Chương 15: Không được ăn bạn nấm!

Dịch Hành khẽ gật đầu, ra hiệu rằng cậu đã hiểu.

Người Chơi lập tức đưa khăn giấy lên một lần nữa.

"Tôi không cần thứ này." Dịch Hành nhìn về phía những người mà cậu đã trói lại, hay có lẽ nên gọi họ là những kẻ nhiễm bệnh.

Hương thơm phát ra từ cơ thể những kẻ nhiễm bệnh ngày càng đậm, đậm đến mức như sắp tràn ra ngoài.

Dịch Hành cúi người, đưa tay lên ngực con chó đen lớn, chạm vào một thứ gì đó trơn tru trong đám lông.

Thứ đó có phần trên là một nửa hình cầu, phần dưới là một thân trụ dài giống như...

"Đừng lại gần những kẻ nhiễm bệnh!"

Người Chơi vội vàng bước tới, định kéo Dịch Hành lại.

"Bào tử sẽ hút dinh dưỡng trong cơ thể kẻ nhiễm bệnh, phát triển thành nấm và nở bung ra khỏi cơ thể. Những cây nấm đó có khả năng lây nhiễm không kém gì bản thể của loài nấm."

Giống như một cây nấm.

Ngón tay Dịch Hành khẽ động, cậu nhổ cây nấm ra.

Cậu rút tay về và nhìn rõ hình dạng của cây nấm mà cậu vừa hái.

Cây nấm có màu xanh thẫm, trong suốt như thạch.

Khi Dịch Hành di chuyển, những điểm sáng nhỏ từ dưới mũ nấm rơi xuống như những hạt đường rắc nhẹ nhàng.

Trông nó thật ngon mắt.

Người Chơi sững người: "Nhanh, nhanh nín thở, vứt nó đi!"

Nhưng trong mắt Dịch Hành chỉ còn lại cây nấm nhỏ trong suốt trước mặt, cậu không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa.

Cậu đưa cây nấm lên miệng và nuốt trọn.

Miến thì cần phải nấu chín nhưng với những cây nấm giống như thạch này, chúng chỉ là một món tráng miệng mà thôi.

Ai lại nấu chín món tráng miệng chứ?

[Không được ăn bạn nấm!]

[Nấm xanh xanh, thân trắng trắng, ăn xong nằm chung một tấm ván nha.]

[Chỉ ăn một cây nấm thì chắc không sao đâu? Liệu có bị tính là chết không?]

["Vô Hạn Nhạc Viên" thực sự có cơ chế ngộ độc thực phẩm. Lần trước tôi theo dõi một streamer chạy trốn giả, anh ta đã ăn bánh ngọt trên bàn và ngay lập tức gục xuống, sau đó bị thợ săn xuất hiện mang đi.]

[Xong rồi, có lẽ đây là lần cuối Dịch Hành phát sóng trò chơi này, hãy trân trọng từng khoảnh khắc này đi.]

Dịch Hành hân hoan nheo mắt lại.

Ngọt, mềm mịn, tan ngay trong miệng, cảm giác ngon đến không ngờ.

Cậu có thể ăn thêm một trăm cái nữa!

Không, một vạn cái!

Dịch Hành đưa mắt nhìn về phía những người nhiễm bệnh khác.

"Grừ ừ ừ..." Con chó đen bị lấy mất nấm đột nhiên tru lên.

Ánh mắt của nó khôi phục lại sự tỉnh táo, khi phát hiện mình bị trói cùng với một đám người lạ, nó trở nên hoảng loạn, không ngừng giãy giụa và gào thét.

Dịch Hành cảm thấy phiền, cậu đưa tay xoay nhẹ sợi dây trên cổ con chó, dễ dàng cắt đứt nó.

Con chó đen lao vọt đi.

Dịch Hành tiếp tục hái một cây nấm lớn hơn trên ngực một kẻ nhiễm bệnh khác và đưa vào miệng, một lần nữa bị hương vị của nó chinh phục.

"Người Chơi, tình hình của cô thế nào?"

Trong tai nghe vang lên giọng của An Vô Mộng, Người Chơi khó khăn lấy lại giọng nói của mình, liếʍ môi và đáp:

"Tôi nghĩ... tôi ổn."

An Vô Mộng: "Tôi đã tìm khắp tòa nhà nhưng không thấy Thao Thiết đâu, có thể cậu ta đã rơi vào tay Nấm rồi."

"Không."

"Cái gì?" An Vô Mộng nghi hoặc.

Người Chơi nhìn Dịch Hành ăn nốt cây nấm cuối cùng trên người kẻ nhiễm bệnh, cảm xúc phức tạp nói:

"Cậu ấy không rơi vào tay Nấm mà ngược lại, những cây nấm nhỏ của Nấm đều đã rơi vào bụng cậu ấy rồi."

An Vô Mộng: "???"