Tôi vỗ ngay tim vài cái khẳng định.
"Anh cứ tin tưởng ở tôi, nếu tôi cạn máu mà chết thì tìm ai mà đòi đây?".
"Khi nào cắt tay xong thì đi bệnh viện kiểm tra, nếu còn ít thì để khi nào có nhiều máu thì cắt tay đào tiếp, tôi ở đây hai trăm năm rồi, ở thêm hai năm nữa cũng không sao".
"Trong lúc giúp anh tôi có thể có người yêu không?".
"Không".
Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
"Tại sao?".
"Cô độc thân và còn trong sáng mới giúp được, cô có người yêu thì sẽ yếu hơn một nữa".
Ở điểm này hắn không thể nói rõ nên bịa lý do như vậy, thế mà tôi cũng tin răm rắp, tôi im lặng nhắm mắt ngủ.
Tôi thấy hơi lạnh nên kéo chăn lên chùm kín, tôi nheo mắt mở ra xem, có chăn? Thoát khỏi giấc mơ rồi, sáng rồi, không sao, ba mẹ đi vắng rồi ngủ tiếp vậy, trong căn phòng bình yên, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng.
Tiếng điện thoại reo lên phá giấc ngủ ngon của tôi, tôi với tay ra bàn để cạnh giường lấy điện thoại, tôi không xem mà bắt máy luôn.
"Alo".
Tôi nói chuyện trong tình trạng ngái ngủ.
"Trưa rồi con không dậy đi mà còn ngủ nướng".
"Dạ? Mới tám giờ sáng thôi mà mẹ".
Tôi trả lời đại chứ có biết mấy giờ đâu, đầu dây bên kia im lặng một chút để xem lại đồng hồ có hư không mà trả lời.
"Mười hai giờ rồi".
"Nhưng mà có việc gì đâu mà con phải dậy sớm ạ?".
"Giáo viên vừa gọi điện cho mẹ".
Tôi nghe tới đây liền ngồi bật dậy, vừa còn buồn ngủ mà nghe mẹ nói xong tôi tỉnh ngủ hẳn.
Tôi vừa trả lời bà vừa ngẫm lại xem có phạm quy gì ở trường không mà giáo viên lại gọi trực tiếp đến bà
"Giáo viên gọi nói gì ạ?".
"Chỉ nói đóng tiền để tháng sau đi cấm trại, con có đi không để mẹ đóng tiền?".
"Cô giáo có nói địa điểm không mẹ?".
"Có, dưới chân núi Đại Tử, mẹ hơi lo lắng nên mới gọi hỏi ý kiến của con, nghe nói núi đó một đi không trở lại, nhưng giáo viên nói đi cấm trại ở chân núi, không đi vào trong".
"Con suy nghĩ một chút, khi nào con quyết định xong con gọi lại cho mẹ".
Bà chỉ ừ rồi cúp máy, tôi nhìn vào tay trái là sợi dây chuyền hắn đưa, tôi đặt trên bàn rồi đi làm vệ sinh cá nhân, tôi ngồi trước gương sấy tóc cho khô rồi bước tới giường nhìn sợi dây chuyền, tôi cầm chặt đi xuống tầng hầm kiếm hắn.
"Kiếm tôi có chuyện gì?".
Tiếng nói văng vẳng trong phòng nhưng chẳng thấy bóng hình đâu.
"Bây giờ tôi cho một giọt máu vào dây chuyền thì anh vào dây chuyền luôn hay sao?".
Tôi đi tới ghế sofa thả mông xuống ghế, đặt sợi dây chuyền lên bàn.
"Không, cô cứ nhỏ một giọt vào sợi dây chuyền, khi nào tôi muốn thì tôi vào ở".
"Như vậy thì có hoang phí máu lắm không? Một giọt máu chắc tôi bồi bổ cả một tháng mới có lại".
"Cô cứ nhỏ vào mặt dây chuyền, khi nào cần giúp đỡ tôi mới qua liền được".
"Ra khỏi mảnh đất này thì anh có vào được không?".
"Được vì sợi dây chuyền đó cũng là một phần tính mạng của tôi, chỉ cần cô nhỏ máu vào thì đem ra khỏi trái đất tôi cũng theo được".
Sợi dây chuyền này được trao lại nhiều đời, nói là một phần tính mạng của hắn thì cũng không đúng lắm, nhưng hắn có thể sống trong sợi dây chuyền khi có người nhỏ máu vào, đặc biệt là máu tôi.
"Còn chuyện này nữa, tháng sau tôi sẽ đi cắm trại dưới chân núi Đại Tử, gia đình tôi thì đi nước ngoài điều chỉnh lại công ty, anh ở nhà một mình được tung hoành ngang dọc rồi nhỉ".
Hắn bất ngờ xuất hiện ngồi đối diện, vắt chéo chân, lưng dựa ra sau.
"Đừng đi".
"Xin lỗi nhưng tôi phải đi".
"Cô chán sống à? Nếu đi đúng ngày hắn lượn lờ trên núi mà thấy lớp cô dưới chân núi hắn sẽ dụ dỗ đi vào trong và bắt, tôi đang khuyên cô".
"Tôi không cần anh quản".
Tôi nói xong đứng dậy lấy sợi dây chuyền chạy đi, vừa chạy được vài bước cơ thể tôi lơ lửng trên không bay ngược lại chỗ hắn.
"Cô quên là cô đang ở trong phòng tôi sao? Cô nghĩ mình chạy nhanh hơn sự điều khiển của tôi?".
"Không, tôi không có suy nghĩ như vậy, nhưng mà anh thả tôi xuống trước đi".
"Ở đó mà suy nghĩ lại, khi nào suy nghĩ xong thì gọi tôi".
"Tôi không biết tên anh, tôi gọi là anh ma à?".
"Từ Hào Vương".
"Anh cần biết tên tôi không?".
"Không, Châu Mộng Dư là tên cô".
"Sao anh biết?".
"Ở trong nhà tôi thì sao tôi không biết?".
Tôi cắn nhẹ môi dưới, nói chuyện với hắn, tôi dễ đội quần lên đầu.
"Được, tôi nghe lời anh, tôi không đi nữa".
Tôi bày gương mặt buồn ra, hắn thả tôi xuống một phát mạnh, cơn ê ẩm ở mông chuyền đến não.
"Anh có biết nhẹ nhàng với con gái là gì không thế?".
"Không, xem như cô còn có não, đi lên đó chỉ có chết".
Tôi gật đầu lia lịa rồi bước nhanh ra ngoài, đến ba bậc thang cuối cùng tôi đứng lại quay ra sau hét to.
"Tôi sẽ đi anh không cấm được tôi đâu".