* * *
Từ ngày Doãn Tư tự kết liễu tại vực Vô Tang, giang hồ như lâm vào địa ngục..
Mặc Linh gần như đã thống nhất được giang hồ với thủ đoạn ngày càng tàn ác của mình.
"Nhị sư huynh, huynh có thấy được những gì ta đã làm không? Có hối hận vì đã giải phóng con ác thú này hay không? Ha ha ha, ngu ngốc."
Mặc Linh một mình mội bầu rượu ngồi trên cây cao ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng y bất giác lại nhớ về ngày tháng ở Doãn gia sơn trang.
* * *
"Tam đệ, có phải đệ làm gãy kiếm gỗ của ta rồi không?"
"Nhị sư huynh à, huynh không thương đệ nữa sao?"
"Được rồi, không luyện nữa đi bắt thỏ."
* * *
"Mặc Linh! Ngươi vậy mà dám luyện võ công tà đạo? Doãn Hành, Doãn Tư lập tức bắt nó lại tống vào ngục, Doãn gia không thể có thứ đệ tử như thế được."
"Ha, sư phụ xin thứ lỗi cho Mặc Linh bất kính"
"Tam đệ.. dừng tay lại đi vẫn chưa muộn."
"Nhị sư huynh đa tạ huynh bao lâu nay đã quan tâm ta, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng nếu như có gặp lại ta hy vọng huynh vẫn là bạn không phải địch, cáo từ."
* * *
"Mặc Linh, cùng ta trở về đi."
"Doãn Tư ngươi là âm hồn không tan sao hả? Tại sao cứ phải ngăn ta làm gì? Doãn gia không phải không hỏi chuyện đời nữa hay sao? Cút về đi."
"Doãn gia không còn nữa.. chỉ còn ta và đệ thôi."
".. Kẻ nào?"
"Cùng ta trở về đi."
"Doãn Tư, ta đã không còn là tam đệ của ngươi từ lâu rồi.."
"Mặc Linh, ta yêu đệ."
"Sao? Yêu ta?"
"Phải."
"Ha ha ha, vậy được thôi nhị sư huynh, nào đến đây cùng ta thống nhất giang hồ đi."
"Ta yêu đệ, ta cược đệ sẽ vì ta mà từ bỏ tất cả cho dù là ôm nhau cùng chết."
* * *
"Ha ha ha, thua rồi, huynh thua rồi."
Trong đêm tối tĩnh lặng một mình Mặc Linh vừa uống rượu vừa cười như kẻ điên không biết bản thân là ai.. từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc rồi y khóc rồi.
"Nhị sư huynh, ta đã có được giang hồ như ý nguyện của ta rồi nhưng tại sao lại không vui như ta đã từng mơ thấy chứ? Lạnh lẽo cô đơn.. huynh bỏ ta, huynh dám bỏ ta, huynh không yêu ta nữa.. ĐI CHẾT ĐI."
Mặc Linh tức giận ném bình rượu vào hồ làm gợn lên làn sóng mạnh mẽ lan tỏa trên mặt hồ cũng giống như nội tâm của y lúc này.
"Tại sao lại không vui? Ta đã dùng thời gian năm năm để chứng minh cho huynh thấy giấc mộng của ta đẹp đến thế nào, ta làm được rồi.. khen ta đi, nhị sư huynh ta không sai đúng không?"
"Nhị sư huynh à, ta chơi đủ rồi, dẫn ta về nhà đi.. ta quên đường mất rồi."
Nói rồi Mặc Linh khóc nấc lên nghẹn ngào chua chát, háo thắng cố chấp đánh đổi sinh mạng người khác để đạt được mục đích của bản thân nhưng kết quả thì sao?
Cho dù có là ngai vàng thì cũng chỉ có một mình, cô độc lạnh lẽo biết bao.
"Nhị sư huynh.. huynh dùng cả mạng mình để cược ta sẽ từ bỏ phải không? Ngu ngốc, hiện giờ có ai không sợ ta, có ai dám không nghe lời ta, có ai dám.. ngăn ta?"
Nói rồi y chợt ngẩn người nhìn xuống mặt hồ, cũng phải thôi ngoài kẻ ngu nhị sư huynh của y ra làm gì có ai đủ can đảm ngăn y lại.
Mặc Linh y thủ đoạn tàn nhẫn, gϊếŧ người không ghê tay, y có cái gì để cho nhị sư huynh yêu y chứ?
Phải chăng hắn chỉ là nhớ nhung ngày tháng y còn là một tiểu sư đệ ngoan ngoãn đáng yêu?
Hay vì hắn đã không còn người thân nữa, nên muốn y quay về cùng hắn? Nhưng mà làm sao y có thể quay về đây.
Mặc Linh thở dài, lau đi nước mắt.
"Giang hồ này chỉ có thế, ta chán rồi."
(Hết chương 2)