Nhà bà tôi ở Bắc Kinh, bà tôi có ba người con một gái hai trai, ba tôi là con trai đầu, họ cứ chằm chằm vào mảnh đất bà tôi đang nắm giữ nhưng không dám lấy, nghe nói mảnh đất ấy không thể bán, có một lần tôi lên nhà bà chơi lúc còn nhỏ, nhà bà kế mảnh đất ấy, đối với trẻ nhỏ như tôi phải chạy vài trăm bước mới tới nơi còn người lớn chưa đến chỉ số một trăm, mảnh đất ấy có một ngôi nhà hai tầng nhìn thế nào đi nữa tôi cũng không tin ngôi nhà đó đã xây cách đây hai mươi năm mà không ai ở, phá bỏ nhà gỗ xây thành nhà gạch, xung quanh nhà có cây xanh um tùm nhìn khá u ám, điều kì lạ là nhà màu trắng lâu năm không có vết dơ nào, khi xây xong có một vài gia đình chuyển tới ở sau đó thì cuốn gói đi ngay trong đêm chuyển nhượng mảnh đất qua tay người khác, tôi lại là người cực kỳ hứng thú với mấy chuyện tâm linh, có lần lén qua đó bị bà phát hiện chửi cho một trận xém no đòn, tháng trước bà qua đời giao lại mảnh đất cho ba người con nhưng không ai dám lấy, ba mẹ tôi không tin vào mấy chuyện tâm linh nên đồng ý nhận.
Có lần tôi đi xuống cầu thang bước ngang qua phòng nghe ba mẹ đang nói gì đó mà tôi không nghe rõ, chỉ nghe vài từ đất đó không lành, ma, bị ám... Tôi cũng không muốn nghe lén chuyện riêng tư nên đi qua xem như không nghe gì, hôm nay nhà tôi chuyển qua đó ở, tôi hơi buồn vì phải chuyển trường nhưng tôi tự an ủi bản thân đây chỉ là cảm xúc nhất thời sau một thời gian sẽ hết.
Lúc đó tôi không hiểu tại sao phải chuyển trường, đến sau này mới biết có kẻ đứng sau hối thúc việc đấy.
Ba mẹ kêu người dọn dẹp cây bớt nhìn thoáng và dễ chịu hơn, nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ chuyển đủ đồ đạc vào, tôi vừa bước vào liền có một hơi lạnh chạy dọc sóng lưng khiến bờ vai tôi khẽ run vài cái, chó đứng ngoài cửa sủa liên tục không ngừng, tôi kéo nó vào nhưng nó nhất định không vào.
"Kệ Đậu đi con, chắc lạ nhà nên Đậu không chịu vào, để từ từ Đậu quen là ngừng sủa".
Ba tôi nói xong rồi đi vào nhà, cái tên Đậu là do tôi đặt vì nó có một màu đen giống đậu đen, tôi nhặt nó ngoài bụi đem về nuôi, cao ngang đầu gối tôi, được cái nhiều lông còn bên trong thì gầy, thịt chẳng có nhiêu.
"Ba ơi phòng con ở đâu vậy?".
Tôi kiếm xung quanh không thấy, chỉ thấy cái phòng được sơn chữ X to đùng trên cánh cửa nằm dưới tầng hầm khuất phía sau cầu thang.
"Đi ra ngay".
Ba tôi quát lên rõ to, tôi giật mình lùi lại vài bước.
"Cái phòng này?".
Tôi run sợ chỉ tay vào phòng đó, lần đầu tiên ba lớn tiếng quát tôi như thế, mẹ nghe thấy liền chạy vào.
"Sao anh quát con nó".
Mẹ trách mắng.
"Ba xin lỗi nhưng con đừng vào phòng này, phòng con ở tầng hai đầu tiên".
Mẹ dục tôi lên phòng dưới này để mẹ nói chuyện với ba, tôi đi lên trên mang theo vẻ mặt buồn thối ruột.
"Anh làm gì mà quát con như thế, phòng này cũng có gì ghê gớm đâu".
Mẹ đặt tay lên vai ba để an ủi, giọng mẹ nhẹ nhàng mà thanh thanh, nghe xuôi tai lắm.
"Tính mạng con gái mình an toàn là trên hết, nhà mình có mỗi mình nó à, tuy là thời đại bốn chấm không nhưng đề phòng là trên hết, phòng này tốt nhất để nó tránh xa ra".
Ông mang tâm trạng lo lắng, bất an rời khỏi.
Tôi nhìn quanh phòng, sắp xếp lại kệ sách, sách của tôi toàn sách vở học với truyện ma là nhiều, treo quần áo vào tủ, tôi mệt mỏi ngã xuống giường ngủ, mùi thơm của gối mới nhanh chóng đưa tôi vào giấc ngủ ngon lành.