Chương 8

Thẩm Gia Lạc vui sướиɠ nhận tiền Lam Tư Tư và Thẩm Sơn Hải chuyển đến, sau đó quay sang Thẩm Phù đang xem tin tức buổi trưa, anh hỏi cậu: "Phù Phù, trưa nay chúng ta ăn ngoài này nhé, em có muốn ăn gì không?"

Đúng lúc đó, tin tức buổi trưa đang chiếu quảng cáo về một quán lẩu đã mở hơn một trăm chi nhánh trong năm nay, Thẩm Phù không cần suy nghĩ, lập tức đáp: "Chính là cái này."

"Lẩu à, được, hôm nay anh sẽ dẫn em đi ăn lẩu." Thẩm Gia Lạc tính toán hai người ăn một bữa lẩu tối đa chỉ tốn hai ba trăm, như vậy anh cũng có thể kiếm được kha khá rồi, nên lúc này anh cười tươi như đóa hoa.

Chờ đến khi Thẩm Phù xem xong tin tức buổi trưa, hai anh em cùng rời nhà, đi xuống dưới lầu, vừa lúc gặp một ông lão đang dẫn cháu trở về nhà sau giờ học thêm.

Ông lão họ Vương, thường ngày cũng có qua lại với nhà họ Thẩm, thỉnh thoảng gặp nhau trong hành lang cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau, đều rất lịch sự.

Gương mặt tuấn tú của Thẩm Gia Lạc nở nụ cười, vẫy tay chào ông Vương và cháu của ông: "Ông Vương, ông dẫn cháu từ lớp học thêm về rồi à."

Tuy nhiên, ông Vương thường ngày luôn tươi cười chỉ liếc nhìn Thẩm Phù đang đi sau Thẩm Gia Lạc một cái, mặt không biểu cảm nắm lấy tay cháu mình định chào hỏi, kéo cháu vội vã lên lầu, cố ý lờ đi lời chào của Thẩm Gia Lạc.

Buổi sáng Thẩm Phù mới học cách chào hỏi khi gặp người quen, giờ thấy ông Vương không thèm để ý đến Thẩm Gia Lạc, tự hỏi: "Anh ơi, sao ông ấy lại không thèm để ý đến chúng ta?"

Thẩm Gia Lạc hiểu rõ tình hình, mặt lập tức âm trầm, sau đó vỗ vỗ cái đầu bông xù của Thẩm Phù: "Vậy thì chúng ta cũng không cần để ý đến ông ấy."

Bước thêm vài bước nữa, gặp bà Lý, người hôm qua đã cho Thẩm Phù hai quả cam, bà ấy cũng đang trên đường về nhà.

Thẩm Phù suy nghĩ một chút, chủ động bước lên phía trước một bước: "Cháu chào bà Lý ạ."

Bà Lý nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, sững sờ một chút, vì hôm qua Thẩm Phù đội mũ, bà ấy không thấy rõ mặt của cậu, nhìn thấy Thẩm Gia Lạc bên cạnh mới phản ứng lại.

Cũng không ngờ rằng Thẩm Phù mới tỉnh lại không bao lâu đã có thể nói chuyện lưu loát như vậy.

Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt già nua hiền từ của bà hiện lên nụ cười: "À, là Phù Phù à, bà cũng chào cháu, cháu và anh cháu định đi đâu thế?"

"Tụi cháu đi ăn lẩu ạ."

"À, lẩu à, lẩu ngon lắm, nồi lẩu cà chua kia thì ngon hết sảy, lần trước con trai và con dâu của bà từng dẫn bà đi ăn rồi." Bà Lý vui vẻ nói.

Các câu chuyện nhỏ tiếp theo đối với Thẩm Phù có phần hơi quá sức, nhưng có Thẩm Gia Lạc ở đó, anh luôn là người không trả lời không sót bất cứ câu nào.

Vài phút sau, chào tạm biệt bà Lý, hai anh em tiếp tục đi về phía trước.

Và kho tàng kiến thức nhỏ bé của Thẩm Phù cũng được bổ sung thêm.

Chỉ là trên đoạn đường tiếp theo, Thẩm Gia Lạc trông có vẻ mệt mỏi, mái tóc vàng óng ánh của anh hơi rủ xuống, không mấy tươi tỉnh.

Thẩm Phù theo bản năng cảm thấy có lẽ điều này liên quan đến ông Vương lúc nãy.

"Anh ơi?" Thẩm Phù nghiêng đầu, ánh mắt vô thức tràn đầy lo lắng.

Cảm nhận được sự quan tâm của em mình, Thẩm Gia Lạc lắc đầu: "Anh không sao, chỉ là hơi tức giận một chút."

"Vì sao lại tức giận?"

Thẩm Phù biết tức giận là một cảm xúc không tốt.

Nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của em trai, Thẩm Gia Lạc thực sự không muốn nói ra lý do mình tức giận, rõ ràng ông Vương cảm thấy rằng Thẩm Phù sau nhiều năm hôn mê giờ mới tỉnh lại, trí óc sẽ không minh mẫn, vì thế mới không muốn cho cháu mình tiếp xúc với Thẩm Phù.

Tuy nhiên, Thẩm Phù là một đứa trẻ thông minh, dù lúc này Thẩm Gia Lạc không nói ra nguyên nhân, sau này cậu cũng sẽ hiểu được, chỉ sợ đến lúc đó cậu sẽ càng thêm buồn lòng.

Thẩm Gia Lạc suy tư trong chốc lát, rồi nói: "Nói như thế này đi, giả sử bây giờ em có hai quả táo, còn anh thì không có quả nào, em sẽ vì anh không có quả táo mà khinh thường anh, không nói chuyện với anh sao?"

Thẩm Phù lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."

"Đúng vậy, nhưng trên thế giới này không phải ai cũng tốt như Phù Phù, có một số người sẽ cảm thấy họ có nhiều thứ hơn người khác, từ đó họ khinh thường những người có ít hơn mình, họ đều tồn tại khách quan." Thẩm Gia Lạc nói.

Hai mắt Thẩm Phù tròn xoe, nghiêng đầu, cảm thấy xã hội loài người thật sự phức tạp.

Là người duy nhất trong xã hội bình thường này có được dị năng, cậu cũng chưa bao giờ vì thế mà đi khinh thường người khác.

Sao cậu lại bị người ta chán ghét trước chứ?

Thẩm Phù phồng má, hơi tức giận, nghiêm túc thảo luận với Thẩm Gia Lạc: "Anh, ông ấy không phải là người ông tốt, sau này chúng ta không chào hỏi ông ấy nữa!"

Thẩm Gia Lạc bị dáng vẻ này của Thẩm Phù làm cho bật cười, những ưu phiền trong lòng cũng tan biến hết.