Chương 5: Bệnh viện

Tôi giật mình bật dậy, mồ hôi thấm đẫm áo, tôi không giữ được thăng bằng mà ngã nhào xuống thềm nhà, tai vẫn còn ù ù, giấc mơ đó rất thật, thật đến từng chi tiết, đáng tiếc tôi không thể nhìn ra gương mặt của kẻ đó, buổi tối tôi nhớ rõ là tôi ngủ sát tường tại sao bây giờ lại nằm sát mép giường? Còn căn phòng dưới tầng hầm, tôi không dám nói với ba mẹ là tôi đã vào đó, tôi biết gia đình tôi đã chạm vào khu đất cấm.

Tôi đứng dậy định chạy xuống dưới nhà liền có một cảm giác đau ê ẩm ở đôi chân, tôi nhăn mặt vì đau, khó khăn bước từng bước một xuống dưới nhà.

"Ba mẹ ơi mình chuyển nhà nhé?".

Ba mẹ ngồi sofa quay mặt lại nhìn tôi chằm chằm.

"Chân con làm sao thế?".

Họ nhìn thấy dưới chân tôi có mấy vết bầm tím liền chạy đến hỏi han.

Tôi gạt mấy chuyện này sang một bên tiếp tục vào chủ đề chính.

"Chuyển nhà đi mà ba mẹ".

"Con làm sao thế? Không phải nhà này đang ở rất ổn sao? Không dọn đi đâu hết".

Ba tôi cương quyết nói, tôi thừa biết khi ba tôi quyết định chuyện gì rồi chỉ có trời mới chuyển đổi được ý định đó, nhưng mà tôi rất sợ, lỡ như tối nay đang ngủ kẻ đó hiện ra bóp cổ tôi lần nữa thì sao? Hoặc treo ngược tôi như con dơi.

Mà khoan có gì đó sai sai.

"Ba mẹ, Đậu đâu?".

Họ dìu tôi tới ghế sofa ngồi.

"Ba bán cho người ta rồi, để nó cứ sủa liên tục hàng xóm phàn nàn, người ta sẽ yêu thương nó mà".

Đôi đồng tử cay cay.

"Tại sao chứ, ba mẹ không thương nó à, rõ ràng căn nhà này có ma mà ba mẹ cứ cố gắng ở, sao không chuyển đi đi".

Tôi gắt gỏng lớn tiếng, nước mắt rơi thành hai hàng, tôi chạy khập khễnh ra khỏi nhà.

"Con với cái, lớn rồi nên hỗn có đúng không?".

"Anh, con nó...?".

Bà lo lắng nhìn ra phía cửa.

"Thôi không sao, con nó kích động rồi nói linh tinh thôi, xíu tâm trạng nó ổn, nó quay về, nó lớn rồi để nó va chạm xã hội một chút, thương là thương, dạy là dạy, bao bọc nó quá đâm ra nó hư".

Ông nhấp ly trà rồi bỏ đi lên tầng hai để lại một mình bà buồn bã.

Tôi ngồi trên xích đu ngoài công viên bóp cái chân cho đỡ đau.

"Sao vẻ mặt buồn thế".

Một thành niên có gương mặt ấm áp đi tới ngồi xuống xích đu bên cạnh, cậu là bạn học ở lớp mới mà tôi mới chuyển vào.

"Không có gì đâu".

Thật ra là có gì đó, lời nói của con gái mà, hay ngược với tâm trạng, vả lại bạn ý cũng là người lạ kể khổ đâm ra không hay.

"Nhìn quầng thâm trên mắt bạn kìa, buổi tối bạn không ngủ à? Trong ánh mắt lộ vẻ buồn còn có sợ nữa, có gì kể tôi nghe, có khi tôi giúp được bạn".

Tôi khá ngạc nhiên nhưng không để lộ ra ngoài, tôi cúi đầu xuống.

"Ừ".

Cậu im lặng, hỏi đủ thứ mà tôi đáp gọn chặn ngay cuộc nói chuyện bảo sao ít bạn bè.

Suy nghĩ anh chàng này diễn biến sâu hơn tôi tưởng, hình như bạn này không thích tiếp xúc với người lạ, vậy là do mình nhiều chuyện rồi.

"Tôi có việc đi ngang qua bệnh viện, bạn cần quá giang không?".

Tôi cũng gật đầu để bạn nam này dìu tới xe, chân khá đau để lâu cũng không tốt, mấy vết bầm này tôi không biết từ đâu mà ra, cậu cõng tôi vào phòng khám mới rời đi.

Bác sĩ xem chân tôi rồi lắc đầu hỏi mấy vết bầm này từ đâu mà có? Tôi lắc đầu theo vì không biết, bác sĩ nói xương ở bên trong bị tổn thương nhẹ cần ở lại bệnh viện theo dõi, bác sĩ băng bó xong đưa tôi vào giường nằm, tôi gọi về gia đình thông báo tối nay tôi không về nhà, họ cười dặn dò vài thứ rồi tắt máy điện thoại, sóng điện thoại bên họ khá yếu, nói một câu vài phút sau mới nghe thấy.