Chương 21

Cerberus không thể nhận ra thân phận của Lam Tư Tư, chỉ cảm thấy khí thế của đối phương áp đảo người khác, sức mạnh chắc chắn cũng vượt xa bản thân nó. Chỉ cần bị bà nhìn một cái, nó đã có thể mơ thấy ác mộng liên tục ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Lúc này, nó bị dọa đến nỗi toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, nó cúi đầu càng thấp hơn, sợ hãi mà dán chặt vào sàn nhà.

Lam Tư Tư đâu biết rằng con chó này đã sợ đến mức không dám chạy, chỉ nghĩ nó không sợ mình nên nhìn nó một lúc, rồi quay đầu hỏi Thẩm Gia Lạc: "Con chó nhỏ này cũng khá đáng yêu đấy, mẹ nghe Phù Phù nói là bạn của con tặng, nhớ cảm ơn người ta cho tốt nhé."

"Con biết rồi." Thẩm Gia Lạc ngoan ngoãn đáp một tiếng.

"À đúng rồi, mẹ còn phải báo với ba con chuyện nuôi chó nữa." Lam Tư Tư lẩm bẩm mở điện thoại, nói tin tức này với Thẩm Sơn Hải.

Nhà họ Thẩm thực ra từ rất sớm đã có ý định nuôi một con thú cưng, chỉ là ba người trong gia đình họ đều không có duyên với động vật, đi chợ hoa và chim lượn chọn nguyên một ngày nhưng không tìm được một con vật nào không sợ họ, còn làm cho mèo chó chim chóc ở chợ sợ hãi không ngớt.

Cả gia đình mới từ bỏ ý định này.

Bây giờ con chó nhỏ này thật ra cũng không tồi, gặp bà cũng không bỏ chạy, Lam Tư Tư nhìn Cerberus với ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Cerberus: "..."

Hỏi thì chính là không dám động, thực sự không thể nhúc nhích một chút nào.

Thẩm Phù vuốt ve đầu con chó một lúc, bỗng nhiên mở miệng: "Anh, con chó nhỏ này có tên chưa?"

"Còn chưa đặt, không thì Phù Phù đặt cho nó một cái tên đi?" Thẩm Gia Lạc cười tủm tỉm nói.

Lam Tư Tư nghe vậy cũng nhìn về phía Thẩm Phù, mong chờ cậu đặt tên.

Thẩm Phù luôn cảm thấy tên gọi là một thứ rất quan trọng, là thứ quý giá nhất được ban tặng cho mỗi sinh vật khi đến với thế giới này.

Được trao quyền lực quý giá như vậy, Thẩm Phù khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương lo lắng, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc.

Lam Tư Tư và Thẩm Gia Lạc cũng không thúc giục, chỉ nhìn cậu với ánh mắt khích lệ, chờ đợi kết quả suy nghĩ của cậu.

Không biết bao lâu sau, Thẩm Phù cuối cùng cũng thả lỏng đôi mày: "Vậy gọi nó là Tiểu Bạch được không?"

"Thẩm Tiểu Bạch, nghe hay đấy." Lam Tư Tư ngay lập tức đồng ý.

Cerberus từ khi bị Lam Tư Tư liếc một cái đến giờ cả chó vẫn còn cảm thấy tê dại, nó vừa mới bình tĩnh một chút thì nghe được hai chữ "Tiểu Bạch" đập vào mặt.

Nếu nó không nghe nhầm, "Tiểu Bạch" hình như là đang gọi nó.

Đùa kiểu gì vậy, nó đường đường là con chó ba đầu canh cửa địa ngục, làm sao có thể mang cái tên buồn cười như vậy chứ!

Nếu để đồng nghiệp ở địa ngục nghe thấy thì chúng sẽ nghĩ gì đây?

Mặt mũi của nó còn giữ nổi không?

Cerberus không chút nghĩ ngợi cứ vậy giữ nguyên tư thế nằm sấp trên sàn, từ từ di chuyển bàn chân nhỏ của nó, quay đầu để cái mông núng nính lông xù hướng về phía Thẩm Phù, đệm chân màu hồng vểnh lên, dùng hành động thực tế của bản thân để bày tỏ sự không hài lòng với việc người nhà họ Thẩm không có chút gu đặt tên nào, ý đồ cắt đứt mọi quan hệ.

Sự phản kháng của Tiểu Bạch rõ ràng đến mức nhìn cái là hiểu ngay, Thẩm Phù lập tức trầm ngữ điệu, mí mắt cụp xuống: "Tiểu Bạch có vẻ không thích cái tên này, không bằng để anh trai và mẹ đặt tên đi."

Thẩm Gia Lạc làm sao có thể chịu nổi vẻ mặt thất vọng của em trai mình như vậy, đôi mắt màu nhạt không chút cảm xúc nhìn về phía Cerberus, giọng nói lại rất ân cần: "Làm gì có chuyện đó, anh thấy Tiểu Bạch chỉ là chưa quen với cái tên này thôi... không tin em thử gọi một tiếng nữa xem."

"Thật không?" Thẩm Phù nửa tin nửa ngờ, ngước mắt lên.

"Anh trai đã lừa em bao giờ chưa?"

Thẩm Gia Lạc đưa tay ra sau lưng, ngón tay âm thầm tạo ra thủ ấn giao tiếp với sinh vật bóng tối, dùng giọng điệu bình tĩnh đe dọa con chó: [Tao nuôi chó chỉ để cho Phù Phù vui vẻ, nếu em ấy không vui... nhà bọn tao sẽ không cần chó nữa, hiểu không?]

Giọng điệu của anh truyền vào đầu Cerberus nghe rất bình tĩnh, không hề dao động, nhưng vẫn lập tức khiến Cerberus toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì nó biết, Thẩm Gia Lạc là người thực sự có thể nói được làm được.

"Tiểu Bạch?" Thẩm Phù tin lời Thẩm Gia Lạc, lần này lại thử gọi đối phương.

Cerberus kìm nén sự tủi thân trong lòng, chậm rãi quay người lại, thè lưỡi hồng nhẹ nhàng liếʍ lên mu bàn tay của Thẩm Phù, "... Gâu!"

"Em thấy chưa, anh đã nói là nó thích cái tên Tiểu Bạch mà." Thẩm Gia Lạc nhướng mày với Thẩm Phù.

Thẩm Phù gật đầu, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Thấy Thẩm Phù vui vẻ, Thẩm Gia Lạc và Lam Tư Tư cũng cười theo, như thể nhìn thấy nụ cười của Thẩm Phù là điều hạnh phúc nhất đối với họ.

...