[Aaaa! Bà có thôi đi không! Bức ảnh này không phải đã đẹp lắm rồi sao!]
[Tôi không làm nữa, không làm nữa!]
[Bà ăn sống tôi đi!]
[Tôi xin bà đấy! ! ! ! !]
...
Lam Tư Tư phớt lờ tất cả những lời cầu xin của "Bức ảnh Hoàn Hảo", nhẹ nhàng gạt tóc bên tai cười tới mức dịu dàng rung động lòng người, nhấc ly trà sữa nóng bên cạnh lên uống một ngụm: "Mi nói xong chưa? Nói xong rồi thì tiếp tục chỉnh, tao đã hứa với người ta là gửi ảnh trước sáu giờ."
[Bức ảnh Hoàn Hảo: ... ...]
[Bức ảnh Hoàn Hảo: Đồ độc ác! Đồ đàn bà độc ác!]
Sau cùng vì sợ chết, nó vẫn không dám thực sự chọc giận một quái đàm cấp cao như Lam Tư Tư, chỉ đành tiếp tục uất ức chỉnh ảnh.
Trong phòng khách, Thẩm Phù mơ hồ nghe thấy tiếng nói từ phòng đọc sách, không nhịn được nhìn về phía Thẩm Gia Lạc: "Anh à, không phải mẹ đi làm rồi sao? Sao trong phòng vẫn còn tiếng nói vậy."
Thẩm Gia Lạc mải mê chơi điện thoại, tùy ý đáp: "Có lẽ mẹ đang tự nói một mình thôi, bà ấy thường xuyên như vậy, không cần để ý."
Thẩm Phù: "... Ồ."
Vừa làm việc vừa tự nói một mình, hình như...hình như cũng khá bình thường nhỉ? Quả thật rất nhiều người có thói quen này.
Vào lúc 5 giờ 59, "Bức Ảnh Hoàn Hảo" vội vàng hoàn thành công việc, cuối cùng cũng chỉnh xong ảnh, đóng gói và gửi cho Lam Tư Tư .
Lam Tư Tư nhấn giữ và chuyển tiếp cho khách hàng, ngay lập tức nhận được một loạt lời khen thổi phồng từ phía đối diện, ca ngợi thẩm mỹ và kỹ thuật của của bà.
Đồng thời, khoản thanh toán cuối cùng cũng được chuyển đến.
Lam Tư Tư nhìn vào khoản tiền cuối cùng nhận được, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, sau đó như ban ân xá cho cả thế giới, nói với máy tính: "Được rồi, công việc hôm nay của mi chỉ làm đến đây thôi."
Máy tính như được ân xá, màn hình nhấp nháy hai lần, sau đó tự động tắt máy.
Lam Tư Tư để phòng đọc sách khôi phục như bình thường, cất máy tính vào tủ có khóa, sau đó mở cửa phòng đọc sách trở lại phòng khách.
Lúc này, Thẩm Phù đang tự học những chữ cái hiếm gặp, nhìn từng chữ từng chữ rất chăm chú, cái đầu nhỏ đáng yêu của cậu lắc lư.
So với cậu, Thẩm Gia Lạc đang ôm điện thoại chơi đầy nghiêm túc trong mắt Lam Tư Tư trông như đã phạm tội ác tày trời.
Những năm gần đây, việc tiếp xúc nhiều với loài người đã khiến Lam Tư Tư học được không ít tính cách của họ, thậm chí cả việc mẹ người ta la rầy con cái cũng đã học được kha khá.
Bà tiến đến bên cạnh Thẩm Gia Lạc, bất ngờ mở lời: "Con nói xem, con lớn thế này rồi, ba con đang bận rộn trong bếp mà con cũng không chịu giúp một tay."
Dù nói vậy, Lam Tư Tư cũng không thực sự muốn Thẩm Gia Lạc làm gì, bởi trong mắt ba mẹ, con cái thường là những đứa trẻ vụng về nâng không được vác cũng không xong, họ chỉ là ngoài miệng phàn nàn, chứ không thực sự mong đợi con cái giúp đỡ.
Thẩm Gia Lạc hiểu rõ điều này, hàm hồ đáp lại một tiếng rồi tiếp tục mải mê chơi điện thoại.
Quả nhiên, Lam Tư Tư không nói thêm gì nữa, đang định đi vào trong bếp.
Tuy nhiên, vừa mới đi được vài bước, cổ tay bà đã bị đứa trẻ thành thật duy nhất trong nhà kéo lại, bà quay đầu, đối diện với đôi mắt đen trong trẻo, sạch sẽ của Thẩm Phù.
"Mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ đi giúp ba." Thẩm Phù với khuôn mặt đầy chân thành, nói xong lập tức đi về phía bếp.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Lam Tư Tư cảm thấy lòng mình như tan ra, lúc hồi tỉnh lại, trong mắt và trong lòng đều tràn ngập ý cười: "Không cần đâu, bếp núc nguy hiểm, Phù Phù chỉ cần chăm sóc bản thân là được."
Nghe vậy, Thẩm Gia Lạc đang vật lộn trên ghế sofa ngẩng đầu lên: "Mẹ à, vừa rồi mẹ đâu có nói thế với con đâu, mẹ phân biệt như vậy, trái tim bé nhỏ của con sẽ trở lên biếи ŧɦái mất!"
Lam Tư Tư cười lạnh: "Trái tim bé nhỏ ư, con cái nhà ai có trái tim bé nhỏ mà có thể mặt dày mày dạn ăn bám nhiều năm như con? Hơn nữa, Phù Phù mới thức tỉnh được mấy ngày, sao con có thể so đo với Phù Phù!"
Thẩm Gia Lạc: "..."
Anh co rụt đầu lại, như một con cá chết, không còn động đậy nữa.
Thẩm Phù thấy Thẩm Gia Lạc như vậy, cứ tưởng rằng đối phương thực sự buồn bã, vội vàng tiến lại gần, cẩn thận từng li từng tí, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Anh à, anh không sao chứ?"
Thẩm Gia Lạc vốn chỉ muốn tùy ý trêu chọc, không ngờ rằng em trai sẽ ngốc nghếch tiến lên an ủi mình, lúc này lòng anh trở nên mềm mại, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ: "Đó đều là anh giả vờ thôi, da mặt anh dày lắm, nếu không sao có thể sống bằng nghề ăn bám được."
Thẩm Phù: "..."
Cậu cảm thấy hiểu biết của mình về thế giới này, dường như lại tăng thêm một chút.