Anh vẫn ôm cô, nước mắt rơi lã chã dù xung quanh mọi người đang lo lắng bàn tán..
" Nghe nói hắn ta là kẻ điên đấy!"
" Đúng rồi, con trai Lâm gia đúng không? "
" Hay có khi anh ta là nguyên nhân làm cô gái đó bị tai nạn!"
" Chắc vậy rồi!"
Bao nhiêu tiếng xì xầm đều mang nội dung là anh. Một kẻ điên chẳng nhẽ không đáng để tôn trọng sao? Dù sao anh cũng là con người mà. Sao lại có thể nói tàn nhẫn như vậy? Họ đâu biết anh đau khổ đến nhường nào?
Một lát sau xe cứu thương được gọi đến. Họ định đưa cô lên xe nhưng anh vẫn cố níu.
Đừng bắt cô rời xa anh, làm ơn đừng để anh lại.
" Cô ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Anh hãy buông tay cô ấy ra! Nếu không sẽ muộn mất!"
Anh cố nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn bị nhuốm máu của cô nhưng bị trượt mất.
Đau lòng...tim anh như thắt lại...
Nhìn chiếc xe cứu thương đi mất. Anh vẫn ngồi đó nhìn đến khi chiếc xe khuất dần.
Lúc nãy mọi người nói anh là nguyên nhân khiến cô bị tai nạn. Điều đó khiến tâm trí anh bị bấn loạn.
Anh cứ nghĩ điều đó là sự thật...
Chính anh là người làm tổn thương cô ư?
" Tách...tách..."
Trời cũng bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa hòa cùng giọt nước mắt đau đớn trên khuôn mặt anh.
" Tránh ra...tránh ra...!"
Mẹ anh từ trong đám đông lao ra, nhìn thấy con trai mình ngồi giữa đường, trên tay và cả quần áo dính máu, đã thế cô lại không ở cạnh, bà hoảng sợ đến tột độ.
" Các người cút hết đi! Con trai tôi thì làm sao chứ? Liên quan gì đến nhà mấy người hả?"
" Các người rảnh đến mức đi soi mói người khác sao?"
Bà hét lớn,đám người lúc nãy liền tan dần.
Bà thấy khổ thay cho anh, họ nói anh bị điên này nọ, lòng bà càng bực tức. Tại sao họ lại không thương cảm cho anh chứ?
Bà liền ôm chặt lấy anh, hỏi đã xảy ra chuyện gì, bà còn hỏi cô đâu khiến những hình ảnh của cô hồi nãy lại ùa về.
" Xe đâm...vợ ngã...máu...máu!"
Anh nhìn vào những vết máu trên tay mình rồi lại gào lên.
Bà biết được anh ở đây là do có người chạy đến tìm bà trong khi bà đang lững thững gọi anh khi anh bị lạc. Trong lòng bà mong cô tìm được anh vậy mà tại sao lại xảy ra chuyện.
Anh run rẩy kéo áo bà, anh muốn đến chỗ cô, anh muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô, anh sợ bị bỏ lại.
Đừng để người con gái anh thương rời xa anh lần nào nữa...anh chịu đủ rồi...
" Chúng ta đến chỗ con bé nhé! Đừng lo, con bé sẽ không sao đâu!"
Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, ra lời nhẹ nhàng, tâm lý anh cần được ổn định.
Tại bệnh viện...
Cô được đưa vào phòng cấp cứu nên hai mẹ con anh chỉ có thể ngồi ngoài chờ đợi.