Chương 2

Tôi cố gắng thức dậy thật sớm để đến công ty vì còn nhiều việc chưa giải quyết xong,nay lại còn nhiệm vụ đón tiếp cái tên dở hơi kia đến làm việc nữa.

8:00 ,cậu ta có mặt ngay trước cổng của trung tâm đợi tôi,quả là làm việc ở Nhật trở về,thời gian chính xác không sai một giây

Tôi bước ra ,tay vẫn cầm 1 sấp giấy tờ

“Mau đi theo tôi”

Anh ta không trả lời mà chỉ lẳng lặng theo phía sau.Sau 1 thời gian ngắn ngủi làm quen với nhân viên văn phòng,cậu ta được tôi sắp xếp cho làm phiên dịch tạm thời vì trung tâm tôi liên kết với các trường đại học của Nhật mà.

Trình độ N1 của anh ta cũng khá ổn,thành tích có phần xuất sắc,giao cho anh ta công việc này cũng rất hợp.

Đến giờ nghỉ trưa,cả văn phòng cùng nhau đi ăn mừng thành viên mới,còn tôi,nhìn cái bản mặt của cậu ta là khỏi muốn ăn rồi.

Để ý tôi cứ lườm nguýt cậu ta hoài,Liên nhanh chóng chạy lại hỏi

“Này,có phải cậu ta là thằng nhóc mà ngày hôm qua đến nhà cậu mà cậu đã kể không”

“Chính hắn”

“Hhhaa..chết,chết,cái này có được gọi nhân duyên trời định không”

“Thôi tôi đang đau hết đầu lên đây”

“Biết đâu mấy ngày nữa,Xếp Chi nhà ta lại lạc vào trong xứ xở tình yêu bay bổng lãng mạng bên cạnh chàng hoàng tử đã gắn bó với mình suốt thời thơ ấu hay không”

“Thơ ấu cái con khỉ,ba mẹ tôi còn muốn mai mối tôi với hắn ấy”

“Oh my god….bà định ấy ấy thật à”

“Còn lâu,tôi hơi bị có giá đấy”

“30 tuổi rồi bà ơi…”

“30 cái đầu mày,tao có 29 tuổi”

“Thế mày không tính tuổi mụ à,con dở”

“Đừng ai hỏi em chưa lấy chồng?tao không muốn lấy chồng,ok”

Liên có phần trọc tức tôi ,nó vừa nói vừa hát câu hát chế quen thuộc “đừng ai hỏi chi chưa lấy chồng” “mùa xuân này chi vẫn ế chồng” “chi vẫn ế chồng”. Hahhaaha

Tôi đến bó tay với độ lầy của cái lũ bạn điên khùng này.

Vì bây giờ đang là thời gian cao điểm cho đợt nhập học nên trung tâm tiếp nhận học viên vô cùng đông.Biết bao nhiêu việc cần làm,thời gian chăm sóc bản thân tôi cũng không có.

Nhân viên đôi lúc còn phải ở lại tăng ca làm thêm giờ,và tất nhiên tôi sẽ là người cuối cùng ra về.

Đứng xung quanh quan sát 1 lượt rồi mới tắt điện ra về,đột nhiên,tôi cảm thấy trống trải vô cùng.Hoá ra bản thân mình từ trước đến nay cô đơn đến như vậy.

Tôi khẽ mỉm cười rồi lấy túi xách ra về,hôm nay tôi không đi xe,gọi taxi mãi không đến nên đành đi xe buýt vậy.

Tôi nhìn ra ngoài cửa,hoá ra Hà nội về đêm lại đẹp đến như vậy.Nhìn người ta ngoài đường,nở những nụ cười trên môi,nhìn những cặp đôi cầm tay nhau hạnh phúc làm tôi có đôi chút mủi lòng và ghen tị

Ánh mắt thèm khát hạnh phúc riêng lại bùng cháy trong tôi.Kể từ ngày tôi sinh ra,tôi chưabao giờ thiếu vắng tình yêu thương của ba mẹ và người thân.Cái tôi cần nhất chính là được 1 lần cảm nhận xem “tình yêu nó như thế nào” “tình yêu có ngọt,đắng,hay cay không” “tôi muốn được yêu” “tôi muốn được ghen”

“Tôi muốn được quan tâm”

Một người con gái mạnh mẽ như tôi,dù có thành công trên con đường sự nghiệp nhưng cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài,bên trong luôn mong khao khát một lần được chạm tới tình yêu riêng của cuộc đời mình

“Có lẽ duyên trời chưa định”

Tôi đành đợi người ta đi tìm tôi vậy.

[……]

Về đến nhà sau khi tắm rửa xong xuôi cũng sát 12 giờ đêm,tôi không ăn cơm,chỉ lấy vài quả táo ăn cho có.

Chậm rãi lướt face book vài cái để cập nhật tình hình hôm nay.Trang cá nhân của tôi hiện lên một lời mời kết bạn từ tài khoản mang tên Vũ Pal- “Vị thần tình yêu”

Tôi thấy cái tên khá thú vị,mình đang tìm kiếm tình yêu,cứ ấn xác nhận thử,biết đâu đấy,may mắn lại mỉm cười với mình.

Tôi đăng một bức ảnh đen trắng đang xoay lưng về phía mặt trời ,kèm môt dòng trạng thái ” một cảm giác ngay lúc này..”

Từng lút like cộng cmt làm tôi trả lời không hết.Tôi rep lại vài cái rồi chuẩn bị đi ngủ thì messeger báo tin nhắn mới .

Tôi lại đành mở xem tin nhắn vừa tới để xem nội dung là gì.Thật không thể bất ngờ hơn đó là tin nhắn tới từ Vũ- (vị thần tình yêu )mà tôi vừa xác nhận

“Một cảm giác ngay lúc này có phải rất cô đơn đúng không”

Chẳng hiểu sao khi đọc xong dòng tin nhắn ấy là tôi bật khóc nghẹn ngào.Vốn dĩ là đứa lì lượm,muốn tôi khóc không phải chuyện dễ dàng gì,ấy vậy mà chỉ vì tin nhắn của 1 người xa lạ mà lại bật khóc ngon lành đến như vậy.

“Không”

“Cô đang khóc đúng không”

“Không”

“Cô đang nói dối đúng không”

“Không”

“Chuyện buồn gì rồi cũng sẽ qua thôi,tin tôi đi”

“Tại sao tôi phải tin anh”

“Vì tôi luôn ở bên cô”

“Không tin đâu”

“Vậy thì hãy lắng nghe đi”

“Lắng nghe gì chứ”

“Âm thanh từ trái tim cô”

Tôi cũng ngốc nghếch mà đưa tay đặt lên lắng nghe tim của mình

“Chỉ nghe thấy có tiếng đập mà thôi”

“Cô đúng là ngốc thật”

“Anh dám lừa tôi”

“Cô tự làm mà”

“Chắc đang đau đầu vụ chống lầy lắm hả”

“Sao anh biết”

“À dạo gần đây nó chẳng phải là một xu hướng sao”

“Không nói với anh nữa,tôi ngủ đây”

“Khoan đã”

“Tôi buồnn ngủ lắm rồi đó”

“Tôi là vị thần tình yêu đó,cô có muốn thực hiện điều ước gì trước khi đi ngủ không”

“Ừm….nhảm nhí quá đi”

“Thật đấy”

Suy nghĩ một lúc tôi liền nhanh nhạy rep lại

“Ai giúp tôi tìm thấy tình yêu của mình đi”

“Chuyện quá đơn giản..tình yêu luôn gần ngay bên cạnh cô đấy”

“Được,chấp nhận,ngủ ngon-vị thần tình yêu”

“Chúc cô ngủ ngon”

Cứ thế tôi liên thiên nói chuyện với 1 người mà mình chẳng quen biết đến tận 3 giờ sáng mới ngủ.Tôi lướt lại một lượt tin nhắn rồi mới mỉm cười đi ngủ.Lần đầu tiên tôi có một người có thể tâm sự và hiểu tôi đến như vậy.Trong lòng tôi thực sự tò mò,không biết đối phương là ai,nhưng mà ngay lúc lại lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc

Phía bên kia màn hình,khoé miệng của người con trai cong lên nở một nụ cười vô cùng đẹp.Anh ta gập màn hình máy tính lại,tắt đèn và lên giường,khoé miệng khẽ thì thầm vài câu

“Kiều Chi,cô ngủ ngon”

———