- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuối Cùng Em Cũng Đến
- Chương 40
Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 40
Câu này của Phì ca chắc chắn sẽ kéo cho Tống Ý không ít fans mới.
Thật ra trước kia Tống Ý có rất nhiều fans, dù sao cô cũng là tuyển thủ nữ, vả lại còn có vẻ ngoài xinh đẹp, đường lối CST marketing thu hút được rất nhiều fans nam.
Phái nữ vẫn có người thích cô, nhưng tiếc là không phải vì kỹ thuật, mà là vì Tô Quang.
CP Tố Thiên được xào cho hot bỏng tay, nên các fans nữ thích Tô Quang cũng quay qua quan tâm đến Tống Ý.
Cái này nói ra cũng buồn cười thật, từ đầu Tống Ý là tuyển thủ, nhưng điểm chú ý của fans chưa bao giờ ở thực lực cá nhân của cô.
Hoặc là nữ tuyển thủ xinh đẹp, hoặc là bạn gái Tố Thần, tóm lại “fans” của cô không ít, nhưng fans chân chính lại đếm không hết mười đầu ngón tay.
Rời khỏi CST, cô đã thoát khỏi cái kiểu marketing nhàm chán này.
Từ đầu đến cuối,Tạ Tinh Thuỳ không hề xem cô như bình hoa di động, anh cũng không vì lòng riêng mà cố ý tâng bốc cô.
Tất cả đều công bằng, YD chỉ mang cái giá mà Tống Ý phải trả, thành tích mà cô có được ra ngoài sáng để mọi người thấy được.
Không tước đoạt, không che giấu, một Tống Ý chân thật nhất cũng đủ làm fans điên cuồng!
Có so sánh mới nhận thấy nhiều điều sâu xa hơn.
Sao Tống Ý có thể không cảm động sau khi hiểu hết những việc làm này?
Lúc trước cô cho rằng những việc CST làm là đúng, nhưng trên thực tế, trong một tầng nghĩa khác, CST cũng kì thị tuyển thủ nữ.
Dựa vào đâu mà họ lại khiến các fan chỉ chú ý đến vẻ ngoài của Tống Ý? Dựa vào đâu chỉ lăng xê CP tuyển thủ chứ?
Tống Ý không có thực lực sao? Đường đi nước bước support của Tống Ý cô không có điểm sáng nào sao?
Nếu có, vậy tại sao từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, họ vẫn cứ PR những thứ râu ria kia?
Giống như Tống Ý được gọi là KPL đệ nhất support là vì khuôn mặt, được biết đến là nhờ Tô Quang.
Không phải!
Hiện tại YD cho cô cơ hội chứng minh mình danh xứng với thực.
Phì ca trở về phòng nghỉ, anh ta nháy mắt với Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy nhướng mày: Mừng công cái gì, đây không phải chuyện cậu nên làm à?
Phì ca làm mặt quỷ: Phải phải phải, nên máu chảy đầu rơi vì Hoàng Hậu nương nương.
Cánh môi mỏng của Tạ Tinh Thuỳ mấp máy, anh thốt ra một chữ: Cút.
Phì ca biến nhanh như thói quen.
Tống Ý hiếu kì hỏi: “Hai người dùng khẩu hình miệng nói gì thế?”
Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Bí mật nhỏ của đàn ông thôi.”
Tống Ý chọc anh: “Chẳng lẽ không phải là…… yêu nhau?”
Tạ Tinh Thùy: “!” Anh nhớ lại, trước kia Tống Ý từng xem truyện về anh và Phì ca……
Tống Ý cũng nghĩ đến, sợ Tạ Tinh Thuỳ lại kêu Phì ca cởϊ qυầи áo ra, cô vội vàng đổi chủ đề: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Tinh Thùy âm thầm quyết định từ nay về sau anh phải vạch rõ ranh giới với mấy tên khốn kiếp kia. Lúc trước không có bạn gái thì còn có thể phối hợp để chọc fans vui, nhưng bây giờ anh muốn “giữ thân như ngọc”!
Anh đi theo sau Tống Ý: “Đúng là nên nghỉ ngơi sớm.”
Tống Ý nhớ tới cái hẹn lúc trước của cả hai, mặt cô hơi ửng đỏ lên, cô…… lời vừa rồi của cô sao lại giống như đang mong chờ buổi xem phim ngày mai thế?
Nhưng mà…… hình như thật ra cũng có hơi mong đợi.
Nghĩ như vậy, mặt Tống Ý càng đỏ hơn.
Cô cúi đầu đi phía trước, bước chân càng ngày càng nhanh.
Ra khỏi nhà thi đấu, Tống Ý đang định cứ thế ra cửa lớn, nhưng Tạ Tinh Thuỳ kéo tay cô lại: “Bên này.”
Tống Ý thắc mắc: “Gì thế?”
Tạ Tinh Thùy giải thích: “Tôi nhờ được người quen, từ giờ chúng ta đi lối đi nội bộ.”
Tống Ý ngẩn người, cô đi thẳng một đường theo anh, l*иg ngực cũng thấy ấm áp hơn hẳn.
Như ngày thường, xe của đội sẽ dừng ở ngoài bãi đậu xe, đi ra hay đi vào cũng đều đi từ chỗ đó. Tuy có người ra duy trì trật tự, nhưng fans vẫn sẽ phá vòng vây, chen chúc nhau để được ở gần các tuyển thủ.
Buổi tối Tống Ý xảy ra chuyện cũng do đi con đường đó, chẳng qua lúc cô ra khỏi nhà thi đấu thì bên trong đang thi đấu nên các fan tụ tập ở bên trong để xem, bên ngoài khá vắng, quảng trường lớn như vậy bỗng chốc thành nơi nguy hiểm.
Tuy rằng sau khi kết thúc thi đấu, chỗ đó không còn nguy hiểm đến vậy, nhưng đương nhiên Tạ Tinh Thuỳ sẽ không muốn để cô nhớ lại chuyện đó nên mới dùng đến lối đi đặc biệt này.
Đám Phì ca đã đứng chờ ở đằng kia: “Đi đường này khoẻ thật! Chí ít có thể về trước nửa tiếng!”
Cảm giác ấm áp trong l*иg ngực Tống Ý cứ thế dâng lên, chóp mũi cũng hơi đỏ đỏ, cô lên tiếng: “Hay là sau này chúng ta cứ đi bằng cửa trước đi.” Cô nhìn Tạ Tinh Thuỳ: “Các fan của YD đứng ở đó chờ, đợi mãi không thấy ai thì họ sẽ buồn lắm.”
Tạ Tinh Thùy ngẩn ra.
Tống Ý cúi đầu nhìn mặt đất, khoé miệng cô hơi nhếch lên, giọng nói êm dịu phát ra: “Tôi không sao đâu.” Cô chạm vào đầu ngón tay út của Tạ Tinh Thuỳ: “Có mọi người ở đây, tôi không sợ chút nào.”
Tim Tạ Tinh Thuỳ đột nhiên đập mạnh, anh trở tay nắm lấy tay cô.
Trong chốc lát mặt Tống Ý ửng hồng hết cả lên, nhưng cô cũng không né tránh, chỉ là không nói được chữ nào.
Phì ca hít một hơi, anh ta cố che mắt mình, tiếc là kẽ ngón tay lớn đến mức lộ ra cả một con mắt.
A Mãn hắng giọng lên xe trước, còn Quỷ Đăng thì không có biểu cảm gì suốt cả đường đi.
Tống Ý ngập ngừng: “Đi…… Chúng ta về thôi.”
Tạ Tinh Thùy nhoẻn miệng: “Được.”
Anh vẫn không buông tay, hai người cứ vậy cùng nhau lên xe.
Xe khởi động, không ai nói gì, ngay cả Phì ca thường lảm nhảm cũng im lặng như tờ.
Nhưng càng không ai nói chuyện, không khí càng…… Càng……
Tống Ý quay đầu nhìn bên ngoài kính xe: Đêm khuya trời đen như mực, đèn xe phản chiếu lên cửa sổ, tựa như chiếc gương nhìn thấu lòng người.
Cô thấy gò má hồng hồng của mình, cũng nhìn thấy khoé miệng đang nhếch lên và góc nghiêng tuấn tú của Tạ Tinh Thuỳ.
Còn có hai bàn tay đan vào nhau không rời ở trên ghế.
Rất ấm.
Trong xe khá nóng nên mu bàn tay cô và l*иg ngực cũng như bừng bừng lửa, giống như chỉ cần thở ra một cái là lửa cũng chạy ra theo.
Lúc xuống xe, cuối cùng Tạ Tinh Thuỳ cũng buông tay cô ra.
Chỉ bao nhiêu đó thời gian, Tống Ý đã cảm thấy cái tay này không còn là của mình nữa.
Thực tế Tạ Tinh Thuỳ không hề dùng sức, anh chỉ nắm một cách nhẹ nhàng, tựa như đang nâng niu món báu vật dễ vỡ.
Chỉ cần hơi vùng ra là có thể rời khỏi tay anh được, nhưng cô không làm vậy.
Nghĩ đến đây, lòng bàn tay Tống Ý toàn là mồ hôi.
Sau khi lên lầu, Tống Ý thấp giọng: “Tôi vào nghỉ đây.”
Dường như Tạ Tinh Thùy còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Ý lại không đủ can đảm để nghe. Cô vào phòng rồi tựa lưng vào cửa, tim cô đập cứ như sắp bay ra khỏi ngực.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, vừa hay có thể phân tán sự chú ý…… Tống Ý vội vàng cầm lên xem, là Đào Đào nhắn trên WeChat.
Đào Đào: “Thiên Thần Thiên Thần! Cô có thiếu người ôm chân không?”
Tống Ý chọc cô ấy: “Cô biết làm ấm giường không?”
Đào Đào “Ấy” một tiếng: “Thiên Thần, cô xấu xa quá~ Nhưng mà đúng như cô nói, đừng nói làm ấm giường, chuyện hư hỏng hơn cũng được nữa~~”
Tống Ý uy hϊếp: “Cậu nói xem…… Mình đăng voice chat này lên Weibo thì nó có lên hotsearch được không nhỉ?”
Đào Đào lập tức khôi phục bộ mặt thật: “Bà đây là đàn ông đích thực, yêu tinh nhỏ uốn éo này là ai!”
Tống Ý bị cô ấy chọc cười đến đau bụng: “Được rồi đại tiểu thư, mình muốn đi tắm rồi đi ngủ.”
Đào Đào: “Ngủ cái gì mà ngủ? Đêm nay cậu xuất sắc như vậy, ngày mai lại không cần thi đấu, dậy high đi!”
Tống Ý bình tĩnh: “Thao tác bình thường thôi, mình thấy có gì đáng để high đâu.”
Đào Đào nghiêm túc: “Bàn về người diễn giỏi nhất, mình chỉ phục Thiên Thần.”
Tống Ý không nhân nhượng: “Bàn về yêu tinh nhỏ, mình chỉ phục Đào Thần.”
Hai người cùng cười lớn.
Đào Đào vẫn muốn high: “Đi đấu hạng đi mà! Đi mà, đi mà!”
Tống Ý nhìn đồng hồ: “Đã 11 giờ rồi.”
Đào Đào năn nỉ: “Chỉ một ván thôi, mình chơi Điêu Thuyền, cậu chơi Tôn Tẫn, cho mình thoả mãn một trận đi!”
Hôm nay lúc thi đấu,cô ấy có ở hiện trường. Ván thứ nhất thật sự sảng khoái dã man, khi xem cô ấy rất hâm mộ Phì ca, có Tôn Tẫn như vậy, ai chơi Điêu Thuyền đều vui mừng đến chết.
Thật ra Tống Ý cũng không buồn ngủ mấy, một ván cũng chỉ mất hai mươi phút, cũng OK, cô đồng ý: “Đi, vào đi.”
Hai người cùng vào trò chơi, vận may khá cao nên hai cô chôm được vị trí đầu.
Đào Đào mau chóng cướp Điêu Thuyền, Tống Ý lập tức lấy Tôn Tẫn.
Bởi vì là acc phụ, rất thường xuyên đổi ID nên đồng đội cũng không biết Tôn Tẫn này là ai, họ còn cười: “Chắc hai người đã xem trận hôm nay của YD rồi phải không?”
Đồng đội 2: “Kia là tuyển thủ chuyên nghiệp, người thường nào có thể phối hợp được như vậy.”
Đào Đào và Tống Ý mở trò chuyện riêng tư, cô ấy sung sướиɠ: “Nếu bọn họ biết cậu là ai, không chừng sẽ đổi tướng với Điêu Thuyền của mình.”
Tống Ý cười tủm tỉm.
Đào Đào lại nảy ra ý gian trong đầu: “Ấy, mình mà hét lên một tiếng, không chừng có thể dựng lên buổi đấu giá, kiếm được món tiền lớn.”
Tống Ý mỉa mai: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Khi Đào Đào còn đang líu lo, bên Tống Ý có tiếng gõ cửa truyền đến.
Tống Ý: “Cậu chờ chút, có người đến.”
Đào Đào hỏi: “Đã trễ vậy rồi, ai thế?”
Tống Ý tắt mic, cô đứng lên đi mở cửa.
Tạ Tinh Thùy bưng ly sữa bò đứng ngoài cửa.
Lúc này Tống Ý nhớ đến……
Tạ Tinh Thùy nhắc lại chuyện hôm trước: “Mỗi đêm một ly.”
Tống Ý cảm kích: “Lát nữa tôi sẽ uống, tôi đang đấu hạng với Đào Đào.”
Tạ Tinh Thùy lo lắng: “Đã trễ thế này sao em còn không ngủ?”
Tống Ý tiếp lời: “Tôi định chơi một ván thôi.”
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Sữa bò để lạnh không ngon đâu.”
Tống Ý có hơi rối rắm, cô đang muốn nói lát nữa cô sẽ tự đi hâm lại, Tạ Tinh Thuỳ đã đề nghị: “Ra ngoài đi, em uống, tôi chơi giúp em nhé?”
Tống Ý: “Cánh tay của anh……”
Tạ Tinh Thùy: “Đâu phải bị mất tay đâu, không sao hết, giải trí thôi mà.”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Tinh Thuỳ đã đặt ly sữa bò vào tay cô. Tống Ý vừa mới cầm lấy, anh lập tức lấy điện thoại của cô.
Bên ngoài chính là phòng khách, sô pha ở đó là loại hạng nhất, khá thoải mái.
Tạ Tinh Thùy ngồi xuống, Tống Ý liền theo đó ngồi bên cạnh anh.
Hai người, một người cầm điện thoại chơi điện tử, người còn lại ôm cái ly nuốt xuống từng ngụm sữa bò, giống như vô số…… Vô số……
Hai chữ kia hiện ra trong đầu Tống Ý nhưng vì cô quá thẹn thùng nên đã bị ném đi.
Tạ Tinh Thùy vừa nhìn thấy anh hùng đã ngập ngừng: “Tôn Tẫn à……”
Sau khi nếm vị sữa bò xong Tống Ý mới nói với anh: “Đào Đào nói cậu ấy muốn trải nghiệm một chút……”
Lần này xem như cô ấy thật sự trải nghiệm thật rồi, đây là lần đầu tiên Tạ Thần chơi Tôn Tẫn sau mấy năm…… Suy cho cùng rất có ý nghĩa lịch sử.
Giọng Đào Đào phát lên qua loa: “Đã trễ thế này mà ai tìm cậu thế? Không phải là đội trưởng các cậu chứ? Ha ha.”
Tuy rằng bên này Tống Ý đã tắt mic, nhưng cô không tắt tiếng nên vẫn nghe được tiếng Đào Đào nói.
Nghe Đào Đào nói xong, Tạ Tinh Thuỳ cũng không hỏi gì, anh chỉ nhếch khoé môi.
Tống Ý chuyển sự chú ý của anh sang vấn đề khác: “Anh tính chơi Tôn Tẫn sao?”
Tạ Tinh Thùy đáp lại cô: “Tôi cũng có hiểu biết về anh hùng này.” Tuy chưa từng chơi, nhưng hiểu hết tất cả các kỹ năng, dù sao cũng là support đứng đầu, anh hùng mà cộng sự của anh thường dùng.
Đương nhiên hiểu biết và thao tác thực tế có độ chênh lệch rất lớn.
Khi ván đấu trôi qua được bốn năm phút, Đào Đào sôi sục nhiệt huyết cướp được bùa xanh xin xỏ: “Tống Tống, cậu bám theo mình đi, mình muốn một đánh năm.”
Tống Ý hớp một ngụm sữa bò, tiếp đó cô thấy Tạ Tinh Thuỳ dùng skill…… Suýt chút bị sặc chết.
“Anh quăng skill hai quá sớm rồi.” Không những không hấp thụ được sát thương mà còn không hồi máu được.
Tạ Tinh Thùy chớp mắt, Điêu Thuyền Đào Đào mới a một tiếng đã bị bọn cao to bên đối phương đánh chết.
Đào Đào: “……”
Tạ Tinh Thùy hắng giọng: “Vẫn khá là khó…”
Đào Đào khóc lóc ỉ ôi: “Chuyện gì thế? Tống Tống, là Điêu Thuyền của mình không múa được nữa hay Tôn Tẫn cậu bay khỏi vũ trụ thế!”
Tống Ý im lặng uống một ngụm sữa lớn……
Tạ Tinh Thùy tìm cách lấy lại danh dự: “Để tôi thử lại……”
Sau đó…… Điêu Thuyền Đào Đào nhanh chóng bị đồng đội mình hại chết.
“Không biết thì đừng chơi, ra vẻ cái gì!”
“Điêu Thuyền, cô làm gì đó? Nghĩ mình thật sự là Phì Thần à? Còn muốn một đánh ba nữa.”
Đào Đào rất tủi thân!
Tạ Tinh Thùy cảm thấy mình bôi xấu Tống Tống như vậy nên anh mở mic: “Ngại quá, lâu lắm rồi tôi không chơi Tôn Tẫn.”
Trời khuya khoắt lại nghe thấy giọng nói nam tính như vậy, Đào Đào giật bắn mình, cô còn tưởng Phật đã xuống núi!
Thật lâu sau đó, cô ấy mới có phản ứng: “Tạ Tạ Tạ Thần?”
Tạ Tinh Thùy sửa lại: “Tôi họ Tạ.” Không có họ Tạ Tạ Tạ.
Đào Đào ngơ mất ba giây: “Anh chơi Tôn Tẫn phải không?”
Tạ Tinh Thùy nhục nhã vô cùng: “Cô thấy Tôn Tẫn của Tống Tống là kiểu này sao?”
Chắc chắn không phải! Đào Đào không có thời gian để lo support làm mình bị hố này, cô hiếu kỳ hỏi: “Tống Tống đâu?”
Tạ Tinh Thùy liếc mắt nhìn Tống Ý: “Ở kế bên tôi.”
Đào Đào hít một hơi thật sâu: “Sao cô ấy không chơi vậy?”
Tạ Tinh Thùy trả lời rất nghiêm túc: “Bây giờ cô ấy không rảnh tay.”
Giọng Đào Đào run run: “Cô ấy đang làm gì?”
Tạ Tinh Thùy nói ra gọn hơn: “Uống sữa bò.”
Đào Đào biết bản thân nhất định phải có suy nghĩ trong sáng, nhưng yêu tinh nhỏ trời sinh trong người cô lại nổi dậy, cô thật sự không nhịn được lửa bừng lên……
Tống Ý quá hiểu cô ấy, cô vội vàng lên tiếng: “Mình thật sự đang uống sữa bò mà!” Bởi vì gấp gáp quá nên cô bị sặc, ho nhẹ vài tiếng.
Đào Đào: “……”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy: “!” Ai cũng nói con gái bị lấm bẩn rồi thì đàn ông không còn chuyện gì làm nữa.
Tạ Tinh Thùy đứng dậy: “Em chơi đi, tôi đi rửa……” Anh định nói đi rửa ly, nhưng đúng lúc anh đưa điện thoại ra quá nhanh, Tống Ý còn chưa kịp nhận lấy, điện thoại rơi tự do xuống đất, tạo thành tiếng lạch cạch.
Đào Đào chỉ nghe được ba chữ ‘Tôi đi rửa’: “……”
Sau một lúc lâu, chị Đào thì thầm: “Hai người…… làm đi…… Mình…… tự chơi……”
Tống Ý: “……”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Mẹ kiếp, xấu hổ chết được!
“Tôi đi rửa ly.” Tạ Tinh Thùy cầm cái ly đi vào phòng bếp.
Tống Ý nhặt điện thoại lên, sững sờ một lát mới giải thích tiếp: “Anh ấy thật sự đi rửa ly mà.”
Đào Đào: “Ừm, mình tin.”
Cậu không tin lời mình chút nào!
Mặt Tống Ý đỏ bừng, giống đâm kim vào là có thể lấy được máu ngay, cô muốn giải thích nhưng lại thấy càng giải thích càng sai!
Kết thúc một ván, Đào Đào hắng giọng hỏi: “Nói đi, chừng nói cậu với anh ấy mới đến bước tiếp theo đây?”
Tống Ý: “……”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cuối Cùng Em Cũng Đến
- Chương 40