Chương 1: Bốn năm sau, lần đầu gặp lại

Mở đầu

"Nhan Nhan, tớ còn có việc, tớ về trước đây."

"Ừ, được, hẹn gặp lại." Tô Nhan dọc dẹp sách vở của mình, chuẩn bị tan học đi làm, lúc cô đi đến cửa trường học thì bị người khác chặn lại.

"Xin hỏi cô là Tô Nhan tiểu thư đúng không?"

Tô Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, không phải người cô quen, quần áo chỉnh tề, nhìn có vẻ không giống người xấu, huống chi nơi này là cổng trường, xung quanh còn có bảo vệ canh gác và học sinh lui tới, cô thầm cân nhắc một phen rồi gật đầu nói.

"Tôi là Tô Nhan, xin hỏi anh là ai?"

"Chào Tô tiểu thư, đây là danh thϊếp của tôi." Người đàn ông vô cùng lễ phép đưa cho cô một tấm danh thϊếp, nói.

Tô Nhan nhận lấy danh thϊếp, nhìn chữ viết bên trên, là...

Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Hàn Lỗi.

Tập đoàn Chính Hằng, tập đoàn Chính Hằng?

Trợ lý tổng giám đốc? Trợ lý tổng giám đốc?

Tô Nhan trợn to hai mắt, nhìn tấm danh thϊếp trong tay, kinh ngạc nhìn anh ta.

"Anh là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng?"

"Phải."

Trong đầu Tô Nhan lúc này có chút hỗn loạn, khoan đã, trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng tìm cô có chuyện gì?

Tô Nhan sắp xếp lại suy nghĩ, trả danh thϊếp lại cho anh ta, mở miệng nói: "Trợ lý Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Cô cũng không nhớ là cô có gửi hồ sơ xin việc cho Chính Hằng nha, hơn nữa, cho dù có quên, chẳng lẽ còn phải nhờ đến trợ lý Tổng giám đốc đích thân đến tìm hay sao?

Khả năng không lớn chút nào!

Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan, cười nhạt nói: "Tô tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô?"

"Gì? Anh mói mê?" Lần này Tô Nhan bị kinh sợ thật, cả người không ngừng lui dần về phía sau, mở to hai mắt nhìn Hàn Lỗi.

Hàn Lỗi gật đầu một cái, nhẹ giọng mở miệng nói: "Vâng, tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng của chúng tôi, Trình Tự Cẩm, muốn gặp Tô tiểu thư."

Tô Nhan mở to hai mắt, nhìn chung quanh một chút, có phải có ai đó đang quay lén hay không, nếu không thì một dân chúng nhỏ bé như cô sao lại chọc đến tổng giám đốc Hằng Chính được chứ?

"Chuyện này, trợ, trợ lý Hàn, các anh, tổng giám đốc của các anh ở đâu?"

Hàn Lỗi nơi né người, chỉ về phía chiếc xe xa hoa đậu ven đường.

Tô Hoang bị dọa sợ!

Cô há to miệng, cả người ngây ngốc nhìn về phía chiếc kính xe đen như mực.

Không phải chứ? Đang đùa với cô sao?

Tích tắc...

Hiện tại, giờ phút này, sau khi cả cơ thể đã ngồi ngay ngắn trong xe, cô mới xác nhận được, đây là thật.

Cô đang ngồi chung với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm.

Ôi trời đất ơi!

Cúi đầu nhìn thông tin vừa tìm được trên điện thoại di động, liếc mắt nhìn vào tấm hình, trừng mắt, đúng thật rồi!

Cô nuốt một ngụm nước bọt, len lén cất điện thoại vào giỏ, lúc này mới thầm liếc mắt nhìn người đàn ông đang đọc tài liệu bên cạnh, không nén nổi mà hít một ngụm khí.

Từng đường nét trên mặt đều sắc sảo như được điêu khắc ra từ tượng, người đàn ông này thật sự là người địa cầu sao?

Sao lại có thể đẹp đến vậy!

Khí chất trên người lại càng không phải bàn cãi, người bình thường tuyệt đối không thể có được sự cao quý, thần thánh khiến người khác không dám xúc phạm được thế này.

"Chuyện đó..."

"Tô Nhan, 20 tuổi, học đại học R, chuyên ngành thiết kế thời trang, ba mẹ mất do tai nạn giao thông lúc 5 tuổi, được cô nuôi lớn."

Tô Nhan trợn to hai mắt, không khỏi nhích người về phía sau, dán sát vào cửa xe, cảnh giác nhìn anh ta.

"Anh, anh là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?"

Rốt cuộc, người đàn ông cũng ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu, quay đầu nhìn cô. Mà trong nháy mắt này, Tô Nhan cảm thấy mình sắp hít thở không thông, khuôn mặt này là thế nào chứ?

Đây tuyệt đối là một khuôn mặt đủ để câu hồn tất cả phụ nữ trên đời này.

Đôi mày kiếm ôm trọn chiều rộng trán, cái mũi cao thẳng anh tuấn, đôi môi mỏng vô cùng hoàn mỹ, tất cả mọi thứ đều khiến cho người ta không cách nào dời mắt đi được.

Một đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu mọi chuyện, sóng mắt tĩnh lặng, khiến cho người nhìn anh ta có cảm giác bị áp lực đến mức không hít thở nổi.

Giống như bộ dạng của cô lúc này!

Lại thấy, đôi môi mỏng của anh ta khẽ mở ra, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm đặc biệt.

"Trình Tự Cẩm, ông xã của em."

============================================================================

"Nhan Nhan, cậu chưa tan ca sao?"

Tô Nhan quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp một cái, cười nói: "Giờ tớ còn việc phải làm."

"Hả, cậu đi theo Bạch Khuynh mệt mỏi thật đấy, phải làm thêm như cơm bữa, vậy thôi, tụi tớ về trước nhé."

"Ừ, được, tạm biệt, đi đường cẩn thận." Tô Nhan nhìn mấy người đi xa, lúc này mới lấy di động ra, liếc mắt nhìn tin nhắn Bạch Khuynh gửi cho cô.

"Nhanh chóng đến quán bar Hằng Thiên."

Cất di động đi, Tô Nhan liền gọi một chiếc taxi, ngồi trên taxi nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố, cô sống ở thành phố này đã bảy năm rồi.

Cuộc sống của cô vẫn bình thường như thế, mỗi ngày đều phải bôn ba kiếm sống, nhưng mà, trong cuộc đời bình thường này của cô dường như có một khúc nhạc đệm không thực tế.

Chính là người đàn ông Trình Tự Cẩm chỉ có duyên gặp một lần đó, cũng chính là người chồng trên danh nghĩa luật pháp của cô.

Cô không hiểu tại sao anh ta lại muốn cưới mình, sau hôm đó, ngoại trừ tờ giấy hôn thú ra thì không còn gì cả, điều này khiến cô hoài nghi có phải mình đang nằm mộng hay không.

Cũng không phải, bởi vì khi cô cầm tờ giấy hôn thú đi đến cục dân chính xác nhận, nó là thật, cô quả thật đã kết hôn, mà chồng của cô lại là một người không tầm thường chút nào.

Tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm.

Người đàn ông nắm giữ vô số tiền tài và quyền lực.

Người đàn ông cô chỉ gặp mặt một lần.

Mấy năm nay, tuy rằng sống chung trong một thành phố, nhưng cô lại chưa từng gặp lại người đàn ông này.

"Tiểu thư, đến quán bar rồi."

Tô Nhan lấy lại tinh thần, nhìn tài xế, lại quay đầu liếc mắt nhìn quán bar Hằng Thiên, lấy tiền ra trả rồi xuống xe.

"Cám ơn bác tài."

Nhìn quán bar trước mắt, Tô Nhan lấy di động ra gọi cho Bạch Khuynh.

"Bạch tiểu thư, tôi đã đến rồi, xin hỏi cô có yêu cầu gì."

"Được, tôi sẽ đến liền." Cúp điện thoại xong, Tô Nhan liền nhanh chóng đi vào trong quán, gõ cửa phòng.

Bạch Khuynh mặc áo choàng tắm, mở cửa phòng, không nhịn được mà trừng mắt nhìn Tô Nhan đứng ngoài cửa, đảo cặp mắt trắng dã, nói.

"Sao cô lại chậm chạp thế hả? Định bắt tôi chờ đến tận nửa đêm hay sao? Vào đây nhanh lên."

"Xin lỗi Bạch tiểu thư, tôi đã chạy tới với tốc độ nhanh nhất rồi, giờ này đường nào cũng kẹt xe cả, tôi xin lỗi." Tô Nhan cúi đầu xin lỗi.

Vừa nói xin lỗi vừa bước vào, liếc một cái đã nhìn thấy quần áo đàn ông tán loạn trên sô pha, nhưng cô chỉ nhìn một cái rồi vội thu mắt, lúc đầu do trời xui đất khiến nên cô phải làm trợ lý cho người này, ở cạnh cô ta một năm, cô cũng dần biết được cách sinh tồn ở nơi này.

Nên nghe thì nghe, không nên nghe thì không cần nghe, nên nhìn thì nhìn, không nên nhìn thì đừng nhìn.

Bạch Khuynh lắc lắc thân thể đi tới, cầm ví tiền lên, nhìn bộ dạng cúi đầu của Tô Nhan, vuốt đôi mi thanh tú nói.

"Tô Nhan, cô theo tôi được bao lâu rồi?"

"Một năm."

"Thì ra đã một năm rồi, cô là một người thông minh, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đúng không?"

"Vâng, tôi biết." Tô Nhan cúi đầu càng thấp.

Bạch Khuynh rất hài lòng, nhìn về phía phòng tắm, dịu dàng nói: "Cẩm, anh thường mua bαo ©αo sυ hiệu nào?"

Nghe được lời của Bạch Khuynh, Tô Nhan chỉ hơi nghiêng người, rũ hàng mi xuống, không dám nhìn lung tung.

Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, giọng nói trầm thấp truyền vào lỗ tai cô.

"Em thích dùng loại nào thì dùng."

"Ghét." Khuôn mặt Bạch Khuynh đỏ lên, gắt giọng.

Còn Tô Nhan thì lại cảm thấy giọng nói này rất quen, cuối cùng không nhịn được, lén ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nhìn một cái thôi mà thiết chút nữa dọa cô bay mất hồn phách, mặc dù chỉ là một bên gò má, nhưng cô không nhìn lầm, cũng sẽ không quên.

Người đó tên Trình Tự Cẩm, là người chồng trên danh nghĩa của cô.

Đầu óc Tô Nhan hỗn loạn, cô đã từng nghĩ sau này sẽ có cơ hội gặp lại, nhưng lại không nghĩ được sẽ gặp trong tình huống này, cô cảm thấy chuyện này thật cẩu huyết.

Cô chưa từng gặp phải tình cảnh nào cẩu huyết đến mức này.

Bây giờ nên làm gì đây? Chuyện cô cần làm lúc này là làm cách nào để không bị phát hiện, cuộc sống hiện tại mới đúng là quỹ đạo của cô. Đang khi cô thất thần, bối rối...

"Tô Nhan, cô đi mua TT đi."

"..." Tô Nhan, xong rồi, xong đời rồi, không đợi cô kịp nhấc chân bỏ chạy, sau lưng đã truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Tô Nhan? À..."

Tô Nhan nghe được tên mình thốt ra từ miệng anh ta, cả người cứng lại, gần như bị khống chế phải quay đầu nhìn sang.

Tầm mắt lại người chạm vào nhau.

Một thâm trầm kín đáo, một tâm loạn như ma.