Sau khi ăn xong, mọi người trong nhà họ Thẩm cùng ngồi lại trong phòng một lúc, Thẩm Gia Lạc cố ý chuyển kênh tivi sang kênh dành cho trẻ em, để Thẩm Phù xem hình ảnh chiếc máy sấy tóc màu hồng đang nhảy múa trong vũng nước trên tivi.
Thẩm Phù đã từng thấy máy sấy tóc ở bệnh viện, chỉ là cậu thấy lạ lùng không hiểu tại sao chiếc máy sấy lại có thể di chuyển và nhảy vào vũng nước, độ kinh dị của nó không khác gì những quái đàm trong thế giới mà cậu từng sống.
Thấy Thẩm Phù không hứng thú với chú lợn Peppa, vô tình lướt mắt nhìn đi nơi khác, Thẩm Gia Lạc mới thôi và đổi sang kênh tin tức.
Lần này Thẩm Phù lại chăm chú theo dõi, ngay cả sợi tóc cũng không lạc loài.
Để hấp thụ kiến thức mới của thế giới này, kênh tin tức chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Kênh tin tức đang phát bảng lương trung bình của các nhóm tuổi khác nhau.
Thẩm Phù biết lương là gì, cậu đã từng nghe các chị y tá trong bệnh viện bàn luận về nó.
Trong thế giới này, nếu lương không cao thì có nghĩa là sẽ phải "ăn đất".
Ngay cả trong thế giới đầy rẫy quái đàm và thiếu tài nguyên, việc phải "ăn đất" cũng là điều vô cùng bi thảm.
Do đó, Thẩm Phù rất quan tâm đến chuyện lương lậu, lắng nghe với thái độ cực kỳ nghiêm túc. Thẩm Sơn Hải thấy Thẩm Phù chăm chú như vậy, không nhịn được hỏi: "Phù Phù có biết lương là gì không?"
Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Phù tràn ngập vẻ nghiêm túc: "Tiền."
Thẩm Sơn Hải không ngờ rằng cậu thực sự có thể hiểu được, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Trong mười tám năm qua, cả gia đình họ đã kiên trì đến thăm Thẩm Phù hai đến ba lần mỗi tuần, và mỗi lần đến đều luân phiên đọc sách cho cậu nghe vài giờ.
Bác sĩ nói rằng Thẩm Phù học nói nhanh sau khi tỉnh lại là nhờ vào việc họ kiên trì đọc sách cho cậu nghe.
"Phù Phù nói cũng không sai," Thẩm Sơn Hải cười nói, "Tiền này là phải làm việc mới có được, giống như cha ở công ty làm một vị lãnh đạo nhỏ, làm việc năm ngày một tuần, đôi khi còn phải tăng ca, như vậy mới kiếm được tiền."
“Mẹ cũng vậy, nhưng mẹ là một nhϊếp ảnh gia, thời gian làm việc tự do hơn cha con, có thể tự chọn có muốn đi làm hay không.” Lam Tư Tư làm nhϊếp ảnh gia chụp ảnh chân dung, thường xuyên tùy tâm trạng mà nhận công việc.
Thấy cha mẹ đều đã giới thiệu xong công việc của mình, Thẩm Phù không tự giác nhìn về phía Thẩm Gia Lạc, chờ đợi anh ấy mở lời.
Thẩm Gia Lạc cúi đầu, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt, trông có vẻ khá nặng nề, anh chậm rãi nói: "Anh... anh hiện đang tạm thời thất nghiệp ở nhà, chưa có công việc."
Thẩm Phù: "... Vậy anh phải ăn đất sao?"
Các cô y tá đã nói, không có công việc tức là không có tiền, vậy thì Thẩm Gia Lạc chỉ có thể ăn đất thôi.
Thẩm Gia Lạc vẫy tay: "Ăn đất nghe có vẻ quá, anh đang ăn bám, tức là đang tiêu tiền của cha mẹ."
Thẩm Phù: "..."
Rất tốt, hiểu biết kỳ lạ về thế giới này của cậu lại tăng thêm một điểm.
Thẩm Gia Lạc thực sự rất quan tâm đến cách nhìn của em trai về mình, thấy Thẩm Phù có vẻ như vậy liền vội vàng bổ sung: "Không phải hoàn toàn dựa vào cha mẹ đâu, anh có một công việc bán thời gian, cũng có thể kiếm được không ít tiền, chỉ là công việc này hơi mệt, không thể làm hàng ngày."
Thẩm Phù gật gù hiểu rõ, kiến thức về gia đình mình lại sâu sắc hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Sơn Hải reo lên, ông nhận được một tin nhắn.
Ông mở khóa điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, ánh mắt dưới kính mắt trở nên sắc bén hơn một chút, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại hoàn toàn, sau đó với giọng điệu áy náy nói: "Có chút việc khẩn cấp ở công ty, ngày mai phải làm thêm, không thể ở cùng các con được."
"Không sao đâu, cha mẹ có việc thì cứ đi làm, ngày mai con không phải đi làm bán thời gian, có thể ở nhà cùng Phù Phù." Thẩm Gia Lạc rộng lượng vẫy tay, tự nguyện xung phong.
"Ngày mai con sẽ lấy những quyển vở học viết chữ cũ ra, dạy Phù Phù một chút, cũng coi như tái sử dụng đồ cũ." Thẩm Gia Lạc học sư phạm mầm non khi đi học đại học, bây giờ dạy Thẩm Phù cũng coi như là chuyên môn phù hợp.
"Cũng tốt, đúng lúc có một việc muốn tìm mẹ, mẹ còn đang phân vân không biết có nên nhận hay không, biết ngày mai có Gia Lạc chăm sóc Phù Phù thì mẹ cũng yên tâm." Lam Tư Tư nói.
Thẩm Phù muốn nói rằng mình không cần người chăm sóc, lời này cậu đã nói đi nói lại nhiều lần, nhưng mọi người vẫn không yên tâm để cậu một mình, cậu tạm thời cũng không nghĩ ra phương án nào tốt để làm cho gia đình yên lòng, đành phải tạm thời chấp nhận như vậy.
. . .