Chương 13

Lúc này, Thẩm Gia Lạc đang chỉ cho Thẩm Phù những lưu ý khi sử dụng điện thoại, hướng dẫn từng bước rất tỉ mỉ và chu đáo.

Nhìn thấy hai anh em hòa thuận như vậy, Lam Tư Tư và Thẩm Sơn Hải liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà cùng lúc nói: "Bây giờ như thế này... thật tốt."

Con trai của họ, đứa trẻ Phù Phù này đã tỉnh lại rồi, và không để lại bất kỳ di chứng nào, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.

Cả gia đình họ quây quần bên nhau, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy cùng một vầng trăng sáng.

Đến khi tìm hiểu xong xuôi việc với chiếc điện thoại, Thẩm Gia Lạc lập tức đăng ký cho Thẩm Phù một tài khoản Wechat, và ngay lập tức kéo người vào nhóm chat gia đình.

Khi dòng chữ "Phù Phù đã tham gia nhóm chat" hiển thị trên màn hình điện thoại, khoé mắt cả ba người không hiểu sao lại chợt ươn ướt.

Thẩm Phù vừa nhận được điện thoại, cũng muốn gửi gì đó, cậu liền cầm điện thoại từ từ nhập tin nhắn, câu chữ chưa viết xong, đã thấy trong nhóm chat có thêm vài khoản chuyển tiền chỉ định, ba mẹ và anh trai cậu đều nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Phù Phù mau nhận lì xì đi, sau này ra ngoài mua sắm cũng có thể dùng điện thoại để thanh toán."

Số tiền chuyển khoản không nhiều cũng không ít, cộng lại cũng được vài nghìn.

Thẩm Phù nhấn nhận tiền, nghĩ rằng mình sẽ tiết kiệm tiền trước, đến cuối tháng cả nhà cần tiền thì có thể lấy ra để cứu nguy.

Cả nhà đi thành hai hàng trên con đường nhỏ về nhà, vầng trăng tròn vàng óng ánh treo lơ lửng trên ngọn cây, gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, thổi đến làm cành cây lay động, bóng cây trên mặt đất cũng theo đó mà lung lay loạn xạ.

Trong ánh đèn sáng rực của thành phố, giữa những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ tấp nập, con người thực sự dễ cảm thấy cô đơn và không nơi nương tựa, hơn nữa bây giờ là đầu thu, thời tiết chuyển lạnh, cảm giác cô đơn càng thêm sâu sắc.

Trước kia, khi Thẩm Phù chưa tỉnh lại, ba người nhà họ Thẩm sau khi tụ tập ăn uống về muộn thường sẽ nghĩ đến Thẩm Phù vẫn nằm trong bệnh viện, lúc đó, niềm vui trong bữa tiệc dù nhiều đến mấy cũng hóa thành lưỡi dao, đâm vào trái tim họ, nổi nhớ nhung người thân càng sâu đậm.

Nhưng bây giờ, Thẩm Phù đang đi cùng họ, cái đầu bông xù nhìn qua nhìn lại, như một chú chim non vừa nở từ vỏ trứng, tò mò quan sát thế giới xung quanh.

Niềm vui gia đình đoàn tụ càng thêm ngọt ngào, như mật ong vàng bao phủ lấy trái tim.

Bỗng nhiên, Thẩm Phù dừng bước, chỉ tay vào một điểm trắng trong dải phân cách xanh, nói với vẻ tò mò: "Hình như có thứ gì đó đang chuyển động bên trong kìa."

Theo tiếng nói của cậu, điểm trắng đó lập tức ngừng rung động, như thể chỉ là một chiếc túi nilon bị gió thổi.

Bước chân Thẩm Phù đi lên muốn điều tra xem sao.

Ban đầu Thẩm Gia Lạc còn tưởng là có cảnh vui để xem, không nhận ra điều gì, nhưng đột nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, vươn cánh tay dài chắn trước mặt Thẩm Phù, nói lấp liếʍ: "Chỉ là một chiếc túi nilon thôi, không có gì đáng xem, chúng ta đi thôi."

"Nhưng nó vừa mới chuyển động." Thẩm Phù kiên quyết khẳng định.

"Gió thổi đấy." Giọng điệu Thẩm Gia Lạc nói chắc chắn, vòng tay qua vai Thẩm Phù không cho phép phản đối, rồi dẫn người đi về phía trước, mặt mày cười xoa, "Nào, chúng ta về nhanh thôi, anh thấy hơi lạnh rồi."

Thẩm Phù bị Thẩm Gia Lạc dẫn đi, vẫn còn bán tin bán ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa những bụi cây màu mực xanh, điểm trắng kia thực sự không hề động đậy, yên lặng như con gà.

Mình thật sự đã nhìn nhầm rồi chăng? Thẩm Phù thầm nghĩ.

*

Trên đường trở về, Thẩm Gia Lạc vội vã như một chú chó chăn cừu đang đuổi đàn cừu vào chuồng, liên tục thúc giục người nhà đi nhanh hơn. Ba người còn lại trong nhà họ Thẩm chỉ nghĩ rằng Thẩm Gia Lạc thực sự lạnh, Lam Tư Tư thì lầm bầm "Ai bảo tên nhóc này không mặc thêm áo khi ra ngoài, mẹ đã nói với con rằng bên ngoài lạnh lắm", nhưng bước chân vẫn không hề chậm, rõ ràng vẫn rất quan tâm đến Thẩm Gia Lạc.

Vội vàng trở về nhà, Thẩm Gia Lạc lập tức lao vào phòng và khóa cửa lại, sau đó kéo cửa sổ mở ra một nửa, để cho gió lạnh của đêm thu thổi vào phòng.

Lúc này, vẻ mặt của anh bình tĩnh, đôi mắt luôn mang theo nụ cười giờ đây tựa như hồ sâu không đáy, yên lặng và sâu thẳm, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó vài phút, một nắm vật thể mềm mại màu trắng giống như Giọt Nước nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ, thò ra một cái đầu hình bầu dục. Giọng nó nhỏ và non nớt: "Chúa tể đại nhân, là tôi."

"Không phải tao đã bảo mi canh giữ khe hở giữa các thế giới sao? Sao lại đến đây, còn suýt nữa bị gia đình của tao phát hiện." Khi nói đến những từ cuối cùng, giọng điệu của Thẩm Gia Lạc trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.