Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cưới Chồng Hào Môn

Chương 6: Tổng giám đốc lạnh lùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngôn ngữ loài người thật đáng sợ, Giản Ánh Nhu đã từng cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Nếu để cho các đồng nghiệp trong công ty thấy cô ngồi xe của tổng giám đốc mới đi làm, e rằng các loại tin đồn nhảm nhí cũng đủ đè chết cô rồi.

Cho nên lúc Tần Kính Thiên bảo cô ngồi xe của anh cùng đi làm, cô đã lắc đầu từ chối mà không cần nghĩ ngợi.

Mặc dù không ngồi cùng xe với Tần Kính Thiên, nhưng thời gian bọn họ tới công ty lại xấp xỉ nhau.

Trong khi Giản Ánh Nhu và một đám người đang chờ thang máy, Tần Kính Thiên cũng đang được hai người trợ lý đặc biệt hộ tống đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Lúc đầu cô định giả vờ không thấy anh, nhưng lại thấy không thích hợp lắm, nên cũng lễ phép khách sáo chào hỏi như các đồng nghiệp khác:

“Chào buổi sáng tổng giám đốc Tần!”

“Ừm!”

Tần Kính Thiên lạnh lùng trả lời lại một chữ, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt một vòng rồi cất bước vào thang máy, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng lạnh lẽo.

Tần Kính Thiên lạnh lùng cũng không dập tắt được sự nhiệt tình của đám người, ai cũng đều bàn tán sôi nổi về vị giám đốc mới này.

Giản Ánh Nhu không tham gia, nhưng trong lòng thì lại thấy hơi buồn cười.

Thái độ công tư rõ ràng của cái tên đàn ông Tần Kính Thiên này cũng rõ ghê.

Lúc này, cô đang nghĩra một từ hay dùng trên mạng để hình dung về Tần Kính Thiên - nam thần hệ cấm dục.

Vừa tiến vào công ty, Giản Ánh Nhu đã hoàn toàn bỏ chuyện Tần Kính Thiên lại sau đầu, chuyên tâm tập trung vào công việc.

Khoảng thời gian gần đây, Giản Ánh Nhu và mấy đồng nghiệp cùng bộ phận đang bận rộn chuẩn bị đấu thầu dự án của công ty Tinh Huy.

Nhìn thấy thời gian mở thầu sắp tới, công việc của Giản Ánh Nhu càng tiến vào trạng thái căng thẳng, bận rộn tới mức ngay cả cơm trưa cũng không có thời gian để ăn.

Ở công ty, Giản Ánh Nhu nổi tiếng là người cuồng công việc, bận rộn làm việc đến nỗi không ăn cơm là chuyện bình thường, cũng không ai thật sự quan tâm tới cô. Trái lại, hôm nay, trong lúc Giản Ánh Nhu đang loay hoay tới quên mình thì nhận được điện thoại của Tần Kính Thiên.

Giản Ánh Nhu nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai mới cẩn thận nghe điện thoại:

“Có chuyện gì vậy?”

Ý trong lời là lúc này đang ở công ty, không có việc gì thì đừng gọi điện lung tung cho cô, đừng để người khác biết quan hệ của bọn họ.

Rõ ràng Tần Kính Thiên không ngờ Giản Ánh Nhu vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, dừng một lúc mới mở miệng: “Công việc đúng là rất quan trọng nhưng không thể để bụng đói được.”

Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng không khó nghe ra chút quan tâm trong đó.

Gương mặt Giản Ánh Nhu như bị bỏng, nói:

“Vâng, tôi biết rồi.”

Đầu dây bên kia, Tần Kính Thiên không nói gì nữa, Giản Ánh Nhu cũng không biết phải nói gì, sau khi tạm biệt thì định tắt máy.

Trong giây cuối cùng, Tần Kính Thiên lại lên tiếng:

“Tôi ở phòng số 8, nhà hàng Bách Hợp.”

Theo bản năng, Giản Ánh Nhu lập tức gật đầu:

“Vậy anh ăn cơm đi, tôi không làm phiền anh nữa.”

“Giản Ánh Nhu!”

Rõ ràng giọng điệu của Tần Kính Thiên đã nặng hơn một chút, qua mấy giây thì anh mới mở miệng: “Tôi chờ em.”

“Không cần...”

Giản Ánh Nhu muốn từ chối theo bản năng, nhưng lời từ chối còn chưa kịp nói hết thì bên kia đã cúp điện thoại rồi. Nhìn màn hình điện thoại tối đen lại, Giản Ánh Nhu hơi nhíu mày, cuối cùng bất lực thở dài, cô có lý do gì mà từ chối ăn cơm trưa với chồng mới cưới chứ!

Nhà hàng Bách Hợp là một nhà hàng năm sao gần công ty, giá cả cực kỳ đắt đỏ, bình thường Giản Ánh Nhu sẽ không tới, trừ khi công ty mở tiệc chiêu đãi khách hàng quan trọng.

Đến nhà hàng Bách Hợp, Giản Ánh Nhu còn tưởng sẽ không đυ.ng trúng người quen, ai ngờ lại đυ.ng phải trợ lý đặc biệt Hứa Phi Tuyết của Tần Kính Thiên.

Giản Ánh Nhu giả vờ như không nhìn thấy, đối phương lại gọi cô lại:

“Cô Giản, là tổng giám đốc Tần bảo tôi ra đón cô đấy.”

Giản Ánh Nhu cười ngại ngùng, nhanh chóng theo chân Hứa Phi Tuyết.

Rõ ràng cô và Tần Kính Thiên là một cặp vợ chồng hợp pháp, bây giờ lại khiến người ta có cảm giác như đang lén lút yêu đương, thật sự xấu hổ tới mức muốn độn thổ cho xong.

Đi vào phòng số 8, Giản Ánh Nhu lại gặp một vị trợ lý khác của Tần Kính Thiên là Lưu Phó Duy.

Tần Kính Thiên chủ động đứng dậy nhận lấy áo khoác của Giản Ánh Nhu, treo lên trên mắc áo, lại kéo ghế ra cho cô ngồi rồi nói:

“Chị Hứa và Phó Duy làm việc bên cạnh tôi đã nhiều năm, bọn họ cũng đã biết chuyện của chúng ta.”

Giản Ánh Nhu gật đầu không nói gì, chỉ nhìn Hứa Phi Tuyết và Lưu Phó Duy thêm một chút.

Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết lịch sự gật đầu với cô, cũng không nói gì thêm, sau đó lần lượt rời khỏi phòng.

Tần Kính Thiên tự tay múc một chén canh đầy cho Giản Ánh Nhu:

“Mấy năm qua, tôi cũng làm ăn một chút, cho nên bên cạnh cũng có vài người đi theo.”

Giản Ánh Nhu vô cùng hài lòng khi nghe anh chủ động giải thích, ngại ngùng cười với anh:

“Vâng, tôi có thể hiểu được.”

Buổi sáng có dì nấu bữa sáng đưa tới, bên người lại có những tướng tài như Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết, chỉ sợ bối cảnh của Tần Kính Thiên còn phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.

Giản Ánh Nhu không muốn hỏi quá chi tiết, dù sao cô đồng ý kết hôn với anh chỉ vì thấy anh khá tốt, không phải vì gia cảnh nhà anh.

Giản Ánh Nhu không hỏi nhiều, Tần Kính Thiên cũng không nói nhiều, hai người yên lặng ăn xong bữa cơm.

Hơn nữa từ nhỏ, gia đình Tần Kính Thiên đã giáo dục là ăn không nói ngủ không nói, cho nên anh cũng không quen nói gì trên bàn cơm.

Bữa cơm này cực kỳ yên tĩnh. Đợi tới lúc hai người đều đặt đũa xuống, Tần Kính Thiên mới hờ hững nói:

“Sau này có làm việc bận rộn tới mấy cũng không được bỏ bữa.”

Giản Ánh Nhu gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”

Đôi mắt phía sau cặp kính vàng của Tần Kính Thiên lập tức tối sầm, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời qua loa này, anh lập tức nói:

“Sau này tôi sẽ ăn trưa với em.”

Giọng điệu của Tần Kính Thiên hơi mạnh mẽ bá đạo, nhưng Giản Ánh Nhu cũng không chán ghét, ngẩng đầu lên cười với anh:

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần đã quan tâm, nhưng...”

“Tổng giám đốc Tần?”

Tần Kính Thiên hơi nhíu mày: “Nếu em đã gọi tôi một tiếng tổng giám đốc Tần, vậy em có định nghe theo câu mà tổng giám đốc Tần này vừa nói không?”

Mới vậy mà người đàn ông này đã dùng thân phận tới hù cô rồi.

Giản Ánh Nhu đã lăn lê bò trườn trong bộ phận kinh doanh của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân ba năm, bình thường cũng là một người lanh lợi, vậy mà lúc này lại không biết nên ứng phó thế nào với Tần Kính Thiên.

Tần Kính Thiên nắm chặt thời cơ, tiếp tục nói: “Vậy cứ quyết định thế đi.”

Giản Ánh Nhu không muốn trưa nào cũng “hẹn hò” với Tần Kính Thiên thế này, nhưng cô thật sự không tìm được cớ từ chối, đành phải gật đầu đồng ý.

Thậm chí cô còn tìm lý do yếu ớt tới mức không thể yếu ớt hơn để vội vàng chạy trốn. Nhìn bóng lưng Giản Ánh Nhu vội vàng chạy đi, sắc mặt Tần Kính Thiên hơi trầm xuống, đầu ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ trên mặt bàn, hình như đang suy nghĩ kế hoạch gì đó.

“Cậu chủ.”

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Kính Thiên.

Tần Kính Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt là vẻ lạnh lẽo quen thuộc: “Có chuyện gì?”

Người phụ nữ nói: “Mấy món này có hợp khẩu vị của cậu không?”

Tần Kính Thiên là người thói ở sạch, dường như không bao giờ ăn cơm ở ngoài, nhưng nhà hàng Bách Hợp này cũng là một trong những sản nghiệp dưới danh nghĩa anh.

Mà phòng số 8 vô cùng thanh nhã này cũng được bố trí dựa theo sự yêu thích của anh, tất nhiên việc ăn uống của ann cũng sẽ có người chuẩn bị riêng.

Từ nhỏ đến lớn, việc ăn uống của Tần Kính Thiên đều do người phụ nữ trung niên này phụ trách, bà ấy cũng hiểu rõ khẩu vị của Tần Kính Thiên.

“Sau này, mỗi bữa ăn đều phải chuẩn bị thêm hai món cay Tứ Xuyên, nhưng ít cay một chút.”

Tần Kính Thiên không trả lời mà trái lại đưa ra một mệnh lệnh.

Anh vẫn luôn ăn uống thanh đạm, mà Giản Ánh Nhu lại thích ăn thật cay, cô chưa từng nói những điều này cho Tần Kính Thiên, nhưng anh biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »