Chương 12

Thực ra bố tôi cách đây 5 tháng cũng nhập viện một lần,cũng may các bác sĩ đã giúp bố tôi qua khỏi cơn nguy kịch,nếu không phận làm con như tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa.

Tôi đến bệnh viện,mẹ và Cái Hồng đang đứng ngoài phòng cấp cứu để đợi.Mẹ tôi thì sốt ruột ,lòng nóng như than đốt,trên khoé miệng không ngừng cầu nguyện cho bố tôi có thể tai qua nạn khỏi.

Cái Hồng thấy tôi thì liền nhanh chạy lại.

“Chị đến rồi à”

“Tình hình của bố sao rồi ”

“Em cũng chưa biết,bố vào trong đó được một lúc rồi”

Có thể tình trạng này còn nguy hiểm hơn tình trạng đợt trước.Không biết bố có chịu đựng nổi nữa không,bố ơi,dù có chuyện gì cũng phải cố gắng mà vượt qua nhé,con và mẹ vẫn đang chờ bố về nhà.

Tôi chạy đi mua cho mẹ và Hồng mấy chai nước,nói gì thì nói chứ lúc này quan trọng nhất vẫn là sức khoẻ.Nếu không muốn ăn thì nhất định phải uống nhiều nước để giữ một tinh thần thật tỉnh táo.

Cửa phòng cấp cứu tối đèn,bố tôi đưa bác sĩ và y tá đẩy ra.Mẹ và tôi cùng chạy đến,chưa kịp mở lời hỏi,bác sĩ đã nói:

“Tình hình giờ rất nghiêm trọng,không thể cứu vãn được nữa.Giờ sự sống chỉ có thế nhờ vào ý chí của bệnh nhân.Tế bào ung thu đã phát triển quá mức mà chúng tôi có thể kiểm soát.Tôi khuyên gia đình nên chuẩn bị tâm lý thì hơn.”

Từng lời nói của vị bác sĩ già như từng vết dao găm vào trái tim nhỏ bé của gia đình chúng tôi.Chỉ mới mấy ngày trước thôi,bố vẫn còn ăn cơm trò chuyện và nói rằng bố vẫn khoẻ lắm,sao giờ lại như vậy.Đây là mơ đúng không?tôi không muốn một giấc mơ như vậy,làm ơn hãy cho tôi tỉnh lại để có thể thấy ba hạnh phúc và khoẻ mạnh như xưa.

Ông bác sĩ già chỉnh lại gọc kính nơi khoé mắt đã có vài nết nhăn và đôi nốt chân chim,ôn tồn và nói.

“Bệnh nhân sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.Nếu không có gì nữa thì chúng tôi xin phép”

Sau khi đội ngũ bác sĩ rời đi,,mẹ cũng nhanh chóng mà ngất sửu,có lẽ bà đã quá đau lòng mà không chấp nhận được sự thật.Hồng cùng 1 cô ý tá đưa mẹ tôi vào phòng bệnh khác nghỉ ngơi.Còn tôi sẽ vào phòng chăm sóc đặc biệt với bố

Ống thở oxi vẫn giúp bố có những hơi thở đều đều trong màn đêm tĩnh mịch,mới có vài tiếng trong bệnh viện thôi mà gương mặt bố đã khác hẳn.Đôi nét xanh xao đang dần hiện lên,hơn nữa sự mệt mỏi cũng dần hiện rõ

Không phải trước giờ tôi không thương bố,chỉ là bây giờ cảm thấy thương rất nhiều.Đôi tay tun run của tôi nắm lấy đôi bàn tay đang đặt im trên nền đệm trắng của bố mà thủ thỉ:

“Bố vẫn nghe được con nói đúng không”

“Tự nhiên khi thấy bố im lặng như này con hơi buồn đấy.Nến bố phải nhanh tỉnh lại nhé”

Bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại bị giọt nước mắt nghẹn ngào nơi khoé mắt làm cho câm lặng.Cả cuộc đời này,sẽ chẳng có yêu thương nào có thể đong đếm được như tình yêu của bố.Một tình yêu thương thầm lặng…

Con nhớ lắm,nhớ những kí ức vụng về ngày xưa vẫn còn in trong tâm trí.Nhớ những lần bố được nghỉ phép về nhà,đèo con đi trên khắp phố phường của Hà Nội,hai cha con cùng ăn kem,cùng nhìn ngắm bình minh rồi lại vội vàng nhanh chóng về nhà ăn bữa cơm chiều mẹ nấu.Khi ở bên cạnh bố đó là cảm giác bình yên,là bờ vai vững chắc che chở suốt những tháng ngày con còn bé.

Bố là một người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới này.Bố nhất định phải quay về với mẹ và chị em con

Đôi tay bé nhỏ của tôi chạm vào những đường gân xanh có chút gầy gò trên đôi tay đã không còn được mềm mại của bố.Tôi khóc,rồi nắm chặt lấy nó mà áp vào má mình,tôi chỉ mong những phút giây ngắn ngủi này thôi,có thể truyền được chút gì đó hơi ấm cho ông.

Lúc này cũng đã quá 12 giờ đêm,tôi đứng dậy,khẽ đắp chăn cẩm thận,ngắm nhìn khuôn mặt bố một lần nữa rồi mới chịu bước đi.

[………]

Tại nhà Phong.Cô Hảo vẫn còn thức sau khi nhận được điện thoại của cái Hồng thông báo về tình hình sức khoẻ hiện tại của bố.Cô Hảo và chú chính là bạn thân của bố,cũng chính là ba mẹ của Phong.

Phong từ cầu thang đi xuống lấy nước ống,vô tình nghe được cuộc nói chuyện.Cậu ấy chẳng thêm giây phút chần chừ mà nhanh chóng lấy chìa khoá rồi rời đi

“Đêm muộn rồi,có chuyện gì quan trọng hay sao”

“Vâng,con cần đến một nơi”

“Không để đến mai được ạ”

“Có thể,nhưng con không muốn người con gái của con phải đau lòng thêm nữa”

“Tuỳ con vậy,nhớ phải lái xe cẩn thận chút là được”

“Con nhớ rồi”

Cô Hảo cũng chỉ biết lắc đầu nhìn Phong rời đi.Đúng thằng bé đã lớn,đã tự biết mình phải làm gì và nên làm gì.Đôi lời vừa nãy có đôi chút khó hiểu nhưng cô Hảo vẫn mặc kệ mà cho qua.

———