Chương 9

Phong không đưa tôi về nhà mà đưa tôi đến cầu Nhật Tân.Nói thật,ngồi đằng sau bên cạnh cậu ta tôi lại có cảm giác gì đó rất bình yên,cảm nhận như bản thân được che chở mà không phải bận tâm với những nguy hiểm ở bên ngoài.Lúc này tôi mới quan sát và suy nghĩ hơn về Phong

Cậu nhóc hơn tôi 2 tuổi này thực ra là một người đàn ông vô cùng trưởng thành,dù nhiều lúc có hay trọc ghẹo tôi quá thể đáng nhưng lại luôn có trái tim ấm áp,đặc biệt luôn xuất hiện bên tôi rất đúng lúc.Tạm thời,có thể nói tôi có cách nhìn khác hơn về cậu ta.Một chàng trai 27 tuổi.

Tôi vô cùng thắc mắc tại sao cậu ta lại đưa tôi đến đây.Chẳng hiểu nên đành quay lại nhìn cậu ta cố gắng gặng hỏi

“Này,sao lại đưa tôi đến đây,sao không về nhà”

Cậu ta đỗ xe bên vệ đường rồi đi bộ lên cầu mà không trả lời tôi.Trời tối mà các phương tiện giao thông cứ đi lại rầm rầm như này,trong lòng có chút bất an,nhưng vẫn bất chấp lẽo đẽo theo chân Phong.

Đến gần chỗ thành cầu cậu ta mới chịu dừng lại.Phong dừng lại đột ngột mà không báo trước làm tôi đập đầu vào lưng cậu ta đau muốn chết.

“Đi xong không nói câu nào,dừng cũng chẳng nói luôn”

Tôi vừa khó chịu bực dọc mà mắng cậu ta một trận.Tự nhiên ánh mắt của Phong nhìn tôi chằm chằm,có cái gì đó vô cùng khó hiểu.Dường như muốn nói với tôi điều gì đó nhưng lại ngập ngừng .

“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à”

“Không”

Một câu trả lời vô cùng chắc nịch như khẳng định điều đó là sự thật.Bước đến gần tôi,cậu ta xoaa chỗ tôi vừa bị đau,giọng trầm lại rồi nói

“có đau lắm không,cho tôi xin lỗi”

Giọng điệu trầm ấm làm tim tôi thật sự đập cực nhanh.Không phải chỉ có tôi đâu,cô gái nào mà chẳng có có cảm giác ấy,được người con trai nào đó quan tâm xem,có mà còn cảm xúc hơn tôi nữa ấy.

Tôi đẩy tay và đầu lé về một hướng

“À không sao đâu,tôi đùa đấy mà”

Cậu ta cũng không nói gì thêm,hai tay nắm vài thành cầu,khẽ thở dài một cái.Tôi nén quan sát xem biểu hiện của cậu ta,rốt cuộc lại là chuyện gì không biết,đêm tối tự nhiên đưa người ta lên cầu.Phong đưa ánh mắt lên nhìn xa xăm,tôi cũng không biết cậu ta nhìn cái gì mà chăm chú đến như vậy

“Chi”

“Ơi”

Tôi giật mình đáp

“Hôm nay tâm trạng cô thế nào”

“Hơi buồn thì phải”

“Có muốn tôi chỉ cách cho hết buồn không”

“Được nói tôi nghe xem”

“Buồn lắm đúng không?vậy thì nhảy xuống dưới kia đi,sẽ hết buồn nhanh thôi”

“Anh bị điên à,kêu tôi nhảy xuống đấy khác gì bảo tôi hãy chết đi”

“Cô không chết được đâu””

“Tôi có phải thánh thần gì đâu mà không thể”

“Vì tôi sẽ cứu cô “

“Thôi đùa thế đủ rồi nha”

Im lặng một lúc,Phong lại nói tiếp.Cái tên điên này,không biết lại định giở cái trò gì nữa đây.

“Cô đã từng thích một người chưa”

Loay hoay một lúc ,cuối cùng tôi cũng chọn cách trả lời thẳng thắn với cậu ta.

“Có,đã từng rất thích”

“Cảm giác đó như thế nào “

“Là một cảm giác gì đó rất lạ”

“Ờ vậy hả”

“Ừm…”

Chẳng biết trong đầu tôi nghĩ gì lúc ấy mà lại buộc miệng kể hết chuyện của Vũ và tôi lúc còn là du học sinh bên Nhật bản cho cậu ta nghe.Tự nhiên kể xong trong lòng lại nhẹ nhõm vô cùng,kể ra có người chịu nghe mình kể chuyện liên thiên các thứ cũng tốt,khá là sung sướиɠ.

“Vậy ý cô là bây giờ cậu bạn đó sau khi từ chối tình cảm của cô,cô đã rất buồn và biến mất ra khỏi cuộc sống của người đó.Đến bây giờ người đó lại quay lại tìm cô ,cô lại nhớ về tìmh cảm ấy và sẽ cho cậu bạn ấy một cơ hội.”

“Có thể là vậy”

“Và người đó chính là lí do mà đến giờ cô vẫn mực mực độc thân”

“Cũng có thể đó là một nguyên nhân”

“Từ trước giờ tôi cứ nghĩ cô là người thông minh lắm,ai ngờ”

“Phong,anh nói vậy là ý gì”

“Cô thực sự rất ngốc chi à”

Tự nhiên anh ta nổi khùng lên với tôi,rồi còn bảo tôi ngốc nữa,trong khi tôi chẳng làm gì cậu ta cả.Ánh mắt tự nhiên vô cùng giận giữ quay sang trách mắng tôi một cách vô cớ.Trông tôi thế thôi nhưng rất dễ khóc

“Sao tự nhiên nổi giận với tôi chứ”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Phong rồi tự nhiên bật khõ.Kiểu như vừa bị oan ức gì đó,cảm giác vô cùng khó chịu.

Cậu ta nhìn tôi khóc như vậy thì liền thu ngay ánh mắt giận giữ lại,ánh mắt bối rối bắt đầu hiện lên.Đôi tay luống cuống lấy khăn trong túi lau nước mắt cho tôi.Tôi quay mặt tránh sự quan tâm ấy.Có lẽ biết tôi giận thật rồi nên liền nhẹ giọng

“Tôi xin lỗi,vừa tôi có nói cô hơi quá”

“Tôi làm gì sai chứ”

“Không,cô không sai,là tôi sai,cô có thể bỏ qua được không”

“Lí do anh nổi giận với tôi,nếu anh nói được thì tôi sẽ bỏ qua”

“Không,chỉ là trong lòng có đôi chút khó chịu”

“Khó chịu..”

Phong quay mặt lại áp sát mặt tôi,tay cậu ta với lấy tay tôi rồi kéo lại.Sát nhau giống y hệt lần trước ở trên xe hơi vậy.Cậu ta có hơi thở ấm và chầm chậm,nhìn tôi bằng tất cả sự chân thành mà nói

“Chi,hãy nhìn thẳng vào mắt tôi”

“Gì,anh làm sao đấy,bỏ tôi ra nhanh”

“Chi có có thể không thích người đó nữa,được không”

“Tôi làm thế nào kệ tôi”

“Cô có thể quên đi cậu ta mà THÍCH tôi chứ”

———