Trường công nghệ thông tin chỉ có các bạn hay chơi game, làm gì có mấy vụ ngôn tình xảy ra, tôi thì thích máy tính, nên quyết tâm đỗ vào trường đại học công nghệ.
Về nhà thấy có bác sửa máy điều hoà trong phòng tôi, hèn gì căn phòng bật điều hoà cỡ nào cũng lạnh thì ra là do máy hỏng làm tôi cứ sợ, chắc có người giống tôi sợ ma thật nhưng thích đọc truyện ma, nó như ăn sâu vào máu khó sửa lại bản tính, bác sửa máy trèo xuống cất đồ nghề vào trong một cái túi đựng dụng cụ, bác thử bật điều hoà lên kiểm tra, căn phòng ấm áp xóa tan không khí lạnh, tôi cảm ơn bác rồi đi cùng bác xuống phòng khách.
Sau bữa ăn trưa ngon miệng tôi đi vòng vòng dọn dẹp nhà một chút cho cơm tiêu hoá bớt, ba mẹ thì ngồi ở phòng khách xem thời sự, tôi dọn xong liền đi lên phòng để ngủ trưa, lạ thật, căn phòng vừa ấm mà bây giờ lạnh như thế này, lạnh rét cả người, cứ như mùa đông, tôi thấy căn nhà này rất lạ, bình thường có người vào ở thì sau một ngày phải ấm chứ, còn nhà này đã ở hai ngày rồi mà vẫn lạnh như mùa đông.
Tôi lo cho việc học, dọn dẹp nhà cửa nên cũng quên luôn căn phòng ở dưới tầng hầm bị cấm, thời gian cứ thế mà trôi đi không đợi một ai, hôm nay là ngày thứ bốn khi ở nhà này, vẫn không ấm lên một xíu nào, từ khi chuyển vào đây cô, dì, chú, bác không ghé thăm hay hỏi thăm về nhà mới, hỏi xem ở có ổn không, nhưng một câu cũng không có, giống như họ sợ cái gì đó ở căn nhà này, đến cả mảnh đất cũng phải đùn đẩy cho nhau không dám nhận, điện thoại sóng chập chờn khó xài, có khi nhắn tin cho bạn bè cũng phải đợi ba mươi phút mới gửi xong, lúc thì không vạch lúc thì một vạch nhìn mà khó chịu, có lúc sạc điện thoại một trăm phần trăm pin mà sáng ra chỉ còn bốn mươi phần trăm pin, nhiều lúc ức muốn khóc mà không làm được gì, chỉ chờ đến trường mà nhắn tin.
Tôi lấy truyện ra định đọc thì thấy bìa sách có để hình tầng hầm, lúc này tôi mới nhớ ra căn phòng ở dưới tầng hầm, tôi nhìn điện thoại bây giờ cũng đã chín giờ đêm, liều một lần để biết sự thật còn hơn nhát gan để tò mò cả đời, tôi đi xuống cầu thang ngang qua phòng bếp thì có cảm giác một bàn tay lạnh ngắt đặt trên vai, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, chân tôi như chôn một chỗ không thể nhúc nhích, chết lặng.
"Con đi đâu xuống đây giờ này".
Là giọng của mẹ, tôi rọi đèn pin điện thoại về phía phát ra tiếng nói.
"Mẹ, mẹ làm con suýt nữa đứng tim, tay mẹ lạnh quá".
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thật sự là suýt nữa mẹ doạ tôi đứng tim mà chết tại chỗ, một phần là do nhà tắt hết điện thành một màng đêm vô tận, một phần là mẹ đi không phát ra tiếng động, một phần nữa là tay mẹ rất lạnh.
"Mẹ mới cầm chai nước đá nên lạnh nhưng mà con đi đâu đây".
"À dạ con đi vệ sinh".
Tôi ít khi nói dối nên giờ khá là ngượng, tay gãi đầu, miệng cười gượng.
"Mẹ nhớ không nhầm là tầng hai có phòng vệ sinh mà?".
Mẹ nhìn tôi khó hiểu.
"À... Không xuống tầng... À con đi vệ sinh xong, cảm thấy đói nên xuống bếp kiếm chút nước... À kiếm chút đồ ăn".
Tôi luống cuống tìm lí do để mẹ không nghi ngờ, nói vấp từ này sang từ kia, nhưng mẹ nhìn tôi nghi nghi ngờ ngờ rồi cũng gật đầu cho qua, với cái lí do trẻ con này chỉ cần nhìn một chút đã biết tôi đang nói dối nhưng có lẽ do tôi đã chiếm được một trăm phần trăm niềm tin ở gia đình nên bịa ra cái lí do này họ cũng tin.