Chỉ thấy khi hai người kia đến dưới lầu, Người Chơi nhoài ra cửa sổ và gọi xuống: “Biệt danh của tôi là Người Chơi, còn các anh?”
Dịch Hành đưa tay lên trán, quả thật là một cách dò xét đơn giản và dễ hiểu.
Hai người đàn ông dưới lầu liếc nhìn nhau.
Người trẻ tuổi hơn trả lời thẳng thắn: “Tay Đua.”
Người lớn tuổi hơn cau mày, do dự một lúc mới nói: “Tổng Tài.”
“Phụt, thật là một biệt danh bá đạo.” Người Chơi không nhịn được cười.
Tay Đua cũng cố nén cười.
Tổng Tài chỉnh lại kính, nhân tiện liếc người bên cạnh một cái.
Tay Đua vội vàng ngừng cười, nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta cũng nên tìm chỗ nghỉ.”
Ông lão đã đợi sẵn mời hai người vào nhà, sắp xếp xong phòng rồi lại xuống lầu tiếp tục công việc.
Khi hai người bước vào phòng của Người Chơi, họ mới phát hiện trong phòng còn một người khác.
Thiếu niên xinh đẹp đứng yên lặng bên cửa sổ khiến căn phòng nhỏ hẹp u ám như được chiếu sáng, mang vẻ đẹp như một ngôi nhà trong truyện cổ tích.
Dịch Hành liếc nhìn họ, thản nhiên nói: “Thao Thiết.”
“À…” Tay Đua như vừa tỉnh mộng, lại như vẫn còn chìm trong giấc mơ. Cậu ta nín thở bước lên trước, không chớp mắt nhìn Dịch Hành, hồi hộp hỏi: “Xin hỏi, cậu là người thật sao?”
Dịch Hành chăm chú nhìn cậu ta một cái, đáp: “Tất nhiên.”
“Ê ê ê, chú ý chút, đừng có lại gần cậu ấy thế.” Người Chơi suýt nhảy lên, nếu không phải vì chân không tiện, chắc giờ cô đã xông đến trước mặt Tay Đua và chắn ngang trước Dịch Hành rồi.
Có người nhanh hơn cô ra tay.
Tổng Tài bước nhanh tới, kéo Tay Đua ra, nói: “Xin lỗi, em trai tôi hơi nghịch ngợm, làm phiền các bạn rồi.”
“Hai người là anh em?” Người Chơi ngạc nhiên.
“Ừ.” Tổng Tài khẽ đáp.
Người Chơi thở dài: “Tốt quá…” Ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, có người bầu bạn bên cạnh là điều tuyệt vời.
Nhưng cũng không hẳn là tốt, nếu cả hai anh em đều bị “Vô Hạn Nhạc Viên” ràng buộc, một khi có chuyện xảy ra, gia đình họ sẽ mất cả hai đứa con.
“Không có gì tốt cả.” Tổng Tài cúi đầu, ánh đèn trắng vàng mờ mờ của bóng đèn dây tóc chiếu vào đôi mắt anh ta, đổ xuống một vùng bóng tối.
Tay Đua đặt tay lên vai anh trai mình: “Lỗi tại em, vì em chưa đủ mạnh lại quá nóng nảy, lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng.”
Tổng Tài liếc nhìn cậu ta: “Hy vọng lần này em sẽ trưởng thành hơn một chút.”
“Nghe lời anh hết, ai bảo mỗi ngày em đều nợ anh điểm tích lũy chứ.” Tay Đua nói đầy bất đắc dĩ.
Người Chơi có chút ngưỡng mộ tình cảm bảo vệ lẫn nhau của họ, không khỏi nhìn sang Dịch Hành.
Dịch Hành đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang quan sát gì, tóm lại cậu chẳng hề bận tâm đến những người đồng đội mới, cũng chẳng để ý họ có thể mang đến manh mối gì.
Người Chơi thu lại ánh mắt, hỏi hai anh em: “Các anh có tìm được manh mối gì không?”
Tổng Tài suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng tôi đã hỏi thăm dân làng về ‘hải quái’ nhưng họ đều biến sắc khi nghe tới, tỏ ra rất sợ hãi, không muốn nhắc đến.”
Người Chơi cũng nói: “Bọn tôi vừa đến thì bị một bà điên đuổi cả buổi, vẫn chưa kịp tìm hiểu gì.”
Xem ra cả hai bên đều chưa thu được manh mối hữu ích nào.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
Tay Đua, người đứng gần nhất bước tới mở cửa.
Ông lão khi nãy đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ quýt nở một nụ cười: “Cơm nước xong rồi, xuống ăn đi.”