Chương 7

Đúng,lời nói được thốt lên từ chính miệng của cậu ấy chứ không phải là ai khácc.Ngay phút giây này,khoảnh khắc này,nếu tôi nói là không rung động thì chắc chắn là nói dối.Có một cảm giác cực kì nở hoa trong lòng mà tôi không thể diễn tả nổi

Tôi đã ngây người được một lúc và nhìn cậu ra rất lâu.

“Này Chi”

“Ơi”

Cậu ta gọi giúp tôi thoát khỏi những dòng suy nghĩ ấy

“Đừng bảo cô đang nghĩ là tôi thích cô đấy nhé”

Đúng là,cậu ta dường như nhìn trúng tim đen của tôi.Tôi cố giấu vẻ ngượng ngùng ấy đi,có gắng khẽ hèm giọng rồi chỉnh lại tư thế ngồi.Tránh cậu ta hiểu lầm là hình tượng bao nhiêu lâu nay tôi xây dựng sẽ tan biến mất

“Tất nhiên là không bao giờ rồi”

“Vậy thì tốt..”

Cậu ta mới lấy cái tay búng vào trán tôi 1 cái.

“Gần 30 tuổi rồi đừng có mộng mơ nữa,nhanh chóng mà kiếm chồng đi”

“Chuyện đó không phải là chuyện cậu cần quan tâm”

“Nhỡ bố mẹ tôi cùng bố mẹ cô bắt 2 đứa lấy nhau thì sao”

“Yên tâm đi,tôi sẽ không để điều ấy xảy ra đâu.Chồng tôi có thể là bất cứ ai,trừ cái thằng dở hơi giống như cậu”

“Được,tôi chờ xem”

Cái tên này,vừa làm cho cảm xúc người ta lên mây xanh,nay lại cho tụt 1 phát xuống mặt đất.Cũng may là tôi vẫn còn tỉnh táo mà hạ cánh an toàn,nếu không biết chừng nếu đau tim mà xa vào những lời đường mật này.

Sau cái câu nói đấy của hắn tôi cũng đuổi khéo về luôn.Mất công ngồi nói chuyện tào lao,thực sự bực chết đi được.Tôi nghĩ bụng,chắc cô nào mà yêu phải hắn chắc cũng bị hành lên hành xuống suốt thôi.Không biết ai sẽ vô phước mà dính phải hắn đây?

Nghĩ đến thôi mà trong lòng cảm thấy sunng sướиɠ?vì tất nhiên người đó sẽ không phải là tôi.Dù bố mẹ có mai mối đến thế nào,tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cái tên nhóc kém mình tận 2 tuổi,hơn nữa còn rất đanh đá hơn cả tôi,đặc biệt vô cùng dở hơi.

Tôi lên phòng,mở laptop thì tin nhắn ở face của Vũ vừa gửi đến được 10 phút,tôi liền nhanh chóng vội vàng rep lại

“À vừa nãy tôi bận,giờ mới thấy tin nhắn của anh”

Phía bên kia nhắn lại

“Tôi có chuyện muốn nói với Chi”

“Ừm,Vũ nói đi”

“Chi không nhớ tôi thật sao”

“Chúng ta chỉ mới quen nhau mà,mặt còn không biết sao lại hỏi tôi kì vậy”

“Vũ học trường Đại học Tokyo cùng với Chi đây”

“À nhưng mà tôi có chút không nhớ rõ,tại cũng lâu rồi”

“Vũ học khoa quản trị,Chi học khoa ngôn ngữ học ấy”

Tôi lúc này mới lục lại kí ức,bắt đầu nhớ ra điều gì ấy.Đúng chính xác là cậu ta..

“Nguyễn Minh Vũ”

“Chi nhớ ra rồi hả”

“Ừm”

“Chi có việc bận,lúc khác nói chuyện sau nhé”

“Nhưng mình có chuyện này nhất định phải nói,tôi có thể gặp Chi không”

“Lúc khác nói sau nhé,tạm biệt”

Tôi vội vàng kết thúc đoạn chat ,người con trai này ,tôi không ngờ có 1 lúc nào đó tôi lại có thể quên tên anh ta như vậy.

Chính xác Vũ bằng tuổi tôi,nhưng lại sang du học trước tôi hơn 2 năm liền.Khi tôi sang nhật vô tình lại quen biết với anh ta nên cũng giúp đỡ nhau nhiều.

Có những lúc tôi nhớ nhà,căng thẳng vì việc học rồi tiền chi tiêu các thứ,cậu ta đều có mặt an ủi và giúp đỡ tôi.Suốt khoảng thời gian học đại học ấy,tôi đã thực sự rung động.Chỉ cần nơi đó có Vũ xuất hiện,tôi cũng vui vẻ hạnh phúc mà tiếp nhận.Nhưng tình cảm non nớt chẳng bao giờ dám nói ấy lại khiến trái tim tôi tổn thương khi cậu ấy bắt đầu hẹn hò với 1 bạn học cùng lớp là người Nhật.

Tại sao cậu ấy có bạn gái mà luôn quan tâm tôi đến như vậy?Hôm đó tôi quyết định hẹn gặp cậu ấy để nói mọi chuyện.

“Vũ..”

“Chi,cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy”

“Cậu với なかみら (nakamira) hẹn hò”

“Ừm,có lẽ mình nên nói với cậu sớm hơn”

“Chuyện cậu hẹn hò với ai,cậu không cần nhất thiết phải nói với tôi”

“Chi,cậu sao vậy,cậu giận mình sao”

Vũ nhìn sắc mặt của tôi,cậu ta có vẻ lo lắng.Rốt cuộc đối với cậu ta tôi là gì?Là bạn hay chỉ một người đang nhận được lòng thương cảm từ cậu ta.

“Không”

“Vậy cậu ốm hay sao,hay thấy không khoẻ chỗ nào”

Tay Vũ chạm vào chán của tôi.Tôi liền lùi lại,ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà nói.

“Tại sao cậu lại luôn quan tâm tôi như vậy”

“Cậu nói gì vậy,chúng ta là bạn mà”

“Đối với cậu tôi mãi mãi chỉ là bạn”

“Đúng,tôi nghĩ là cậu đang có chút hiểu lầm về chuyện chúng ta”

“Tôi đối với cậu là bạn,nhưng đối với tôi cậu là một người vô cùng đặc biệt”

“Chi à,cậu biết mình đang nói cái gì không”

“Tôi không phải là trẻ con,tôi hoàn toàn tỉnh táo để biết tôi nói những gì”

“Được,vậy Chi nói đi,ngày hôm nay ở đây,hãy nói tất cả những điều mà chi muốn nói”

“Vũ,cậu thật ích kỉ.Tại sao cậu lại luôn quan tâm tôi như vậy.Cậu có biết tôi thích cậu nhiều đến thế nào không”

“Nhưng mình đã có bạn gái rồi,mình xin lỗi vì đã để Chi hiểu lầm”

“Cậu nghe cho rõ đây.Từ bây giờ tôi không muốn nhận sự quan tâm từ cậu,cũng không muốn cậu chăm sóc tôi.Hôm nay,tôi sẽ chính thức từ bỏ tình bạn này,tôi sẽ từ bỏ cậu – Nguyễn Minh Vũ”

“Chi,nghe mình nói đã”

“Đừng thương hại tôi nữa,xin cậu”

“Chi”

“Tôi không muốn nhìn người tôi thích tay trong tay với người khác..càng không muốn tình yêu đơn phương ngu ngốc này làm tổn thương trái tim tôi nữa.Cậu không sai,chính tôi mới là người sai vì đã tin vào những hành động ấm áp mà cậu dành cho tôi,đã luôn ảo tưởng về tình cảm trong trái tim cậu”

Nói xong,tôi liền chạy nhanh lên tàu điện rồi đi mất.Ở trường,tôi cũng tránh mặt cậu ta,tôi không muốn tình cảm đơn phương này dằn vặt tôi thêm nữa.Tôi quyết định xin chuyển trường ,dù rất khó khăn nhưng cuối cùng thủ tục cũng đã hoàn tất.Và hôm đó ,vũ đã để lỡ chuyến tàu để gặp tôi nói lời tạm biệt lần cuối.Từ ngày đó ,tôi và Vũ đã cắt đứt mọi liên lạc,bỗng nhiên,giờ cậu ta lại xuất hiện và nói muốn gặp tôi nói chuyện….

Trong lòng ngay lúc này không biết như thế nào nữa.Trái tim tôi vẫn còn đập mạnh khi nhớ về chuyện ấy.Đó cũng chính là lí do gần 30 tuổi tôi vẫn còn độc thân và không muốn yêu đương bất cứ ai.Có lẽ hình bóng của cậu ấy vẫn thực sự còn ám ảnh đâu đấy làm tôi không thể dứt ra nổi.Tại sao cậu ta lại quay lại gặp tôi trong lúc cuộc sống tôi đang tốt đẹp như vậy?

———