thôi miên, hấp dẫn mọi thứ xung quanh. Tôi thì sao lại ngoại lệ được chứ, mắt tôi không sao rời đi được, đầu óc không suy nghĩ được bất cứ điều gì, đến hơi thở cũng như dừng lại. Nó làm đông đặc toàn bộ cơ thể tôi, cái nụ cười đầy mê lực ấy…
_Tiểu Minh, được chưa em?
_......
_Tiểu Minh?
_A, đợi…đợi tí, chư…chưa được.
Tôi giật mình, như thoát khỏi cơn mê muội sau khi nghe tiếng gọi của Hạo Du. Cuống cuồng đáp trả, tôi lúng túng cầm điện thoại Hạo Du chụp ảnh mà mặt cứ nóng bừng, tim thì cứ gọi là muốn nhảy ra ngoài. Tôi bối rối và ngượng ngùng đến nỗi tay cầm máy cũng run, phải giữ cả hai tay mới chụp xong được một bức. May là bức này rất đẹp, có lẽ là bởi vì mẫu đẹp chăng?
_Được rồi đây.
Tôi giơ giơ cái máy, miệng nói, mặt vẫn hơi nóng nóng. Hạo Du thấy vậy cũng đã chạy ngay đến bên tôi, đưa tay cầm lại điện thoại của mình, gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi lại đưa máy cho tôi.
_Em ghi nick em đi, về anh gửi anh cho.
_Ừm.
Khẽ gật đầu, làm theo lời Hạo Du xong, tôi liền nói:
_Tí về anh có lên mạng không, lên thì gửi luôn cho tôi. – vừa nói tôi vừa đưa lại cho Hạo Du.
_Ừ, được thôi, về anh sẽ add nick ngay. Vậy bây giờ…
_Hì, giờ thì về thôi.
0.30 p.m
Tôi đi bên cạnh Tiểu Minh, nhìn em vừa đi vừa đưa tay nhẩm đếm từng ô gạch trên vỉa hè mà không kìm được nở một nụ cười. Em đã 20 tuổi rồi sao vẫn còn trẻ con vậy nhỉ, vậy mà tôi cứ nghĩ… Hóa ra nụ cười ngốc nghếch của em vẫn không theo thời gian mà thay đổi, cả điệu bộ ngại ngùng mặt đỏ bừng lên nữa chứ, nhìn em ngốc nghếch vô cùng, nhưng sao mà lại dễ thương đến thế. Tuy là cứ phải giả vờ không để ý gì, thờ ơ, hờ hững, tim tôi vẫn không khỏi đập loạn lên khi em quay nhìn tôi mà cười. Còn giọng nói trong trẻo của em, đã lâu không được nghe, mỗi lần vang lên lại khiến tôi không sao bình tĩnh được. Tuy hạnh phúc nhưng được đi bên cạnh em thế này mà chỉ đơn giản là đi-bên-em, phải giữ khoảng cách với em khiến tôi cảm thấy khổ sở vô cùng.
_Năm trăm…năm trăm… Ơ, bao nhiêu rồi?
Giọng Tiểu Minh ngốc nghếch vang lên, không biết mấy lần nghe thấy em tự hỏi mình thế này rồi, cứ một lúc… Nhìn sang bên thấy Tiểu Minh đưa tay xoa má, lông mày hơi nhíu lại nghĩ ngợi, tôi chỉ thiếu điều phá lên cười. Hai bên má phúng phính đỏ hồng, mềm mịn bị em dùng tay chọc chọc vào lõm xuống nhìn đến là ngộ. Tôi nheo nheo mắt cười, chăm chú quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt đáng yêu kia. Chợt nghe thấy giọng Tiểu Minh reo lên:
_A, năm trăm hai sáu.
Rồi em lại tiếp tục vừa đi vừa tiếp tục công việc…đếm gạch, mắt chăm chăm nhìn xuống đất, bèn tay bé nhỏ chỉ theo lời nhẩm trong miệng. Tôi cũng lại đi bên cạnh em, làm nhiệm vụ nhắc em mỗi khi em “định”…đâm vào cột biển báo. Nhưng những lúc không có “chướng ngại vật” gì trên đường, tôi cũng chỉ lặng yên đi cùng Tiểu Minh, nhìn em chăm chú, gần như người vô hình. Mắt tôi không rời em chút nào từ lúc ở chỗ hội chợ về, chỉ đôi khi em quay lại nhìn tôi, tôi mới phải quay mặt nhìn phía trước, cố giữ khuôn mặt không biểu cảm. Tôi vẫn yêu em, rất nhiều, nhưng vì em mà cũng vì tôi, tôi tự dặn bản thân không được quá gần gũi, thân thiết với em, càng không được để cho em biết tình cảm tôi dành cho em vẫn không hề thay đổi, kể cả…tôi có gặp lại em hay không.
Ừm, nói là nói như vậy, nhưng cái lúc đang được ở bên em thế này…tình yêu cho em cứ trào dâng mãnh liệt trong lòng tôi, khát khao được biểu hiện ra bên ngoài, tôi cứ phải kiềm nó trong lòng, cảm giác thật sự khó chịu. Lại nhớ cái khoảnh khắc nhìn thấy em đi một mình đi trên đường; cái lúc vì giúp em mà tôi “phải” để tay lên vai em, lúc em gọi níu tôi lại; khi ngồi đối diện với em trong quán café, được ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều dễ thương của em, khi tôi hỏi em “chúng ta có thể đi cùng nhau?” và em đồng ý; lúc thấy Tiểu Minh đi bên cạnh như một đứa trẻ, háo hức nhìn khung cảnh bên ngoài, còn cười rất thích thú; rồi khi tôi kéo em ngã vào ngực tôi…, mỗi khi đó, thứ tình cảm mãnh liệt ấy lại rạo rực trong tim tôi, làm tôi phải cố gắng kiềm mình lắm để không đưa tay kéo em ôm chặt vào trong vòng tay của mình, cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, chỉ lặng lẽ bên em, không được chạm vào em…
Tôi biết là tôi chỉ có như vậy mới tốt cho Tiểu Minh mà, nói tôi thật hèn nhát không dám tranh đấu vì tình yêu cũng không sai, nhưng tôi không thể làm khác, đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho em, tránh xa em và giữ khoảng cách với em là điều duy nhất tôi có thể. Tiểu Minh sống với Đình Phong tốt như thế, tôi giành lại em bên mình còn không dám tự tin sẽ chăm sóc em tốt như Đình Phong. Dường như tôi lúc nào cũng chỉ mang lại cho em đau khổ và nước mắt. Em xứng đáng được hạnh phúc, và tôi tin Đình Phong có thể làm được điều đó, làm tốt là đằng khác.
Yêu một người là luôn hi vọng cho người mình yêu được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không thuộc về bản thân. Hãy lấy hạnh phúc của người đó…là hạnh phúc…của chính mình… Mấy tháng không gặp em, những lúc nhớ em đến điên cuồng, tôi luôn tự nhủ mình như vậy và tự an ủi, làm dịu nỗi nhớ của mình bằng việc tưởng tượng ra nụ cười của em mỗi ngày, mang cả hình ảnh em vào trong giấc ngủ.
Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại, cuộc sống với thói quen ngắm em ảnh mỗi khi thức dậy, mỗi khi về nhà và trước khi đi ngủ. Có thể tôi không bao giờ gặp lại em nữa hay cho dù có (tình cờ) gặp lại, em cũng coi tôi là người xa lạ, tôi cũng cố gắng sống qua từng ngày mà không có sự đau khổ, chỉ cần nghĩ Tiểu Minh của tôi vẫn sống tốt, vẫn cười tươi như bức ảnh em tôi ngắm mỗi ngày, tôi sẽ thấy mình thật hạnh phúc, mà chẳng phải Tiểu Minh cũng mong tôi được hưởng hạnh phúc đó sao, tôi luôn cố gắng để mình có thể cười mỗi ngày. Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của tôi trong bốn năm qua, có thể gọi là một món quà ông trời ban tặng.
Vậy mà ông trời còn ban cho tôi một ân huệ lớn hơn nữa, đó là cho tôi gặp lại em, hạnh phúc hơn nữa là Tiểu Minh…không coi tôi như người xa lạ, giọng nói, ánh nhìn của em đều không lạnh lùng (như trước), em còn tỏ vẻ bối rối, ngượng ngùng khi được tôi giúp. Tất nhiên, tôi chẳng hi vọng, ước ao điều gì cả, chỉ là khi thấy Tiểu Minh có thái độ như vậy, tôi không ngăn được sự sung sướиɠ ngập tràn con tim, ngập tràn cơ thể, tất cả mọi cảm xúc đều bị chặn lại chỉ còn luồng hạnh phúc dào dạt tuôn chảy trong lòng. Chắc em không biết cái lúc giúp em “băng bó” vết thương, tôi đau lòng thế nào, cả cái lúc phải nói “với ai anh cũng làm như vậy”, rõ ràng sau khi nói xong câu đó, trong đầu tôi đã nghĩ “nhưng chỉ có với mỗi em anh mới dịu dàng như thế” nhưng không thể nói ra được, lúc ấy tim tôi cũng quặn lại. Rồi sau đó, tôi đứng nhìn Tiểu Minh quay lưng tập tễnh đi, vừa thương vừa tiếc nuối vô cùng. Tôi bỗng dưng cảm thấy rất buồn, lại lo sợ mình sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa. Tôi khi ấy cũng tự thấy mình thật buồn cười, đã bảo chấp nhận cuộc sống hiện tại, ấy thế mà vừa gặp lại em chưa đầy nửa tiếng đã sợ sau này không được nhìn thấy em nữa rồi, buồn cười lắm đúng không. Cái khoảnh khắc nhìn em từng bước đi xa đấy, tưởng tượng đến lần Tiểu Minh và Đình Phong khoác tay nhau rời bỏ tôi năm xưa, tôi chỉ ước gì mình có đủ can đảm để chạy đến ôm lấy em, giữ chặt em vào trong lòng, nhớ sau này không còn được gặp lại nữa, dù chỉ một lần rồi để Tiểu Minh đẩy tôi ra cũng được, hoặc tôi sẽ bị em đánh, hoặc… Nhưng tôi chẳng làm được gì cả ngoài việc đứng lặng lẽ nhìn theo bóng em, thậm chí lúc Tiểu Minh quay lại, tôi còn giả vờ lên xe, mắt cũng quay ra nhìn em tỏ ý chào nhưng rất lạnh lùng, hờ hững. Còn tối hôm ấy về, tôi đã cả đêm mất ngủ…
Nghĩ lại về cảm xúc của mình trong mấy ngày qua, lúc nào cũng nóng ruột mong được nhìn thấy em bằng-xương-bằng-thịt, bây giờ đã được đứng bên em thế này, tôi thấy trong lòng chỉ toàn niềm vui, chỉ có niềm vui thôi. Tiểu Minh người tôi yêu đang đi cạnh tôi đây, vừa đi vừa hướng cái nhìn ra bên ngoài, em không còn đếm gạch nữa, chắc là mệt rồi chăng?
Khẽ cười thầm trong đầu một cái, nhìn dáng người nhỏ bé đang đi song song với mình, tôi càng ngày càng không kiềm chế được mà khóe miệng cong cong biến thành một nụ cười thỏa mãn. Đang nhìn em cười, tôi bỗng ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm lan tỏa trong không khí, kí©h thí©ɧ cái dạ dày làm nó từng tiếng “ọt ọt” kêu lên nghe phát ngượng, cũng may Tiểu Minh hình như không nghe thấy. Giờ tôi mới nhớ ra cả tối chưa ăn gì, uống mỗi cốc café, không đói mới lạ, mùi thức ăn lại hấp dẫn thế này nữa. Nhìn theo hướng mùi hương bay đến, thấy một xe bán xúc xích rán đằng xa, lại nhìn vào Tiểu Minh, nghĩ chắc em cũng đang rất đói, tôi liền lên tiếng:
_Em ăn xúc xích không, Tiểu Minh?
Tiểu Minh nghe tôi hỏi, quay nhìn tôi, mấy phút sau mới gật đầu, rồi xong lại còn cúi ngay xuống, chắc em ngại, tôi nghĩ. Bộ dạng em lúc này có dùng bao nhiêu chữ “đáng yêu” cũng không thể tả nổi.
_Anh đi mua, đừng đi đâu nhé.
Nói với Tiểu Minh xong, tôi liền chạy đi mua, nhanh chóng cầm về ba cái xúc xích rán. Đưa em hai cái, tôi nói:
_Em ăn đi, chắc đói rồi phải không?
_Ưm, anh cũng ăn đi.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn em cắn xúc xích rồi mới ăn. Thực ra, tại đang đói và sợ Tiểu Minh ăn một mình sẽ ngượng nên tôi mới ăn vặt trên đường như thế này chứ bình thường thì không bao giờ. Không phải tôi sợ mất vệ sinh nhưng vừa đi vừa ăn, đối với một tên con trai đã 20 tuổi như tôi đó quả thực là điều không hay ho gì. May mà “cô bé người lớn” đi bên cạnh tôi chẳng giống 20 tuổi chút nào, nói học sinh cấp ba cũng chẳng thiếu người tin, mà là “con nít” thì chắc người đi đường trông vào chắc cũng không thấy phản cảm đâu.
Nghĩ trong đầu như vậy, đưa xúc xích lên miệng cắn một miếng nữa, tôi bỗng phát hiện có người đang nhìn mình, chăm chú.
_Sao thế? – tôi nhìn Tiểu Minh, hỏi.
_Anh…ăn ớt sao? Không bị nôn đó chứ?
Nghe Tiểu Minh hỏi, tôi hơi sững sờ, hồi lâu mới lắc đầu:
_Tương ớt anh ăn được, chỉ có ớt tươi thôi.
_Ừm.
Tiểu Minh ậm ừ rồi quay đi ngay, không nói gì nữa. Tôi cũng im lặng nhưng đầu óc thì hỗn loạn. Tiểu Minh…em vẫn nhớ là tôi không ăn được ớt, còn nhớ tôi ăn ớt sẽ bị nôn. Là em vẫn nhớ…vẫn nhớ… Chẳng phải là rất vui sao, ôi, tôi vui đến nỗi không hô hấp nổi nữa, thêm cả cảm động, chỉ thiếu nước mắt lưng tròng thôi. Tất nhiên, vui mừng, sung sướиɠ là một chuyện, tôi đâu dám hi vọng gì, chỉ là biết em chưa quên đi chuyện đó, còn hỏi quan tâm mình, tôi vui đến độ không thở được, tim cứ đập loạn lên. Bỗng dưng tôi cảm giác không cần ăn cũng no, vì hạnh phúc đã lấp đầy cái dạ dày của tôi mất rồi.
_Ừm, cám ơn anh về buổi tối, tôi…đã rất vui.
Tiểu Minh vừa khẽ nghiêng đầu vừa nói, rồi em cởi cái áo khoác tôi đưa em mặc lúc em lạnh trả cho tôi, lại mỉm cười:
_Anh về nhé. Ừm, đi cẩn thận.
Ba chữ cuối Tiểu Minh nói nhỏ tí, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy và sướиɠ run lên vì sự quan tâm của em, tuy có thể nói ra chỉ vì lòng-tốt-thường-tình. Tôi cố lấy giọng bình thường đáp trả em:
_Ừ, anh về. À, tí em online chứ?
_Ừm, giờ về có lẽ lên ngay, còn anh?
_Anh cũng thế, vậy tí chờ anh add nick rồi gửi ảnh cho em nhé. – tôi nhìn vào mắt Tiểu Minh.
_Ừm, tôi chờ anh.
_Giáng sinh vui vẻ, hì, anh về nhé.
Tôi nói rồi chỉ đợi Tiểu Minh nói “anh cũng vậy” là lên xe đi luôn. Nãy cùng em về tôi đã qua chỗ rửa xe lấy rồi đưa em về tận đây, cũng may tôi hẹn tối đến lấy, muộn vậy mà họ vẫn chờ tôi, thế nên tôi mới có thể “gần” em thêm một chút. Cảm giác được người yêu thương ngồi ngay sau lưng mình, chỉ cách chưa đầy năm centimét thật là ấm áp, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của em phả vào lưng mình. Nói thật đến lúc phải dừng lại, tôi không nỡ xa em chút nào, biết bao giờ mới được gặp lại em chứ, nhỡ lại rất lâu, rất lâu sau nữa. Tôi sẽ lại bị nỗi nhớ em dày vò mất. Nhưng cũng thật may mắn, tôi đã có được gần mười bức ảnh của em, có thể ngắm em nhiều hơn rồi, tôi có thể in ra và để trong phòng, để trong ipad, điện thoại thì tất nhiên, vậy là…lúc nào cũng có thể thấy em đang cười bên cạnh, thích thật. Tôi còn có nick chat của em nữa, nếu có thể thường xuyên nói chuyện với em thì còn gì bằng. Ôi, mới nghĩ thế là tôi đã thấy hạnh phúc tột độ rồi, ai nói yêu đơn phương là khổ nào.
Bước vào ngôi nhà thân yêu, việc tôi làm đầu tiên là lao lên phòng lôi cái ipad ra, yahoo đã, lâu lắm rồi tôi không vào, mà lần nào lên cũng chỉ Invisible. Vừa đăng nhập được vào nick, tôi đã nhanh chóng ấn Thêm bạn và ghi nick Tiểu Minh vào. Ôi, sao tôi thấy hồi hộp kinh khủng, tim cứ đập nhanh liên hồi không sao bình tĩnh lại được.
Thấy add nick đã thành công một lúc lâu mà chưa thấy có tín hiệu đồng ý, tôi cứ nhìn chăm chăm vào cái nick, chờ nó sáng. Thật chưa bao giờ thấy việc chờ đợi cũng vui vẻ như vậy, không biết lúc nào Tiểu Minh mới lên đây, hồi hộp quá rồi.
_Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi tự trấn an mình nhưng vẫn không sao bình tĩnh được, tim cứ đập rộn ràng. Tôi mong Tiểu Minh quá, mong được nói chuyện với em, mà chỉ cần thấy cái nick đó đồng ý add và sáng, tôi có khi chết vì sướиɠ mất thôi. Vừa mới xa em chưa lâu đã nhớ em cồn cào rồi.
Phấn khích ngồi trước màn hình chờ Tiểu Minh, nhìn cái nick “Lily.lady” của em mãi chưa sáng, tôi lại thêm sốt ruột, hai mươi phút rồi mà Tiểu Minh chưa online, có khi nào em bận gì không lên được, nhưng em nói em sẽ online mà, còn nói sẽ chờ tôi. Chắc em chưa lên thôi, tôi chỉ cần chờ em một tí nữa.
Nghĩ rồi, tôi liền đưa ảnh vào ipad trước, đưa xong rồi cứ ngồi ngắm mãi không thôi. Nhìn Tiểu Minh của tôi kìa, sao lại dễ thương đến vậy chứ. Nụ cười đáng yêu tràn đầy hạnh phúc của em, đôi mắt sáng to tròn trong veo này, cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, hai má phúng phính nhìn chỉ muốn cắn cho một phát, tuy em cũng (có vẻ) trưởng thành hơn nhưng vẫn chỉ như một đưa trẻ thôi, nhí nhảnh lại ngốc nghếch như vậy, ai thấy mà không yêu chứ. Tôi nhìn mãi mà không thấy chán tẹo nào, mà sao lại chán cho được, yêu em còn chưa hết.
Nghĩ lại buổi tối nay được ở bên em tôi cảm giác cứ như đang mơ vậy, giờ nghĩ về những khoảnh khắc đó còn thấy mình lâng lâng, như đang vi vu chín tầng mây. Quả thực là một buổi tối Noel đáng nhớ, có lẽ tôi sẽ chẳng quên nổi đâu, hạnh phúc đến vậy cơ mà, thật lâu rồi tôi mới có thể thoải mái mà cười như thế. Cảm giác rất bình yên, giờ chỉ cần nhắm mắt lại, mọi cảm xúc lúc tôi đi bên Tiểu Minh sẽ tràn ngay về lấp đầy con tim của tôi, ấm áp, bình yên đến kì diệu.
Chưa bao giờ nghĩ chỉ cần được nhìn thấy cô ấy thôi là trái tim đã thổn thức khôn nguôi, đâu cần gì hơn, một cái ôm, đến một cái nắm tay cũng không có, vậy mà trong lòng vẫn ấm áp và bình yên đến vậy. Tình yêu đúng thật là lạ, tình đơn phương còn lạ hơn nữa.
Mà sao đã hơn ba mươi phút rồi mà Tiểu Minh của tôi vẫn chưa thấy lên mạng vậy, gần mười một rưỡi rồi, có khi nào em đi ngủ rồi không, hôm nay đi cũng mệt mà. Nếu là vậy thì buồn thật. Tôi chán nản nghĩ thầm, không kìm nổi mà thở dài một cái. Chợt tôi thấy điện thoại rung liên hồi, ý nghĩ là Tiểu Minh gọi lóe lên trong đầu, tôi vội xem máy. Không phải, là Tiểu Giang, hơi thất vọng tí.
_Ơi, anh đây, Tiểu Giang à?
_Vâng, hì, Hạo Du, gọi điện để chúc mừng giáng sinh anh thôi, anh chưa ngủ chứ?
_Ừ, anh chưa, anh vừa đi chơi về, cám ơn em, hì, giáng sinh vui vẻ nhé. Thế em đang làm gì đấy, bên em đang là buổi trưa đúng không?
_Vâng, em nằm chơi thôi, ăn trưa xong khá lâu rồi. Thế anh vừa đi chơi với Tiểu Minh về hả, hai người vui vẻ chứ? Mà mấy lần em nhắn tin bảo anh gửi cho em số cô ấy mà chẳng thấy anh trả lời gì cả.
_Ừm – lí do tôi không trả lời em là vì tôi chưa biết nói sao cho em về chuyện tôi và Tiểu Minh, nhưng dù sao…sớm hay muộn gì cũng phải nói thôi – Tiểu Giang, thực ra…
_Sao thế anh?
_Thực ra…anh với Tiểu Minh không phải là một đôi.
_Hạo…Hạo Du, anh nói…nói vậy là sao? Hai người…hai người không phải là một đôi? Như vậy là sao?
Tiểu Giang nghe tôi nói có vẻ sửng sốt lắm, tôi hiểu mà, tôi đã giấu em, giờ lại nói như vậy, em ngạc nhiên là phải.
_Ừ, bọn anh không phải là một đôi. Ý anh là…Tiểu Minh, cô ấy…không yêu anh.
Nói ra những lời này mà lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, cho dù chúng tôi vẫn có thể bên nhau vui vẻ mà không nghĩ gì đến chuyện quá khứ (như vừa rồi), em cũng có thể vẫn còn quan tâm tới tôi (dù không nhiều), sự thật em không yêu tôi vẫn không thể thay đổi, tôi cũng không dám mơ mộng, ước ao gì, chỉ sợ là viển vông, quá xa vời.
_Sao…như vậy? Thế Tiểu Minh yêu ai, cô ấy yêu ai? Hả Hạo Du?
_Đình Phong. – tôi buồn buồn nói.
_Lẽ nào lại vậy. Thế…hai người chia tay từ lúc nào?
_Chia tay? À…
Thấy Tiểu Giang hiểu lầm, tôi vội nói:
_Không, thực ra anh đã nói dối em, anh với Tiểu Minh chưa bao giờ là một đôi cả. Từ bốn năm trước, Tiểu Minh…
_Ý anh là sao? – Tiểu Giang bỗng ngắt lời tôi – Ý anh là Tiểu Minh đã chọn làm người yêu Đình Phong, chứ không phải là anh?
_Ừ.
Tôi nói rồi thở dài:
_Haiz, lúc anh đưa em đi lên máy bay đó, về đến bệnh viện, Tiểu Minh đã…đã chọn Đình Phong rồi. Giờ hai người họ vẫn hạnh phúc lắm.
_Vậy…anh thì sao? Hạo Du, anh…bốn năm qua anh sống thế nào, lúc bị Tiểu Minh…anh thế nào? Sao bây giờ anh mới nói với em, sao lại như thế chứ?
_Tiểu Giang, anh…sống rất tốt.
_Hạo Du, tốt ư, anh nghĩ em là ai, em có thể tự tin là em còn hiểu anh hơn cả mẹ anh đấy, anh sao có thể sống tốt chứ?
_......
Tôi im lặng chẳng biết nói gì trước câu nói đầy kích động của Tiểu Giang. Tôi không nghĩ là em lại xúc động đến thế trước chuyện này. Thực ra đối với tôi, chuyện này không còn quan trọng nữa, tôi cũng dần dần quên được những đau khổ trước kia, cho dù những vết thương lòng thì chẳng thể nào lành được.
_Hạo Du, anh nói là bốn năm trước Tiểu Minh đã chọn Đình Phong ư? – nghe giọng Tiểu Giang đã bình tĩnh hơn.
_Ừm, từ lúc anh trở về bệnh viện thì hai người đã ở bên nhau rồi, cô ấy còn đưa anh…đơn li hôn.
_Khó tin thật. Anh có hỏi lí do không, em không tin là Tiểu Minh lại làm như vậy nếu không có lí do đặc biệt gì đó.
Nghe Tiểu Giang nói, tôi cũng thấy đúng ý mình nhưng chỉ nhẹ lời trả lời vào câu hỏi của Tiểu Giang.
_Cô ấy chỉ nói đã hết yêu anh.
_Chỉ nói là hết yêu anh? Chỉ nói như vậy sao Hạo Du, vậy là anh tin sao?
_Ừm.
_Sao anh lại ngốc như vậy chứ, một lí do chung chung như thế mà anh cũng tin sao. Hạo Du, anh đọc cho em số Tiểu Minh đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy. Em không thể tin được là cô ấy chọn Đình Phong, mà chuyện đấy rõ ràng là không thể mà.
_Tiểu Giang…
_Nhanh lên đi Hạo Du, đọc cho em số Tiểu Minh.
_Tiểu Giang! Thực ra anh cũng nghĩ vì có chuyện gì đó nên người Tiểu Minh chọn mới là Đình Phong nhưng hiện thực đã chứng minh điều ngược lại, có lẽ lúc đó cô ấy thực sự đã muốn chọn anh ta rồi. Haiz, dù sao đó cũng là chuyện trong quá khứ rồi, em đừng nhắc đến làm gì, điều đó sẽ làm Tiểu Minh phải khó xử đấy.
Rồi tôi nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia. Sau đó là im lặng. Thấy Tiểu Giang không nói gì, tôi đang định lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng em.
_Tiểu Minh đang sống rất tốt? – là một câu hỏi nhưng lại được tự khẳng định rồi.
_Ừm.
_Anh có gặp lại Tiểu Minh lần nào chưa? À, hai người có gặp nhau không, chắc là phải gặp lại rồi thì anh mới có số cô ấy chứ, đúng không?
_Ừ, thỉnh thoảng, mấy hôm trước, hôm nay anh cũng gặp.
_Vậy à, vậy không phải chỉ là anh nghe cô ấy nói cô ấy sống rất tốt đấy chứ?
_Không, Tiểu Minh nói thế mà anh cũng thấy thế. Cô ấy béo hơn nhiều so với lúc sống cùng anh, cũng khỏe mạnh hơn và vui vẻ hơn, Tiểu Minh và Đình Phong cũng sống cùng nhau mà. Anh cũng tin, ai chứ Đình Phong thì anh tin là anh ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Minh.
_Ừm, nhưng…em thấy thiệt thòi cho anh lắm… Hm…mm…nếu là anh, anh cũng sẽ khiến cô ấy hạnh phúc thôi mà. Mà anh…vẫn yêu cô ấy đúng không?
_Hì, Tiểu Giang, có sao đâu, anh sống rất tốt mà, ít nhất là ở hiện tại.
Tôi cười nói, không trả lời em là tôi có còn yêu Tiểu Minh hay không, nhưng Tiểu Giang sẽ hiểu thôi, tôi biết mà.
_Tiểu Minh có biết anh đến giờ vẫn yêu cô ấy không?
_Ưm, có, cô ấy biết.
_Vâng, dù sao em cũng sẽ nói chuyện với cô ấy, anh đọc số cho em đi.
_Ừ, đây, số Tiểu Minh là…
_Vâng, được rồi, không biết giờ cô ấy còn thức không, em gọi cho cô ấy đã, nói chuyện với anh sau. Mà anh cũng ngủ đi, muộn rồi đúng không?
_Ừ, thế anh đi ngủ. Mà Tiểu Giang này…
_Dạ?
_Em…em nói gì thì nói, nhưng đừng làm cô ấy khó xử nhé. Tiểu Minh, cô ấy cũng muốn quên chuyện quá khứ đi để mà sống cho vui vẻ, anh không muốn chuyện này làm cô ấy lại buồn. Dù sao…cũng đã bốn năm rồi, giờ có làm gì cũng chẳng thay đổi được quyết định của cô ấy năm xưa mà.
_Vâng, em biết rồi, anh yên tâm.
_Em là người hiểu chuyện, anh tin em biết phải nói những gì.
_Hì, được rồi, thế nhé, em dập máy đây.
_Ừ, chào em.
Nghe tiếng “tút tút” trong máy, tôi mới để máy xuống giường, thở dài. Tự nhiên nhắc lại chuyện cũ tôi thấy buồn quá, không biết Tiểu Giang sẽ nói những gì với Tiểu Minh, chỉ sợ Tiểu Giang kích động để Tiểu Minh phải chịu ấm ức thì tệ. Nhưng chắc sẽ không như vậy đâu, mà tôi cũng hiểu cho Tiểu Giang, chuyện này có lẽ là khó tin với em lắm, lúc lên đường sang Mĩ, em đã nói đi nói lại với tôi là hãy làm Tiểu Minh hạnh phúc, vậy mà…, đến tôi cũng không nghĩ là mình sẽ bị em bỏ.
Haiz, biết sao đây, tôi lại buồn nữa rồi. Nếu thực sự Tiểu Minh vì lí do gì đó mà chọn Đình Phong chứ trong lòng em (khi đó) vẫn yêu tôi thì tôi sẽ làm thế nào đây? Giành lại em hay cứ để mọi chuyện một lần nữa lại do Tiểu Minh quyết định?
Thở dài, tôi bật dậy và đi về góc căn phòng, lấy ở đó ra cái hộp sắt quen thuộc, bên trong có một tờ giấy đã nhàu nát, tờ giấy mỏng manh nhưng đã từng là con dao đâm xuyên tim tôi, khiến tôi đau đớn suốt một thời gian dài.
Tiểu Minh à, nếu anh nói chúng mình vẫn là vợ chồng thì em có về bên anh không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!
- Chương 40: GIÁNG SINH LẠI ĐẾN