Trong bữa tối sau đó, Dịch Hành chỉ ăn cơm trong bát, hầu như không đυ.ng đến các món ăn trên bàn.
Đây là kết quả của việc cậu tự kiềm chế, nếu không với tốc độ và lượng ăn của cậu, cả bàn người đều phải nhịn đói.
Lý do khiến cậu có thể kìm nén là nhờ tách trà đã làm dịu cơn đói của cậu và vì mấy món ăn này không hề ngon miệng.
Nếu trên bàn là món xúc tu bạch tuộc ngâm trong nước trà như trước thì những người khác sẽ không có cơ hội chạm đũa.
Sau bữa tối, mọi người lên lầu nghỉ ngơi.
Ông lão cúi đầu thu dọn bát đũa, như nhớ ra điều gì đó vội nhắc nhở: “Đêm nay gió lớn, thổi qua nhà và lá cây sẽ phát ra âm thanh lạ, có nghe thấy cũng đừng sợ, chỉ là gió thôi.”
Người Chơi với cái chân bị trật giờ đã gần như khỏi, chỉ là đi lại vẫn hơi chậm, cô lê bước cuối cùng lên lầu.
Nghe ông lão nói, cô chợt như nghĩ đến điều gì đó, mắt đảo qua đảo lại, mỉm cười đáp: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở, chúng cháu đã gặp đủ thứ kỳ quái rồi, chỉ là gió thôi, chẳng dọa nổi chúng cháu đâu.”
Mong rằng thật sự chỉ có gió.
Đi qua góc hành lang, từ trên lầu vang lên tiếng đóng cửa của Tổng Tài và Tay Đua, dưới lầu ông lão cũng bưng bát đĩa vào bếp.
Người Chơi giơ tay lên, vươn vào không trung bắt lấy ba lá bài rơi vào tay cô, cô nhìn qua một lượt rồi đưa một lá cho Dịch Hành.
Ánh mắt Dịch Hành trở nên sáng rực, xác nhận lại với Người Chơi: “Cho tôi à?”
Thấy Người Chơi gật đầu, cậu không chút do dự đưa lá bài lên miệng.
Người Chơi vội vàng giữ tay cậu lại, mặt đầy bất lực: “Con ơi, cái này không phải để ăn đâu.”
Cô hạ thấp giọng giới thiệu: “Đây là một thẻ không gian cấp D, bên trong có hai mét khối không gian, cậu có thể dùng điểm số để đổi lấy một số vũ khí cất bên trong để phòng thân.”
Việc đổi điểm rất tiện lợi nhưng việc chọn mua và đổi cũng cần thời gian, đôi khi chỉ vài giây thôi cũng quyết định thắng bại.
“Thậm chí cậu còn có thể tự mình vào trong đó. Tuy nhiên cần chú ý, nếu thẻ bài bị tấn công bởi một lực mạnh, nó sẽ tan biến và mọi thứ bên trong không gian cũng sẽ bị tiêu hủy theo.”
So với chức năng trước đó, chức năng này mới thực sự là thứ có thể cứu mạng.
Chỉ là Người Chơi nhớ lại lần trước, khi thẻ bài bị trúng đạn và biến mất, trong mắt cô không khỏi hiện lên chút sợ hãi.
Lúc đó thứ duy nhất cô mất liên lạc cùng khi thẻ bài tan biến chỉ là một số vật tư cô thu thập được. Nhưng nếu khi đó có người ở bên trong hoặc cô chính là người ở trong thẻ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“... Được thôi.” Dịch Hành miễn cưỡng đồng ý, cất thẻ bài vào túi làm lương thực dự trữ.
Vẻ mặt mất mát của một người đẹp luôn khiến người ta khó mà không động lòng, trong lòng Người Chơi tự tát mình một cái, nhắc nhở bản thân đây là trong phó bản nguy hiểm, mỗi ngày cô chỉ có thể rút ba lá bài nên mới ép mình nuốt xuống câu “Ăn đi, tất cả đều cho con ăn” sắp thốt ra.
“Đợi khi rời khỏi phó bản an toàn, mỗi ngày tôi sẽ rút ba lá bài tặng cậu.” Nói xong, Người Chơi nhanh chóng lủi vào phòng, đóng cửa lại, sợ rằng chậm một giây sẽ mềm lòng mà nói ra điều không nên nói.
Mỗi ngày ba lá bài!
Dịch Hành như thấy được nguồn thức ăn lâu dài, điều này khiến nét mặt cậu lập tức giãn ra, cậu mỉm cười nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại, nói với theo một câu: “Ngủ ngon.”