Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 28: ĐAU

« Chương TrướcChương Tiếp »
...Chưa bao giờ, tôi lại có cảm giác sợ mất một ai đó như lúc này. Tôi sợ lắm. Liệu Đình Phong có còn yêu quý tôi nữa không, nhỡ rồi anh sẽ coi tôi như người xa lạ...

Bảy giờ, tôi nheo nheo mắt, nhìn mãi mới ra số 19. tôi vươn vai rồi ngồi dậy một cách khó nhọc, đầu tôi nặng trĩu, nhức kinh khủng, người còn đau ê ẩm nữa. Mắt tôi còn sưng húp, nhức nhối, “thành quả” của gần ba tiếng nằm khóc tỉ tê. Tôi đã cố gắng để không khóc nhưng sao...nước mắt cứ chảy ra giàn dụa, kết quả là bây giờ đau mắt thế này đây, lại còn nhìn...rõ xấu.

Tôi ngồi trước gương và thở dài thượt. Nhìn tôi lúc này mới thảm hại làm sao: tóc bết nước mắt, mắt sưng mọng... Giờ tôi lại còn phải...vác cái mặt này đi ăn tiệc chia tay của Hạo Nhiên nữa, chán quá. Mà...không biết Đình Phong có đến không nhỉ, chắc là có rồi. Tôi bây giờ thực sự chẳng dám đối mặt với anh nữa, sẽ phải nói gì với anh đây. Mà có khi...anh cũng chẳng muốn nhìn mặt tôi nữa ý. Haiz, tôi biết làm sao bây giờ.

Tôi lê cơ thể từng bước nặng nề ra khỏi phòng, thấy đầu óc hơi quay cuồng một tẹo. Phải đứng dựa vào tường một lúc, tôi mới có thể đi tiếp xuống được, chắc cũng tại mấy hôm nay tôi chẳng ăn tí cơm nào, toàn uống nước và ăn tí hoa quả lót bụng. Xuống dưới nhà, tôi thấy Hạo Du bước từ phòng tắm ra, tóc vẫn ướt nhẹp nước. Tôi đi lướt qua anh rồi đi thẳng luôn vào phòng. Tính cười với anh một cái rồi bắt chuyện nhưng sao tôi chẳng thể nữa. Tâm trạng đang não nề thế này, tôi cất được người dậy cũng là tốt lắm rồi. Mà có vẻ như Hạo Du cũng đâu để ý đến tôi, vẫn cứ lạnh lùng với tôi mà.

Nghĩ đến điều đó, tôi thấy mệt mỏi và chán nản hơn. Tôi thả mình xuống nước rồi ngâm mình trong đó ngay sau khi nước xả đầy bể tắm, cảm thấy cơ thể như trút đi phần nào gánh nặng, nhưng đầu tôi thì vẫn cứ nghĩ về Đình Phong. Quả thật trước kia tôi cũng từ chối nhiều người nhưng chưa lúc nào tôi lại thấy đau lòng như với Đình Phong. Giá mà anh có thể biết được tim tôi đau thế nào khi nghe thấy giọng nói đầy xót xa của anh, khi thấy máu rỉ ra từ bàn tay anh, khi thấy anh run lên khi ôm lấy tôi vào lòng. Giá mà anh có thể biết được, tình cảm tôi dành cho anh còn lớn hơn cả tình yêu. Giá mà anh biết được, tôi trân trọng mối quan hệ với anh đến thế nào. Nhưng, nói gì thì nói, tôi đã gây ra cho anh một vết thương quá lớn trong lòng rồi. Biết bao giờ tôi mới có thể hàn gắn lại vết thương ấy đây? Tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra là anh yêu tôi chứ, cứ nghĩ là anh chỉ coi tôi như một người em gái... Chưa bao giờ, tôi lại có cảm giác sợ mất một ai đó như lúc này. Tôi sợ lắm, liệu Đình Phong có còn yêu quý tôi nữa không, nhỡ rồi anh sẽ coi tôi như người xa lạ. Không, tôi biết anh mà, Đình Phong sẽ không như vậy đâu, nhất định sẽ không như vậy.

[...]

Tôi cầm cái khăn tắm vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Hạo Du đang lúi húi trong bếp cho mèo ăn. Hạo Minh, dạo này nhiều chuyện tồi tệ xảy ra quá nên tôi chẳng còn tâm trí và sức lực để chăm sóc nó nữa. Nhưng thấy Hạo Du đang ngồi kia, tôi lại quay lưng định bỏ lên phòng. Bất chợt, Hạo Minh chạy đến chỗ tôi rồi cọ cọ đầu vào chân, miệng kêu “ngoeo ngoeo” làm nũng. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng Hạo Du:

_Bế nó chút đi, nó nhớ...cô lắm đấy.

Tôi giật mình quay lại thì thấy Hạo Du đã ở ngay phía sau, liền gật đầu rồi bế Hạo Minh vào lòng, vuốt ve nhẹ nhàng theo lời anh. Hạo Du lúc nãy ngập ngừng mãi rồi lại gọi tôi là “cô”. Sao cái tiếng đã quen thuộc với tôi thế mà nghe lại tôi bỗng thấy hơi buồn. Tôi xoa đầu Hạo Minh thêm vài cái nữa rồi đi luôn lên phòng, không nói với Hạo Du lời nào.

Ngồi trong phòng một mình, cảm giác buồn chán lại trở về nguyên vẹn. Nhưng tôi biết, có khóc lóc bây giờ cũng chẳng có ích gì, có thể nó làm tôi thấy thanh thản hơn nhưng lại khiến tôi thấy yếu đuối hơn. Tôi thở hắt một cái, cố gắng nén nỗi buồn vào nơi sâu nhất trái tim rồi mới đứng lên chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc. Thực ra nãy ở trong phòng tắm tôi cũng đã quyết định mặc gì cho buổi tối nay rồi, giờ chỉ cần mặc vào và trang điểm đôi chút là có thể lên đường ngay được rồi.

Vì không phải dạ hội khiêu vũ gì nên hôm nay tôi sẽ không mặc váy mà sẽ chỉ đơn giản với legging và áo hoodie, có thể làm tôi đủ ấm và không quá cầu kì. Chỉ mất khoảng chưa đầy mười lăm phút là tôi đã chuẩn bị xong tất cả, bao gồm cả việc đánh má hồng cho đỡ nhợt nhạt và búi tóc cao nữa.

Ngắm lại mình trong gương lần nữa tôi mới đi xuống nhà. Hạo Du vẫn chưa đi, đứng ở chân cầu thang tôi có thể thấy anh đang ngồi trên xe ở ngoài cửa. Nhưng rồi tôi vừa bước ra thì anh cũng di mất luôn. Tôi thở dài hơi thất vọng rồi đi liền ra phía cửa và xỏ đôi bốt màu sữa mới mua vào. Không quên cầm theo hộp quà cho Hạo Nhiên, xong xuôi tôi mới dắt xe ra khỏi nhà.

Đường hôm nay thứ bảy nên khá đông người ngược xuôi, chủ yếu là các đôi yêu nhau, họ còn ôm nhau tình tứ nữa kìa. Hiếm có ai ra đường mà lại cô đơn như tôi, cũng may những chùm đèn sáng lung linh trên đường cũng làm tôi bớt tủi thân đi được phần nào. Vì thế nên tôi cố gắng đi chậm lại để ngắm chúng, thực ra là tôi không muốn đi nhanh đến để rồi gặp Đình Phong, sẽ chẳng biết phải nói gì với anh mất. Bất ngờ, tôi nghe thấy tiếng gọi từ ngay bên cạnh:

_Tiểu Minh.

Quay sang bên, tôi thấy Tú Giang đang ngồi sau ôm Hạo Du, cười tươi lắm, cứ như đang chọc vào nỗi đau của tôi vậy TT_TT.

_Ừ, chào...hai cậu. – tôi gượng cười.

_Hihi, Tiểu Minh, Đình Phong đâu mà lại để cậu đi một mình thế này.

Tú Giang hỏi rồi lại nhoẻn cười. Nhắc đến Đình Phong, tim tôi đột nhiên nhói lên một cái, đau thấu tận xương tủy. Trưa nay tôi vừa từ chối tình cảm của anh ấy xong, sao bọn tôi có thể đi cùng nhau được chứ.

_À...Đình Phong... – tôi lúng túng chẳng biết nói sao, mà hai tiếng Đình Phong nói ra cũng thật khổ sở.

_Sao thế? À, tớ biết rồi, hai người...giận nhau đúng không?

Tú Giang nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như kiểu “chắc chắn là thế rồi” làm tôi chẳng biết nói thế nào nữa, đành ậm ừ cho xong.

_Ừ, Đình Phong...giận tớ rồi.

_Sao thế? Có nghiêm trọng không mà nghe giọng cậu buồn thế. Tưởng hôm nay hai người phải đi ăn mừng chứ, sao lại giận nhau?

Lần này Tú Giang không cười nữa mà hỏi tôi với giọng rất thông cảm. Mà giọng tôi nghe “thảm” đến vậy sao, vì cứ nghĩ đến chuyện sáng nay là tôi lại buồn ghê gớm.

_Ừ, lỗi...tại tớ cả.

Giọng tôi hơi nghẹn lại vì đôi mắt nhìn tôi đầy trách móc của Đình Phong bỗng hiện ra trong tâm trí tôi, làm sống mũi tôi cay cay, khóe mi bắt đầu ướt.

Tôi hít một hơi dài rồi cố lấy giọng bình thường:

_Thôi, chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Tôi vừa nói hết câu thì cũng vừa đến nơi, tôi liền xuống xe rồi chờ Tú Giang cùng Hạo Du mới đi vào. Tú Giang vừa đi lại vừa an ủi tôi nhưng tôi chẳng thể nghe được nữa. Tất cả suy nghĩ trong đầu tôi lúc này là làm thế nào để tôi có thể đối mặt với Đình Phong, để có thể nói chuyện với anh ấy như trước. Tự nhiên sao người tôi cứ run lên thế này, trong thang máy thì có rét gì đâu chứ, sao chân tôi cứ run lẩy bẩy.

_Tiểu Minh, cậu sao thế, sao người lại run bần bật lên thế, cậu thấy khó chịu ở đâu à?

Tú Giang vừa hỏi vừa lay mạnh người tôi, có vẻ hốt hoảng lắm. Tôi không muốn cô ấy lo nên quay sang khẽ cười, giọng nhỏ xíu:

_Tớ...không sao.

_Gì mà không sao chứ, mặt cậu tái mét rồi kìa, sao thế?

_Không sao mà, chắc là đi thang máy hơi...chóng mặt, hì.

Tôi cười gượng rồi rời tay Tú Giang ra, bám chắc vào thành thang máy. Lúc này đây tôi chỉ muốn bỏ chạy về nhà luôn thôi, không muốn đi tiếp để gặp Đình Phong nữa, tôi sợ lắm. Nhỡ rồi anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như Hạo Du thì sao? Hạo Du đã thế, giờ đến Đình Phong nữa thì chắc tôi chết mất thôi.

_Tiểu Minh à, cậu sao thế, tớ lo quá, cậu thấy khó chịu ở đâu hả, phải không? Hay tớ đưa cậu về nhé!

Tú Giang lại lay lay người tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng. Đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng mười hai, cửa mở ra thì đã thấy Hạo Nhiên cùng nhóm bạn đứng ở trong chờ bọn tôi nên tôi chẳng thể nào mà về được nữa. Tôi quay nhìn Tú Giang lắc khẽ đầu để nói cho cô ấy biết là mình vẫn ổn rồi đi ra đến chỗ Hạo Nhiên trước. Tôi thấy cả Vương Kì, Hiểu Minh với mấy anh trong nhóm Ác ma đang đứng nói chuyện với Hạo Nhiên nhưng không thấy Đình Phong đâu nên cũng thấy đỡ lo lắng hơn chút. Tôi vỗ vào vai Hạo Nhiên, cố gắng lấy lại tâm trạng rồi nở liền một nụ cười:

_Hi, anh...

Vừa nghe tiếng tôi, Hạo Nhiên đã quay ngay lại. Anh nhìn tôi cười tươi lắm:

_Tiểu Minh, em đến rồi đó hả. A, cả Hạo Du và Tú Giang nữa.

Anh nói rồi vẫy tay gọi Hạo Du và Tú Giang lại gần. Tôi chưa kịp nói gì thì nhóm Ác ma đã ra vây lấy tôi.

_A, chị hai, chị đến rồi đó hả. Thế đại ca đâu rồi, hai người không đi với nhau hả? – Vương Kì nói.

_Đúng rồi, gọi đại ca mãi không được, tưởng đại ca với chị hai đến cùng chứ? – đến lượt Hiểu Minh xen vào.

Tôi nghe nhắc đến Đình Phong, tâm trạng lại trở nên tồi tệ. Nhưng rồi tôi cố gắng giữ nét mặt như bình thường rồi khẽ lắc đầu:

_Em không biết, bọn em không gặp nhau.

Khó khắn lắm tôi mới nói ra được hết câu thì lại nghe thấy tiếng Hạo Nhiên.

_Ơ thế Đình Phong đâu rồi, nó không đi với em hả Tiểu Minh?

_Dạ em...

_Chị hai bảo hai người không gặp nhau. – một anh khác trong nhóm đã trả lời hộ tôi.

Nghe vậy, Hạo Nhiên làm điệu bộ suy tư rồi lại quay ra nhìn tôi:

_Hai đứa không gặp nhau à. Lạ nhỉ, em có biết nó ở đâu không, anh gọi cho nó mãi cả chiều không được.

_Dạ, em...không biết ạ.

Tôi trả lời lý nhí trong miệng, nghe Hạo Nhiên nói thì không khỏi lo lắng cho Đình Phong. Tôi biết anh thuộc tuýp người không được mạnh mẽ như vẻ bề ngoài mà, nhỡ vì chuyện này mà anh chán đời rồi... Ôi đừng làm tôi lo lắng thêm mà, như thế này là tôi đã khổ lắm rồi.

Tôi đứng dựa người vào lan can, mệt mỏi vô cùng. Anh Hạo Nhiên đang gọi lại cho anh Đình Phong nhưng hình như không được. Thấy anh cất máy vào túi, tôi vội hỏi anh ngay:

_Hạo Nhiên, có gọi được cho Đình Phong không ạ?

_Không, nó tắt máy. Anh gọi từ chiều rồi vẫn vậy. Cái thằng này, làm gì không biết nữa.

_Vậy ạ...

Tôi trả lời đầy thất vọng. Vậy là anh tắt máy sao, sao tôi lại lo sợ thế này chứ. Xin anh, đừng sao mà, huhu.

Tôi quay vội mặt ra phía ngoài, sợ ai nhìn thấy mình đang khóc, rồi cố gắng để hai vai không run lên bần bặt. Bây giờ Đình Phong đang ở đâu chứ, sao lại không đến cũng không bật máy, có khi nào anh đã... Không...không đâu mà, có thể là anh đang bận gì, hoặc đang ngủ nên mới tắt máy như vậy...chắc là chỉ vậy thôi, không sao, anh sẽ không làm gì dại dột đâu, tôi không việc gì phải lo lắng cả.

Tôi nghĩ rồi đưa tay lên lau nước mắt, hít một hơi thật dài để bình tĩnh lại. Đúng lúc tôi nghe thấy tiếng gọi của Hạo Nhiên.

_Tiểu Minh, em...vào ăn thôi. Sao lại đứng đây?

Hạo Nhiên nắm tay tôi, vừa hỏi. Tôi vội rời tay anh ra, quay ra nói:

_Ở trong hơi ngột ngạt, em đứng đây một tí, anh cứ vào đi ạ.

_Vậy à. Thế vào luôn nhé! Hay...có cần anh đứng đây cùng không?

_Hì, không cần đâu ạ. Mọi người đang chờ anh đó, anh vào đi rồi em vào. – tôi cố gượng cười, vừa đẩy anh vào trong.

_Vào ngay nhé! Anh xoa đầu tôi.

_Dạ vâng.

Tôi gật đầu nhẹ rồi chờ cho tâm trạng khá nhất có thể mới đi vào. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn hết và nói chuyện rất vui vẻ. Không muốn làm không khí bị xáo động, tôi cũng cố gắng làm bộ mặt tươi tỉnh. Nhưng dù có cố làm thế nào thì tôi vẫn thấy mọi thứ xung quanh đều mang một màu đen tối và ảm đạm, trong lòng thì như có bão, thành ra có cười trông cũng thật gượng ép và xấu xí.

Tôi ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Hạo Nhiên, mỉm cười rồi đưa cho anh hộp quà.

_Anh đi rồi phải nhớ đến bọn em đấy.

_Hì, mấy năm thôi, rồi anh lại về mà.

_Hì, vâng.

Tôi nói nhỏ tí, nhìn anh đưa hộp quà cho phục vụ phòng cất đi rồi lại cúi gằm mặt xuống bàn. Nỗi lo cho Đình Phong làm tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, nhìn bàn thức ăn ngon tràn trề cũng chẳng muốn ăn, mặc dù đã lâu rồi không có thứ gì mặn vào bụng.

Hạo Nhiên rót rượu cho mỗi người rồi lên tiếng:

_Rượu này là phải uống hết, không say không về đấy.

_Ok, gì chứ rượu thì thoải mái, chỉ sợ không đủ tiếp thôi.

_Yên tâm đi, muốn uống bao nhiêu cũng có, haha.

_Cậu nói đấy nhá...

Tôi ngồi nghe mấy anh nói chuyện với nhau thì chẳng biết nói gì, quay ra thì lại thấy Hạo Du với Tú Giang cũng đang vui vẻ lắm nên lại càng thu mình vào một góc. Nếu có Đình Phong ở đây... Hic, nghĩ đến anh là tim tôi lại muốn nổ tung luôn vì lo lắng. Anh mà có chuyện gì tôi có sống cũng không thanh thản được mất thôi.

Tôi ngồi yên một mình không nói chuyện với ai lại càng thấy tâm trạng tồi tệ. Mọi thứ lại nhòe đi nữa rồi. Không được, tôi khóc làm gì chứ, anh sẽ không sao mà cũng sẽ không giận tôi đâu, tôi phải mạnh mẽ lên...

_Tiểu Minh, em không muốn chúc anh lên đường may mắn hả?

Tôi giật mình vì tiếng nói của Hạo Nhiên, ngẩng lên thì thấy mọi người đều đã đứng lên cả. Tôi cũng vội cầm ly rượu đứng dậy mặc dù đâu có biết uống, chỉ cụng ly theo mọi người rồi lại ngồi xuống cúi gằm mặt. Tú Giang cũng bảo tôi thấy mệt thì đừng uống.

Sau khi chúc rượu nhau xong mới bắt đầu ăn, tôi nhìn đống thức ăn một lượt nhưng chẳng hề muốn đυ.ng đũa. Nói thật là tôi đâu còn tâm trí nào mà ăn nữa, buồn đến nẫu cả ruột.

Tôi ngồi thẫn thờ, cứ chốc lại ngó ra cửa xem anh Đình Phong có đến không. Lòng có nóng hôi hổi, thoắt thấy bóng người lại thở phào nhưng rồi chỉ toàn là mấy người phục vụ khiến tôi như có thể chết luôn được. Càng ngóng càng thấy lo thắt ruột.

Chợt thấy anh Hạo Nhiên gắp thức ăn vào bát tôi.

_Em ăn đi, sao cứ ngồi không thế. Còn ngóng ai vậy?

_Dạ – tôi ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống, không định trả lời câu hỏi của anh, tôi chỉ đáp – em không đói lắm.

_Chắc là ngóng “người yêu” chứ gì?

Tú Giang nói một câu đùa rồi cũng gắp thức ăn cho tôi. Tuy không nói rõ ra nhưng tôi biết ngay là Tú Giang đang nói đến Đình Phong. Nhắc đến anh, tôi lại thêm buồn, thế nên chỉ im lặng mà mong mọi người sẽ không nói thêm gì về anh ấy nữa.

Nhưng hình như mong muốn của tôi đã không được đáp ứng. Hiểu Minh sau câu nói của Tú Giang lại tiếp tục gợi chuyện về anh.

_Sao hôm nay đại ca lại không đến nhỉ, đại ca thân với Hạo Nhiên lắm mà. Còn tắt máy nữa.

_Ừ, có gọi cho đại ca được đâu mà biết lý do được. Hạo Nhiên, cậu nghĩ sao? Hay hai người có chuyện bất hòa.

_Bất hòa gì đâu, chắc cậu ta bận gì thôi.

_Bận gì cũng nên đến chứ nhỉ? Liệu có khi nào đại ca gặp chuyện gì không?

Vừa nghe Vương Kì nói, tôi đã chột dạ, vội ngẩng lên nghe ngóng tiếp câu chuyện họ đang nói, đúng vào những gì tôi đang lo.

_Gặp chuyện? Ừ, cũng đáng lo thật. Chẳng có lần đại ca cũng tắt máy như thế, không liên lạc gì đến gần một tuần sao. Sau đó thì phải đi viện vì khi bọn mình phát hiện, đại ca đã uống quá nhiều rượi lại không ăn gì đến nỗi bị suy nhược về cả thể chất lẫn tinh thần.

_Sao lại thế ạ?

Nghe anh kia nói xong, tôi không thể im lặng được nữa, vội lên tiếng ngay, tim cứ đập thình thịch.

_À, lý do thì cũng không biết. Vì sau khi đại ca ra viện đã nói là không muốn nhắc đến nữa nên cũng chẳng ai dám hỏi, chỉ biết là có chuyện gì đó rất buồn khiến anh ấy như vậy.

_Có...có chuyện như vậy sao?

Tôi hỏi mà cảm thấy mình không sao thở nổi, trong đầu đã hiện ra hình ảnh Đình Phong ở trong bóng tối, lấy rượu làm công cụ để vơi đi nỗi buồn do tôi gây ra cho anh sáng nay.

_Sao chuyện này tôi không biết? – Hạo Nhiên ngồi cạnh tôi bỗng hỏi.

_Lúc đấy cậu đã gia nhập nhóm đâu. Mà thôi, không cần lo đâu. Mấy hôm nay đại ca rất vui vẻ mà, bảo là sau khi vô địch sẽ làm chuyện gì đó rất thú vị. Hôm nay thắng rồi có khi là đã đi làm việc đó rồi nên mới không đến. Mai sang Thái rồi mà.

Tôi nghe Hiểu Minh nói, lần này thì thấy như suy sụp thật sự. “Chuyện gì đó rất thú vị” anh ấy nói chẳng phải là việc sáng nay sao? Là tỏ tình với tôi, và tôi thì đã từ chối rồi. Vậy là...anh ấy mới buồn quá mà tắt máy rồi có khi còn... Mai anh còn phải sang Thái để tiếp tục thi đấu nữa chứ. Tôi đã gây ra việc tồi tệ gì thế này...

_Việc gì đó? Tiểu Minh... Ơ, em sao vậy Tiểu Minh?

Hạo Nhiên định nói gì đó rồi quay ngay ra nhìn tôi. Sao anh lại hỏi tôi làm sao chứ. Tôi...

Tôi đưa tay lên mặt thì đã thấy ướt đẫm nước mắt từ lúc nào không hay. Thấy Hạo Nhiên và mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, tôi vội đưa tay gạt nước mắt rồi đứng dậy, nói không thành câu:

_Em...không...sao. Tự...tự nhiên...đau mắt... Xin lỗi, em...em...ra ngoài...

Tôi nói rồi chạy luôn ra khỏi chỗ đó nhưng sao thấy đầu óc bỗng quay cuồng. Tôi cố bám vào tường rồi đi loạng choạng về phía khu vệ sinh. Tôi còn nghe thấy tiếng từ phòng ăn nữa.

_Để em...em đi theo Tiểu Minh xem thế nào. – là giọng Tú Giang.

_Không, để anh đi, em cứ ở lại đây đi.

Rồi tôi thấy Hạo Nhiên cũng lao ra khỏi phòng ăn và chạy về phía tôi. Thấy vậy, tôi lại càng cố đi nhanh hơn nhưng tôi vừa vào được bên trong thì Hạo Nhiên đã đuổi kịp tôi.

Anh đến trước mặt, giữ chặt lấy hai cánh tay rồi nhìn vào đôi mắt đã nhòe đi vì lệ của tôi.

_Tiểu Minh, em sao vậy? Sao thế, nói cho anh biết đi.

_Em...em đâu có sao. Anh...anh ra ngoài đi ạ. Đây...đây là khu vệ sinh nữ mà.

Tôi nói rồi buông tay anh ra nhưng rồi lại bị anh nắm chặt, đau điếng.

_Em không phải lo, hôm nay anh thuê cả khách sạn này rồi. Giờ thì em nói đi, em làm sao thế, có chuyện gì hả, phải không?

Trước ánh mắt đầy lo lắng của Hạo Nhiên, tôi không thể nào nói dối được, đành nói ra sự thật, lại còn khóc dữ hơn.

_Hạo Nhiên...sáng nay...Đình...Đình Phong...tỏ tình...với em. Nhưng...nhưng em...đã từ chối...em sợ...có chuyện gì...xảy ra...với anh...ấy...lắm...huhu...Hạo Nhiên ơi...

_Tiểu Minh...

Anh khẽ gọi tên tôi rồi ôm chặt lấy tôi vào lòng. Tôi có chỗ dựa nên cứ càng khóc to hơn, nấc lên từng tiếng, cả người run lên bần bật. Thế rồi, tự nhiên, mắt tôi cứ mờ dần đi, mọi thứ trước mặt như quấn lấy nhau tạo thành một vòng xoáy mờ ảo, càng ngày càng tối tăm. Rồi tôi thấy mình như mất hết sức lực, cả cơ thể đều ngả vào người Hạo Nhiên.

Và tôi không biết gì nữa.

10.30 p.m

_Ư...ư...Đình Phong...

_A, tỉnh rồi, Tiểu Minh tỉnh rồi.

Thấy Tiểu Minh khẽ cử động và nói được, tôi vội reo lên thông báo như để thông báo với Hạo Nhiên. Anh lo lắng đi qua đi lại nãy giờ, nghe tôi nói vội đến bên giường Tiểu Minh nằm, hỏi han:

_Tiểu Minh, em tỉnh rồi sao?

_Hạo...Hạo Nhiên...

Tiểu Minh mở mắt rồi nói yếu ớt, nhìn cô ấy nằm trên giường bất tỉnh từ nãy đến giờ mà tôi không khỏi lo lắng. Ở bên chăm sóc cô ấy mà lòng xót xa vô cùng, Tiểu Minh gầy đi nhiều mà xanh xao lắm, sao đến lúc cô ấy ngất đi rồi tôi mới nhận ra điều đấy chứ, haiz.

_Tú Giang, cậu...đỡ tớ ngồi dậy...được không?

_Để anh.

Tôi chưa kịp trả lời thì Hạo Nhiên đã nói trước rồi nhanh tay đỡ Tiểu Minh ngồi dựa vào thành giường. Tôi cũng vội giúp cô ấy ngồi thoải mái hơn. Tiểu Minh nhìn mặt vẫn mệt mỏi và phờ phạc lắm.

_Tớ...nằm đây bao lâu rồi?

_Gần hai tiếng. Cậu thấy trong người thế nào rồi, đỡ mệt hơn chưa? Uống cái này đi.

Tôi vừa trả lời vừa đưa cho Tiểu Minh cốc sữa tươi vừa nhờ khách sạn mua giúp cho cô ấy. Bác sĩ bảo cô ấy bị suy nhược cơ thể khá trầm trọng do không ăn uống đầy đủ, thiếu ngủ kèm theo stress kéo dài, chỉ cần ăn đủ chất và nghỉ ngơi thư giãn là có thể hồi phục lại bình thường. Nhưng Tiểu Minh cầm cốc sữa tôi đưa rồi lại để sang bên mà không uống.

_Tiểu Minh, sao thế, sao cậu không uống tạm đi, không tí không đủ sức mà về đâu.

Tôi nói rồi lại nhét cốc sữa vào tay Tiểu Minh, ép cô ấy uống. Rồi Tiểu Minh cũng ngoan ngoãn nghe lời và đưa cốc sữa lên miệng. Nhưng vừa nhấp miệng một tí, cô ấy lại để ngay xuống, lắc đầu nhăn nhó:

_Tớ không uống đâu, không muốn uống.

_Tiểu Minh à, cậu nghe tớ đi, uống thêm một tí nữa thôi. Cậu nhìn cậu xem, bây giờ cậu có ra khỏi giường cũng không đi nổi đâu đấy.

_Tú Giang, tớ không sao đâu. Cậu...cho tớ nói chuyện với anh Hạo Nhiên một tí được không?

_Không, cậu uống đi đã.

Tôi lại đưa cốc sữa cho Tiểu Minh, bắt cô ấy uống bằng được. Bác sĩ bảo dạ dày cô ấy gần như trống rỗng, vậy mà còn không chịu nghe tôi uống hết cốc sữa này đây.

_Uống đi cậu, hết cốc sữa này thôi.

_Vậy...được rồi.

Tiểu Minh khẽ gật đầu rồi lại đưa cốc sữa lên uống. Nhưng mới uống được mấy hụm, Tiểu Minh đã lại nôn ra hết, may mà anh Hạo Nhiên đã kịp lấy cho cô ấy cái chậu. Nhìn Tiểu Minh nôn chảy cả nước mắt, tôi lại không nỡ ép nữa, đành đi ra ngoài cho Tiểu Minh với Hạo Nhiên nói chuyện. Tôi ra ban công đứng với anh Hạo Du đang một mình ngoài đấy.

_Anh yêu.

Tôi bước đến từ đằng sau và ôm ngay lấy anh. Hạo Du nắm tay tôi rồi quay lại khẽ hỏi:

_Thế nào rồi? Minh Minh?

_À, cũng đỡ rồi anh ạ, cô ấy tỉnh rồi nhưng không chịu uống tí nữa nào cả. Thực ra là có uống một tí nhưng lại nôn hết. Em lo quá. – tôi áp mặt vào lưng anh.

_Vậy à? Bác sĩ nói sao?

_Suy nhược cơ thể. Không biết có chuyện gì xảy ra mà lại ăn uống không đầy đủ, cả thiếu ngủ và stress dẫn đến tình trạng trên. Hạo Du, anh...lo lắm à?

_Em nói gì thế, đấy là bạn em. Thấy người ta bị thế, tất nhiên là cũng phải lo rồi. Ai trong trường hợp này cũng vậy mà. Em đang nghi ngờ anh đấy hả?

_Hì, không ạ.

Tôi khẽ cười rồi lại ôm chặt lấy anh. Đến hôm nay thì tôi đã tuyệt đối tin tưởng Hạo Du, anh ấy đã hứa là chỉ yêu mình tôi thôi, thời gian hai đứa ở bên nhau gần như là cả ngày, chắc chắn là không có chuyện anh có tình cảm với người khác, với Tiểu Minh thì chắc lại càng không vì nếu Hạo Du với cô ấy có tình cảm gì thì có lẽ anh sẽ không chịu ở bên tôi suốt như thế, bây giờ chắc anh cũng phải ở trong kia như Hạo Nhiên rồi, chứ không phải đứng đấy với tôi đâu. Cũng vì nghĩ như thế, tôi đã không còn khơi lại chuyện đó với Hạo Du nữa, cũng không hỏi Tiểu Minh lí do cô ấy nói dối tôi. Tôi không muốn vì một chuyện hiểu lầm mà mất đi tình bạn quý giá. Mà nghĩ lại thì Tiểu Minh sao có thể có tình cảm với Hạo Du của tôi được chứ, Đình Phong với cô ấy, chẳng đang yêu nhau thắm thiết đó sao. Vừa tỉnh dậy đã gọi tên anh ta rồi, có khi cô ấy bị thế này cũng là vì anh ta.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác cười lên khe khẽ. Tôi thật ngốc nghếch khi mất cả đêm không ngủ chỉ vì suy nghĩ chuyện vớ vẩn này!

_Em cười gì vậy Tiểu Giang?

_Dạ... À, hì, có gì đâu ạ.

_Sao không vào kia với bạn, ra đây với anh làm gì, người ta cần em hơn đó. – Hạo Du nói rồi rời tay tôi ra.

_Hì, Tiểu Minh bảo muốn nói chuyện riêng với anh Hạo Nhiên, chắc là về Đình Phong. Không hiểu anh ta làm sao mà lại khiến cô ấy như vậy nữa, haiz.

_Mấy người kia đi tìm anh ta rồi hả? Hạo Nhiên có nói gì không?

_Không anh ạ, chỉ nói là... A, đợi em tí.

Tôi đang nói dở câu thì thấy điện thoại rung, vội nghe máy ngay vì là bố mẹ tôi gọi đến. Đúng như tôi nghĩ, bố mẹ gọi giục tôi về vì gần mười một giờ rồi. Lâu lắm rồi mới được quan tâm như thế nên phải nghe theo thôi.

_Bố gọi em à?

_Mẹ ạ. Em phải về thôi. Lâu rồi bố mẹ mới về nhà, không về trễ được.

Tôi cười. Anh cũng cười. Rồi anh khẽ xoa đầu tôi, ánh mắt dịu dàng lắm:

_Vậy thì về, bảo anh Hạo Nhiên đã.

_Vâng.

Tôi thỏ nhẻ ngoan ngoãn rồi ôm lấy anh thêm lần nữa. anh cũng ôm nhẹ lấy tôi. Và tôi cảm giác không còn gì hạnh phúc hơn được ở trong vòng tay của anh nữa.

Bọn tôi đang ôm nhau ở ngoài ban công thì bất chợt có tiếng bước chân đi ra từ trong phòng. Tôi vội buông anh ra và quay lại, ra là Hạo Nhiên.

_”Sơ ri” hai đứa, hì hì, anh định bảo là anh sẽ đưa Tiểu Minh về. Một trong hai giúp anh chứ, vì Tiểu Minh vẫn còn khá mệt.

Hạo Nhiên nói rồi quay ra, hết nhìn tôi lại nhìn Hạo Du. Tôi cũng hướng nhìn Hạo Du xem ý anh thế nào.

_Em phải đưa Tiểu Giang về rồi. – Hạo Du vừa nói vừa nhìn tôi.

_Em cũng phải về luôn hả Tú Giang?

_Dạ...vâng.

Tôi khẽ gật đầu, chợt thấy Tiểu Minh cũng từ trong đi ra, vẫn còn loạng choạng chưa đi vững. Tôi vội chạy đến đỡ cô ấy.

_Không cần đâu, em tự về được. – giọng Tiểu Minh yếu ớt.

_Thôi, để mình anh lai em về cũng được.

Hạo Nhiên cũng vừa đỡ Tiểu Minh vừa nói. Nhìn cô ấy đúng là vẫn còn rất yếu, đến đi còn không nổi. Như vậy thì làm sao tôi có thể yên tâm để mình Hạo Nhiên lai còn Tiểu Minh ngồi sau được chứ, nhỡ Tiểu Minh ngã thì...

Ngẫm nghĩ một lát, tôi liền nói, quay ra nhìn Hạo Du:

_Hạo Du, hay anh cùng Hạo Nhiên đưa Tiểu Minh về nhé. Em về một mình cũng được.

Thấy tôi nói vậy, Hạo Du đã đi ngay đến bên tôi:

_Muộn thế này em có đi một mình được không?

Nhìn vẻ mặt và ánh mắt của anh lúc này là tôi biết ngay anh đang lo cho tôi mà. Tôi khẽ cười:

_Em đi được. Tiểu Minh mới đáng lo hơn. Anh giúp em chứ?

_Ừ, em đã nói vậy...

Hạo Du gật đầu. Thế là bọn tôi cùng đưa Tiểu Minh xuống dưới để lấy xe đi về. Trước khi đi, Hạo Du còn dặn tôi đi cẩn thận và thơm tôi chúc ngủ ngon. Tôi rất thích như vậy và cũng thơm lại anh ấy.

_Yêu anh. – tôi cười.

_Yêu em, nhớ cẩn thận.

Tôi lên xe đạp Hạo Du, vẫy chào mọi người rồi mới đi, còn hứa mai sẽ ra sân bay tiễn Hạo Nhiên. Anh ấy khẽ gật đầu rồi cũng dặn tôi đi cẩn thận.

Gió trên đường thổi khá lạnh vì đã gần nửa đêm. Đường vắng vẻ làm tôi đi một mình cũng thấy rợn rợn. Nhưng cũng may là có thể đi được khá nhanh. Phút chốc tôi đã đi gần về tới nhà, chỉ còn một quãng nữa, nhưng đoạn này tối nên tôi thấy hơi sợ, lại càng cố đi nhanh hơn.

“Rầm”

Giật mình, tôi đang đi nhanh bỗng nghe tiếng động rất lớn từ phía sau. Tuy hơi sợ nhưng tôi vẫn dừng xe và quay lại nhìn. Sau lưng tôi kia là một chiếc xe máy đang đổ chổng kềnh, hình như có người đã nằm bên cạnh.

Tôi nhìn xung quanh, không một bóng người, đường vắng tanh. Tôi có nên đến xem người kia không đây, thấy người đó vẫn chưa ngồi dậy được, có khi bất tỉnh rồi cũng nên.

Nghĩ mình không thể bỏ mặc người ta được, tôi vội quay xe đi tới. Là một người con trai, anh ta mặc đồ đen từ đầu tới chân. Tôi vội dừng xe rồi rón rén đi lại gần người đó. Chợt, tôi nhận ra đó là Đình Phong.

Tôi vừa lay vừa gọi anh ta:

_Này, anh không sao đấy chứ? Này...

Lay đến lần thứ ba mà anh ta vẫn không tỉnh, tôi liền đỡ Đình Phong ngồi dậy xem anh ta có bị thương gì không. Nhưng hình như là không sao cả mà, chỉ thấy người anh ta nồng nặc mùi rượu.

_Tỉnh lại đi chứ, này anh...

Gọi mãi không thấy Đình Phong tỉnh, tôi đang không biết làm thế nào thì chợt thấy điện thoại rung. Lấy máy ra thì thấy là bố tôi gọi.

_Dạ, con đây ạ.

_Vâng, con về ngay đây.

_Vâng.

Nghe xong điện thoại của bố, tôi vội dập máy ngay để gọi cho Hạo Nhiên, có lẽ gọi cho anh ấy là thích hợp nhất bây giờ.

_Alo, Hạo Nhiên à, em đây.

_Tú Giang à, có chuyện gì vậy em, đã về đến nhà rồi à?

_Em chưa. Anh ơi, em đang ở với Đình Phong. Anh ta say quá nên bị ngã xe...

_Gì cơ? Đình Phong bị ngã xe, có sao không?

_Không sao anh ạ. Nhưng có lẽ anh ta say quá rồi không thể tự về được. Em phải làm gì bây giờ?

_Ừ, em cứ đợi ở đó, anh sẽ đến ngay. Mà em đang ở đâu thế?

_Ở... Anh đến ngay nhé, bố em vừa gọi giục về.

_Ừ, anh đến ngay, đợi anh nhé.

Tôi khẽ “vâng” nhẹ rồi dập máy, quay lại nhìn tên Đình Phong kia. Say thế này mà còn đi xe làm gì để bị ngã thế này chứ.

Thực ra tôi cũng chẳng có cảm tình với anh ta tẹo nào, nhưng thấy anh ta thế này, lại còn là bạn trai của Tiểu Minh. Dù sao cũng không thể bỏ mặc được, đành phải ở đây trông và chờ anh Hạo Nhiên đến.

Tôi nhìn đồng hồ, hơi sốt ruột, muộn quá rồi mà chưa thấy Hạo Nhiên đâu. Có mình tôi ở đây với một tên say thế này, có dũng cảm đến mấy cũng không thể không thấy sợ được. Hơn nữa, ngửi mùi rượu của anh ta thật khó chịu, không lẽ cứ để anh ta ở giữa đường mà bỏ về. Sao thì cũng tại anh ta uống say, đi không cẩn thận, lại còn...nặng thế này, khiến người ta muốn giúp cũng không “lôi” đi vào vỉa hè được. Haiz, nghĩ như vậy chứ nhớ đến cảnh Tiểu Minh lo cho hắn đến suy nhược cơ thể như thế, để hắn để đây khéo làm sao cô ấy lại không sống nổi thì thật tồi tệ, vậy nên cứ phải cố chờ anh Hạo Nhiên đến.

Tôi nghĩ rồi lại thở dài, ngó nghiêng xung quanh xem có “dấu hiệu” gì của anh Hạo Nhiên không. Chợt tôi thấy có một chiếc ôtô đang lao nhanh về phía mình. Đến đúng trước mặt thì nó dừng lại. Một người con trai chạy ra từ chiếc xe.

_Tú Giang, Đình Phong sao rồi?

Anh Hạo Nhiên chạy ngay đến chỗ tôi, hỏi với giọng vô cùng lo lắng.

_Em đoán là không sao, chỉ say quá thôi. – tôi chỉ vào Đình Phong.

_Ừ, được rồi. Thế này nhé, đây là xe của nhà anh, bây giờ em với Đình Phong lên xe về trường trước, anh sẽ đi xe của em đuổi theo được không? – Hạo Nhiên vừa nói vừa dìu Đình Phong lên xe.

_Dạ, vâng.

Tôi nói rồi cũng lên xe ngồi cạnh anh ta. Tôi vừa lên, Đình Phong đã ngả ngay vào người tôi.

_Cậu ta đang say, em đừng lo, không làm gì được đâu, hì. Đến cổng trường thì chờ anh.

Tôi gật đầu nhẹ sau lời anh nói.

Anh dặn dò tài xế rồi chiếc xe vυ"t đi luôn. Tôi nhìn sang bên cạnh thấy anh ra mắt vẫn nhắm nghiền, người ngả vào tôi. Thương tình, tôi ẩn nhẹ anh ta ra rồi giữ cho ngồi ngay ngắn lên ghế. Nhưng được một tí lại đâu vào đó, tôi đành cứ ngồi yên cho anh ta dựa, mắt nhìn ra đường. Cổng trường tôi dần dần đã hiện ra trước mặt. Xe dừng lại được một lúc thì Hạo Nhiên cũng đến nơi, anh ấy vào làm việc với bảo vệ rồi đến chỗ tôi mở cửa xe.

_Giúp anh.

Tôi vội một tay giúp anh đưa Đình Phong xuống xe và lên phòng. Đặt anh ta nằm phịch xuống giường, Hạo Nhiên thở hắt:

_Người đâu mà nặng thế không biết, haiz. Tú Giang này, giúp anh thêm tí nữa nhé. Bây giờ chưa biết Đình Phong có sao không, cậu ta lại đang say, không thể để ở đây một mình được. Anh sẽ quay lại đi xe của cậu ta về đây, em chịu khó trông cậu ta giúp anh một tí nhé!

_Vâng, nhanh lên nha, muộn lắm rồi.

_Ừ, cám ơn em nhiều lắm, làm phiền em quá.

Hạo Nhiên khẽ cười rồi đi thẳng. Tôi ra cửa nhìn anh đi hẳn mới quay lại giường Đình Phong. Đột nhiên thấy anh ta lên tiếng.

_Tiểu...Minh...Tiểu Minh...em đâu rồi.

Tiếng Đình Phong vang lên thảm thiết. Tôi vội lay người anh ta.

_Này anh, tỉnh rồi hả?

_Tiểu...Minh...em đâu rồi...Tiểu Minh.

Anh ta dường như không nghe thấy lời tôi, cứ chỉ gọi Tiểu Minh. Thấy vậy nên tôi đành mặc kệ anh ta, ngồi quay mặt ra phía cửa, chờ Hạo Nhiên quay về.

Bất ngờ, Đình Phong nắm tay rồi choàng ôm lấy tôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào người, tôi sợ quá hét toáng lên, ra sức đẩy hắn ra.

_Này, làm gì thế hả, bỏ tôi ra, này...

_Tiểu Minh, anh yêu em, Tiểu Minh...

_Tôi không phải Tiểu Minh, bỏ tôi ra.

Tôi hét thêm lần nữa rồi đẩy mạnh hắn ra. Có lẽ hắn cũng đang say nên mới bị tôi đẩy ra như thế, chứ nếu không thì... Tôi sợ hãi, ruột gan lộn tùng phèo, vội lao ra ngoài. Nhưng mới đến cửa, Đình Phong đã lại kéo lấy tay tôi. Lần này, tôi chưa kịp hét lên thì đã thấy anh ra quỳ sụp xuống chân tôi, giọng thảm thiết:

_Tiểu Minh, tại sao, tại sao không phải là anh? Tại sao không phải là anh mà lại là Hạo Du, tại sao em lại yêu nó chứ không phải anh?

Nghe xong câu nói thảm thương đấy, tôi sững người, toàn thân lạnh toát. Cơ thể vốn đang định chạy ra ngoài giờ không thể nào bước tiếp được. Tôi từ từ quay lại nhìn người con trai đang quỳ dưới chân tôi kia, vẫn là cái giọng nghe xót xa cõi lòng đấy.

_Tiểu Minh, vì...vì hắn là chồng em sao, nên em mới không để ý đến tình yêu của anh. Em nói đi Tiểu Minh, tại sao em lại lấy nó, sao lại làm vợ nó hả? Em...nói...đi...

Đình Phong bám lấy tôi, hình như nước mắt đã chảy ra. Nhưng ở cái giây phút này thì làm sao tôi có thể quan tâm đến anh ta được nữa chứ. Tôi thấy cơ thể mình mềm nhũn, đầu óc như trống rỗng hoàn toàn. Tôi cũng ngã sụp xuống trước mặt hắn. Tuy đã nghe rõ từng từ, từng chữ Đình Phong nói nhưng dường như tôi không cho phép mình được tin những lời đó. Tôi lay mạnh người hắn, người cứ run lên bần bật:

_Anh nói gì cơ, nói gì vậy hả? Ai...ai...ai là chồng Tiểu Minh hả? Ai cơ? – tôi hét lên.

_Tiểu Minh, em còn muốn làm anh đau thêm nữa sao? Hạo Du, nó không phải chồng em sao hả? Chẳng phải em yêu nó lắm sao. Còn anh, chỉ như anh trai thôi, phải không? Tiểu Minh...

_Không, nói dối.

Tôi hét lên lần nữa rồi lao người ra khỏi phòng, mải miết chạy ra khỏi những tiếng nói của Đình Phong nhưng không thể, nó cứ vang vọng trong đầu tôi mãi. Hạo Du là chồng Tiểu Minh, Tiểu Minh là vợ Hạo Du. Không, không phải, không phải mà, nói dối, Hạo Du chỉ yêu tôi thôi. Ai, làm ơn, nói với tôi là không phải đi mà, huhu.

Mười hai rưỡi, tôi bế Tiểu Minh về phòng, em ngồi với tôi ở sofa rồi thϊếp đi mất. Nhẹ nhàng, tôi đặt em nằm ngay ngắn trên giường rồi đắp chăn cho em. Nhìn Tiểu Minh gầy gò nằm trong cái chăn bông to sụ, sống mũi tôi cứ cay cay. Em gầy đi nhiều lắm, gương mặt hốc hác, xanh xao. Mắt sưng mọng vì khóc, những vệt nước mắt vẫn còn in lại trên gò má.

Tôi khẽ lấy khăn ướt lau chúng đi cho em rồi ngồi bên trông em ngủ, đêm nào tôi cũng nghe tiếng em khóc, trái tim tôi đau đớn như có dao cứa vào. Càng thương em bao nhiêu, tôi lại càng hận mình bấy nhiêu. Tôi biết em khóc mà lại không thể là người có thể lau nước mắt cho em, ôm em vào lòng mà an ủi, em có biết tôi thấy đau khổ đến thế nào không. Chẳng thà em lấy dao đâm tôi, tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng em có biết là tôi cũng giận em lắm. Sao em lại khóc nhiều vì cái tên Đình Phong đó như vậy hả? Em làm tôi ghen với hắn đấy, biết không? Hôm trước tôi còn nhìn thấy hắn đưa em về, em chủ động vòng tay ôm hắn rồi còn đeo vòng cho hắn nữa. Có phải em đã yêu anh ta rồi không Tiểu Minh, nên mới quan tâm và lo lắng cho Đình Phong thế. Em không còn yêu tôi nữa sao. Mà, tôi cũng chẳng thể trách em được, tôi lúc nào cũng khiến em buồn trong khi ở bên Đình Phong, em luôn vui vẻ, luôn cười tươi. Tôi cũng chẳng thể nào dứt tình với Tiểu Giang được. Tiểu Minh à, tôi cũng khổ tâm lắm, tôi đâu sung sướиɠ gì đâu. Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi sống trong sự dằn vặt và đau khổ. Nhìn thấy em mà không được nói chuyện với em, không được ôm em vào lòng, tôi chẳng cảm thấy mình đang sống nữa. Nhiều lúc, tôi chỉ ước gì, em đừng bước vào cuộc đời tôi, thì sẽ chẳng ai phải đau khổ. Nhưng nhiều lúc, tôi lại mong rằng mình có thể sống thật với tình cảm của mình, mặc dù biết thế nào rồi cũng sẽ có người phải đau khổ. Chưa bao giờ, tôi thấy mình hèn nhát như lúc này cả. Em nói tôi phải làm sao bây giờ đây Tiểu Minh, liệu tôi có đang hành động đúng không?

Qua đêm nay thôi, rồi tôi sẽ lại phải “hóa thân” thành một Hạo Du lạnh lùng, thờ ơ với em. Ước gì thời gian dừng lại, cho tôi được chăm sóc và ở bên em mãi. Tôi biết bây giờ em đã có Đình Phong quan tâm, lo lắng rồi nhưng...em cũng đừng bỏ mặc tôi chứ. Em dạo này chẳng còn nấu ăn cho tôi nữa, nhìn thấy tôi cũng như người xa lạ, cười với tôi cũng chỉ là nụ cười gượng gạo mà thôi. Em cũng chẳng chăm sóc cho Hạo Minh mà để mặc nó cho tôi. Hôm nay tôi nói nó nhớ em nhưng thực ra, đó chính là nỗi nhớ da diết của tôi. Sao tôi lại nhớ ánh mắt ngây thơ, trong sáng của em đến vậy, nhớ nụ cười ngây ngô, nhớ giọng nói trong veo, nhí nhảnh của em. Vậy mà bế Hạo Minh chưa được vài phút, em lại bỏ nó xuống ngay và đi lên phòng. Chắc em chẳng thấy được tôi buồn thế nào trong cái khoảnh khắc đó. Nhưng mà, tôi cũng đâu trách em được phải không, là tại tôi trước mà. Tại tôi hết cả nên mọi chuyện mới tồi tệ như thế này.

Tiểu Minh, bây giờ em đang mơ đến ai? Đình Phong phải không? Hay có khi nào là tôi? Không, đừng mơ đến tôi, em sẽ lại phải khóc đấy. Cứ mơ đến anh ta đi, mơ thật hạnh phúc vào em nhé.

Tôi vừa khẽ xoa đầu Tiểu Minh vừa nghĩ. Em vẫn đang ngủ khá mệt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi vội giặt khăn ướt rồi lau đi cho em, không quên bỏ bớt chăn cho đỡ nóng. Rồi còn phải kiểm tra thân nhiệt, mấy lần bị thế này em đều sốt cao mà. May lần này thì không.

Tôi đưa tay xoa nhẹ má em rồi lên giường nằm cạnh, chỉ dám ôm bên ngoài chăn, sợ làm em tỉnh giấc. Nhưng tôi cũng chẳng định ngủ, mặc dù đã là hơn hai giờ sáng. Chỉ muốn ngắm em ngủ và được ở bên em cho đến sáng, đến lúc không thể làm thế này nữa thì thôi.

Nhìn em ngủ, tôi khẽ mỉm cười rồi đưa tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của em, một tay vẫn ôm em nhẹ nhàng. Đột nhiên, tôi nghĩ đến chyện vừa xảy ra lúc nãy, khi tôi vừa từ khách sạn chỗ Hạo Nhiên đi xe em về. Tôi vẫn không hiểu lắm về những cử chỉ và lời nói của em lúc đó.

Lúc tôi về nhà được một lúc và đang ngồi trên sofa xem film thì tôi thấy em từ trên phòng đi xuống. Em đến trước mặt tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như muốn khóc, giọng em nghe đáng thương lắm:

_Hạo Du, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?

Tôi nghe em nói thì chỉ quay ra nhìn em chứ không nói gì. Thực ra tôi đang ngạc nhiên không hiểu sao em lại nói một câu lạ lùng thế.

_Vậy, em sẽ chỉ ngồi cạnh anh thôi, em sẽ không nói gì đâu, sẽ không làm phiền anh đâu.

Tôi lúc này vẫn còn ngạc nhiên nên vẫn không nói gì. Có lẽ thấy vậy nên em nhìn tôi thêm một lát như chờ đợi rồi quay người đi. Nhìn dáng em gầy gò, lầm lũi đi vào trong, tôi chợt như thấy tim mình đau nhói, vội nói:

_Ngồi đây.

Tôi chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Thoáng thấy đôi mắt em sáng lên một vài tia hi vọng. Em bước nhẹ nhàng đến chỗ tôi rồi lên ghế ngồi thu mình một góc. Em ngồi bó gối, mắt cũng nhìn lên tivi im lặng. Lâu chưa được nhìn và ngồi bên em gần thế này nên tôi không thể nào xem film được nữa, cứ lén quay sang nhìn em. Chợt đến lần thứ ba thì tôi cũng bắt gặp ánh mắt em hướng về mình. Tôi chưa kịp quay đi thì thấy nước mắt em bỗng trào ra, lăn thành vệt dài trên má. Em vội quay đi, dùng tay cố lau hết nước mắt nhưng rồi tôi thấy lệ cứ tuôn ra như dòng suối. Lau không được, em gục luôn xuống gối mà khóc lên nức nở, hai vai khẽ rung rung.

Tôi đơ người mất vài phút rồi vội chạy vào bếp lấy giấy ăn cho em. Tôi không nói gì, đưa giấy cho em lại ngồi im lặng, xót xa. Tôi thực sự không biết phải làm gì lúc đó, muốn ôm em ngay vào lòng, nhưng lại sợ những ngày qua phải lạnh lùng với em là vô nghĩa. Thế là đến nói một lời an ủi em, dỗ dành em tôi cũng không làm được.

Tiểu Minh khóc một lúc lâu, mệt quá và thϊếp đi, tôi mới vế em về phòng, trông em ngủ đến bây giờ.


Đúng là bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không hiểu em định nói gì với tôi mà lại nói với giọng khổ sở như thế, ánh mắt như muốn khóc nữa chứ. Haiz, lại còn lúc em quay ra nhìn tôi rồi bật khóc, cái nhìn của em như luồng điện chạy vào tim tôi khiến tôi ngẩn ngơ chẳng suy nghĩ được gì nữa. Haiz, lúc đó...tôi chẳng biết vì sao em lại khóc dữ như vậy, rõ ràng là nhìn tôi rồi mới khóc, thế...chẳng phải là...khóc vì tôi sao? Ha, tự nhiên lại thấy...vui vui mới chết chứ, hic. Thấy em khóc mà tôi lại vui là sao, haiz.

Tôi tự cốc vào đầu mình mấy cái liền rồi lại nhìn Tiểu Minh ngủ. Em vẫn ngủ say lắm kìa, nhìn dễ thương quá đi. Không kiềm chế được, tôi khẽ đưa tay xoa má em rồi véo nhẹ em một cái. Tuy em có gầy đi nhưng véo vẫn rất thích, hihi.

Tôi cười thầm một mình, nằm sát lại bên em rồi nhẹ nhàng đặt đầu em nằm lên tay mình. Tiểu Minh vẫn ngủ không biết gì cả. Rồi tôi ôm lấy em và thơm nhẹ lên trán. Giá mà...em mãi ở bên tôi thế này, Tiểu Minh nhỉ!

Ánh sáng từ cửa số chiếu vào làm tôi bừng tỉnh giấc. Tôi nheo nheo mắt nhìn quanh quắt một lúc mới biết mình đang nằm trên giường. Chắc là Hạo Du đã thương tình nên đã bế tôi về phòng. Thương hại tôi chứ đâu còn muốn quan tâm đến tôi nữa.

Tôi thở hắt, nhớ đến những gì xảy ra hôm qua là tim lại như có một vết thương lớn không thể nào chữa khỏi được. Một nỗi lo sợ hơn cả sự lo lắng cho anh Đình Phong. Đó là tôi sợ Hạo Du sẽ bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm. Hôm qua, lúc nào anh cũng ở bên Tú Giang, ánh mắt dịu hiền cho cô ấy, nụ cười thiên thần cũng dành cho cô ấy, rồi cả cái ôm dịu dàng, sự quan tâm lo lắng đều dành cho Tú Giang cả. Anh đâu có để ý gì đến tôi đâu, một chút…cũng không. Vậy mà bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ nó thuộc về tôi rồi, cả anh lẫn trái tim của anh. Lại còn ngu ngốc tin rằng anh nói thích mình là thật, rồi còn cảm thấy tội lỗi với Tú Giang mà không dám liên lạc với cô ấy. Thật ngu ngốc làm sao, bản thân cũng thấy mình rất đáng thương hại mà.

Nhưng…tôi cũng chẳng trách gì anh đâu, à mà sao tôi dám trách chứ, tất cả là do tôi quá ảo tưởng mà thôi, tin rằng tình cảm của mình đã khiến anh rung động. Hiện thực, thì vẫn là hiện thực mà thôi, một con ngốc đáng ghét lắm điều như tôi, một góc cũng không bằng được Tú Giang thì sao mà anh có thể có tình cảm với tôi được chứ, đời nào…lại như vậy.

Tôi…cũng biết là không thể mà, thế sao nước mắt lại cứ trào ra thế này. Huhu, Hạo Du ơi, tại sao anh lại gieo giắc hạt giống tâm hồn vào trái tim em để nó cứ mỗi ngày một lớn thế này hả anh. Bây giờ thì nó đã hóa thành gai nhọn quấn nát trái tim em mất rồi. Em đau lắm anh ơi, đau lắm, huhu. Thà rằng anh cứ đối xử tồi tệ với em như lúc trước, đừng để em đã quen với việc được anh chăm lo cho rồi lại bỏ mặc em cô đơn, tuyệt vọng như thế này. Anh độc ác lắm anh biết không? Em đã khóc đến cạn cả nước mắt rồi, trái tim cũng chẳng còn thiết tha được đập nữa. Cuộc sống của em bây giờ, chẳng có ánh mắt âu yếm của anh, chẳng có những cái ôm dịu dàng của anh…sao em thấy cô đơn và trống trải đến thế.

“Hạo Du”, nhắc đến tên anh là tôi lại không sao cầm được nước mắt. Tôi ôm chặt lấy Tiểu Phong, nước mắt cứ chảy ra giàn dụa, tôi cố lau đi, nhưng không thể. Sao tôi lúc nào cũng chỉ biết khóc thế này, nếu tôi không yếu đuối như thế chắc cũng sẽ thấy tim mình đỡ đau hơn. Nhưng biết làm sao được.

Tôi sụt sùi, cố nhoài người ra ngoài lấy hơi để thở. Bỗng, tôi nghe tiếng Hạo Du từ phía ngoài:

_Này, không đi tiễn Hạo Nhiên à?

Nghe anh nói, tôi mới chợt nhớ ra là tám giờ sáng nay Hạo Nhiên sẽ bay, bây giờ đã là bảy giờ ba chín, vậy là anh sắp lên máy bay rồi. Tôi cũng muốn đi tiễn anh lắm nhưng…tôi sợ phải đối mặt với Đình Phong, sợ lắm.

_Anh cứ đi đi ạ. Em…mệt lắm.

_Ừ, tùy cô.

Hạo Du đáp lạnh lùng sau câu nói của tôi rồi bỏ xuống nhà, tôi còn nghe rõ cả tiếng bước chân của anh nữa. Tôi thở dài, quay ra nhìn ra phái cửa rồi lại áp mặt vào Tiểu Phong. Haiz, lại buồn nữa rồi, cứ nghĩ đến chuyện của Đình Phong là tâm trạng lại não nề. Không biết hôm qua anh ấy có làm sao không, Hạo Nhiên chưa nói gì với tôi cả, hic. Hay tôi cứ đến sân bay, dù sao được nhìn thấy Đình Phong còn hơn không biết anh ấy thế nào. Mà cũng không biết bao lâu sẽ gặp lại Hạo Nhiên nữa.

Nghĩ rồi, tôi mới gượng dậy, nhưng sao thấy mệt mỏi vô cùng. Vừa loạng choạng bước ra khỏi giường, tôi đã ngã khuỵu. Mọi thứ xung quanh cứ như đang quay tròn vậy, khiến tôi không thể nào đứng dậy được. Bất ngờ, tôi lại nghe thấy tiếng bước chân Hạo Du, vội gọi anh, giọng nhỏ tí:

_Hạo Du à, giúp em…với…

Sợ Hạo Du không nghe thấy tiếng mình, tôi lại gắng sức nói to:

_Hạo Du, làm ơn, giúp em…

Vẫn không có tiếng đáp, chỉ nghe tiếng bước chân anh lạnh lùng.

Tôi gần như ngã gục xuống sàn, thở mệt mỏi, mắt lại mờ dần đi. Tôi biết là anh có thể nghe thấy tiếng tôi mà, nhưng tại sao lại lạnh lùng với tôi như vậy. Đúng là…anh đã thực sự…ghét tôi rồi, thực sự…đã trở lại là con người như trước kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »