Sáng sớm mẹ đưa tôi lên trường mới nhận trường, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm làm tôi có cảm giác không thoải mái, có một cặp mắt nép nơi tường lén chăm chú nhìn cử chỉ bé nhỏ tôi đang thực hiện. Tiếng xì xào của các thanh niên vang lên.
Đại loại là lớn rồi còn để phụ huynh dắt đi như trẻ con lên bốn, không biết tự lập, dựa dẫm vào ba mẹ,...
Tôi bỏ hết mọi lời nói ngoài tai nhưng từng câu từng chữ cứ lọt vào tai tôi ý, nghe xong tôi ấm ức không thôi, đại học chứ có phải cấp ba đâu muốn vào là vào, mẹ tôi có chút địa vị đàm phán dễ hơn đứa trẻ mới lớn tôi đây, tôi tới một mình thì có mà ngồi uống hết trà rồi ra về à.
"Ngày mai em có thể đến lớp".
Lòng tôi lâng lâng vui sướng, tôi vui vẻ cảm ơn rồi cúi đầu chào thầy hiệu trưởng về.
Tôi đi cùng mẹ dạo siêu thị mua ít đồ cần thiết, tôi biết mẹ không tin vào chuyện tâm linh nhưng mà vào nhà mới không thắp nhang cúng kính như vậy thì có bất kính với người đã khuất quá không? Giữ kín suy nghĩ thì tôi khó chịu mà nói ra thì tôi biết mẹ sẽ nói ma quỷ gì chứ, thời đại tiên tiến rồi con còn tin vào mấy chuyện nhảm nhí đó làm gì. Tôi suy nghĩ một lúc lâu, tay bấm vào nhau, nhịn không được mà khẽ lên tiếng.
"Mẹ, có nên mua ít đồ để cúng không?".
Mẹ nhìn tôi nói vài câu trấn an tâm lý.
"Con đừng suốt ngày đọc truyện ma rồi lậm truyện, thời đại nào rồi còn ma với cỏ, con cũng hai mươi mốt tuổi rồi còn nhỏ gì đâu".
Tôi nghe vậy chỉ biết cúi đầu đi sau không biết nói gì thêm.
Về đến nhà lúc nào cũng có khí lạnh như không ai ở, nhất là đêm xuống càng lạnh hơn nữa, bật điều hoà cho nóng căn phòng cũng không có tác dụng gì, bật như không bật.
"Ba mẹ, phòng con lạnh quá".
Ba tôi im lặng một lúc rồi lên tiếng.
"Do nhà mới nên hơi lạnh, con đừng quan tâm quá, vài ngày là ấm lên thôi".
Tôi cũng vâng dạ cho qua xem như đó là lời động viên hoặc dùng nó để trấn an tinh thần, bây giờ có cãi cũng chả có ít gì, còn bị xem là mất dạy nữa ấy chứ.
Tôi học đại học công nghệ thông tin nên cũng không có học bài gì nhiều, bây giờ chỉ việc ngã lưng lên giường và ngủ, căn phòng của tôi thật sự rất lạnh, lạnh thấu xương, đắp hai, ba cái chăn vẫn còn lạnh như thể hơi lạnh xuất phát từ trong chăn chứ không phải từ bên ngoài vào, tôi cố gắng không nghĩ gì nhiều để đánh một giấc ngủ ngon lành, nhưng chết thật chứ lúc đang cần ngủ thì hàng loạt truyện ma từ đâu ùa về trong đầu, cố gắng mãi mới thoát khỏi mấy cái suy nghĩ điên rồ đó, đúng như lời mẹ nói là do tôi lậm truyện quá thôi, tự mình doạ mình.
Ngày thứ hai cũng ngủ ngon giống như ngày thứ nhất chuyển vào đây, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay là một bóng đen vật vờ nào đó phá tung phòng, tôi xách cặp mini lên chào ba mẹ đi học, ở đây có chuyến xe bus chở đi học nên cũng đỡ phải đi bộ, ngày tôi nhận lớp bạn bè khá là thân thiện, tôi chợt nhận ra là chỉ có một mình tôi là con gái học lớp này còn lại đều là trai, ở lớp cũ ít nhất cũng bốn đứa con gái.
Ra chơi họ hỏi thăm thông tin về trường cũ, bạn cũ, máy móc, công nghệ, công nhận là các bạn nam ở đây có nhan sắc, cao, thơm, tôi cũng hơi vui vì tôi là độc nhất vô nhị ở lớp này.