Sau khi nghe câu này, Tống Ý vội vàng trả lời: “Không phải tôi tiếc gì đâu, chỉ là lúc trước tôi đã dùng qua rồi……” Mặc dù lát nữa sẽ đem đi giặt, nhưng đồ đã dùng qua mà cho người khác thì kỳ lắm.
Tạ Tinh Thùy: “Không sao đâu, tiết kiệm là một phẩm chất tốt, một mình cô dùng tận mấy cái, có phải là quá lãng phí rồi không?”
Tống Ý: “……” Nghe thì rất có lý, nhưng sao cô cứ thấy chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Tạ Tinh Thùy xua xua tay nói: “Thôi thôi, bỏ đi.” Chiêu lạt mềm buộc chặt này rất có tác dụng đó.
Tống Ý ngẫm lại sự quan tâm của Tạ Tinh Thùy dành cho mình, anh còn từng đem giường gấu lớn tặng cho cô, vậy mà cô do dự nãy giờ chỉ vì một cái chăn lông, làm như vậy có vẻ ích kỷ quá.
Vì thế cô nói: “Nếu anh không chê thì giữ lại dùng đi!”
Tạ Tinh Thùy vui vẻ nhận lấy: “Đều là người một nhà, ghét bỏ gì chứ?”
Tống Ý ngẩn ra.
Tạ Tinh Thùy đã đi đến phòng ăn.
Tống Ý mỉm cười, tâm trạng cũng đột nhiên tốt hẳn lên.
Đều là người một nhà, cũng đúng, mọi người ở YD đều là người một nhà!
Tống Ý lên lầu đi tắm, Tạ · kế hoạch hoàn thành · Tinh Thùy lập tức bỏ thức ăn xuống, nhanh chóng chạy ra ôm cái chăn lông vào lòng, như đang muốn giấu đi vì sợ lỡ như Tống Ý đổi ý muốn lấy lại.
Suốt đêm qua, Phì ca đã đói đến nỗi không ngủ được, đợi đến bây giờ để quang minh chính đại xuống lầu tìm mì gói ăn. Ai ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy “hành vi đáng khinh” của lão đại.
“Lão đại, anh làm gì vậy?!”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Phì ca thì thầm: “Anh như vậy là không được rồi, trộm chăn lông của Thiên Thần, chuyện này không chín chắn gì hết á!”
Tạ Tinh Thùy đá anh ta một cái: “Cút, cậu nói ai trộm? Nói lại thử xem?”
Phì ca khó hiểu: “Dáng vẻ này của anh nếu không phải trộm thì là gì?”
Tạ Tinh Thùy tự hào đáp lại: “Là Tống Tống sợ tôi cảm lạnh nên đắp cho tôi.”
“Ồ, dùng xong thì anh chuẩn bị đi trả lại cho người ta sao?”
Tạ Tinh Thùy nói dối đến là hợp lí: “Dùng đầu óc tí đi, đồ mà một thanh niên như tôi đã dùng qua rồi thì sao cô ấy dám dùng lại chứ?”
Phì ca mơ hồ nói: “Cũng đúng ha.”
Anh ta vừa đói vừa buồn ngủ, không suy nghĩ nhiều về chuyện này, trong phòng ăn có mùi thức ăn bay ra, Phì ca phấn khích hỏi: “Hôm nay có bữa sáng sao?”
Tạ Tinh Thùy lôi anh ta giống như lôi một con gà lên tận lầu 3.
Phì ca đau khổ hét lên: “Lão đại, anh làm gì vậy, anh muốn gì…… Ai da đau……”
Tạ Tinh Thùy đá anh ta vào phòng ngủ, còn không quên ném thêm một gói mì: “Nửa tiếng nữa không được xuống lầu, nghe rõ chưa?”
Phì ca ôm lấy gói mì, làm vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Trong phòng ăn có bánh bao thịt mà, anh cho tôi đi.”
Tạ Tinh Thùy: “Đó là đồ Tống Tống mua cho tôi.”
Phì ca: “……”
Số khổ quá mà! Anh vừa ăn mì vừa đăng bài lên Weibo: “Thất sủng-ING……”
Các fan cười ha ha: “Phì Thần của chúng ta lại phát cẩu lương rồi kìa”
“An tâm đi Phì Phì, Tạ Thần chỉ có mình anh thôi.”
“Anh lại bị Tạ Thần của chúng tôi ép ăn thịt nữa rồi sao?”
Phì ca nhìn bình luận này, trong phút chốc lòng liền dậy sóng. Lúc trước lão đại luôn bắt ép anh ta ăn thịt ba chỉ, giờ đây một cái bánh bao thịt lão đại cũng không cho……
Đúng là có mới nới cũ, người ta đau lòng muốn chết rồi nè!
29 tháng 8, ban tổ chức tiến hành lễ chia nhóm cho giải mùa thu của KPL.
Mười hai chiến đội được công bố trước khi thi đấu, phía ban tổ chức cũng cho livestream trên các nền tảng.
Các fan đều vô cùng hăng hái, đoán được có trò hay sắp ra mắt.
Đồng phục đội của Tống Ý mới được may xong mấy ngày trước, vì YD lần đầu làm đồng phục nữ nên phải nghiêm túc nghiên cứu.
Đương nhiên không phải kiểu váy ngắn của những đội nữ hay mặc, mà là đồng phục theo hướng thể thao dễ vận động.
Tống Ý vừa xuất hiện, khung bình luận của livestream phát nổ ngay lập tức.
“Aaaa, Thiên Vũ tiểu tỷ tỷ của chúng ta đẹp như tranh vẽ vậy đó!”
“Không ngờ đồng phục chuyển phát nhanh SF của YD cũng có lúc đẹp như vậy!”
“Dáng người của Thiên Thần không có từ gì miêu tả được, da trắng, eo thon, chân dài, người đâu mà đẹp dữ vậy trời.”
“Cặp chân này thật đẹp…… đáng tiếc không thấy được ngực……”
“Quản phòng mau block người này đi, không được có ý nghĩ tục tĩu như vậy với nữ thần của chúng tôi!”
Ban tổ chức cũng lợi hại thật đó, mới vừa quay đặc tả cho Tống Ý, ngay phút sau camera đã bay tới chỗ CST Tô Quang.
Tô Quang không còn bộ dạng dịu dàng ấm áp giống trước kia, miệng anh ta mím chặt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Tống Ý và Tô Quang cách nhau rất xa, nhưng mọi người vẫn cứ luôn ghép họ lại với nhau.
“Tô Quang kia đúng là mù thật rồi, cái cô Ash kia cũng chỉ là hotgirl trên mạng thôi, sao mà so được với Thiên Thần của chúng ta chứ?”
“Fans Thiên Vũ khoác lác thật nha, đây là sân thi đấu của KPL, không phải là sân khấu nhà các người.”
Có người khơi mào thì tất nhiên sẽ có một trận tranh cãi xảy ra, đây cũng là kiểu “công việc” thường ngày của các fans, làm quen là được, không cần so đo làm gì.
Lần này phân tổ theo kiểu rút thăm.
Nhưng có một quy tắc thế này, ví dụ như quán quân và á quân Champion Cup không thể ở chung một nhóm, bọn họ sẽ rút thăm trước để quyết định bảng A và bảng B.
CST là quán quân, cho nên đội trưởng Tô Quang được rút thăm đầu tiên.
Kết quả là CST ở bảng B, YD cũng tự động được đưa vào bảng A.
Đội về ba và các đội theo sau cũng lần lượt rút thăm, mười hai chiến đội KPL cuối cùng bị chia vào hai bảng A – B, bắt đầu thi đấu vòng tròn kéo dài mấy tháng.
Năm nay, kiểu thi đấu của KPL là thi đấu vòng tròn ngoài bảng một lượt, bảo đảm các chiến đội đều có cơ hội đấu với nhau.
YD và CST không ở cùng một bảng, nếu vậy thì trước khi tiến vào vòng play-off*, họ chỉ có duy nhất một lần đấu với nhau, nếu thua mà muốn quay trở lại thì phải vào được top 8.
[*vòng đấu loại]
Trận này chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, tiếc rằng nó bị xếp ở tận phía sau của lần thi đấu vòng tròn này.
Tống Ý cố ý nhìn thử xem CST có những ai, hôm nay bọn họ có năm người, nhưng mà Cửu Thiên không có ở đây.
YD ngầm thách thức CST đấu cùng, có điều CST không chịu, vì vậy cho đến nay họ vẫn không biết sự ăn ý giữa Cửu Thiên và CST đã như thế nào rồi.
Thật ra cũng không có gì, chỉ là có chút lo lắng.
Tống Ý đã chiều hư toàn bộ CST, làm các support khác không còn việc làm, nhưng Cửu Thiên ra tay thì tuyệt đối là Mãn Hán toàn tịch*.
[*: Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán]
Bỏ qua mấy chuyện rắc rối bên trong thì CST thật vô cùng may mắn khi có được Cửu Thiên.
Sau khi rút thăm kết thúc, ban tổ chức lập tức khởi động hai hoạt động khác nhau.
Hoạt động đầu tiên, người tham gia toàn là minh tinh giới giải trí, chơi theo kiểu 5V5, xem như là giải trí trước giải đấu.
Cái thứ hai là đối kháng giữa các tuyển thủ ngôi sao, phía ban tổ chức sẽ chọn ra mười tuyển thủ nổi tiếng nhất, chia làm hai nhóm để thi đấu hữu nghị.
Trận đầu Tống Ý không tham gia, nhưng trận thứ hai cô phải tham gia.
Thông thường mỗi đội chỉ cử ra một thành viên, nhưng CST và YD lại có được đặc quyền vì là quán quân và á quân, có thể cử được hai người tham gia.
Bên YD có Tạ Tinh Thùy và Tống Ý tham gia, bên kia là Tô Quang và Phong Dao.
Trước kia lúc ở CST, ban tổ chức nói nhất định sẽ cho Tô Quang và Tống Ý cùng lên sân khấu, hơn nữa sẽ phân hai người ở hai nhóm khác nhau.
Đây cũng là kiểu kịch bản thường thấy, bọn họ thường sẽ phá CP, thấy hai bên ghét nhau khi thi đấu hữu nghị thì mới hài lòng.
Đương nhiên năm nay sẽ không phải phiền phức như vậy, không cần tới kịch bản của ban tổ chức, Tống Ý và Tô Quang chỉ có thể đứng đối diện nhau, miễn cưỡng gia nhập một đội mà bên trong chỉ toàn là mánh khóe.
Bởi vì muốn tham gia hoạt động thi đấu thứ hai, cho nên cô không rời khỏi mà ở sau sân khấu chờ.
Tạ Tinh Thùy lại bị ban tổ chức kéo đi làm khách mời đặc biệt trong trận đấu của các minh tinh, ngồi ở vị trí host trò chuyện rất vui vẻ.
Tống Ý thấy chán nên lôi điện thoại ra lướt, đột nhiên có ai đó gọi cô: “A Ý.”
Tống Ý quay đầu lại, là Phong Dao.
Phong Dao vẫy tay với cô.
Tống Ý cất điện thoại, đi ra khỏi phòng nghỉ.
Phong Dao là người đi rừng của CST, cũng là đồng đội cũ của Tống Ý.
Một tháng trước họ mới cùng nhau lấy được cúp Champion Cup, bây giờ gặp lại, cảnh vẫn vậy mà người đã khác rồi.
Hai người đi đến một chỗ ít người qua lại, Phong Dao lên tiếng: “Thực xin lỗi.”
Hiện tại tâm trạng Tống Ý rất tốt, cô hỏi lại: “Anh Dao, anh có làm gì sai đâu, sao anh lại xin lỗi em?”
Lúc ở CST, Phong Dao vẫn luôn quan tâm cô, tuy rằng bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên cô mới rời khỏi CST, nhưng cô không vì vậy mà giận cá chém thớt với đồng đội cũ.
Phong Dao cảm thấy hổ thẹn trả lời: “Anh biết em phải chịu nhiều uất ức, nhưng lại không đứng ra nói gì cả.”
Thái độ mà CST đối với Tống Ý, ai cũng thấy rất rõ ràng, nhưng không ai nói giúp cô dù chỉ là một chữ.
Không biết nên nói như thế nào, cũng không có mặt mũi để nói.
Thái độ của câu lạc bộ quá dễ hiểu, bọn họ…đều cảm thấy chạnh lòng.
Tống Ý lắc đầu đáp lại: “Không sao đâu, anh có nói cũng không thay đổi được gì cả.”
Phong Dao do dự, dường như còn lời gì chưa nói.
Tống Ý nói tiếp: “Anh không cần nói giúp Tô Quang, em biết hai người có quan hệ thế nào.”
Phong Dao lấy hết dũng khí nói ra: “Cậu ấy thật sự rất thích em, chỉ là……”
Tống Ý cắt lời: “Có thích hay không cũng không quan trọng, anh Dao, em rời khỏi CST không phải vì Tô Quang, anh ta chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly……”
Cô ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Anh nói xem em làm sao có thể nhẫn nhịn, ở lại một câu lạc bộ đã ruồng bỏ em?”
Phong Dao không biết nói gì nữa.
Tống Ý thở dài: “Anh không cần lo lắng, em ở YD rất tốt, có thể trở thành đối thủ của đồng đội cũ chưa chắc là một trải nghiệm tệ đâu.”
Phong Dao nhìn cô, cả buổi sau mới thở dài, thật lòng cổ vũ: “Cố lên.”
Tống Ý cũng cổ vũ lại: “Cùng nhau cố gắng.”
Cô xoay người rời đi, biểu cảm trên mặt không còn nhẹ nhàng như lúc nãy.
Buông, nói thì dễ, làm được mới là khó.
Cô đi được vài bước thì bỗng nhiên dừng lại.
Đối diện là một chàng trai cao to, đứng ngược sáng, nửa khuôn mặt anh tuấn ấy ẩn trong bóng tối, đôi mắt đó một bên được ánh sáng chiếu vào, một bên lại sâu thẳm, lóe lên ẩn ý sâu xa. Anh ta nhếch môi, giọng nói bông đùa: “Trở thành đối thủ của đồng đội cũ, đúng là một trải nghiệm rất thú vị.”
Anh ta là Cửu Thiên, là chàng trai trong truyền thuyết.