Tạ Linh vẫn còn trong cơn choáng váng vì những gì cô đã nghe thấy. Từ "VỢ TÔI" vẫn vang lên trong tai cô.
"Dư Nhân gọi Tư Quân là vợ. Điều đó có nghĩa là họ... không, điều đó không thể nào…"
Khi Tạ Linh đang đấu tranh với những suy nghĩ bên trong, cô nghe thấy một tiếng động lớn. Khi ngẩng đầu lên, cô thấy bố mình đã ngã xuống bàn kính, trán ông đang chảy máu.
"Bố!" cô hét lên, lao về phía bố mình.
Cha Tạ ngẩng đầu lên, mắt ông chạm vào mắt cô. Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt tái nhợt của con gái, ông cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ông không biết làm thế nào để đối mặt với con gái sau sự cố này. Ông bắt đầu tự trách mình vì tất cả những gì đang xảy ra hôm nay. Nếu không phải vì ông, con gái yêu quý của ông sẽ không bao giờ gặp kẻ vô ơn Trần Tư Quân.
....
Nhà họ Tạ và nhà họ Trần là hai gia đình có ảnh hưởng lớn trong nước. Cha Tạ và con trai thứ hai của nhà họ Trần, Trần Sênh là bạn thân.
Một ngày nọ, khi Trần Sênh đề nghị cha Tạ về việc kết hôn giữa Tạ Linh và cháu gái ông là Trần Tư Quân, cha Tạ không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay. Suy cho cùng, điều đó có lợi cho việc kinh doanh của họ và tương lai của con gái ông.
Ông vẫn nhớ rõ cách ông đã ép Tạ Linh đang du học trở về nhà kết hôn với Trần Tư Quân.
Ban đầu cô phản đối ý tưởng kết hôn quá sớm nhưng vì sự nài nỉ liên tục của bố, cô đã đồng ý gặp Trần Tư Quân rồi hẹn hò một thời gian để có thể hiểu cô ta, cha Tạ vui mừng chấp thuận.
Sau khi gặp Trần Tư Quân rồi dành thời gian với cô ta, Tạ Linh thấy cô ta rất thú vị, cuối cùng bắt đầu thích cô ta. Cô ta cũng rất ngọt ngào với cô, đối xử với cô rất tốt. Vì vậy, sau ba năm hẹn hò, cô cuối cùng đã đồng ý kết hôn với cô ta.
...
Nhìn con gái yêu quý của mình trong tình trạng đáng thương, cha Tạ cúi đầu nói, "Bố xin lỗi, Linh, xin hãy tha thứ cho bố."
Tạ Linh sững sờ trước lời xin lỗi của bố. Nước mắt không kiểm soát được bắt đầu lăn dài trên má cô.
Nắm lấy tay bố, cô lắc đầu mạnh mẽ, "Không sao đâu bố, đừng tự trách mình, đây là quyết định của con. Con sẽ không bao giờ trách bố vì chuyện này."
Bước về phía họ, Dư Nhân cười khúc khích, "Chậc chậc thật buồn khi thấy chị gái yêu quý nhất của tôi và bố cùng khóc. Để tôi gia nhập với các người nào. Cơ mà tôi nên cười to mới phải?"
Linh cảm thấy cơn giận bùng lên khi nghe những lời chế nhạo của cô ta. Nhắm mắt lại, cô hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh.
Nhìn chằm chằm vào em gái, Linh rít lên, "Còn dám đến gần chúng tôi."
Thấy Dư Nhân lùi lại một bước, Linh nói thêm, "Tại sao vậy Dư Nhân? Tại sao em lại làm điều này? Chị chưa bao giờ làm sai điều gì với em. Chị luôn yêu thương trân trọng em? Tại sao em lại làm thế này với chị, với gia đình chúng ta?"
"Chị chắc chứ chị gái? Rằng chị chưa bao giờ làm sai điều gì với em?" Dư Nhân cười nhạt.
Không đợi Linh trả lời, cô ta nói thêm, "Chị luôn lấy mọi thứ của em. Chị không bao giờ cho em bất cứ điều gì vì chị luôn coi thường em và đánh giá thấp về em. Mọi người luôn đề cao về chị. Mọi người nghĩ rằng em chẳng là gì so với chị. Chị lấy mọi thứ mà em đáng có. Chị luôn nhận được nhiều hơn những gì chị muốn. Còn em... em chưa bao giờ nhận được những gì em muốn. Chị thậm chí còn có được đặc quyền gặp mẹ trong những lúc cuối cùng nhưng em chưa bao giờ được gặp bà vì bố đã gửi em đến nhà dì. Sau khi mẹ mất, chị còn lấy cả bố khỏi em. Em ghét chị, em ghét chị nhất!"
Tạ Linh sững sờ khi nghe lý do của cô ta. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình.
Khi cô đang bận rộn sắp xếp cảm xúc của mình, Dư Nhân lại lên tiếng, "Bố luôn yêu thương chị hơn chỉ vì chị giống mẹ hơn em. Bố luôn coi chị quan trọng hơn tất cả. Ngay cả em cũng muốn du học như chị nhưng bố không bao giờ cho em cơ hội, bố không bao giờ cho em đi."
Nghe thấy vậy, cha Tạ đứng dậy nắm lấy tay Dư Nhân, "Không Dư Nhân, cái này không đúng, bố yêu thương cả hai con như nhau. Bố không muốn gửi con ra nước ngoài vì lúc đó con thường xuyên ốm đau nên bố lo lắng muốn giữ con bên cạnh. Đừng trách chị gái con như thế!"
"Không, bố nói dối, con biết mọi chuyện đều do chị ta. Đó là lý do... đó là lý do con quyết định lấy lại mọi thứ một lần. Con muốn chị ta cảm nhận được nỗi đau mà con đã chịu đựng trong nhiều năm. Con muốn biến cuộc đời chị ta thành địa ngục, vì vậy con đã lập kế hoạch, cũng không thể không kể đến sự giúp đỡ của vợ con."
….