Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuối Cùng Anh Đã Đến

Chương 3: Chạy trốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỹ Lệ trở về căn chung cư, vừa mở cửa chị Thanh liền nhanh chóng tiến lại ôm cô vào lòng “ Em đi đâu vậy? Đừng suy nghĩ lung tung nữa ” chị lo lắng sợ cô nghĩ không thông.

Mỹ Lệ vỗ nhẹ lưng chị “ Em không ngủ được lên đi dạo chút thôi ” thật ra chính cô cũng không biết bản thân tại sao lại đi uống rượu, chỉ một chốc muốn quên đi những hình ảnh trong đầu.

“ Thời gian tới em định làm gì? ” chị hỏi han xoa bàn tay cô.

Cô mỉm cười “ Thành phố này em không ở được nữa rồi, em về nhà một thời gian. Trên này có chuyện gì chị có thể báo em biết ”

“ Được, em nên nghỉ ngơi thời gian nếu không thể vượt qua chị luôn sẵn sàng nghe em nói ” ánh mắt hơi buồn nhìn về phía Mỹ Lệ

Mỹ Lệ bật cười nhìn chị, ánh mắt đượm buồn “ Em biết rồi, cảm ơn chị ”

Cô đi vào phòng sắp xếp quần áo cho vào vali, chị Thanh chủ động nhận lời đưa cô ra ga tàu. Hai chị em chỉ nhìn nhau rồi bỏ đi.

Bóng dáng cô gái nhỏ gánh nhiều trách nhiệm trên vai giờ đây đang dứt áo nơi cô luôn tự hào về ước mơ và tham vọng mà bản thân nhắm đến, kéo chiếc vali lên tàu. Nhìn qua cửa kính Mỹ Lệ vẫy chào tạm biệt chị Thanh, người quản lý tốt của cô.

Ngồi trong khoang tàu cảm giác lại nhớ đến những năm còn nhỏ. Bố mất sớm nên cô ở cùng mẹ và bà suốt khoảng thời gian tiểu học, nhìn ngắm con đường vùng quê um tùm cỏ cây, được mẹ nắm tay đưa đi học ngày qua ngày. Bỗng các ngày vui vẻ ấy chấm dứt từ khi mẹ cô bị bệnh nặng, luôn phải ở bệnh viện điều trị.

Bắt đầu vào học cấp ba mẹ cô bệnh tình càng nặng, đêm hôm mẹ đi Mỹ Lệ ngồi cạnh, nắm lấy đôi tay gầy yếu, đôi mắt đẫm lệ, không nói nên lời cô muốn khóc oà lên. Bà ngoại là người an ủi cô suốt năm tháng về sau.

Hết lớp 12 Mỹ Lệ bỏ học để đi làm kiếm tiền phụ giúp bà, bà đã có tuổi sức khỏe không được tốt. Mỹ Lệ bước chân vào giới giải trí được một thời gian, cô bận rộn đi làm kiếm tiền mà quên rằng nhà chỉ còn bà và cô.

……

Người thân cuối cùng đã bỏ cô đi mất, sau ngày bà mất cô như người không hồn gương mặt không chút thần sắc.

Tỉnh dậy khỏi thời gian hạnh phúc của quá khứ, khung cảnh ngoài cửa sổ thật đẹp. Ánh mặt trời lan tỏa sự ấm áp qua lớp cửa kính, màu sắc các tán cây đua nhau khoe trước mắt cô. Đã lâu lắm rồi không được thấy những cảnh tượng đẹp mắt như này.

Tàu dừng ở ga, cô kéo chiếc vali ra ngoài bắt xe đi về ngôi nhà cũ của gia đình. Chiếc xe taxi dừng trước đầu ngõ, cô kéo vali lăn bánh trên nền sỏi đá gồ ghề.

Dừng trước căn nhà cũ, lôi chiếc chìa khoá đã lâu không chạm vào. Cánh cửa mở ra mọi thứ bên trong vẫn vậy, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bà hay ngồi ngày trước nước mắt cô không dừng được mà rơi thành dòng

“ Con về rồi đây, con về với mọi người rồi ” giọng nói run rẩy, cô gục mặt trên ghế khóc đến ngất đi.

…….

Mỹ Lệ bắt tay vào dọn dẹp lại căn nhà đi chuyền đồ đạc, hồi lâu sau cũng đã xong. Cô dọn chiếc vali mang đến sờ tay vào chiếc ảnh treo tường chụp cả gia đình, nụ cười hạnh phúc hiện lên gương mặt xinh xắn của cô.

Tối đến những cơn ác mộng bị giày vò vẫn không ngừng bám theo cô, bật dậy giữa đêm mồ hôi chảy ướt hết người cô thở dốc ôm ngực, chật vật lăn qua lăn lại mới có thể vào lại giấc.

……

Sáng ra ánh mắt trời xuyên qua lớp rèm cửa hắt vào phòng cô ngủ, Mỹ Lệ nheo mắt tỉnh giấc đã lâu lắm rồi cô không được ngủ ngon như vậy.

Căn nhà này bà ngoại ở lúc còn sống, hồi nhỏ bà vẫn thường dạy cô trồng cây và dẫn cô đi chợ bằng chiếc xe điện nhỏ sau vườn. Đi theo ký ức ra sau vườn chiếc xe điện vẫn nằm đấy chỉ là không biết còn chạy được không?

Cô tìm chiếc chìa khoá mở điện lên nhưng nó không lên “ Chắc để lâu cũng bị hỏng rồi ”

Đi vào nhà cầm túi xách đi bộ ra phía chợ mua mấy món về làm đồ ăn, cuộc sống bình dị như này cũng phải lâu lắm rồi cô chưa trải nghiệm lại. Đi bộ khoảng hai mươi phút cô thấy có một quán cafe, bước vào trong không gian nhẹ nhàng trong xanh được trang trí bằng cây cối thật sự rất thiên nhiên.

“ Xin Chào Quý Khách ” chàng trai trẻ gương mặt lạnh lùng mời chào

“ Xin Chào cho tôi một cốc cafe đá say và một bánh cuộn trà xanh ” cô suy ngẫm một hồi chỉ vào mấy món ăn.

“ Được ” giọng nói trầm ấm

Chọn một góc ngồi vào “ không gian của quán thật thích ”

Phục vụ đưa cốc cafe và chiếc bánh, “ Bánh và cafe của cô ”

“ Cho tôi hỏi một chút đi từ đây ra chợ còn xa không? ”

“ À cô không biết gì sao? Chợ tạm ở dây đã bị dọn đi rồi, xung quanh đây chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi thôi. ”

Mỹ Lệ hơi ngơ ngác “ Được tôi cảm ơn ”

Đã lâu không về đây, khu chợ ngày xưa hay đi được được di dời đi chỗ khác. Các con đường xưa kia cũng đã thay đổi, khiến cô hơi bất ngờ.

Uống xong Mỹ Lệ định đi ra khỏi quán, cô thấy có biển tuyển nhân viên “ Xin lỗi cho tôi hỏi bên anh còn tuyển nhân viên không ” ánh mắt thản nhiên khi nói câu đấy
« Chương TrướcChương Tiếp »