Càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, cuối cùng Thẩm Gia Lạc cũng nhận ra: "Hôm nay em sao vậy? Sao lại nói giống như anh đang làm công việc gì đó không chính đáng vậy."
Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh trai, Thẩm Phù không nói thẳng là Thẩm Gia Lạc đang đi đòi nợ bằng bạo lực, chỉ đưa tay chỉ vào vạt áo của Thẩm Gia Lạc: "Anh ơi, trên áo anh có máu."
Biểu cảm của Thẩm Gia Lạc cứng lại trong chốc lát, nhưng chỉ mấy giây sau, khả năng đối nhân xử thế nhiều năm qua đã giúp anh nhanh chóng tìm được lý do: "À, anh biết rồi, em cảm thấy anh ở bên ngoài làm đòi nợ bằng bạo lực đúng không? Không có chuyện đó đâu, máu trên người anh đây là do hăng hái làm việc tốt, là người của công ty bên cạnh đòi nợ người ta bằng bạo lực, anh qua giúp đỡ họ khuyên bảo thôi!"
Khuôn mặt điển trai rạng rỡ của anh tràn đầy sự chân thành, vừa nói vừa dùng ngón tay cái chỉ vào chiếc răng nanh hở ra, tự khen: "Anh trai em làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ!"
Tay Thẩm Phù đang chọn công việc khẽ khựng lại, nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
"Anh trai em đã bao giờ lừa em chưa." Thẩm Gia Lạc cười, định đưa tay trái ra vuốt mái tóc bồng bềnh của Thẩm Phù, nhưng lại khựng lại, đổi sang tay phải.
Thẩm Gia Lạc nói chuyện nửa thật nửa giả, ngay cả người sành sỏi cũng chưa chắc đã nhìn ra được sơ hở của anh, huống chi là một nhóc Thẩm Phù.
Cậu nhanh chóng tin tưởng, khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, vỗ ngực mình: "Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng sau này chỉ có thể gặp anh qua song sắt thôi."
Thẩm Gia Lạc: "..."
"Đúng rồi anh, anh mau cởϊ áσ ra để em giặt cho đi, trên mạng nói quần áo dính máu phải giặt càng sớm càng tốt, không thì sẽ không giặt sạch được." Nguy cơ đã được giải trừ, Thẩm Phù cũng có tâm trạng để lo lắng những chuyện khác.
Thẩm Gia Lạc xua tay: "Không cần đâu, chuyện nhỏ này anh tự giải quyết được, em mau ăn đi."
Nói rồi, anh quay người mở cửa nhà vệ sinh, đi vào trong khóa cửa một mạch.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt điển trai của Thẩm Gia Lạc lập tức nhạt đi, trong gương phản chiếu gương mặt hơi tái nhợt của anh sau khi thả lỏng.
Anh giơ cánh tay trái lên, xắn tay áo để lộ ra một cánh tay với đường nét lưu loát và cơ bắp rõ ràng, chỉ là trên cánh tay đó có một dấu ấn hình Bách khoa toàn thư về sinh vật bóng tối và có kích thước bằng một con chuột.
Trên bìa cuốn Bách khoa là một con mắt nhiều đồng tử tai hoạ, mỗi đồng tử của nó đều có một mạch máu nhỏ kéo dài ra bên ngoài, giống như rễ cây cắm sâu vào da thịt cánh tay của Thẩm Gia Lạc, hút máu và chất dinh dưỡng của anh.
"Chậc, mấy ngày không nhìn, lại nhiều thêm nữa rồi." Thẩm Gia Lạc cụp mắt thở dài, kéo tay áo lên, sau đó cam chịu kéo vạt áo sau lên, thoa một ít bột giặt để chà vết máu.
Kiên nhẫn chà xát vài phút, trên vạt áo vẫn còn vết hồng nhạt như cũ, Thẩm Gia Lạc lập tức nổi giận, dứt khoát cởϊ áσ hoodie ra, cầm nó đi ra ngoài.
Anh mặc áo phông dài tay bên trong áo hoodie, nên không sợ lộ thứ trên cánh tay.
Thẩm Phù thấy anh trai ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ nghĩ rằng anh đã giặt sạch vết máu và đi ra phơi áo, cậu nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu tiếp tục xem bản tin buổi trưa, nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng động nhẹ vang lên trong phòng khách.
Cậu quay đầu lại, thấy Thẩm Gia Lạc vẫn giữ nguyên tư thế ném quần áo vào thùng rác, còn chiếc áo khoác hoodie vừa nãy đã bị anh vứt vào thùng rác, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thẩm Phù, anh vô tội trả lời: "Giặt rồi, mà giặt không sạch được, thôi thì cứ mua cái mới đi."
Thẩm Phù: ? ? ? ! ! !
Cái đầu nhỏ của Thẩm Phù hoang mang cực độ, gia đình họ khi nào lại có điều kiện tốt đến mức có thể tùy tiện vứt quần áo như vậy thế?!
Cậu giống như con mèo bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên khỏi ghế sofa lao đến bên thùng rác, nhanh như chớp lấy cái áo bẩn ra: "Chiếc áo này trông vẫn còn tốt lắm, để em giặt lại lần nữa xem sao."
Thẩm Gia Lạc đưa tay muốn giữ cậu lại, nhưng động tác của Thẩm Phù lúc này nhanh bất ngờ, căn bản không cho anh cơ hội, vèo cái đã lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Thẩm Gia Lạc đến cạnh cửa để xem, thấy Thẩm Phù nghiêm túc như đang làm nghiên cứu khoa học, xem một video hướng dẫn "Cách giặt sạch vết máu" như báu vật, sau đó học theo video lấy ra nhiều loại chất tẩy rửa khác nhau và bắt đầu thử nghiệm.
Khoảng mười phút sau, Thẩm Gia Lạc kinh ngạc nhìn thấy Thẩm Phù thực sự giặt sạch vết máu trên vạt áo mình.
Đôi mắt Thẩm Gia Lạc trợn to, nhất thời buột miệng thốt lên: "Thật sự có thể giặt sạch được luôn, vậy thì mấy cái trước kia mình vứt đi đều phí..."
Thẩm Phù đắm chìm trong thế giới giặt giũ, nghe Thẩm Gia Lạc có vẻ như đang nói chuyện với mình mới vặn khoá vòi nước: "Anh, anh vừa nói gì thế?"
Thẩm Gia Lạc vội vàng lắc đầu: "Không có gì, không có gì đâu, chỉ là khen em giỏi thiệt đó, quần áo khó giặt sạch như vậy mà cũng xử lý được!"