Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuối Cùng... Mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Chương 16: QUAN TÂM

« Chương TrướcChương Tiếp »
…Trời ơi, tôi sướиɠ quá đi, cử chỉ đó chẳng phải là rất thân mật hay sao…

6.20 a.m

_Hạo Du, anh dậy đi, đến giờ đi học rồi đó.

Tôi lay người Hạo Du, chắc anh ấy mệt nên ngủ say quá.

_Gì…gì thế? – anh nheo nheo mắt (dễ thương không chịu nổi >.<)

_Đến giờ đi học rồi anh, dậy mau thôi ạ. – tôi mỉm cười.

_Đến giờ rồi sao?

_Vâng. Anh dậy đi. Đi chuẩn bị đi còn đi học ^.<

_Ừ…ừ.

Hạo Du nói rồi vươn vai đứng dậy, đi liền ra ngoài. Tôi nhìn theo anh, tủm tỉm cười. Sáng nay tỉnh dậy không hiểu sao tôi lại ngủ gần anh, mà hình như lại còn dựa vào vai anh nữa, thích kinh khủng >.<. Mỗi tội không tranh thủ ôm anh một cái, hehe. Mà nhìn Hạo Du ngủ yêu thật luôn đó, trời ơi, tôi phải kìm lòng mãi mới không để cái tay (hư hỏng này) chạm vào người anh (như hôm qua) đấy, hic hic.

_Vịt con…

A, anh Đình Phong tỉnh rồi. Tôi vội ngồi sát lại gần anh:

_Em đây ạ. Anh thấy trong người thế nào rồi.

_Đỡ hơn nhiều rồi, hì.

_Vậy ạ, vậy tốt quá rồi, để em xem nào. – rồi tôi sờ lên má và trán anh, vẫn hơi nóng nhưng mát hơn hẳn hôm qua rồi – may quá, mát hơn rồi đó anh.

_Hì, anh thấy khỏe hơn rồi mà. Vịt con, em có thể giúp anh ngồi dậy được không, tay anh đau quá.

_Ơ, vâng.

Rồi tôi liền đỡ anh ngồi dậy, không quên đặt gối sau cho anh dựa. À, mà tay anh đau…thôi chết, vết thương ở tay anh vẫn chưa lành sao.

_Anh, tay anh vẫn đau à. – tôi hỏi, rối rít.

Đình Phong nhìn tôi gật đầu rồi ôm tay nhăn nhó. Hic, tôi chẳng nhớ gì đến vết thương của anh. Ngồi lại xuống giường, tôi liền kéo nhẹ tay áo anh lên. Vết thương…sưng lên rồi. Thế mà anh chẳng bảo tôi gì cả, chắc anh đau lắm.

Tôi cuống quýt định tìm bông băng băng lại, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ nữa, vết thương của anh đang sưng lên kia. Đang lúc cuống lên như thế, tôi chợt nhìn ra cái đồng hồ, đã sáu rưỡi rồi, nếu tôi không nhanh thì khéo muộn học luôn mất. Làm thế nào bây giờ. Không thể để mặc vết thương thế kia được.

Tôi cứ chạy loanh quanh, chưa biết làm thế nào thì cô y tế đi từ trong ra. Tôi nhìn thấy cô mà cứ như bắt được vàng vậy, à không, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ mới đúng. Định chạy đến bảo cô, tôi đã nghe tiếng cô trước:

_Ơ, muộn rồi mà vẫn ở đây à, lên lớp đi, cô chăm hộ cho.

_Vâng, em cũng định đi đây ạ. Cô ơi, tay anh ấy có một vết thương do ngã xe hôm trước, nó đang sưng lên ạ. Cô xem giúp em luôn với.

_Ừ, được rồi.

Tôi mỉm cười, chào cô. Vừa khoác cặp đi ra đến cửa thì tôi đυ.ng phải anh.

_Còn chưa đi hả, muộn bây giờ.

_Vâng, em đi đây mà. Chào cô ạ, chào anh nhé, Đình Phong. Trưa tan học em sẽ xuống.

Tôi vẫy chào Đình Phong rồi “lon ton” chạy theo Hạo Du. Thấy anh đi nhanh đằng trước, tôi mới kéo tay anh lại.

_Đợi em với.

_Bỏ tay ra nào, cô làm gì thế?

Hạo Du giọng hơi khó chịu. Tôi cười toe. Bỏ ngay tay anh ra mà không nói gì. Nhảy chân sáo bên cạnh anh, tôi thấy tâm trạng đang vô cùng phấn khởi. Tối hôm qua thì được ngủ gần anh (cùng một phòng luôn nhé), hôm nay thì chẳng phải Hạo Du đã chờ tôi cùng đi học đó sao. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc vô cùng luôn. Chính vì thế mà miệng tôi không khép lại được nữa đây này, cứ cười mãi thôi^^

Thấy đi hết hành lang, Hạo Du rẽ đi cầu thang bộ, tôi mới ngạc nhiên mà hỏi anh:

_Hạo Du, sao mình lại đi thang bộ hả anh?

_Vắng. – anh đáp thản nhiên.

_Vắng? Là sao ạ? À, em hiểu rồi.

Tôi nhoẻn miệng cười. Không hiểu sao tôi không thấy giận, tuy biết là anh sợ ai nhìn thấy lại hiểu nhầm, vì tôi đang vui lắm mà. Nhưng mà đi bộ từ tầng một lên đến tầng tám (lớp anh) thì lại hơi quá TT_TT. Nói vậy chứ được đi cùng anh là tôi thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tung tẩy đi bên anh, cứ nghĩ đến chuyện hôm qua là tôi vui kinh khủng. Mà tôi vẫn chưa hiểu sao sáng dậy lại ngủ gần anh nữa. Không lẽ…Hạo Du…đã cho tôi dựa vào vai anh như thế???

_Anh ơi… – tôi gọi anh.

_Gì thế? – anh vẫn đi thẳng.

_Hôm qua, à, hôm nay, sao lúc tỉnh dậy, em lại ngủ ngay cạnh anh nhỉ.

_Ơ…là… – sao tự nhiên anh ấp úng vậy – là…tại cô chứ sao.

_Sao lại tại em? – tôi tròn mắt, chưa hiểu gì.

_Tại cô cứ sán lại gần tôi, tôi đẩy cũng không chịu ra, quên hả.

Hơ, nhìn anh kìa, nhìn…gian thế chứ. Từ bé đến giờ tôi đều được khen là…ngủ ngoan cơ mà. Nhưng mà không sao, được ngủ gần anh rồi còn gì nữa đâu mà nghĩ ngợi. Nhưng vẫn tiếc không được ôm anh một cái TT_TT

_Này.

_Ơ, dạ. – đang “mơ tưởng”, anh bỗng gọi làm tôi giật mình, tụt luôn cả cảm xúc.

_Hôm nay cô dậy lúc nào thế, sao tôi không biết nhỉ.

_Hì, từ lúc hơn bốn giờ cơ ạ. Tại Đình Phong muốn uống nước nên em mới dậy. Lúc đấy sớm, với lại anh đang ngủ say nên em không gọi, hì. – tôi nhoẻn miệng cười.

_Vậy à. Thôi sắp đến lớp tôi rồi đó, cô đi đường khác đi.

_Ơ, vâng.

Tôi xị mặt, hơi buồn tí xíu. Nhìn anh đi về phía lớp rồi, tôi đi thẳng vào thang máy. Mà sao tôi cảm giác như có ai đang nhìn trộm tôi vậy. Thấy lạnh hết cả sống lưng à, hic, thấy ghê quá TT_TT

4.30 p.m

Ra khỏi phòng học, tôi khoác cặp rồi lao một mạch xuống phòng y tế, còn cố tình đi qua lớp Hạo Du xem anh có ở trong lớp không nhưng không thấy nên lại đi luôn. Đi qua lớp Đình Phong, không hiểu sao tôi cứ thấy sợ sợ, mà lại còn cứ cảm giác như có ai đó đang lén nhìn mình, thấy rợn cả tóc gáy luôn à. Không biết có phải do tôi tưởng tượng ra không mà tôi thấy kinh khủng quá, nên chạy nhanh luôn qua, không dám đứng lại tí nào.

Bước gần đến cửa phòng y tế, tôi chợt nhìn thấy một người phụ nữ, có lẽ cũng trạc tuổi mẹ tôi. Không biết là ai nhỉ. Tôi đi đến rồi lén nhìn. Là một phụ nữ rất đẹp, nét quý phái thể hiện cả ở khuôn mặt và cách ăn mặc của cô ấy. Nhưng mà, sao nhìn cô ấy lại buồn vậy nhỉ. Ánh mắt phảng phất nỗi buồn vô hạn như có tâm tư chất chứa trong lòng mà không biết tỏ cùng ai. Tôi dường như bị thu hút bởi đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn ấy. Càng đến gần, tôi mới càng thấy cô ấy giống một người. Là Đình Phong. Đúng rồi, cô ấy rất giống Đình Phong, nhất là ở đôi mắt. Liệu có phải mẹ anh ấy không nhỉ.

Nghĩ như vậy, tôi đến bên rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Có điều gì đó thôi thúc tôi bắt chuyện với cô ấy. Tôi mỉm cười rồi nói:

_Cô…là mẹ anh Đình Phong, phải không ạ?

Rồi nghe thấy tiếng tôi, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn, cười buồn lắm:

_Cô là mẹ Phong Phong, còn cháu là…

_Dạ, cháu là bạn anh ấy ạ. – tôi nhoẻn miệng cười – cô đến thăm anh ấy ạ, sao cô không vào mà lại ngồi đây?

_À…cô…hay chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé, ở đây không tiện.

_A, vâng ạ.

Nói rồi tôi cùng cô ấy đi ra luôn cầu thang máy. Trước khi đi, tôi không quên ngó vào phòng Đình Phong, anh ấy hình như vẫn đang ngủ. Tôi mỉm cười rồi đi theo mẹ anh, xuống ghế đá tầng một ngồi. Tôi đang định mở lời thì cô ấy lại bắt chuyện trước:

_Thực ra là bố Phong Phong đang ốm, gọi điện cho thằng bé không được nên cô mới đến đây. Đi qua chợt thấy nó trong phòng y tế, cô mới biết thằng bé ốm mấy hôm nay. Nhưng Phong Phong…nó không muốn gặp cô nên… – giọng cô ấy nghẹn ngào.

_Vậy…vậy ạ… – nhìn vẻ mặt cô mà tôi bối rối quá.

_Cô gặp cô y tế thì cô ấy bảo có một cô gái đã chăm sóc Phong Phong nhà cô từ hôm qua đến giờ, có phải là cháu không vậy?

_Vâng, hì. Có gì đâu ạ, Đình Phong cũng rất tốt với cháu mà.

_Cô chưa thấy nó thân với cô gái nào bao giờ. Chắc cháu phải là một người rất đặc biệt rồi.

_Dạ…cháu… – tôi gãi đầu ngượng ngùng.

_Phong Phong có bao giờ kể cho cháu nghe chuyện nhà cô chưa?

_Dạ, cũng…có một lần ạ.

Tôi trả lời thật thà. Đình Phong đã có một lần kể với tôi về chuyện gia đình anh. Hôm đó anh còn ôm tôi và…nữa. Nhưng tại sao cô lại hỏi tôi như vậy nhỉ.

_Thú thật với cháu, cô là một người mẹ không tốt. Cô đã không thể làm tròn nghĩa vụ của mình. Không giấu gì cháu, gia đình cô không phải là một gia đình hạnh phúc. Cô và bố thằng bé lấy nhau vì mục đích kinh tế, không có tình cảm nên Phong Phong ra đời thiếu đi sự quan tâm của bố mẹ. Nhìn nó lúc nào cũng tươi cười vậy thôi chứ nó là một đứa trẻ sống nội tâm. Từ lúc bé, khi có chuyện gì buồn là nó đều tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì. Khi cô và bố nó cãi nhau, nó cũng cứ ở trong phòng đóng kín cửa. Thậm chí đã có lần phải đi viện nằm gần một tuần vì khi cô phát hiện ra, thằng bé đã không ăn gì đến ba hôm rồi.

_Vậy…vậy sao ạ? – tôi đã biết anh Đình Phong lúc nào cũng giấu tâm tư qua nụ cười ngạo nghễ của mình, nhưng nghe cô ấy nói tôi vẫn ngạc nhiên lắm.

_Ừm. Bù lại là từ nhỏ đén giờ, cuộc sống của Phong Phong luôn đầy đủ về mặt tiền bạc. Bất cứ khi nào nó cần, cô đều có thể chu cấp cho nó. Cô cứ nghĩ là cho tièn là đã đáp ứng mọi nhu cầu của nó. Nhưng quả thật, từ cấp một đến cấp hai, Phong Phong luôn là học sinh gương mẫu. Ngoài việc nó không giao tiếp, nói chuyện với bất kì ai thì thằng bé luôn đứng đầu về điểm số trong các kì thi mà cũng không gây chuyện bao giờ. Cô cứ tưởng nó mãi là đứa trẻ con vậy thôi mà nó lớn lúc nào cô cũng không hay. Từ lúc lên cấp ba, nó bắt đầu giao du với đám bạn xấu, bỏ nhà đi và gây chuyện trong trường. Bây giờ nó bỏ đến trường ở mà cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Bố nó thì suốt ngày…công…việc…

Bỗng người phụ nữ ấy nghẹn ngào nói không thành lời, đôi vai rung lên khe khẽ. Rôi chợt đưa khăn lau vội đi những giọt lệ đang rơi trên gò má, cô ấy lại bắt đầu tâm sự với tôi.

_Cô…cô thật có lỗi mà. Bây giờ không thể làm cách nào bảo Phong Phong về nhà cả. Bố nó đang ốm mà việc công ty thì không ai lo…Giờ đến lượt thằng bé ốm, cô không biết phải làm sao bây giờ…

Nói rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má người phụ nữ ấy. Tôi nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nắm chặt lấy đôi tay đang run run kia. Một người mẹ đang khóc vì con trai mình trước mặt tôi khiến tôi cũng như cảm nhận được phần nào nỗi buồn của cô ấy, cũng như khi tôi ôm anh Đình Phong vậy. Tôi nói, ngập ngừng:

_Nếu…nếu cô muốn, cháu…có thể…sẽ thuyết phục được anh ấy…về nhà.

Tôi không biết câu nói vừa rồi của tôi có thể được cô ấy phần nào không, chỉ thấy đôi lông mày cô đã giãn ra hơn một chút. Cô ấy đặt tay lên tay tôi, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng.

_Nếu cháu có thể giúp cô thì thật biết ơn cháu nhiều quá.

Nghe thấy hai từ “biết ơn”, mặt tôi bỗng đỏ bừng lên. Nào tôi đã làm được gì đâu, tôi cũng chưa chắc đã thuyết phục được Đình Phong nữa. Nghe cô ấy nói mà tôi ngại quá đi.

_Cô quên mất, nói chuyện từ nãy đến giờ mà cô vẫn chưa biết tên cháu.

_A…hì, cháu là Minh Minh, cô cứ gọi cháu là Tiểu Minh cũng được ạ.

_Cháu thật đáng yêu và dễ mến. Cô cũng rất mong có được một đứa con gái như cháu. – cô vuốt tóc tôi, cười hiền từ.

_Đâu có ạ.

Tôi cúi mặt, ngượng ngùng. Ở nhà, tôi toàn bị mẹ tôi chê là vụng về và lười biếng thôi, hic. Nhưng mà mẹ tôi cũng dịu dàng y như cô vậy, hihi.

Đang nói chuyện, bỗng cô ấy đứng lên và nới với tôi:

_Muộn rồi, cô phải về thôi, bố Phong Phong đang ốm mà. Thật tiếc vì chẳng thể vào thăm thằng bé lần nữa. Nhưng mai cô sẽ đến. Cháu giúp cô chăm sóc thằng bé nhé, Tiểu Minh!

_Hì, cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc anh ấy mà.

_Cám ơn cháu, Tiểu Minh. Cháu giúp cô thuyết phục Phong Phong nhé, cô rất nhớ thằng bé, cả bố nó cũng vậy.

_Vâng, cháu sẽ cố ạ, cháu chào cô.

Tôi cúi đầu chào rồi nhìn cô đi theo phía cổng trường. Tôi khẽ mỉm cười. Người mẹ nào cũng đều yêu con hết mực cả, nếu biết chuyện này không biết Đình Phong có vui không nhỉ. Anh đã nói là anh rất yêu quý và kính trọng bố mẹ mà. Mong là tôi có thể thuyết phục được anh. Aaa…, bây giờ thì tôi phải đi mua đồ ăn cho anh Đình Phong đã, đã sáu giờ kém rồi.

******

6.42 p.m

Tôi xách hộp cơm tung tẩy đi lên phòng y tế, tuy đi mua thấy mỏi hết cả chân nhưng nghĩ đến việc sắp trở về phòng đến nơi là tôi lại thấy vui vui. Với lại, đi bộ dọc vỉa hè, cảm giác được hòa mình vào dòng người đang hối hả ngược xuôi là vô cùng thú vị. Tôi cứ đi, rồi ngắm hai bên đường lung linh ánh sáng đèn điện, lòng lại như được trải ra, thoải mái lắm. Một tiểu thư như tôi thì có mấy khi được làm cái việc “dân dã” là đi bộ ấy thường xuyên chứ. Hồi ở nhà, tôi còn suốt ngày đi ô tô đến trường.

Trở về với hiện tại, tôi đi ra khỏi thang máy rồi vừa đi về phía phòng y tế vừa lẩm nhẩm hát. Bất ngờ, tôi vừa bước vào cửa, Hạo Du từ trong đi ra bỗng giữ lấy vai tôi lắc liên tục, vẻ mặt thì đúng là đang rất tức giận:

_Cô đi đâu cả chiều nay thế hả? Nhà không về, trường cũng không thấy nữa.

_Ơ…em đi mua cơm cho anh Đình Phong mà.

Nói rồi tôi liền đi đến rồi để hộp cơm xuống bàn cạnh giường anh Đình Phong và ngồi ngay xuống. Nhìn Đình Phong kìa, chuẩn bị lại nói gì tôi đây mà.

_Anh Đình Phong… – tôi nhìn anh, phụng phịu.

_Ngốc này – anh nói rồi xoa nhẹ đầu tôi – đi thì cũng phải bảo cho anh biết chứ. Anh lo lắm đó, biết không hả?

_Hì, vâng, em biết rùi mà^^

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn anh. Đình Phong lúc nào cũng dịu dàng chứ có như Hạo Du đâu. Chưa gì đã mắng tôi rồi. Vừa nghĩ tôi vừa lén nhìn anh. Ôi, ánh mắt sao đáng sợ thế kia. Thôi rồi, thế này chắc phải xuống nước xin lỗi anh rồi TT_TT. Tôi kéo hộp cơm đưa cho Đình Phong rồi nói nhỏ vào tai anh:

_Đình Phong, anh ăn đi nha. Tí em sẽ quay lại ngay, hì.

Nghe tối nói, anh cười rồi gật đầu nhẹ. Tôi cũng cười rồi vội chạy lại ngay chỗ Hạo Du. Nhưng anh bỗng quay đi luôn, quả này không giận tôi hơi phí TT_TT. Đi theo anh ra khỏi cửa phòng, tôi mới níu tay anh lại:

_Hạo Du, sao thế, anh giận em à?

_Không dám. – anh vùng vằng bỏ đi.

_Hic, Hạo Du, đừng vậy mà. Tại em đi mua thức ăn cho Đình Phong mà không có xe nên…Xe em trưa nay đi về để ở nhà mất rồi mà.

_Vậy sao không gọi tôi? – anh giật tay ra khỏi tay tôi.

_Em…em đâu có số của anh.

Ý anh là sao nhỉ, nếu…nếu tôi gọi, anh sẽ lai tôi đi sao? Ôi, không biết có thật không nhưng mới nghĩ thế là tôi đã thấy vui lắm rồi.

_Haiz, thôi được rồi. Đưa điện thọai cô đấy.

_Dạ…

Tôi lúng túng vài phút rồi vội đưa điện thoại cho anh. Anh cầm lấy điện thoại tôi rồi bấm gọi. À, chắc là anh gọi vào máy anh đây mà.

_Rồi đó. Cô lưu tên thế nào thì lưu. – anh đưa máy cho tôi, giọng bình thản.

_Vâng ạ. Thế là hết giận em nhé. – tôi nháy mắt.

_Biết thế đã.

_Hic, sao lại biết thế đã.

_Có điều kiện.

_Điều kiện? Điều kiện gì hả anh. – tôi nhìn mặt anh, nhăn nhó. Anh không biết còn định ra điều kiện gì nữa đây, hic TT_TT

_Tối nay cô phải về nhà.

_Ơ, nhưng anh Đình Phong chưa khỏi hẳn mà.

_Thế thì kệ cô.

Nói rồi anh quay lưng đi luôn. Tôi vội chạy theo anh, nói vội:

_Thôi, thôi, được rồi mà. Tối em về.

_Thật chứ? – anh bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi bối rối, cúi gằm mặt rồi gật đầu lia lịa. Chợt anh bật cười, xoa đầu tôi. Oái, sao giống Đình Phong vậy.

_Được rồi, tôi về nhà tắm rửa học bài đã. Tối tôi sẽ đến đón cô, nhớ đấy.

_Dạ, vâng.

Anh nói rồi đi luôn mà rôi vẫn đứng ngẩn ra vì hành động vừa nãy của Hạo Du. Anh xoa đầu tôi đó. Trời ơi, tôi sướиɠ quá đi, cử chỉ đó chẳng phải là rất thân mật hay sao.

Nhà Tú Giang…

8.30 p.m


Tôi đang ngồi làm bài tập trong phòng, tuần sau thi rồi nên bận rộn quá đi. Kì thi lần này tôi không thể ra khỏi top 2 được. Tất nhiên là chịu thua sau chồng tôi – Hạo Du. Anh ấy thì luôn đứng vị trí thứ nhất rồi, nhưng tôi thấy như thế cũng không sao cả, và là lẽ thường tình, vợ kém chồng là điều đương nhiên!

Đang làm nốt đề toán, tôi bỗng nghe có tiếng gọi, ra là của bác giúp việc nhà tôi:

_Cô chủ, có cô Gia Nhi đến chơi ạ!

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng bỗng bật mở (là nó bị đạp một cách không thương tiếc). Sau đó là giọng của Gia Nhi, cô ấy là chị họ của tôi.

_Ôi dào, bác đâu cần thông báo làm gì. Thôi, bác xuống mang cho cháu một ly sinh tố xoài lên đây, cháu nói chuyện với em gái yêu của cháu một lát.

Lại là cái giọng hạch sách như mỗi lần chị ta sang đây.

_Bác cứ mang cho chị ấy cốc nước lọc là được rồi. – tôi nói, nhưng vẫn chăm chú làm bài.

_Ấy, ai lại làm thế.

Gia Nhi đến bên tôi, tay mân mê những lọn tóc xoăn của mình rồi bỗng phá lên cười:

_Haha, cô em của tôi lúc nào cũng là học sinh gương mẫu nhỉ. Nếu chị không nhầm thì đã bao giờ em mất vị trí thứ hai đâu nhỉ.

_Chị đến đây có chuyện gì thế? – tôi phớt lờ câu nói của chị ta.

_Ơ hơ, lạ không. Bộ sang thăm em gái cũng cần có lí do sao. – nói rồi chị ta ngồi xuống ghế cạnh tôi rồi tiếp tục nghịch tóc.

_Thôi đi. Chị có vấn đề gì thì nói luôn đi. – vừa viết tiếp bài tôi vừa nói.

_Haha, thôi được. Có chuyện liên quan đến Hạo Du của em đó.

_Gì cơ, Hạo Du làm sao? – tôi quay ra nhìn ngay, có chuyện gì mà lại liên quan đến anh ấy chứ.

_Cứ bình tĩnh. Hôm nay chị thấy tên đó đi cùng một con bé lên lớp.

_Một đứa con gái? Là ai?

_Con nhỏ đó tên là Minh Minh, học 10A1.

Tiểu Minh ư? Cô ấy đi với Hạo Du lên lớp? Hai người ấy vốn đâu có thân thiết gì chứ.

_Cô ấy là bạn thân của em. – tôi vẫn trả lời bình tĩnh.

_Hô hô hô, yêu cả hai đứa bạn thân chăng?

_Chị đừng nói linh tinh. Hạo Du không phải người như thế. Với lại bạn thân của em đi cùng với người yêu em thì đã làm sao nào.

_Được thôi, tùy em. Chị chỉ đến nói với em thế thôi. Mọi việc tùy em giải quyết. Có gì thì cứ để chị giúp cho. Lần trước con nhỏ đó cũng đến tìm Đình Phong của chị, chị để ý rồi đấy.

Đình Phong, chẳng phải anh ta với Tiểu Minh đang yêu nhau sao?

_Chị vẫn còn thích Đình Phong cơ à? – tôi nhìn ra Gia Nhi.

_Sao? Không được à? – chị ta lại nói với vẻ bất cần đời đấy.

_À không, nhưng anh ta đâu thích chị.

_Haha, trái tim băng giá của chàng hoàng tử rồi cũng sẽ có ngày rung động thôi.

Mà dạo này hoàng tử của chị sao mà lại nghỉ học thế nhỉ.

_Em không biết. – tôi nói thẳng thừng. Nhưng đúng là tôi không biết thật.

_Ờ, vậy thôi, chị về đây, chào cưng nhé!

Nói rồi Gia Nhi sập cửa đi ra. Tôi nhìn theo mà cứ suy nghĩ mông lung mãi. Thực ra tôi cũng chẳng phải là nghi ngờ Hạo Du, nhưng Tiểu Minh với Hạo Du thì vốn đâu có thân thiết gì, chỉ là quen biết nhau nhờ có tôi, sao lại đi cùng nhau lên lớp nhỉ. Haiz, không biết có tin được bà chị này không nữa, nhưng có lẽ tôi nên hỏi anh rõ chuyện này, cả Tiểu Minh nữa mới được.

9 p.m

Tôi đang ngồi trong phòng y tế nói chuyện với anh Đình Phong, thật may anh ấy đã khỏe hơn rất nhiều rồi, sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, nhiệt độ cơ thể bây giờ còn chưa đến 38 độ. Đến cô y tế cũng không nghĩ là Đình Phong có thể hồi phục nhanh đến vậy. Cứ như này thì chủ nhật Đình Phong có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi, có thể gọi là ra viện^^.

Tôi ngồi kể mấy câu truyện cười cho anh, nhìn anh cười dễ thương đến ngỡ ngàng.

_Vịt con, tối nay em ở đây với anh chứ. – anh nhìn tôi chờ đợi.

_Ơ, em…

Tôi không dám nhìn anh nữa luôn. Hạo Du không cho tôi ở lại mà. Nhưng nhìn mặt anh tôi không nỡ từ chối tẹo nào.

_Sao thế, không được à?

_Dạ, chắc…chắc không được rồi ạ. – tôi vừa nói vừa lén nhìn vẻ mặt anh, cười gượng gạo.

_Vậy à…

Anh nói rồi có vẻ thất vọng lắm, hic. Nhưng tôi biết làm sao đây, để anh Hạo Du giận thì còn tồi tệ hơn nhiều. Tôi nhìn anh, cố cười nên trông xấu xí vô cùng. Bỗng điện thoại tôi rung lên bần bật, tôi liền mở máy ra xem, có một tin nhắn đến, là của Hạo Du. Tôi đã lưu tên cho anh ấy là “chồng ngốc” rồi đây, hihi. “Toi dang o truoc cong truong roi do, co xuong di” (Tôi đang ở trước cổng trường rồi đó, cô xuống đi). Ối, thì ra anh đã đến đón tôi về rồi, mới chín giờ hơn tẹo mà.

_Tin nhắn gì vậy vịt con?

_A, quảng cáo ý mà anh – tôi lúng túng thấy rõ – anh à, em…em phải về rồi.

_Sớm vậy sao? À, chín giờ hơn rồi. Vậy để anh đưa em về nhé!

_Ơ, không cần đâu ạ. Em có xe mà. Với lại trời lạnh lắm, anh cứ nghỉ đi. Không ốm lại thì khổ.

_Vậy…vậy em đi một mình được chứ?

_Được mà, hì. Anh nghỉ sớm đi. Về đến nhà em sẽ gọi cho anh, thế nhé.

_Ừ, em đi cẩn thận đó nha, chào em.

Nói rồi anh định xuống giường tiễn tôi. Nhưng tôi đã từ chối ngay, bảo anh cứ nghỉ đi, ngủ sớm cho đỡ mệt. Tôi cười tươi rồi vội chạy về phía thang máy. Nó vừa xuống đến chân tầng một, dừng lại thì tôi lại nhận được tin nhắn của Hạo Du. “Nay, co lam gi the ha, toi bo ve day nha” (Này, cô làm gì thế hả, tôi bỏ về đấy nha). Đọc xong tin nhắn, tôi vội vội vàng vàng chạy ra phía cổng trường, anh đang đứng kia rồi, còn cứ đi đi lại lại quanh chiếc xe nữa. Chắc anh chờ tôi lâu lắm rồi.

_Hạo Du, hi, em đây rồi nè.

Trái với nụ cười toe toét của tôi, Hạo Du quay lại nhìn, trên mặt hiện rõ ba chữ: Đang tức giận. Và giọng nói thì đúng là anh đang khó chịu thật rồi:

_Cô làm gì mà lâu thế hả, hay là không nỡ xa tên kia.

Hic, nghe Hạo Du nói kìa, cứ như là đang ghen vậy.

_Đâu có ạ, hic.

_Lên xe đi. Kéo cái áo lên.

Tôi lật đật lên xe rồi kéo khóa áo. Dạo này Hạo Du rất là quan tâm đến tôi nhé, còn không tỏ ra lạnh lùng (quá) với tôi nữa. Nhưng mà anh lại hay khó chịu hơn mức bình thường, nói đúng ra là anh rất hay giận tôi. Không biết tôi nên mừng hay nên buồn về sự thay đổi này của anh nữa. Nhưng có đến hai cái vui liền, chắc tôi nên vui thôi, hehe. Tôi đang tự hỏi không biết Hạo Du có còn ghét tôi nữa không đây, mấy lần định hỏi anh…

_Anh ui… – tôi ngó đầu ra trước.

_Gì thế? – anh cũng quay lại nhìn tôi.

_Hi, không có gì cả.

Tự dưng gọi rồi tôi lại không muốn hỏi anh nữa, thấy cứ thế nào ý. Tôi có nên hỏi anh không nhỉ, thấy ngại quá đi à.

_Anh ui…

_Lại gì nữa? – giọng anh lại có vẻ bực tức tức rồi, hic.

_Dạ, không có gì. – sợ quá không dám nói TT_TT.

_Hâm à, tôi đang đi xe đấy nhá.

Anh bực tôi rồi, hic. Làm tôi không dám gọi anh lần nữa. Tôi lần này ngồi yên ngoan ngoãn luôn, bỏ tay ra khỏi áo anh, tôi nhìn ra hai bên đường. Đèn từ các cửa hàng lung linh làm sáng trưng cả khu phố, khắp nơi đều ngập tràn không khí giáng sinh. Nhìn mấy shop lưu niệm kìa, trang hoàng lộng lẫy cực luôn. Nhưng mà năm nào tôi cũng được thấy cảnh này rồi sao lại cảm giác háo hức và thích thú lạ thường thế nhỉ, lại còn mong Noel về thật nhanh nữa chứ. Chắc là tại tôi đang ở cùng Hạo Du nên mới vậy đây. Nhưng chắc đêm Noel anh sẽ đi cùng Tú Giang (hơi buồn một tẹo), còn tôi thì sao nhỉ. Mọi năm thì do tôi đòi hỏi nên nhà tôi đều tổ chức party ngoài trời rất vui vẻ (nhà tôi không theo Thiên chúa giáo mà). Bây giờ có chồng rồi không biết có được làm nũng bố mẹ nữa không nhỉ, hihi.

Đang mải ngắm nhìn khung cảnh hai bên, bỗng một chiếc xe đi nhanh lướt qua chúng tôi. Tuy trời đã tối nhưng ánh điện hai bên đường giúp tôi có thể nhận thấy rõ ánh mắt của người ấy hướng về phía tôi và Hạo Du. Ai vậy nhì, nhìn…quen quá. Tôi vội quay lại, người đó vẫn nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Lạ thật, tôi không thể nhận ra là ai nữa. Ôi sao tôi lại đãng trí thế này chứ, hic. Mà sao lại cứ nhìn theo bọn tôi vậy nhỉ. Bạn bè anh Hạo Du chăng, hay Tú Giang? Thôi chết rồi, nhỡ đúng vậy thật thì phải làm sao bây giờ. Tôi kéo vội áo Hạo Du:

_Hạo Du, anh có thấy người vừa nãy đi qua mình không?

_Ai cơ, đầy người thế này ai mà biết được.

_Vậy ạ. – tôi tiu nghỉu.

Haiz, anh không nhìn thấy sao, rốt cuộc người đó là ai chứ, ánh mắt, rất quen mà. Là một đôi mắt rất sắc sảo.

_Sao thế?

_À, không có gì anh ạ.

Trả lời anh xong rồi tôi thở dài. Nhỡ ai biết chuyện tôi và Hạo Du thì chết mất. Anh ấy vốn đã không thích tôi rồi mà. Mà ngay từ đầu Hạo Du đã “cảnh cáo” tôi không được để chuyện này cho ai biết rồi.

_Này, còn không xuống xe đi, về đến nhà rồi.

_Ơ, dạ.

Tôi luống cuống xuống xe. Đang mải nghĩ linh tinh nên về đến nhà mà tôi cũng không biết nữa. Đợi anh dắt xe vào nhà, tôi mới đi sau khóa cửa, vẫn nghĩ miên man về ánh mắt ấy, rõ ràng là quen mà tôi chẳng nhận ra được, chán thật, haiz.

Đi vào trong nhà, tôi nằm phịch xuống sofa, mệt mỏi quá. Mấy hôm chăm anh Đình Phong ốm, ngủ có ngon đâu. Nghĩ rồi tôi lại thở dài, bỗng Hạo Du ngồi xuống cạnh tôi, giọng anh nhẹ nhàng lắm:

_Sao cô cứ thở dài thế, mà tối đã ăn gì chưa?

_Em chưa. – làm gì có thời gian đâu mà ăn chứ.

_Thế có ăn gì không? Tôi nấu gì cho nhé!

_Thôi, em chẳng muốn ăn gì cả, tí còn phải làm bài tập nữa.

_Không ăn thì lấy sức đâu mà học. Để tôi nấu mì cho, được không?

_Không, em đã bảo là không ăn rồi mà, sao anh hỏi nhiều thế.

Ôi, sao tôi lại to tiếng với anh thế này, tại ánh mắt vừa nãy cứ ám ảnh tôi làm đầu óc tôi rối tung hết cả lên. Tôi úp mặt xuống ghế hỏi nhỏ anh:

_Hạo Du này, nếu bây giờ có người biết chuyện này anh em mình lấy nhau thì sao?

Mới nghe có thế mà anh đã bật dậy ngay.

_Cô nói gì cơ? Đừng nói là cô đã kể chuyện này cho ai đấy nhá. – biết nhay là anh sẽ nổi giận mà.

_Là em nói như thế, nhỡ…

_Nhỡ gì mà nhỡ! Tôi cấm cô nói ra đấy. Chuyện này mà để Tiểu Giang biết thì…

_Ờ, em biết rồi.

Trả lời anh ngắn củn, tôi uể oải bước lên phòng. Tôi mới giả sử thế thôi mà anh đã nổi khùng lên rồi. Tôi cũng đang lo chết đi được ấy chứ. Chuyện này mà để mọi người biết được thì chắc Hạo Du bỏ tôi luôn mất. Mà người ấy là ai mới được chứ. Tôi ngồi xuống giường mà lại nghĩ. Ơ, hay là…liệu có phải là người quen của tôi không nhỉ, nhận ra tôi nên mới cứ nhìn theo như vậy. Haiz, nhưng mà dù thế nào thì cũng không được. Nhỡ Tú Giang biết thì sẽ nghĩ sao về tôi đây, còn Hạo Du nữa. Điên mất thôi.

10.30 p.m

Tôi nhìn đống bài tập trong sách giáo khoa mà làm mặt mếu, vẫn còn đến mười bài nữa, mà toàn là bài đánh dấu * (bài khó). Vì tôi còn phải cả bài tập hôm qua nên số bài tập phải làm lên đến ba mươi bài (bài tập cuối chương, ôn thi học kì mà TT_TT). Tôi mới làm xong hai mươi bài thôi, mỏi hết cả tay luôn. Còn bây giờ thì chẳng biết phải làm sao nữa, mấy bài này, có nghĩ nát óc thì tôi cũng biết là mình “bất khả thi”. Những bài tập bổ sung kiến thức bình thường, tôi cũng phải nghĩ mãi, nháp đi nháp lại mới làm được, chưa kể bài khó thế này, thì việc tôi làm được đúng là không thể. Thậm chí có những bài, tôi đọc đi đọc lại đề bài mà vẫn không hiểu tí nào TT_TT.

Nhìn mười bài toán của mình, tôi thấy nản kinh khủng, không lẽ lại bỏ đấy. Nhưng thứ hai tuần sau tôi đã thi toán rồi. Nhỡ vào một trong những bài này thì coi như là xong. Nghĩ thế nên cho dù chán nản, ngáp ngắn ngáp dài (vì nghĩ mãi không ra) tôi vẫn kiên trì, không bỏ dở để…đi ngủ. Rồi cuối cùng, tôi đã có một quyết định vô cùng sáng suốt, mà đáng lẽ tôi nên làm ngay từ đầu, đó là sang nhờ Hạo Du giảng bài cho. Chắc anh sẽ đồng ý, chỉ sợ làm phiền anh.

Rồi đứng dậy và mang sách vở sang phòng anh ngay, tôi gõ cửa, gọi nhỏ:

_Hạo Du, anh đã ngủ chưa thế?

_Có chuyện gì không, tôi đang học.

_Em có mấy bài không làm được, anh giúp em được không?

_Ừm, cứ mở cửa vào đi, tôi không khóa đâu.

Thấy anh nói vậy, tôi liền ẩn cửa đi vào. Hạo Du cũng đang ngồi trên giường học giống tôi kìa, trời lạnh mà, ngồi dưới bàn thì vô cùng lười luôn. Đến gần chỗ anh, tôi ngồi xuống giường, anh cũng đang làm toán, nhưng mà nhìn anh làm tôi chẳng hiểu gì cả. À, hình như là, anh đang làm toán nâng cao, trong quyển bài tập bổ trợ gì gì đó thì phải, hic, đúng là người thông minh TT_TT

_Có gì thì hỏi luôn đi.

_Dạ, à, có mấy bài toán…

_Mấy bài? Một hay hai?

_Mười…mười bài.

_Thế mà cô kêu là mấy bài à. Bài tập trong sách giáo khoa mà cô cũng không làm được sao?

Hic, xấu hổ quá đi. Tại khó nên tôi mới không làm được chứ, sao mà phải mắng tôi như vậy TT_TT.

_Nhìn mặt cô kìa, mới nói thế đã xị ra rồi, đưa đây tôi xem nào.

Nói rồi anh cầm lấy sách của tôi, xem xét một hồi, anh lại nói:

_Mấy bài này hả?

Tôi nhìn anh chỉ, gật gật cái đầu, như một con búp bê nghe lời (thực ra là ngại quá không nói được lời nào TT_TT)

_Tôi sẽ chỉ hướng dẫn thôi đó, nghe chưa. Bài này trước này.

Tôi lại gật đầu ngoan ngoãn. Thế là anh bắt đầu giảng cho tôi. Nghe giọng anh thì rất hay nhưng sao tôi không thể nào hiểu được thế này, hic.

_Thế nào, đã hiểu chưa?

_Em… – tôi nhìn anh, ánh mắt rất đáng thương vì tôi…chẳng hiểu gì cả TT_TT.

_Haiz, tôi nói lại này, cố mà dõi theo nhé.

_Vâng ạ.

_Đầu tiên là thế này, ra được thì làm tiếp như vầy. Sau đó thì…

Tôi nhìn chăm chú theo từng nét bút, cố gắng nuốt lấy từng lời giảng của anh. Hic, rắc rối quá. Tôi phải vận dụng hết trí thông minh (ít ỏi) của mình để có thể theo kịp và hiểu được bài này đấy. May quá là sau một hồi vật lộn với các con số và các bước giảu dài dằng dặc, tôi cũng đã hiểu được…sơ sơ. Thôi vậy là tốt lắm rồi, hic.

_Thế còn bài này ạ?

Chỉ vào bài toán cho anh, tôi hỏi. Anh hơi nhíu mày khó chịu nhưng rồi cũng chấp nhận hướng dẫn tiếp cho tôi sau khi tôi có thể làm xong được bài kia. Lần này, anh giảng có vẻ chậm hơn nên một chốc tôi đã có thể tự làm được rồi. Thế là tôi lại tiếp tục hỏi anh những bài sau nữa. Biết là làm phiền anh nhưng mà…TT_TT, thôi thì không thông minh thì phải chịu thôi chứ biết làm sao. Nhưng Hạo Du cũng tỏ ra là một “thầy giáo” kiên nhẫn. Bất kì chỗ nào không hiểu, tôi hỏi, anh đều giảng lại cho tôi, còn tỉ mỉ hơn trước, cho đến khi tôi tự làm được mới thôi, không thì nhất định không chịu chuyển sang bài khác. Haiz, cũng may không phải làm một “ông giáo” nghiêm khắc như thầy chủ nhiệm lớp tôi. Mỗi lần tôi lên bảng không làm được bài, sẽ bị thầy cốc đầu một phát đau điếng TT_TT, và cuối giờ thì bị thầy bắt ở lại nghe thầy giảng. Kể ra thì thầy cũng chỉ muốn tôi học tiến bộ lên môn toán, nhưng thầy cốc đầu tôi, làm tôi mất hết cả trí thông minh ý chứ. Nói chung, giá mà, tôi có được anh Đình Phong làm thầy dạy toán thì có phải tốt hơn không. Ây, tự nhiên lại nhớ đến anh Đình Phong. Muộn thế này chắc anh đã đi ngủ rồi, thật may vì anh đã khỏe hơn rồi, vết thương ở tay cũng đã lành l…

“Cốp”

_Học trò hư, lại nghĩ đi đâu rồi hả, biết tôi bận đến thế nào không hả. Đi về, không dạy dỗ gì hết, đi về.

_Ơ…

Tôi méo mặt nhìn anh. Anh cũng nghiêm khắc, huhu, cốc đầu tôi đau điếng luôn. Tôi nhăn nhó, đưa tay lên xoa xoa đầu rồi cầm luôn sách đi về, “thầy giáo” này đáng sợ quá luôn à, huhu.

_Ơ, nói thế mà đi về luôn à, trò này hư nhỉ, quay lại.

Nghe Hạo Du nói, tôi lại quay lại, ngồi yên trên giường, nhăn nhó nhìn anh, sợ sệt. Bất ngờ Hạo Du xoa đầu tôi, nhẹ nhàng. Còn bật cười:

_Nhìn mặt cô kìa, như bánh đa nhúng nước ý, hehe. Thôi, đau thì phải nghe vào đây, tôi không rảnh rỗi gì đâu, một đống bài tập đây này, hiểu chưa. Giảng lại từ đầu, lần này mà không nghe tôi đuổi về thật đấy.

Tôi gật gật đầu, mặt vẫn nhăn nhó, tay vẫn xoa đầu. Thấy Hạo Du nhíu mày, tôi vội bỏ tay xuống, nhìn ngay vào bài giảng. Chỉ sợ anh lại giận mà cốc tôi một phát nữa, rồi đuổi tôi về TT_TT.

_Đau lắm hả?

Tôi lắc đầu.

_Thôi được rồi. Cho cô cái này.

Hạo Du lại cười. Sáng hơn cả…bóng điện =.=. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo anh. Hạo Du lấy trong cặp cái kẹo mυ"ŧ rất rất to, giơ ra trước mặt tôi. Mắt tôi cứ mở to tròn nhìn nó. Rồi lại nhìn anh.

_Không được ăn bây giờ. Mai rồi ăn, cầm lấy.

_Cho em à?

_Ừ.

_Cám ơn.

Tôi nhoẻn cười. Tít mắt. Hạo Du cũng cười, nhưng đang tít mắt nên không thấy (_ _”). Rồi anh ngồi lại vào bàn. Lại làm mặt vô cùng nghiêm khắc và nghiêm túc. Tôi cầm cái kẹo trong tay, chăm chú nhìn anh giảng bài.

Mười một giờ hơn, “thầy trò” tôi đã làm xong hết mười bài toán. Tôi ôm sách vở, tay cầm kẹo, đứng lên cười rất tươi:

_Cám ơn anh ạ.

_Hiểu hết chưa?

_Rồi ạ.

_Ừ, thôi về phòng đi, tôi làm nốt bài.

_Vâng, chúc anh ngủ ngon.

_Ừm.

Tôi vẫy chào Hạo Du rồi cầm tay kẹo, tung tẩy đi ra. Hạo Du không chúc lại tôi, nhưng nãy anh cười, cũng tít mắt nhé, nhìn yêu cực. Tôi nhìn cây kẹo, lòng bồi hồi không yên. Hạo Du thật dịu dàng làm sao. Cuối cùng thì tôi cũng thấy anh đối xử với tôi như những người con gái khác. Cũng cười nhiều rồi. Thích thật luôn đó. Thế là quan hệ giữa chúng tôi đã nâng lên hẳn một bậc rồi^^.

2 a.m

“Ọt…ọt…ọt”

Đêm tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng động kéo dài, đích thị là phát ra từ…bụng tôi. Rõ là tôi đang ngủ ngon lắm cơ mà, chỉ tại bụng đói là phải tỉnh thế này. Tôi kéo Tiểu Phong, ôm chặt lấy nó, ép vào bụng rồi đắp kín chăn đến cổ, cố tiếp tục giấc mơ đẹp nãy vừa mơ. Rồi lại là cái tiếng động “vô duyên” ấy.

“Ọt…ọt…ọt”

Lười biếng, nhưng bụng đói không sao ngủ được, lại còn cứ réo hoài, tôi đành phải ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng. Gió bỗng thốc từ ban công lại làm tôi rét run lên cầm cập. Lò dò mãi, tôi mới xuống được đến tầng một an toàn. Tôi mò đến chỗ tủ lạnh, mắt nheo nheo vì vẫn còn buồn ngủ. Ánh sáng rồi hơi lạnh đột ngột tỏa vào mặt tôi, khiến tôi như tỉnh ngủ hẳn. Ngó vào, tôi thấy tủ lạnh toàn sữa. “Nhờ” tôi cả đây mà, sữa còn nhiều thế này chắc Hạo Du không thích nên không động đến. Đưa tay chọn bừa một hộp rồi ngồi lên ghế, tôi uống vội do đói nên buốt hết cả họng. Nhưng đúng là uống đến đâu tỉnh ra đến đấy. Uống hết hộp sữa, tôi tìm lấy hộp thứ hai. Vứt vỏ vào thùng rác rồi, tôi mới đi vào phòng tắm, phải đánh răng rồi mới yên tâm mà lên giường đi ngủ được.

Đứng trước gương, tôi tranh thủ…điệu một tí. Ai trong gương mà xinh thế nhỉ^^.

Mặc dù đầu tóc đang rất bù xù nhưng vẫn dễ thương đấy chứ. Da tôi trắng này, mắt to nhé, môi hồng hồng thừa hưởng từ mama, hehe. Tự ngắm mình trong gương một hồi, tôi đánh răng rồi đi nhanh lên phòng. Tôi nhớ cái chăn lắm rồi đây. Đã…hai giờ hơn rồi, sớm gì nữa đâu. Chạy một mạch lên đến phòng, đang định bước vào, tôi bỗng nhìn thấy phòng anh vẫn còn sáng đèn. Anh vẫn còn thức sao, muộn vậy rồi…Tò mò, tôi nhẹ nhàng nhón chân sang bên, gọi nhỏ anh:

_Hạo Du, anh vẫn chưa đi ngủ sao?

Im ắng. Không có bất kì tiếng động nào vang lên lại càng làm tôi thấy tò mò hơn. Tôi ẩn cửa nhẹ rồi ngó đầu vào. Ơ, anh…đang ngủ trên bàn. Hic, thế kia thì chết rét mất thôi à. Nghĩ rồi, tôi liền bước đến bên anh. Nhìn anh ngủ kìa, đáng yêu chưa, hai má còn hồng hồng lên nữa, hihi. Chắc anh học mệt quá nên mới ngủ quên luôn trên bàn đây mà, thương quá. Khẽ trèo lên giường, tôi đỡ anh nằm gọn gàng xuống gối rồi đắp chăn cho anh đến cổ. Ngủ say đến vậy sao, không biết gì luôn, thế này khéo tôi có thơm trộm anh một cái, anh cũng chẳng biết đâu nhỉ, hehe.

Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ tôi chẳng làm thế đâu, ai lại cơ hội thế bao giờ^^. Nhón chân xuống giường, tôi mới bê bàn xuống đất cho anh, anh còn đang để điện thoại trên bàn kìa. Một tin nhắn chưa đọc, người gửi là Vk [y3u]. Vợ yêu? Là tin nhắn của Tú Giang hả. Hóa ra là vừa học vừa nhắn tin nên mới mệt quá mà ngủ quên đây mà, ghét thật. Biết thế không thèm vào giúp nhá. Tôi nhìn về phía anh, nhăn mặt lè lưỡi, nhưng lại (tốt bụng) để điện thoại bên cạnh giường cho anh rồi tắt đèn về phòng.

Tôi buồn ngủ lắm rồi đây, oáp…
« Chương TrướcChương Tiếp »